Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm

Chương 78: Liên thủ kết minh




Edit: phuong_bchii

________________

Thiên tài và người điên thường thường ở trong một ý niệm, Liễu Tư Dực khép sách lại, tên sách chính là quyển "Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải", nếu như không phải Lăng Thương Thiên gần đây dây dưa, nàng sẽ không liếc mắt một cái từ trong giá sách nhìn thấy chữ "Thiên tài, người điên".

Ở dưới trình độ học vấn cùng chỉ số thông minh nổi bật, tính cách Lăng Thương Thiên có chút vặn vẹo, không thể dùng tốt và xấu để định nghĩa cậu ta, cậu không có ác ý tràn đầy tuyên chiến, hơn nữa biểu lộ rất nhiều ý nghĩ dị dạng, làm người ta bất an.

Cậu ta tựa như món vuốt trong bóng tối, chẳng biết lúc nào sẽ vươn tới? Điều đáng sợ là bạn không biết cậu ta ở đâu và cậu ta luôn nhìn chằm chằm vào bạn.

Liễu Tư Dực không biết đằng sau nụ cười hiếm có của cậu ta, cất giấu kế hoạch gì.

Nàng nhìn tên sách rơi vào trầm tư, hiện tại không nói đến nàng và Lam Doanh có nguy hiểm hay không, chuyện này nếu như lộ ra ngoài, sẽ gây ra phản ứng gì?

Bố cục tám năm của Lăng Thiên Dục bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cũng có thể sẽ lập tức bị loại, danh dự mất sạch, hào quang bị cướp mất, tổn thất không thể đo lường, tổn thất nặng nề này, Liễu Tư Dực đánh cược không nổi.

Muốn chơi hay không? Chơi thế nào? Quyền chủ động đều ở trong tay Lăng Thương Thiên, Liễu Tư Dực tiến thoái lưỡng nan, vốn còn muốn thương lượng chuyện này với Lăng Thiên Dục, hiện tại xem ra sự tình càng ngày càng phức tạp, cậu ta có thể tìm ra Lam Doanh, có thể nhanh chóng tìm được Hải Dụ hay không?

Có cách nào có thể ngăn cản cậu ta đây?

"Tiểu thư, cà phê của cô nguội rồi." Lăng Thiên Dục bưng một ly cà phê đặt lên bàn, khi cô còn chưa bước vào quán cà phê đã nhìn thấy Lăng Thương Thiên từ ngoài cửa, cậu ta vừa xuất hiện Liễu Tư Dực tất sẽ phiền não, Lăng Thiên Dục vì dỗ dành nàng, tự tay làm một ly cà phê có hoa văn ở quầy pha chế.

"Chị vẽ à?" Liễu Tư Dực hỏi.

Cô gật đầu.

Đồ án vẽ hoa này, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nàng xoay thân ly, "Xấu quá."

Liễu Tư Dực ghét bỏ liếc mắt nhìn Lăng Thiên Dục một cái, hoa văn của người khác đều là đồ án xinh đẹp, Lăng Thiên Dục làm ra giống mặt quỷ, trông có vẻ là một biểu cảm nhỏ, nhưng lông mày và độ cong khóe miệng đều hiện lên trạng thái đè xuống, vẻ mặt u sầu.

"Em cũng biết xấu à, sắc mặt em bây giờ y chang vậy."

Liễu Tư Dực bất đắc dĩ thở dài, đặt sách sang một bên, Lăng Thiên Dục nhìn tên sách, cười khẽ: "Sách này sợ không phải viết cho lão Ngũ." Cô cố ý nhắc tới Lăng Thương Thiên, sắc mặt Liễu Tư Dực quả nhiên thay đổi.

"Thiên Dục ~"

"Hả?"

Lời đến bên miệng vẫn không phun ra được, dựa theo tính cách của Lăng Thiên Dục, nếu biết chuyện này nhất định sẽ để nàng và Lam Doanh rời đi tránh né mũi nhọn, chính mình đối mặt với nguy cơ này.

