Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm

Chương 83: Nhớ nhung rất dài




Edit: phuong_bchii

________________

Sau bữa cơm tất niên, quy định phải qua 12 giờ, các phòng mới có thể trở về, làm đủ hình thức đón năm mới.

Lăng Thiên Dục đứng ở ban công lầu ba, trên điện thoại vang lên tiếng video chưa kết nối, cô có chút hồi hộp, tim đập thình thịch, chờ mong bên kia màn hình sẽ xuất hiện khuôn mặt của Liễu Tư Dực.

Vang lên một hồi lâu, rốt cuộc cũng bắt máy, khuôn mặt tươi cười của Lý Hân Dao xuất hiện ở đầu bên kia video.

"Tiểu Dục, chúc mừng năm mới." Lý Hân Dao đang cán bột, chuẩn bị làm sủi cảo, trên bàn đã có thành phẩm.

Lăng Thiên Dục trong mắt lóe lên thất vọng, cười vẫy tay: "Bác cả chúc mừng năm mới, bác gói sủi cảo ạ?" Cô vừa nói vừa tìm kiếm những manh mối nhỏ trên màn hình, tìm dấu vết của khách.

Lý Hân Dao vừa nặn xong một cái sủi cảo, đặt trước màn hình, nói: "Nhân thịt trứng Bắc Thảo, một trong những mùi vị cổ quái mẹ cậu thích ăn nhất."

"Bác còn nhớ sao?" Lăng Thiên Dục cười trả lời, cô có chút không yên tâm, ánh mắt vẫn luôn rời rạc, Lý Hân Dao nhìn cô lộ ra ý cười, "Còn tìm cái gì? Mất tập trung như vậy."

"Không, không có gì." Nói xong câu đó, cô bỗng nhiên phát hiện, bác cả đang làm sủi cảo, vậy điện thoại ai đang cầm?

"Hửm? Điện thoại của bác có người cầm hay là?"

Lý Hân Dao ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Liễu Tư Dực, ngược lại xem nhẹ chi tiết này. Liễu Tư Dực làm một động tác suỵt, chỉ vào chậu hoa ở góc, Lý Hân Dao ngầm hiểu, "Bác mua giá đỡ điện thoại, thuận tiện."

"Bác tây quá vậy, còn dùng giá đỡ điện thoại nữa? Nếu không phải liên lạc với gia đình, bác cũng ít khi dùng điện thoại, mua cái đồ râu ria này làm gì?" Lăng Thiên Dục không tin, nếu không phải thỉnh thoảng liên lạc với gia đình, Lý Hân Dao thậm chí sẽ cáo biệt với điện thoại, bà ấy luôn cảm thấy sản phẩm điện tử sẽ quấy nhiễu đến mình.

Cố ý che giấu không muốn cho mình nhìn thấy? Lăng Thiên Dục chống cằm nhìn màn hình, phát hiện số lượng sủi cảo sớm đã vượt qua những năm trước, "Bác cả, bác gói nhiều sủi cảo như vậy ăn sao hết? Con nhớ bác không thích cấp đông thực phẩm mà?"

"Ơ..." Lý Hân Dao không khỏi lấy làm lạ, vì sao cô giống như biết mình bên này có người, bà ấy cười cười, ung dung nói tiếp: "Gần đây gió tuyết lớn, hái rau không tiện, bác muốn ăn sủi cảo vài ngày ứng phó một chút."

"Con còn tưởng rằng bên bác có khách chứ."

"Nơi này của bác sao mà có khách chứ." Lý Hân Dao cúi đầu rũ mi, trong lúc nói chuyện cán một tấm da, thấy Lăng Thiên Dục vẫn là vẻ mặt hoài nghi, bà ấy cố ý nói: "Con thay bác nói với ông nội một tiếng, vũ hội từ thiện 15 tháng giêng năm nay, bác sẽ có mặt."

Lăng Thiên Dục kinh ngạc: "Không phải bác không thích tham gia loại hoạt động bệnh hình thức này sao?"

