Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm

Chương 55: Thân phận cho phép




Edit: phuong_bchii

________________

Bầu không khí nghiêm trọng, mấy người rơi vào cục diện bế tắc, Lăng Thiên Dục vẫn đè nén cảm xúc, ngồi bất động. Hải Dụ vỗ vai Liễu Tư Dực, khuyên bảo nàng lần nữa ngồi xuống, đừng đối đầu với nhị tiểu thư như vậy.

Lăng Thiên Dục quả thật đang nghĩ mọi cách để Liễu Tư Dực rời khỏi cục diện, bị cuốn vào trong đó không biết có nguy hiểm như thế nào, nếu như cô thể hiện tình cảm và tâm ý thật sự, kẻ thù của cô phát hiện điểm yếu này, sẽ tìm mọi cách làm lật đổ chính mình.

Trong quá trình này, Liễu Tư Dực sẽ trải qua những gì, cô không dám nghĩ. Nếu như ngay cả tai nạn xe cũng có thể mua chuộc làm giả, vậy đám người kia có gì mà không làm được chứ.

Nàng quá hiểu Liễu Tư Dực bướng bỉnh, cứng cỏi trong xương cốt không ai bằng, cô cũng biết Liễu Tư Dực sẽ không sợ hãi những gian nan hiểm trở và nguy hiểm kia, nhưng cô không muốn để cho người mình yêu chịu chút tổn thương nào.

Thiếu một sợi tóc cũng không được, Liễu Tư Dực là giới hạn của cô, bất luận kẻ nào cũng không thể chạm vào.

Nàng nói như vậy không nghe, khuyên không nổi, Lăng Thiên Dục chỉ có thể thử một lần dùng thân phận ép nàng, "Hiện tại lời tôi nói cũng vô dụng phải không?"

"Làm gì có chuyện đó, nhị tiểu thư nói sao chúng tôi có thể không nghe chứ, đúng không, Hồng?" Hải Dụ chọc khuỷu tay Liễu Tư Dực một cái, nàng vẫn buồn bực không lên tiếng, bình thường trầm mặc ít nói, trên mặt nổi giận lại càng không muốn tiếp lời.

Rơi vào đường cùng, Hải Dụ đành phải đá mắt ý bảo Lam Doanh, Lam Doanh cũng thông minh, lập tức phản ứng lại, nói sang chuyện quan trọng khác: "Nhị tiểu thư hôm nay gọi chúng tôi tới có phải có nhiệm vụ mới không?" Nói xong cô nàng rót cho Lăng Thiên Dục một ly trà, con ngươi lanh lợi chuyển động, "Chúng tôi đều nghe theo sự sắp xếp của cô, cứ việc phân phó."

Lăng Thiên Dục cầm lấy một quả hạt dẻ cười, ở đầu ngón tay thong thả xoay, không bóc không ăn cũng không nói lời nào, giống như đang chờ Liễu Tư Dực mở miệng.

Liễu Tư Dực lại cứ ngoan cố, từ đầu đến cuối không nói một lời, giống như cố ý chống đối rồi chờ xử lý. Không phải cô lấy thân phận áp chế mình sao? Như vậy chính mình ngỗ nghịch cô, nên bị trách mắng và trừng phạt.

Lăng Thiên Dục không đợi nàng mở miệng, ném hạt dẻ cười đi, không muốn tiếp tục giằng co như vậy nữa, cô cầm một nắm hạt dưa lên, đếm từng hạt một, đặt bên cạnh Hải Dụ: "Chuẩn bị đăng ký mười xí nghiệp nhỏ, tìm pháp nhân khác nhau, làm một dự toán cho tôi, chuyện này cô có thể cùng Phi Húc làm, có gì cần thì liên lạc với anh ấy, anh ấy sẽ nói cho tôi biết nhu cầu của cô."

"Cô muốn... chuẩn bị đối phó tứ phòng sao?" Hải Dụ chung quy vẫn ở trong thương trường lâu, đối với loại chuyện này tương đối nhạy bén, vô duyên vô cớ muốn mười công ty không phải vì dự trữ vốn chính là vì phân tán mua cổ phiếu.

Lăng Thiên Dục khẽ cười: "Hiện tại điều chỉnh nhân sự gây ra gợn sóng lớn như vậy, tam phòng nhất định sẽ làm lớn chuyện, vì để cho tứ phòng tự lo không xuể, tránh cho bọn họ bỏ đá xuống giếng, tôi chỉ có thể động bọn họ trước."