Nhưng nàng sao có thể yên tâm, Lăng Thiên Dục rất có thể rơi vào cục diện bốn bề thọ địch. Cho dù không giúp được gì, vẫn luôn ở bên cạnh cũng tốt, huống chi loại người cực đoan như Lăng Thương Thiên, thật sự cá chết lưới rách sẽ làm ra chuyện gì, không thể biết được.

"Không có gì, chị vẽ cái này thật sự quá xấu, lần sau đừng ra ngoài mất mặt nữa." Nàng chuyển chủ đề, "Dù sao chị cũng là con gái của nghệ thuật gia có thể phác họa có thể vẽ tay, vẽ ra đồ án như vậy, chấp nhận được sao?"

"Chị lại không có học qua, hoàn toàn bằng cảm giác, có thể vẽ ra cái bản vẽ không tệ, em giỏi thì em làm đi?"

"Tôi có thể chứ?" Liễu Tư Dực quay đầu nhìn thoáng qua quầy pha chế, vừa vặn gặp ánh mắt của chàng trai kia, cậu ấy đối diện với Liễu Tư Dực vội vàng cúi đầu.

"Có gì mà không thể chứ?" Lăng Thiên Dục cười đứng lên, dắt tay nàng đi về phía quầy pha chế, cô muốn Liễu Tư Dực thả lỏng, không cần cả ngày bị vây trong màn sương mù Lăng Thương Thiên tạo ra, cô hi vọng Liễu Tư Dực an định đứng ở phía sau, cô sẽ ngăn cản tất cả mọi chuyện, không cho nàng bị thương.

"Tiểu Tứ, dẫn cô ấy đi pha cà phê."

"Vâng, nhị tiểu thư." Chàng trai ở quầy pha chế không kiềm chế được hưng phấn, cung kính nói với Liễu Tư Dực, "Hồng tỷ, mời cô đi bên này."

"Cậu biết tôi?"

Chàng trai gãi đầu, hơi ngượng ngùng: "Vừa mới biết."

Liễu Tư Dực gật đầu, vừa rồi mấy người phụ nữ kia lớn tiếng như vậy, nàng cũng nghe thấy, chàng trai này sao mà không nghe thấy được. Lăng Thiên Dục ngồi trên ghế cao cạnh quầy pha chế, bụm mặt nhìn Liễu Tư Dực, không hề che giấu sự mê luyến của nàng.

Liễu Tư Dực làm cái gì giống cái đó, nàng mang tạp dề làm việc ở quán cà phê, tóc tùy ý búi lên, một cái nhăn mày một nụ cười đều là phong tình, toàn bộ quá trình chàng trai đều đỏ mặt, Liễu Tư Dực gần như thỏa mãn tất cả tưởng tượng của cậu ấy đối với phụ nữ.

"Cậu tên là gì?" Liễu Tư Dực nhận lấy sữa cậu ấy đưa tới hỏi.

"Tôi tên là Trương Tiểu Tứ, bọn họ đều gọi tôi là Tiểu Tứ."

Tay Liễu Tư Dực đang chuẩn bị vẽ hoa văn thì ngừng lại, nhìn về phía chàng trai kia, ánh mắt trong khoảnh khắc trở nên nhu hòa, "Trương Tiểu Tứ?"

"Ừ! Là Tứ viết hoa." Trên mặt Trương Tiểu Tứ viết đầy trời chân thật, làm cho Liễu Tư Dực nhớ tới Trương Tiểu Võ, à, chỉ là tên gần giống thôi, lại làm cho nàng thêm vài phần sầu não.

Nàng chỉ khẽ ừ một tiếng rồi trầm mặc.

Khoảng năm phút sau, quán cà phê lại có một vị khách tới, ánh mắt anh từ lúc vào cửa đã rơi vào trên người Liễu Tư Dực.