Lý Hân Dao ánh mắt như nước, lộ ra ý vị sâu xa mỉm cười: "Năm nay không giống, trước cứ như vậy nhé, Tiểu Dục bác cúp đây." Dứt lời bà ấy nhấn nút cúp máy.

"Ơ..." Lăng Thiên Dục còn chưa nói xong đã bị cự tuyệt ngàn dặm, sao bác cả lại có vẻ hơi khác thường? Vội vàng cúp máy như vậy, thật sự là để gói bánh sủi cảo sao?

Lăng Thiên Dục nhấn mở định vị, điểm đỏ vẫn cố định ở chùa Nam Viên, Liễu Tư Dực nhất định ở đây.

Nếu nàng không muốn lộ mặt, Lăng Thiên Dục cũng không nỡ miễn cưỡng, ở bên bác cả dù sao cũng tốt hơn một mình ở nơi khác.

Cô không thể không gửi một tin nhắn: Tuyết rơi rồi, càng nhớ em hơn.

Trên lò sưởi có một cái nồi, lửa trong bếp phát ra tiếng "xèo xèo", Liễu Tư Dực ngồi ở chỗ đó, bàn tay đông lạnh lạnh lẽo đến ấm áp.

Khoảnh khắc Lăng Thiên Dục call video tới, vui sướng, chờ mong, bàng hoàng các loại tâm tình phức tạp quấn quanh trong lòng, nàng không có dũng khí xuất hiện trước màn hình, khoảnh khắc nghe được giọng nói kia, trái tim nàng tan chảy, mũi cũng cay cay.

Nghe thấy tiếng tin nhắn, nàng do dự một hồi mới cầm lên.

Tuyết rơi rồi, càng nhớ em hơn.

Nàng cầm điện  thoại nhìn tin nhắn này thật lâu thật lâu, cuối cùng vẫn không trả lời, tiếp tục ngồi xuống bên cạnh lò sưởi.

Coi như hiện tại chia xa vì tương lai tốt hơn, nàng nhất định phải chịu đựng được cuộc sống không có Lăng Thiên Dục. Yêu nếu ngay cả kiềm chế cũng không làm được, thì nói gì đến thiên trường địa cửu?

Lý Hân Dao cầm sủi cảo đã gói xong, đi tới bên lò sưởi, mở nắp nồi bỏ vào. Bà ấy thoáng nhìn vẻ phiền muộn và buồn bã của Liễu Tư Dực, cười nói: "Tiểu Dục này từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, cháu xem con bé ép hỏi bác liên tiếp, giống như biết cháu ở đây. Nhưng tại sao cháu không đối mặt với nó, thật ra cũng không sao."

Liễu Tư Dực lắc đầu, xoay mu bàn tay, xoa xoa tay, thản nhiên trả lời: "Phóng túng cảm xúc và tình cảm, không có lợi cho sự phát triển hiện tại, cháu tình nguyện dập tắt dục vọng hiện tại, từ từ chờ."

Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, ánh mắt như gần như xa lộ ra cứng cỏi và quật cường, ánh mắt Lý Hân Dao nhìn nàng nhiều hơn vài phần tán thưởng, có lẽ bà ấy có thể hiểu được, vì sao con trai và Lăng Thiên Dục kiêu ngạo như vậy, lại yêu cô gái này.

"Bác biết cháu nhớ con bé, 15 tháng giêng rất nhanh sẽ đến, hai đứa có thể gặp mặt."

Liễu Tư Dực ôm hai tay, miễn cưỡng mỉm cười, "Nhớ chị ấy đã sớm thành thói quen, có đôi khi ở bên nhau ngược lại sẽ càng nhớ, loại gặp mặt này còn không bằng không gặp, chỉ sợ cảm giác cô tịch và mất mát trong lòng sẽ càng mạnh."

Lý Hân Dao đau lòng vỗ vai nàng, thấm thía nói: "Đứa trẻ này, rốt cuộc cháu đã chịu bao nhiêu khổ mới dưỡng thành tính cách khó xử như vậy? Chẳng lẽ không cảm thấy vất vả sao?"