"Mấy ngày nay bọn họ đang chuẩn bị chuyện lên sàn, một khi thành công, chỉ dùng mười nhà xí nghiệp mua cổ phiếu lại không cho phát hiện, có thể..." Hải Dụ lo lắng tài chính Lăng Thiên Dục quay vòng bất động, dán lên tiền lời Giải trí Thiên Lăng giải trí, chỉ sợ muốn vét sạch của cải."

"1000 nhà đầu tư nhỏ lẻ, 10 xí nghiệp, cô cùng Phi Húc hạch toán một chút, cần bao nhiêu tài chính, mặt khác..." Lăng Thiên Dục nhìn về phía Lam Doanh, "Lam Doanh, cô chuẩn bị 200 ngàn người dùng, phải bảo đảm mỗi người không có đăng ký trang web Lăng Thiên, tôi muốn lưu trữ dự phòng."

"200 ngàn? Số lượng có chút khổng lồ hơn nữa không thể để cho người ta phát hiện chuyện này cần chút thời gian." Lam Doanh tính toán trong lòng, tương đương với tìm thủy quân, điểm này phòng làm việc của cô nàng rất am hiểu, muốn lặng lẽ tiến hành, còn phải cẩn thận kín đáo.

"Không vội, nhưng cũng không nên kéo dài quá muộn."

"Vâng, tôi nhất định sẽ nhanh chóng, cẩn thận vẫn hơn."

Bố trí một vòng nhiệm vụ, vốn nên đến Liễu Tư Dực, Lăng Thiên Dục lại trầm mặc, thờ ơ uống cà phê, giống như không nhìn nàng.

Tờ 100 tệ mới trên bàn lẳng lặng nằm đó, giống như nàng giờ phút này, bị gạt sang một bên, bị người ta làm như không thấy. Nàng vô dụng sao? Trong bố cục khua chiêng gõ trống như vậy, nàng chỉ có thể đứng tại chỗ không nhúc nhích?

Phòng khách lại yên tĩnh, Hải Dụ và Lam Doanh liếc mắt nhìn nhau, cũng cảm thấy kế tiếp có phải đến phiên Hồng Tâm hay không, nhưng nhị tiểu thư trước sau không mở miệng, mắt thấy sắc mặt Hồng Tâm càng ngày càng khó coi, hai cô lo lắng hai người lại khắc khẩu.

Nói gì để làm dịu bầu không khí đi? Hải Dụ dùng chân đá Lam Doanh, cô ấy không giỏi trong việc tạo không khí, nhưng Lam Doanh thì có.

Lam Doanh nhận được tín hiệu của cô ấy, vốn là muốn nói gì đó, nhưng nhớ tới chuyện Liễu Tư Dực thích Lăng Thiên Dục, cảm thấy có thể các nàng không chỉ đơn giản là đang cãi nhau, có lẽ có liên quan đến tình cảm?

Vậy cô nàng làm cái gì không phải đều có vẻ dư thừa sao? Cô nàng không hiểu cái gì thích hay không thích, nhưng chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, quay phim luôn đọc qua lời thoại thâm tình, cũng từng diễn phim tình cảm, cũng có thể hiểu được một chút.

Nghĩ vậy, cô nàng vẫn quyết định tiếp tục trầm mặc, bởi vì Liễu Tư Dực hình như đã không nhịn được nữa.

"Còn em thì sao, nên làm cái gì?"

Lăng Thiên Dục nhẹ nhàng ngẩng đôi mắt đẹp nhìn về phía nàng, trong ánh mắt đầy mong đợi của Liễu Tư Dực có chút u sầu, trái tim Lăng Thiên Dục bỗng đau nhói, vội vàng quay mặt đi, không muốn nhìn thẳng vào nàng, không thể chịu nổi ánh mắt vừa mềm mại vừa buồn bã của nàng.

"Tạm thời tôi vẫn không muốn động đến đại phòng, tam phòng tứ phòng hiện tại rõ ràng muốn liên thủ, tôi là muốn bọn họ tự lo cho mình, về phần đại ca anh ta hẳn là đang xem kịch, em cũng không cần đẩy mạnh cái gì, tìm một cơ hội thích hợp rời khỏi, tôi sẽ có sắp xếp khác."