"Hoa hồng? Sao em lại pha cà phê?" Lăng Thương Bắc chuyển tầm mắt sang Lăng Thiên Dục, như là chất vấn: "Sao em còn để cô ấy làm tạp vụ."

"Cô ấy chê hoa văn em vẽ xấu, chỉ có thể tự mình làm." Lăng Thiên Dục sở dĩ xuống lầu, chính là bởi vì Lăng Thương Bắc hẹn cô nói chuyện.

Liễu Tư Dực xoay người, nhìn thấy Lăng Thương Bắc, giật mình, sau đó cười nói, "Sao anh lại để râu vậy?"

"À có phải rất xấu không, già đi mấy tuổi." Lăng Thương Bắc sờ sờ cằm, ngượng ngùng cười cười.

Mấy ngày nay anh không muốn xử lý râu mép, đương nhiên cũng bởi vì công ty gặp phải phiền toái mà tâm trạng không tốt.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Liễu Tư Dực, tâm trạng lập tức âm u chuyển nhiều mây. Luôn luôn có một số người sẽ tự mang sức mạnh, từ trong ra ngoài tản ra một loại năng lượng, có thể làm cho người ta tạm thời buông xuống áp lực và phiền não.

Đối với Lăng Thương Bắc, Liễu Tư Dực chính là người như vậy.

Thích chưa từng giảm bớt, chỉ là duy trì khoảng cách thích hợp, không làm cho đối phương phản cảm. Trong lòng Lăng Thương Bắc hiểu rõ, Liễu Tư Dực đối với mình không có tình yêu.


Liễu Tư Dực chăm chú nhìn, cười trả lời: "Em lại cảm thấy có thêm vài phần nam tính, rất đẹp trai."

"Khụ khụ khụ, hai người coi em là người vô hình sao?" Lăng Thiên Dục nhíu mày thành chữ 川, cô còn ở đây, còn công khai liếc mắt đưa tình, khen ngợi lẫn nhau?

"Nào dám coi em là người vô hình, qua bên kia ngồi xuống nói chuyện đi." Lăng Thương Bắc làm thủ thế mời.

Lăng Thiên Dục lười biếng từ quầy pha chế đứng dậy, trước khi rời đi còn không quên liếc mắt đưa tình với Liễu Tư Dực, khóe môi Liễu Tư Dực mỉm cười, tiếp tục chuyên chú vào cà phê.

Lăng Thiên Dục đại khái có thể đoán được Lăng Thương Bắc tìm mình là vì cái gì. Đại hòng ngã nhào lớn như vậy, sau khi giải quyết xong tất nhiên là phản kích, Lăng Thương Bắc hiện tại có chung kẻ thù với cô.

Đối với bọn họ mà nói, hiện tại đều ở vào hoàn cảnh lúng ta lúng túng, cách tốt nhất chính là liên thủ.

"Chuyện này mầm tai họa đã sớm bị người chôn xuống, em cảm thấy ai sẽ làm điều này?" Lăng Thương Bắc vào thẳng vấn đề.

"Thủ phạm góp vốn kia là dân cờ bạc, chuyện rõ ràng như vậy, đại ca còn cần hỏi em?"

"Em đừng quên người am hiểu số liệu cũng không phải là tam phòng." Lăng Thương Bắc sớm đã nghi ngờ, chỉ có tam phòng còn chưa đủ, những chuyện dơ bẩn kia, từng chuyện từng chuyện đều có liên quan đến tam phòng tứ phòng.

Lăng Thiên Dục nhún vai: "Đại ca, chúng ta không cần phân tích sự kiện, người nên nhìn về phía trước." Chuyện này bọn họ ngầm hiểu, vì sao cố ý gặp mặt ở công ty, cũng là vì bày ra tư thái để cho tam phòng tứ phòng biết, đại phòng và nhị phòng muốn liên thủ.