Lời nói dịu dàng và quan tâm, chạm tới dây cung yếu ớt nhất trong lòng Liễu Tư Dực, khi còn bé bị cha bạo hành suýt nữa chết đuối, càng về sau trải qua đủ loại, nàng đã sớm thành thói quen, đây chẳng qua là một loại phương thức tự cứu mà thôi, bởi vì nàng không còn lựa chọn nào khác.

Nghĩ vậy, nàng theo bản năng ôm bản thân càng chặt hơn.


Lòng bàn tay ấm áp của Lý Hân Dao phủ lên mu bàn tay nàng, "Qua năm mới lại lớn hơn một tuổi, có muốn cảm nhận vòng tay ấm áp của mẹ một lần không?" Dứt lời bà ấy hơi dang cánh tay, Liễu Tư Dực ngước mắt nhìn bà ấy, khóe mắt chua xót muốn rơi lệ, nàng mím chặt môi, do dự một hồi.

"Nào ~ coi bác gái là mẹ của cháu, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Khóe mắt Liễu Tư Dực đỏ lên, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy bà ấy, nhắm mắt cảm nhận sự ấm áp chưa từng có.

Có lẽ trong tã lót, nàng cũng từng được yêu, có lẽ nàng cũng từng được cha mẹ quan tâm, chỉ là ký ức đã lâu, nhớ không ra.

"Ông trời rất công bằng, mất đi sẽ dùng một cách khác trả lại cho chúng ta, cháu không cần buồn, gió tuyết qua đi, nhất định là trời nắng." Lý Hân Dao vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, tựa như che chở con của mình.

Trong viện ngọn đèn dầu yếu ớt, tuyết trắng chiếu sáng mặt đất, làm cho ban đêm trông phá lệ sáng ngời. Đêm giao thừa ấm áp này, đối với Liễu Tư Dực mà nói, suốt đời khó quên.

Ngày xa nhau, hai người không liên lạc nhiều, trong hộp thoại gần như đều là lời nói nhớ nhung của Lăng Thiên Dục, mỗi ngày sớm muộn gì cũng không thể thiếu, cho dù Liễu Tư Dực không trả lời, cô cũng làm không biết mệt.

Thỉnh thoảng, cô sẽ nhận được: Bình an, đừng nhớ mong.

Chỉ có năm chữ đơn giản, cũng không nói ra tâm sự, cũng không lộ hỉ nộ. Đây chính là Liễu Tư Dực, vẫn luôn lạnh lùng như vậy, hiên ngang như vậy.

Lăng Thiên Dục lại chỉ yêu một mình nàng như vậy.

Mỗi ngày cô đều ở trong những ngày chờ mong lại thất vọng như vậy, giày vò, điều duy nhất có thể dời đi tầm mắt, chính là sửa sang lại Rose.

Cô bảo nhà thiết kế ra bản vẽ trong vòng một tuần, vật liệu mua sắm cùng với màu vẽ, thậm chí đồ trang trí mà cô cần trong vòng hai ngày toàn bộ đã chuẩn bị đầy đủ.

Tất cả cảm hứng đều bắt nguồn từ tình cảm của cô và Liễu Tư Dực, cô muốn dung nhập câu chuyện của cả hai vào trong Rose mới. Tên là: New Rose.

Lần này, cô muốn tự tay bố trí hết thảy.

Đồ đạc trong Rose cũ đã hoàn toàn dọn sạch, hiện tại bên trong chỉ là một căn phòng trống có kết cấu hai tầng. Lăng Thiên Dục mặc đồng phục công nhân màu lam, tóc buộc trong mũ, chuẩn bị khởi công.

Cô đeo khẩu trang, mang theo một hộp sơn leo lên thang gấp.

"Dục tổng, cô xoay người đi." Lam Phi Húc cầm điện thoại, nhân lúc cô quay đầu lại, răng rắc một tiếng, chụp được dáng vẻ rất giống thợ sơn của cô. Lăng Thiên Dục trừng mắt nhìn anh ấy một cái, "Xóa đi!"