Hai tay Liễu Tư Dực siết chặt, tim như bị dao cắt, đau đến hít một hơi cũng cảm thấy khó khăn. Nàng nhìn Lăng Thiên Dục chậm rãi hỏi: "Em đã vô dụng như vậy rồi sao? Cái gì cũng không làm được?"

"Không phải em đã làm rồi sao?" Lăng Thiên Dục chỉ tờ tiền mặt.

Liễu Tư Dực cắn chặt môi dưới, thân thể hơi nghiêng, khom người hành lễ với Lăng Thiên Dục: "Nhị tiểu thư, em tự tiện làm chủ có tội, có thể nghe theo chị trách phạt, nhưng xin chị đừng vì vậy mà đá em ra, em muốn kề vai chiến đấu với mọi người, không muốn làm người ngoài cuộc."

Một tiếng kính ngữ hai tiếng kính ngữ còn thiếu chút nữa quỳ xuống đất cầu xin, ba người bọn họ vốn là một thể, Hải Dụ và Lam Doanh còn ở chiến trường, sao có thể để cho nàng lui ra?

Thấy Lăng Thiên Dục không có phản ứng gì, nàng đang định khom lưng cầu xin bị Lăng Thiên Dục duỗi tay đỡ, cô đỡ vai Liễu Tư Dực, nhìn nàng trước mắt bất đắc dĩ và đau lòng, trái tim co rút đau đớn, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như nước, "Manh mối này là đại ca cho tôi, em không phải hy vọng hai chúng tôi liên thủ sao, hiện tại tôi cân nhắc đề nghị của em, em nên vui mới phải."

"Chị là vì loại bỏ em mới muốn cân nhắc liên thủ với anh ấy?" Liễu Tư Dực chưa từ bỏ ý định, nàng không tin Lăng Thiên Dục sẽ vì chuyện này mà liên thủ với Lăng Thương Bắc, giang sơn chỉ có thể làm một mình, huống chi Lăng Thiên Dục là ai? Suy nghĩ của cô từ trước đến nay rất khó thay đổi, cho dù Lăng Thương Bắc muốn lấy lòng cô, cô cũng sẽ không lập tức chấp nhận.

Nhưng Liễu Tư Dực vẫn không hiểu, là nàng ảo giác sao? Nàng thậm chí cảm thấy Lăng Thiên Dục là quá lo lắng cho mình mới như vậy, nhưng hôm nay lại cảm thấy có phải vẫn là mình một bên tình nguyện hay không.

Lăng Thiên Dục đỡ trán, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong vang lên, thần kinh căng thẳng lâu dài làm cho chứng đau nửa đầu của cô phát tác, cô thật sự không còn cách nào với Liễu Tư Dực, nói chuyện quá nặng sợ nàng buồn, nói chuyện quá nhẹ lại không thuyết phục được nàng.

Tư Dực ơi Tư Dực, tôi nên làm gì với em đây?

"Tóm lại em trước cứ yên lặng theo dõi diễn biến này, chú ý khoảng cách với Lăng Thương Bắc, tôi cũng không hy vọng có một ngày em thật sự trở thành chị dâu của tôi đâu."

"Phụt ~" Lam Doanh vừa uống một ngụm cà phê thiếu chút nữa phun ra, câu này của nhị tiểu thư phảng phất mang theo chút ngạo kiều và không cam lòng, cô nàng lại nghe ra đáng yêu.

Liễu Tư Dực và Lăng Thiên Dục đồng thời trừng mắt nhìn cô nàng, cô nàng vội cầm khăn giấy che miệng, nhịn không nổi, "Xin lỗi, xin lỗi, tôi thất thố."

"Em thật là..." Hải Dụ rút ra một tờ giấy, giúp Lam Doanh lau, cứ như một đứa trẻ vậy.

Lăng Thiên Dục đã không biết nói cái gì cho phải, vừa vặn điện thoại reo lên làm dịu bầu không khí, rất nhiều người cô cũng không lưu tên, sẽ ghi nhớ từng dãy số quan trọng trong lòng, đề phòng bị người khác nhìn trộm.

"Chào buổi tối, chú Lâm." Là lão quản gia Lăng gia Lâm Hoàn, ông ấy gọi điện thoại nhất định có việc, nhưng bình thường ông ấy gửi tin nhắn mới đúng.