"Nhị muội, chúng ta nên liên thủ, diệt trừ bọn họ trước, chúng ta lại cạnh tranh công bằng, em cảm thấy thế nào?"

Cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính, Lăng Thiên Dục cúi đầu cười nhạt, chuyện này tới sớm hơn mình dự đoán, hợp tác diệt trừ đối thủ trước, sau đó lại hai người cạnh tranh vị trí cuối cùng, một bàn tay chém giết tứ phương cũng không đủ.

"Lăng Thương Vũ đã bị em đá xuống, bộ phận nghiệp vụ quốc tế của tam phòng thả ra trước, chúng ta phải đối phó với tứ phòng trước, ngũ đệ thiên tài của chúng ta cũng không phải là dễ đối phó." Lăng Thương Bắc lúc này kết minh, ngược lại trợ giúp cô một tay.

Lăng Thương Bắc hừ lạnh một tiếng, anh cũng đang có ý này, nhưng anh cũng rất ưu sầu: "Tứ phòng không thể khinh thường anh vẫn luôn biết, nhưng có thể thuyết phục hội đồng quản trị đồng ý áp chế chuyện đưa ra thị trường, chắc chắn là năm đệ đã làm việc này."

"Người có cảm giác tồn tại không mạnh, luôn thích âm thầm hành động, khó lòng phòng bị." Lăng Thiên Dục dường như có ý ám chỉ, Lăng Thương Bắc khẽ thở dài một hơi:" Đáng tiếc anh không có người có thể dùng, em có Lam Phi Húc, người phía dưới anh đều ăn không ngồi rồi."

Lăng Thiên Dục nhìn anh, cô lớn mật suy đoán thân phận Hải Dụ hẳn là còn chưa bại lộ, đặt người an toàn nhất ở bên cạnh Lăng Thương Bắc, có lẽ cũng là một loại bảo vệ.

Trái lại ngẫm lại, Lăng Thương Thiên nhất định sẽ xuống tay từ văn phòng tổng quản lý, đó là bộ phận trực tiếp có thể nắm trong tay động thái của hội đồng quản trị, lúc này Hải Dụ được điều ra ngoài, cũng coi như che giấu tai mắt người khác.

"Anh muốn một trợ thủ đắc lực, em ngược lại có người có thể đề cử."

"Ai?"

"Hải Dụ."

Lăng Thương Bắc lắc đầu thở dài, "Anh ước gì, nhưng em không phải không biết anh từng cố gắng muốn cô ấy, cuối cùng ngược lại bị ông nội cảnh cáo một phen."

"Đó là anh không dùng đúng phương pháp, không bằng để cho em thử xem, đại ca anh cứ chờ tin tức đi." Lăng Thiên Dục tràn đầy tự tin, Lăng Thương Bắc hăng hái, cũng một lần nữa dấy lên hy vọng, "Thật sự có thể sao? Hải Dụ khó thuyết phục, không đứng về phía ai."

"Có thể hay không, rất nhanh anh sẽ biết."

"Được, vậy anh chờ tin tốt." Dứt lời anh nhìn thoáng qua đồng hồ, "Anh còn có một cuộc họp, chuyện Hải Dụ nhờ em, nhị muội."

Quay đầu đối diện gặp Liễu Tư Dực đang bưng cà phê, anh dừng bước nói vài câu, sau đó mới một bước quay đầu ba lần, lưu luyến không rời rời khỏi quán cà phê.

Lăng Thiên Dục nhẹ nhàng gõ ngón tay lên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ anh thật sự đánh giá cao năng lực của Hải Dụ, muốn thu nhận làm của riêng.

Nhất định phải bảo vệ Hải Dụ, nếu cô và Lăng Thương Bắc muốn kết minh, như vậy chính là quan hệ có phước cùng hưởng có hoạ cùng chia, Lăng Thiên Dục chỉ có thể "nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích".