"Không không không, tin tức đáng giá như vậy tôi phải giữ lại, một ngày nào đó cô đối xử không tốt với tôi, tôi liền tung cho truyền thông, 'Sốc! Đường đường là nhị tiểu thư gia tộc Lăng thị lưu lạc đến mức sơn tường!' Tiêu đề thật bùng nổ, có phải hay không."

"Như vậy ngày hôm sau sẽ xuất hiện,'Sốc! Kẻ tung tin phơi thây đầu đường'."

"Ơ ~ Sao cô lại không có lương tâm như vậy, tôi ăn Tết cái gì cũng không làm, giúp cô theo dõi bản vẽ, mua cái này mua cái kia, cô lại đối xử với tôi như vậy." Lam Phi Húc vẻ mặt oan ức.

"Được, anh vất vả rồi, sang năm tăng lương." Lúc nói chuyện Lăng Thiên Dục đã quay mặt đi, nhìn vách tường như có điều suy nghĩ, cô muốn làm một bức tranh, tư liệu sáng tác đến từ đêm tuyết trước khi cô và Liễu Tư Dực xa nhau.

Bức tranh đã ở trong đầu, cô dùng ngón tay đo chiều rộng và tỷ lệ, cuối cùng chuẩn bị động bút: "Bảng pha màu, tôi muốn màu cam, nâu, xanh dương, đen, trắng, xanh sẫm"

"Đến đây đến đây." Lam Phi Húc tích cực trợ thủ, căn cứ vào chỉ thị của Lăng Thiên Dục tìm ra tất cả màu sắc, sau đó lại xếp hàng trên tấm chắn ngang, đưa khay pha màu qua, đồng thời còn phải căn cứ vào nhu cầu của Lăng Thiên Dục, điều chỉnh vị trí thang hai chân, trên dưới trái phải đều phải nghiêm cẩn phối hợp tốt.

Bức tranh này phải làm liền một mạch, hơi sai một chút sẽ thành công cốc.

Lăng Thiên Dục một tay cầm bảng pha màu, một tay cầm bút vẽ, bắt đầu phác họa. Bởi vì cảnh sắc tầng tầng lớp cảm giác khác nhau, cần cọ quét lớn nhỏ và hình dạng đều không giống nhau, để tiện cho cô tháo khẩu trang xuống, trong miệng ngậm một cái, giữa ngón tay trái kẹp hai cái, tay phải hạ bút vẽ tranh.

"Haizz, hôm nay lại là một ngày vì tình yêu của người khác mà rơi lệ." Lam Phi Húc cúi đầu, nhìn Lăng Thiên Dục, buồn bã mất mát.

Mới đầu, Lăng Thiên Dục sẽ mặc bộ đồ công nhân, sau đó lười đổi tới đổi lui, nên mặc quần áo thường ngày. Mỗi khi cô cúi đầu pha màu, Lam Phi Húc cũng không dời mắt đi được, anh ấy thậm chí sẽ cố ý dời đến gần một chút thưởng thức cô.

Sợi tóc rủ xuống hai bên tóc mai, làm cho ánh mắt chuyên chú của cô như ẩn như hiện, sắc đẹp nổi lên trong bảng pha màu, ở ngòi bút linh hoạt của cô trông rất sống động.

Cô đắm chìm trong thế giới của mình, chuyên chú hội họa mỗi một nét bút, khi thì quỳ, khi thì ngồi xổm, khi thì vểnh thân thể, nhất cử nhất động, mỗi một biểu cảm đều tác động đến trái tim Lam Phi Húc.

Mỗi ngày, trên tay cô đều dính đủ loại màu sắc, thuốc màu không cẩn thận rơi xuống người trở thành điểm xuyết đẹp nhất của cô, cho dù lau mồ hôi không cẩn thận cọ vào má một vệt đỏ, cũng khiến người ta xúc động.