"Nhị tiểu thư, lão gia bảo cô bớt chút thời gian về nhà một chuyến, cô đã ba tuần không trở về rồi, thường ngày mỗi tuần cô đều trở về, cô quên rồi sao?" Lời nói của Lâm Hoàn rất chính thức, chắc đang gọi trước mặt ông lão, nói không chừng giờ này đang mở loa ngoài.

Lăng Thiên Dục làm động tác suỵt với mấy người, bình tĩnh trả lời: "Hôm nay mới từ Mỹ về hơi mệt, ngày mai tôi sẽ về.

"Ừ ~ vậy..." Lâm Hoàn dừng một chút, giống như đang nghe mệnh lệnh, "Vậy không sao, lão gia lớn tuổi rồi, mấy vị thiếu gia và tiểu thư vẫn nên thường xuyên về thăm nhà thì tốt hơn, hôm nay tứ thiếu gia trở về lão gia rất vui."

"Tôi biết rồi, cảm ơn chú Lâm." Ngữ khí Lăng Thiên Dục không có gì thay đổi, cô bình tĩnh cúp điện thoại, Lâm Hoàn đang ám chỉ cô cái gì? Hôm nay Lăng Thương Vũ về nhà? Cậu ta đang yên đang lành sao lại về nhà chứ?

Dã tâm của Lăng Thương Vũ quá sâu, Lăng Thiên Dục phải đề phòng hắn đâm dao sau lưng, hơn nữa hiện tại cô áp chế tam phòng nhất định sẽ làm cho bọn họ sinh lòng hận ý.

Đang nghĩ ngợi, Lâm Hoàn gửi tin nhắn tới: Tứ thiếu gia điều tra Liễu tiểu thư.

Quả nhiên... cậu vậy mà cũng đi điều tra Hồng Tâm, lần trước lão già tra xong sau không có bất kỳ hành động gì, cũng không biết ông nghĩ như thế nào, hiện tại lại tới Lăng Thương Vũ.

Tại sao cậu ta lại chuyển ánh mắt sang Liễu Tư Dực? Lăng Thiên Dục cúi đầu suy nghĩ, nhớ tới ngày đó giám đốc Trương ở quán bar gây chuyện, gần đây vừa bị giáng chức giảm lương, chẳng lẽ hắn ghi hận trong lòng, đi trước mặt Lăng Thương Vũ nói nhảm?

Không đúng, chỉ như thế, Lăng Thương Vũ không cần phải có động thái lớn như vậy. Hồi tưởng lại chuyện gần đây, ngoại trừ phong ba ở trang viên Lăng thị trang viên kia, cũng chỉ có ở mộ viên cô kìm lòng không đặng ôm Liễu Tư Dực, chẳng lẽ bị người canh gác ở mộ viên nhìn thấy?

"Giúp điều tra người canh gác mộ viên." Lăng Thiên Dục nhắn tin lại cho Lâm Hoàn, tin nhắn qua lại giữa bọn họ lời ít ý nhiều, Lâm Hoàn hẳn là biết có ý gì, trên dưới Lăng gia thật ra đều đứng thành hàng, cô phải biết rõ có vài người là người của ai.

Thấy Lăng Thiên Dục vẻ mặt trầm trọng, như có điều suy nghĩ, các nàng cũng không dám quấy rầy. Liễu Tư Dực có thể cảm giác được vẻ mặt và khí thế của cô thay đổi rất nhỏ, nàng càng bất đắc dĩ chính mình hoàn toàn không biết gì cả, tựa như bị quấn vải bó chân, cất bước gian nan.

Lăng Thiên Dục nhìn chằm chằm điện thoại, hiện tại thế cục càng ngày càng hung hiểm, không lâu sau nàng sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Lăng gia trên dưới không có đèn cạn dầu, phải mau chóng cho Liễu Tư Dực rút lui.

Cô liếc nhìn đồng hồ, thời gian không còn nhiều, người nọ sao còn chưa tới?

"Lam Doanh."

"Nhị tiểu thư, cô cứ nói."

"Nói với bảo vệ một tiếng, lát nữa có người đến trực tiếp cho qua."

"Hả? Còn có người đến đây?" Lam Doanh rất nghi hoặc, chỗ này của cô nàng chỉ có thể là bốn người bọn họ, còn có thể là ai? Vân Thư sao? Hay là tên trợ lý ẻo lả cùng họ với mình?