Tiếng chuông điện thoại gần như đến cùng lúc với Liễu Tư Dực, Lăng Thiên Dục tràn ngập tình yêu nhìn nàng, cười nhận điện thoại trước, cô phải giữ vẻ mặt không thay đổi, gặp nguy không loạn, mới có thể không lộ dấu vết.

"Anh nói đi."

"Thật là lao lực, vừa mới gặp xong, nói có người mang theo hai tấm ảnh để hắn phân biệt có phải cô hầu rượu ở quán bar lúc trước hay không."

Liễu Tư Dực đặt cà phê đã làm xong trước mặt cô, Lăng Thiên Dục ý cười không giảm, làm như không có việc gì trả lời: "Sau đó thì sao?"

"Hắn nói có chút giống, nhưng không thể xác định, hiện tại tôi cũng chỉ biết hai người kia một người tên là A Ly, một người khác tên là A Nhạc, đúng rồi người đến còn hỏi hắn có ảnh của A Thấm hay không."

Tay Lăng Thiên Dục rơi xuống mặt bàn không tự chủ cuộn lại, nụ cười ngưng đọng trên mặt, "Ai đến?"

"Tôi đã xem camera, là ngũ thiếu gia."

Quả nhiên là cậu ta, Lăng Thiên Dục thở dài một hơi: "Tôi biết rồi."

Cúp điện thoại, hai tay cô nắm chặt điện thoại, cuối cùng bất lực buông lỏng trên bàn, quả nhiên đúng như cô dự đoán, Lăng Thương Thiên tìm hiểu ngọn nguồn, nghi ngờ đến trên đầu Lam Doanh.

Phải bình tĩnh, phải vuốt lại chuyện này.

Cô vừa suy nghĩ vừa khen cà phê của Liễu Tư Dực: "Đa dạng sinh động rỗ ràng, mỹ cảm hình học đối xứng, khiến cà phê trở nên cảnh đẹp ý vui, người ưu tú quả nhiên làm cái gì cũng ưu tú."

Liễu Tư Dực lại không có nụ cười, nàng cảm nhận được cảm xúc Lăng Thiên Dục hạ xuống điểm đóng băng đột nhiên lại nổi lên, nhìn như vững vàng, thật ra đã sớm nổi lên gợn sóng.

Có lẽ là một loại trực giác, cũng là một loại ăn ý, loại thay đổi từ trường này, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được.

"Chị không sao chứ? Thiên Dục."

"Không sao, đúng rồi, buổi tối đi xem phim đi, chúng ta còn chưa chính thức hẹn hò, hôm nay là buổi công chiếu phim của Lam Doanh." Lăng Thiên Dục cười nhấp một ngụm cà phê.

"Được, phim của Lam Doanh nhất định phải ủng hộ."

"Ừm hửm."

Lăng Thiên Dục chưa bao giờ bị làm khó, nhưng lần này cô thật sự khó khăn. Lăng Thương Thiên vì chuyện này mà tự mình chạy vào nhà tù, mà không phải sai người đi sao?

Tại sao cậu ta lại giữ bí mật tốt như vậy?

Cậu ta thông minh như vậy, lại am hiểu suy luận, chỉ cần nghĩ hơi sâu liền có thể liên hệ tất cả mọi chuyện lại, nếu như chuyện này tới tai ông lão, như vậy một thứ cô hiện có sẽ mất hết.

Nhưng mà cậu ta vẫn án binh bất động, đến tột cùng muốn như thế nào?

Nếu nói Lam Doanh và Tư Dực đã bại lộ, như vậy các nàng nên tránh đi nguy hiểm trước mắt, tốt nhất là đi đến một nơi không người quen biết để tránh đầu sóng ngọn gió.

Về phần Lăng Thương Thiên đối phó như thế nào, cô còn phải suy nghĩ thật kỹ.