Lòng ghen tị đã lâu của Lam Phi Húc lại bị kích phát ra. Liễu Tư Dực, sao lại hạnh phúc như vậy chứ? Giờ phút này Lăng Thiên Dục chỗ nào giống hào môn thiên kim, càng không có một chút bóng dáng tổng tài, chỉ là một người phụ nữ bình thường dành hết cho người mình yêu.

Mỗi lần bỏ bút xuống, cô đều nghĩ, Tư Dực có thích không? Cây cầu nhỏ kia, bó hoa hồng hỗn sắc kia, chiếc dù đỏ kia, lá cây phiêu linh kia, bóng cây, ánh đèn kia, còn có người vẫn luôn chờ nàng.

Mỗi lần trước khi kết thúc, Lăng Thiên Dục đều nhìn chằm chằm bức tranh thật lâu, giống như khuôn mặt Liễu Tư Dực trong tranh, làm cho cô không nỡ dời mắt, chỉ có khi đó, khóe miệng cô mới có thể bất giác giương lên.

Bức tranh hoàn thành 90%, phần còn lại cô chuẩn bị rảnh rỗi lại đến bổ sung, tất cả bối cảnh đều hoàn thành, chỉ còn lại nét bút chấm phá —— bóng dáng của Liễu Tư Dực.

"Anh trả nhiều tiền một chút, sắp xếp công nhân lắp cửa và cầu thang, những thứ cố định lắp vào vị trí trước, mấy ngày nữa tôi lại đến." Lăng Thiên Dục dặn dò.

Lam Phi Húc hỏi: "Ngày mai cô không đến à?" Ngược lại nhớ tới ngày mai là 15 tháng giêng, là vũ hội từ thiện một năm một lần của Lăng gia, kia phô trương đều là danh nhân tai to mặt lớn, nơi quy tụ các nhân vật tai to mặt lớn, những nhà giàu kiểu thổ hào đến tư cách tham gia cũng chẳng có.

"Nhớ trông chừng tranh của tôi, khi lắp đặt không được làm hỏng bất kỳ góc nào, các chi tiết ở quầy bar anh phải đích thân giám sát." Chứng OCD cưỡng chế và yêu cầu theo đuổi sự hoàn hảo của Lăng Thiên Dục cực kỳ rõ ràng trong quá trình trùng tu Rose, cô không muốn làm cho niềm vui bất ngờ này có bất kỳ khuyết điểm nào.

Lam Phi Húc làm thủ thế OK: "Tôi biết rồi, toàn bộ quá trình tôi đều ở đây, yên tâm đi." Chỉ cần Lăng Thiên Dục cần, anh ấy làm cái gì cũng sẵn lòng, không hề oán hận, vui vẻ chịu đựng, đây chính là giá trị tồn tại của anh ấy, hơn nữa còn vì đó mà vui vẻ.

Vũ hội từ thiện của Lăng Duệ, cử hành vào rằm tháng giêng hàng năm. Lăng thị có quỹ hội của mình, gia nhập không ít phú thương, vũ hội từ thiện này thật ra chính là mượn truyền thông lăng xê mà thôi.

Đối với loại người ở xã hội thượng lưu này, có đôi khi theo đuổi không chỉ là cảm giác thỏa mãn tiền tài, mà còn là vinh dự của cá nhân và gia tộc.

Năm nay Lăng Duệ nhiều lần bị thương nặng, lên hot search, mọi việc không thuận bọn họ, nóng lòng dùng buổi thiện nguyện này để che đậy những thứ đáng ghê tởm.

Trận phô trương xa hoa lãng phí cao quý này, người Lăng gia hầu hết đều sẽ trình diện, bao gồm nhà mẹ đẻ của Lý Hân Dao —— "Lý Thị Phu Nhân" cũng sẽ tham dự.

Ngoại trừ số tiền quyên góp cùng với quy trình công thức hóa, đây chính là một yến hội vòng tròn, cùng một vòng tròn, đàn ông luận thương đạo, phu nhân ganh đua đẳng cấp. Thiếu gia tiểu thư phú nhị đại đều đang tranh nhau khoe sắc, lễ phục thiết kế, châu báu định chế, giá cả áo choàng, túi xách số lượng giới hạn, thậm chí là siêu xe.