Cô nàng suy đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra là ai, nhưng Liễu Tư Dực đã hiểu rõ, có thể thân cận với Lăng Thiên Dục như vậy, vào lúc này trở về, chỉ có thể là Kỳ Mộc Uyển.

Vân Thư đã công thành lui thân, sẽ không bị cuốn vào những thị phi này nữa, huống chi gần đây cô ấy bận rộn chuyện bất động sản Minh Đức, căn bản không có thời gian.

Không lâu sau, bảo vệ gửi tới xin chỉ thị, có người đến thăm, Lam Doanh đồng ý.

Cô nàng đứng ở cửa chờ, không biết vị nào đại giá quang lâm, thật sự tò mò, ai có thể tham gia buổi tự hop bí mật của bọn họ.

"Lam đại minh tinh, đã lâu không gặp." Giọng nói Kỳ Mộc Uyển dịu dàng triền miên, lúc cô ấy xuất hiện Lam Doanh sửng sốt chừng ba mươi giây.

"Sao, không nhận ra tôi à?" Ý cười dịu dàng của Kỳ Mộc Uyển thấm ra một cảm giác nữ tính nồng nàng, ánh mắt cô ấy nhìn Lam Doanh mờ mịt mang theo một tia tình vận, toàn thân tản ra khí vận và uyển chuyển hàm xúc của mỹ nữ Giang Nam.

Lam Doanh lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ khí chất thoải mái như vậy, lần trước tranh cãi, hai người đều là trạng thái ngâm suối nước nóng, không ngờ cô ấy mặc đồ lại còn đẹp hơn khi không mặc.

Hứ, cô ta đang nghĩ gì vậy? Người phụ nữ này gọi tố cáo cô nàng, quên rồi sao?

"Là cô à." Lam Doanh tức giận trừng mắt nhìn cô ấy một cái, người tới là khách, cho dù còn nhớ chuyện lúc trước, cô nàng cũng phải nể mặt nhị tiểu thư.

"Đại minh tinh hình như không hoan nghênh tôi lắm?"

"Không dám, Kỳ tổng đại giá quang lâm, rồng đến nhà tôm, là vinh hạnh của tiểu nhân." Lam Doanh nói với giọng châm chọc, giống như đang học thuộc lời thoại.

Kỳ Mộc Uyển không tức không giận, lúc đi qua bên cạnh cô nàng, ngửi thấy mùi thơm thấm vào ruột gan, mùi hương này khiến người ta si mê, cô ấy ghé sát vào bên cạnh Lam Doanh, khẽ ngửi mũi.

"Cô làm gì vậy?" Lam Doanh lùi lại, nhưng sau lưng là cửa, không thể tránh, cứ để Kỳ Mộc Uyển tới gần như vậy.

Cảm giác này quá kỳ quái, cần gì phải dựa vào gần như vậy? Cảm giác như sắp bị vách đá đè bẹp.

Người phụ nữ này thật đáng ghét! Lam Doanh muốn đưa tay đẩy, nhưng khi chạm đến đầu vai nhỏ bé yếu ớt của cô ấy, lại mềm lòng. Đều là phụ nữ, vẫn là không nên thô lỗ như vậy, làm khó lẫn nhau.

Kỳ Mộc Uyển ngửi ra nhãn hiệu và mùi của nước hoa, mặt mày ngả ngớn, cười nói: "Gu chọn nước hoa của cô tốt hơn nhiều so với việc đặt tên cửa hàng."

"Cô!" Lam Doanh giơ nắm tay lên, Kỳ Mộc Uyển nhanh chóng tránh ra, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà mị.

Cô nàng không nên khách khí, với loại người này có gì mà khách khí chứ? Khoác ngoài yểu điệu thục nữ, thực ra là một nữ lưu manh! Giả đứng đắn!

Tức chết đi được, Lam Doanh giậm chân một cái, đóng mạnh cửa lại, nhưng cửa chống trộm quá nặng, lúc đóng lại đều tự mang theo khống chế, cũng không có tùy ý cô nàng.

Kỳ Mộc Uyển lần này được Lăng Thiên Dục đặc biệt triệu hồi từ Mỹ, đại khái cũng biết chuyện gì, chuyện này thật đúng là cần cô ấy ra mặt hỗ trợ mới được.