Trước mắt chỉ có Hải Dụ không bại lộ, chẳng lẽ Lăng Thương Thiên đang khiêu chiến nan đề này? Thiên tài thường thường đều rất tự phụ, cậu ta nhất định không cam lòng tìm không ra người thứ ba, chỉ cần thân phận Hải Dụ một ngày không vạch trần, cô còn có thời gian nghĩ cách đánh bại cậu ta.

Trải qua bình tĩnh phân tích tâm lý nhân vật, Lăng Thiên Dục đoán được vài phần, nhưng bước tiếp theo cậu ta sẽ làm cái gì đây? Cô đoán không được, là tâm lý học của mình hỏa hầu còn chưa đủ, nếu là dì nhất định có thể nhìn thấu.

Bất kể như thế nào, nhất định phải nhanh chóng phái Hải Dụ cho Lăng Thương Bắc, cô muốn một lần nữa bố trí kế hoạch đối phó tứ phòng.

Hoàng hôn mây đen dày đặc, có chút muốn tuyết rơi, chạng vạng bông tuyết lại lần nữa bay lên. Đèn đuốc góc đường, chiếu bông tuyết tung bay, giống như ánh đèn đặc biệt chiếu trên sân khấu.

Hai người không có che dù, nghênh tuyết dạo bước, còn nửa giờ nữa phim bắt đầu chiếu, Lăng Thiên Dục dừng bước ở cửa rạp chiếu phim, tầm mắt dừng ở trên màn ảnh.

Đó là ảnh trong phim Lam Doanh, mái tóc ngắn gọn gàng của cô nàng, lấy hình tượng một nữ đặc công hiên ngang đứng trên poster.

Tuy rằng cô trải đường cho ba đóa kim hoa, cũng mời người đặc biệt bồi dưỡng, nhưng các nàng có thể có thành tựu hôm nay không thể thiếu cố gắng của mình. Lam Doanh quay phim đã phải chịu bao nhiêu tổn thương và ấm ức, cô biết.

Chính bởi vì như vậy, cô mới không thể để cho ba cô gái tốt như vậy, bị người khác hủy hoại.

Liễu Tư Dực theo ánh mắt cô nhìn lại, không khỏi cảm khái: "Thật tốt, bộ phim này chưa phát sóng đã được khen ngợi, Lam Doanh tiền đồ vô lượng." Nàng sợ những điều tốt đẹp trước mắt sẽ biến mất.

Lăng Thiên Dục thu hồi tầm mắt, nắm chặt cổ áo có chút mở rộng của Liễu Tư Dực, nhẹ nhàng vén thẳng tóc mai nàng, phủi đi bông tuyết trên vai, cười: "Đừng sợ, không ai có thể phá hỏng mọi thứ trước mắt, đều sẽ tốt thôi."

Ánh mắt thâm thúy u buồn của Liễu Tư Dực phản chiếu khuôn mặt chân thành của Lăng Thiên Dục, trái tim nôn nóng bất an của nàng chậm rãi bình tĩnh lại, nhìn nàng hiểu ý cười: "Em tin."

Hai người nắm chặt mười ngón tay, cười đi về phía rạp chiếu phim.

Dưới ánh đèn đối diện, có một người đang dùng máy ảnh chụp ảnh, không nhìn kỹ tưởng rằng đang chụp ánh đèn cảnh tuyết rơi, thật ra điểm tập trung của hắn đều là Liễu Tư Dực, hơn nữa khi nàng mỉm cười, hắn ấn nút chụp liên tục hơn mười tấm, cuối cùng hắn gọi điện thoại ra ngoài.

"Thế nào?"

"Thiên thiếu gia, hôm nay có thu hoạch, chụp được cô ấy cười, anh xem cái giá này."

"Sao?" Đầu dây bên kia không kiềm chế được hưng phấn, "Mau gửi cho tôi, chụp đẹp, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề."

"Oke, tối nay tôi sẽ gửi cho anh."