Vũ hội tụ tập phú hào này, hình thức lớn hơn nội dung.

Mấy năm trước, Lăng Thiên Dục ở trong bữa tiệc tối này, không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào, thậm chí rất nhiều người không biết Lăng gia còn có một vị nhị tiểu thư, nhưng hôm nay cô lại đứng ở bên cạnh Lăng Xương Khiếu, thành một hào quang chói mắt, tiếng ca ngợi, tiếng ghen tị không dứt bên tai, ngay cả chủ biên mấy kênh truyền thông nổi tiếng trong nước cũng tranh nhau tiến lên nói chuyện với cô.

Lăng gia xảy ra nhiều chuyện như vậy, vị Lăng nhị tiểu thư này ngăn cơn sóng dữ, đấu trí với fan minh tinh, xây dựng lại quan hệ hợp tác với Minh Đức, chỉnh đốn tập đoàn quản cọc, từng vụ từng việc đều thể hiện ra năng lực bất phàm.

"Ông Lăng, nhị tiểu thư xuất chúng như vậy, có thể trở thành người thừa kế của ông hay không đây?" Có truyền thông hỏi ra câu nhạy cảm này, Lăng Xương Khiếu mặt không đổi sắc, vuốt vuốt chòm râu, cười trả lời:" Tập đoàn Lăng Duệ từ trước đến nay là của người có năng lực, ai có bản lĩnh thì người đó làm."

Ông không trả lời có phải hay không, nhưng đều có thể nhìn ra sự thưởng thức và khẳng định của ông đối với Lăng Thiên Dục, Lăng Thiên Dục đối diện với ống kính cười đến cứng đờ, Lăng Xương Khiếu vẫn lôi kéo cô, hàn huyên với các loại người, nâng ly cạn chén kính rượu.

Những người khác của Lăng gia, ai mà không đỏ mắt? Hơn nữa tam phòng tứ phòng, sớm đã bị lòng đố kỵ vây quanh, còn chỉ có thể cùng khen, ai ở trường hợp như vậy, đều không thể mất phong độ cùng lễ nghi.

"Người Lý gia đến." Không biết ai kêu một tiếng, rất nhiều ánh mắt tập trung hướng về phía cửa, các phu nhân ở đây có ai mà chưa từng đeo trang sức của "Lý Thị Phu Nhân", ai mà không thích "Lý Thị Phu Nhân" cao quý, người Lý gia đến tất nhiên được chú ý.

Lăng Thương Bắc chậm chạp chưa tới cũng xuất hiện cùng nhà mẹ đẻ, vợ chồng Lý Tân Bình đưa theo con gái bước lên thảm đỏ, truyền thông vội vàng giơ máy ảnh về phía bọn họ, sau đó người như là tâm điểm của toàn bộ buổi tiệc, đi một cách khiêm tốn giữa đám đông.

Lăng Thương Bắc cao ráo tuấn tú mang âu phục giày da, anh phong độ nhẹ nhàng cong cánh tay, được hai người phụ nữ cao quý xinh đẹp khoác tay.

Một vị là con dâu trưởng Lăng gia, tiểu thư Lý gia Lý Hân Dao, bà ấy một bộ lễ phục thời Đường in hoa, phong cách vô cùng, hiển thị rõ trưởng thành và trí tuệ, đẹp đến tự nhiên hào phóng.

Nhìn thấy Lý Hân Dao xuất hiện, Lăng Thiên Dục tiết tấu hô hấp liền rối loạn, cô bị đám người che khuất tầm mắt, mơ hồ thấy một bóng dáng màu đỏ khác, người nọ tựa như siêu sao quốc tế diễm áp hoa thơm cỏ lạ, bước lên thảm đỏ liền tập trung ngàn vạn ánh mắt, lễ phục dạ hội đuôi cá bày ra khí chất thoát tục hoàn mỹ của nàng.

Lăng Thiên Dục nhìn nàng mất tinh thần, trong miệng chỉ bất giác lẩm bẩm: Tư Dực.