Cô ấy nhìn lướt qua mấy người, cười cười: "Ơ, hôm nay ba đóa kim hoa đều ở đây, chờ tôi cùng đến chơi mạt chược hả?"

"Ngồi ở đây." Lăng Thiên Dục chỉ chỉ đối diện, vốn là vị trí của Lam Doanh, Kỳ Mộc Uyển vui vẻ ngồi xuống, liếc mắt nhìn Lam Doanh đang tức giận, ý cười càng sâu.

Vốn Lăng Thiên Dục muốn gặp riêng cô ấy, nhưng lần này thời gian Kỳ Mộc Uyển cấp bách, hơn nữa Liễu Tư Dực tra được tờ tiền này, dứt khoát tạm thời gọi cô ấy tới đây.

Cô ngoài miệng không nói, trong lòng vẫn là muốn cho Liễu Tư Dực biết, nàng điều tra manh mối, rất hữu dụng, rất quan trọng. Cô không nỡ để Liễu Tư Dực sinh ra cảm giác thất bại và hèn mọn.

"Hồng tỷ, lâu rồi không gặp." Kỳ Mộc Uyển nhìn Liễu Tư Dực, ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều, gặp lại Liễu Tư Dực cô ấy đã không còn địch ý, qua lời giải thích của Lăng Thiên Dục, Liễu Tư Dực cũng không có khúc mắc với cô ấy, nàng thản nhiên đáp lời: "Xin chào."

Nhìn chỗ ngồi này cũng đủ để chứng minh vị trí của Liễu Tư Dực, chỉ có nàng ngồi ở bên cạnh Lăng Thiên Dục, cách gần nhất, chẳng qua hôm nay hai người này vẻ mặt hình như cũng không đúng lắm?

Kỳ Mộc Uyển hứng thú nhìn các nàng: "Hai người cãi nhau à?"

Tính cách hai người này xem ra đều rất nghẹn khuất ẩn nhẫn, nếu có thể cãi nhau một trận thì thật đáng ngạc nhiên, cô ấy rất muốn hóng một chút.

"Kỳ tổng, người ta có cãi nhau hay không không cần cô quan tâm, nhị tiểu thư bảo cô tới làm chính sự, không phải bảo cô tới hóng hớt." Lam Doanh nhịn không được oán hận vài câu, cô nàng ngồi ở bên cạnh Hải Dụ, đồng nghĩa với góc rẽ, rõ ràng cô nàng mới là chủ nhân của biệt thự, kết quả lại ngồi vào góc khuất nhất.

Lăng Thiên Dục rất hiểu Kỳ Mộc Uyển, biết cô ấy rất vui vẻ.

"Đừng đùa nữa, nhìn xem cái này, có thể tra được năm nào không, nhìn xem cái này có được lưu thông hay không, rất mới." Lăng Thiên Dục dứt lời đẩy 100 tệ mới tới trước mặt cô ấy.

Liễu Tư Dực có chút căng thẳng lại có chút chờ mong, đây là nàng tra ra được, là manh mối rất hữu dụng phải không? Nàng biết có tác dụng, tra xuất xứ nhân dân tệ, Kỳ Mộc Uyển nhất định rất am hiểu, hơn nữa còn có rất nhiều con đường.

Nàng vẫn có thể giúp Lăng Thiên Dục đúng không? Cũng không phải là vô dụng.

"Loại tiền giấy cũ này đã ngừng sản xuất, rất nhiều năm trước rồi." Kỳ Mộc Uyển liếc mắt nhìn trọng điểm, cô ấy cầm tiền nhìn ngược lại, cẩn thận quan sát, vẻ mặt nghiêm túc, sau khi cởi bỏ không đứng đắn, cô ấy cũng sẽ tăng thêm mị lực.

Lam Doanh nhìn vẻ mặt chuyên chú của cô ấy, tựa như một chuyên gia kiểm tra tiền mặt, quả thật coi như là một người cao cấp, cả ngày tiếp xúc với tiền.

Không đúng không đúng, tại sao trong lòng cô nàng lại khen Kỳ Mộc Uyển, đó hẳn là người đầy mùi tiền mới đúng, cao cấp cái gì mà cao cấp?

"Không có một nếp gấp, xúc cảm giống như tiền mới, hẳn là chưa từng trải qua lưu thông." Kỳ Mộc Uyển nhìn một hồi lâu mới kết luận, đối với tờ tiền cô ấy vẫn rất cẩn thận.

"Số hiệu này có thể tra ra năm đó vào kho bạc ngân hàng nào, lại là bị người nào lấy ra không?"

"Tra là có thể tra ra, nhưng một lô hàng trị giá rất lớn, có thể sẽ phân phát cho các ngân hàng lớn, cũng có thể sẽ trung chuyển, nếu cậu muốn tra lại thì không thể lật hết các ngân hàng đã từng lưu qua được, động tác quá lớn, tốt nhất là xác định một phạm vi, chỉ có tờ này thôi sao?"

Lăng Thiên Dục rút ra một tờ khác trong ví: "Còn cái này, chắc là cùng một lô."

"Có thể lấy ra hai tờ tiền mới hơn mười năm trước chưa từng dùng, thật không hổ là cậu nha." Kỳ Mộc Uyển mơ hồ mỉm cười, tiếp tục quan sát.

Liễu Tư Dực không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Lăng Thiên Dục, các nàng dưới tình huống không biết đối phương tìm kiếm cái gì, lại ăn ý tìm được đồ vật giống nhau, hơn nữa hai thứ đặt cùng một chỗ tập trung manh mối càng rõ ràng.

Là trùng hợp là ý trời hay là vận mệnh? Liễu Tư Dực không dám quá vui mừng, mình thực sự là may mắn có được một cách tình cờ, mà Lăng Thiên Dục lần này ở Nhật Bản nhất định cũng nắm giữ tin tức quan trọng khác.

"Hai tờ tiền này đúng là cùng một lô, căn cứ vào con số phía sau có thể tra ra năm đó xuất xứ từ ngân hàng nào."

"Có thể tra được số tiền này bị ai lấy đi không?" Lăng Thiên Dục hỏi.

Kỳ Mộc Uyển gật đầu: "Xác định ngân hàng nào có thể vào hệ thống kiểm tra, có điều niên đại của cậu lâu như vậy, ngân hàng mỗi ngày chảy nhiều như vậy, rất khó lật."

"Tôi tin cậu có biện pháp." Lăng Thiên Dục tràn ngập hy vọng, cô nhìn vẻ mặt Kỳ Mộc Uyển liền biết có thể làm được, thậm chí cô còn biết Kỳ Mộc Uyển thích khốn cảnh và khiêu chiến.

Kỳ Mộc Uyển nhún vai, cẩn thận bỏ hai tờ tiền vào trong túi, "Vậy tôi sẽ nhận cái này của cậu trước, có điều lần này tôi nhất định phải vận dụng tất cả mạng lưới quan hệ của mình, còn có thể thiếu một đống nợ nhân tình, cậu nói làm sao trả lại cho tôi?"

Lăng Thiên Dục híp mắt nhìn cô ấy, biết cô ấy nhất định đang tính toán gì đó: "Nói đi, điều kiện của cậu."

"Có qua có lại, quan hệ của chúng ta tốt cũng tốt, nhưng dù sao cũng là thương nhân, vẫn phải phân rõ công tư, đúng không?"

"Cậu đừng có vòng vo, nói thẳng đi."

Kỳ Mộc Uyển không trả lời ngay lập tức, cô ấy nhớ tới lần rời đi này thật bất ngờ không có quá buồn bã, ngược lại có đôi khi sẽ nhớ tới tiểu minh tinh bên cạnh Lăng Thiên Dục đang líu lo líu lo kia.

Từ nhỏ gia cảnh của cô ấy hậu đãi sự nghiệp thành công, rất ít cảm thấy hứng thú với cái gì, nhưng Lam Doanh oán hận cô ấy cùng cô ấy cãi nhau thế mà lại không phản cảm, ngược lại rất mê hoặc thích kiểu đấu võ mồm này.

Phát hiện thú vui trong đời, Kỳ Mộc Uyển cảm thấy mới mẻ thú vị, dù sao cô ấy rảnh rỗi không có việc gì, không bằng cùng tiểu minh tinh này chơi đùa một chút là được.

Kỳ Mộc Uyển quay đầu nhìn Lăng Thiên Dục, cười nói: "Tôi muốn mua hội sở Hoa Doanh.

"Cái gì? Không được!" Lam Doanh là người đầu tiên phản đối, người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì? Luôn đối đầu với mình, giờ còn nhún tay vào hội sở của mình.

Lăng Thiên Dục cũng rất kinh ngạc, cô cho rằng Kỳ Mộc Uyển sẽ nói ra cùng đi du lịch hoặc là tham gia kích thích mạo hiểm gì đó, cứ làm cho mình phải phí chút tinh thần, kết quả lại muốn hội sở của Lam Doanh?

"Cô nói không tính nha." Kỳ Mộc Uyển vẫy nhẹ ngón tay về phía Lam Doanh, cười xấu xa nói: "Nhị tiểu thư nhà cô nói mới tính."

"Nhị tiểu thư! Hội sở đó là do tôi vất vả gầy dựng lên, từ đặt tên đến trang trí đến phục vụ hoàn thiện, đó là tâm huyết của tôi, sự nghiệp của tôi!"

"Sự nghiệp của cô không phải đóng phim sao?" Kỳ Mộc Uyển trêu ghẹo, Lam Doanh không muốn tranh chấp với cô ấy, muốn tiếp tục cầu xin Lăng Thiên Dục.

"Cậu nhất định phải cướp đi niềm vui của người khác sao?" Lăng Thiên Dục nhướng mày hỏi.

"Đây không phải là cướp đi niềm vui, đây là thành toàn cái đẹp, tôi thích nơi đó và muốn nó. Đây không phải thương lượng, đây là giao dịch nha, Thiên Dục tổng.

"Được." Lăng Thiên Dục giơ hai ngón tay lên:"Giá gấp đôi."

"Không thành vấn đề, thành giao."

Lam Doanh sắc mặt đại biến, đi tới bên cạnh Kỳ Mộc Uyển, nổi giận đùng đùng muốn miệng phun ra "lời hay ý đẹp", nhưng không thể thốt ra một câu thô tục nào, cuối cùng chỉ biết tủi thân chỉ tay vào cô ấy: "Cô, tại sao cô nhất định phải nhằm vào tôi?"

Kỳ Mộc Uyển cầm đầu ngón tay cô nàng, khóe miệng cong lên: "Tôi vui, tôithích."

"Cô..." Ngón trỏ Lam Doanh bị cô ấy nắm lấy, liều mạng muốn rút về, Kỳ Mộc Uyển nhẹ nhàng buông tay, Lam Doanh lui về phía sau hai bước, tức giận đến nói không ra lời.

Lăng Thiên Dục thấy Kỳ Mộc Uyển hứng thú trêu chọc Lam Doanh, giống như nhìn ra cái gì. Chẳng lẽ cô ấy cảm thấy có hứng thú với Lam Doanh, vì muốn thu hút sự chú ý của cô nàng nên mới cố ý mua hội sở?

Nếu thật sự như vậy, cũng rất tốt. Nếu Kỳ Mộc Uyển nghiêm túc, đáng để phó thác. Có đôi khi cô rất hâm mộ Kỳ Mộc Uyển, sống thoải mái tiêu sái, một mực theo đuổi chờ đợi tình yêu đích thực, cho dù thất bại cũng không nản lòng, luôn có thể sống bằng trái tim.

Còn cô? Bị quá nhiều chuyện trói buộc tay chân, ngay cả yêu cũng không dám nói ra, chỉ có thể ở sau lưng, yên lặng nhìn.

Tâm tư Liễu Tư Dực càng thêm tinh tế nhạy cảm, nàng thấy Kỳ Mộc Uyển rõ ràng là cố ý, Lam Doanh càng tức giận cô ấy lại càng vui, đây có lẽ chính là phương thức biểu đạt của Kỳ Mộc Uyển, cũng giống như tác phong làm việc của cô ấy.

Nàng bỗng nhiên hâm mộ Lam Doanh, hâm mộ cô nàng không chút cố kỵ biểu đạt chính mình, hâm mộ cô nàng rộng rãi hơn mình.

Còn nàng? Không dám nói yêu, chỉ có thể giấu hết thảy ở trong lòng, ánh rạng đông vất vả lắm mới nhìn thấy, lại dần dần dập tắt.

Hai người đều có tâm tư riêng, đúng lúc này điện thoại của Liễu Tư Dực reo lên, là Lăng Thương Bắc.

"Đừng nghe." Lăng Thiên Dục nhìn thấy tên người gọi, giọng điệu gần như ra lệnh.

Liễu Tư Dực cầm điện thoại lên, hai người nhìn nhau, nàng giận dỗi nhấn nút nghe.