Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm

Chương 47: Bữa tiệc nhân vật nổi tiếng




Edit: phuong_bchii

________________

Trưa hôm đó, quản cọc Lăng Duệ chính thức hoàn thành ký hợp đồng cùng tập đoàn Minh Đức, điều này đông nghĩa với việc mua sắm vật liệu là tình thế bắt buộc phải làm, cho vay cũng phải nắm chặt.

Đó là xã hội tư bản khống chế toàn cục, có điều là dùng tài chính bao tài chính, quản cọc hạch toán qua tất cả các chi phí sổ sách tài chính tổng cộng cần ba trăm triệu, mà cho vay bình thường hạ phát cần rất lâu, hơn nữa quá trình xét duyệt tư chất  của ngân hàng công lập vô cùng rườm rà, bọn họ bởi vì vấn đề uy tín của quản cọc mà lựa chọn không vay, ngược lại cho Lăng Thiên Dục cơ hội.

Ngân hàng của Kỳ Mộc Uyển thuộc về xí nghiệp tư nhân, có cho vay hay không chỉ xem cá nhân cô ấy có thể cho một phần tín nhiệm hay không. Khi số tiền này được cho vay, lợi nhuận lãi suất là một khoản thu lớn, nhưng đồng thời cũng đi kèm với rủi ro.

Nhưng cô ấy chính là bằng lòng chấp nhận mạo hiểm này, bằng lòng trả tiền cho tầm nhìn của mình và người mình thích.

Cùng ngày, ngoại trừ phê duyệt cho tổng bộ vay vốn, Lăng Thiên Dục cũng đệ trình tài liệu liên quan đến tài chính cho Kỳ Mộc Uyển, chờ đợi câu trả lời thuyết phục.

Con đường thăng chức của Lăng Thiên Dục, bởi vì có hai át chủ bài Vân Thư và Kỳ Mộc Uyển mà trước giờ chưa từng có, khi cô bố cục sẽ cân nhắc đến lợi ích và quan hệ hợp tác của hai người này.

Về tư, cô không thể để cho bạn tốt tổn thất vì hợp tác với mình. Về công, cô cần mạng lưới quan hệ và bối cảnh tài chính như vậy.

Vân Thư là khách quý của quản cọc Lăng Duệ, sau khi ký xuống bản hợp đồng làm người đỏ mắt này, Lăng Thiên Dục tượng trưng dẫn cô ấy tham quan công ty, sau đó liền mời đến trong văn phòng uống trà.

Đi hết quy trình này, mới là thái độ nên có đối với bên hợp tác.

Văn phòng tổng giám đốc vô cùng khí phái, diện tích phòng đơn chỉ khoảng 60-70 ㎡, bằng kích thước của một căn hộ nhỏ, trang hoàng đơn giản, có tầm nhìn tuyệt đẹp, có thể dùng khí phái rộng lớn để hình dung.

Vân Thư đứng trước tấm kính suốt từ trần đến sàn toàn diện, cảm khái nói: "Chậc chậc, quả nhiên có cảm giác ngồi ôm giang sơn, một văn phòng tổng giám đốc của công ty con đã như vậy, tầng cao nhất sẽ là phong cảnh như thế nào nhỉ?" Dứt lời cô ấy chỉ chỉ phía trên, văn phòng chủ tịch là ba phòng thông nhau, có phòng trà, phòng nghỉ, phòng cà phê, ban công tầng cao nhất là một sân golf mini, tự nhiên không thể so sánh tới.

Lăng Thiên Dục nở nụ cười, chậm rãi đi một vòng quanh bàn làm việc, cô mặc váy cổ cao, trang điểm không đậm không nhạt vừa vặn dung hợp sự quyết đoán và mị lực của cô, vô cùng xinh đẹp.

Cô vuốt ve ghế làm việc, nhìn về phía Vân Thư, cười nói: "Sau này có cơ hội, dẫn cậu đi đánh golf."

"Đừng để mình chờ lâu, mình sợ mình sẽ chờ mòn mỏi mắt." Vân Thư khẽ nhếch môi, khí chất tao nhã trầm ổn.

Lăng Thiên Dục với cô ấy nhìn nhau cười, ăn ý không cần nói cũng biết, các cô đều tin tưởng sẽ có ngày Lăng Thiên Dục sẽ ngồi vào văn phòng của tầng cao nhất.

"Hai vị mỹ nữ, quấy rầy rồi." Lam Phi Húc gõ cửa, thò đầu ra: "Dục tổng, Bắc tổng tới, nói là tới tìm Vân tổng."

"Anh ta tới tìm tôi?" Vân Thư hỏi.

"Cho anh ta vào đi." Lăng Thiên Dục và Vân Thư liếc mắt nhìn nhau, hai người cùng ngồi vào bàn trà bên cạnh, vừa hay trà còn nóng, hai người tao nhã thưởng thức trà, bắt đầu nói chuyện.

Lúc Lăng Thương Bắc vào chỉ nhìn thấy các cô trò chuyện rất vui vẻ, ánh mắt anh trì trệ, lần đầu tiên cảm thấy hai người phụ nữ ngồi cùng một chỗ có thể đẹp như vậy.

Vân Thư khiêm tốn và hướng nội, hào phóng mà lịch sự tao nhã, dã tâm của Lăng Thiên Dục bừng bừng phấn chấn, nhưng cũng là nhu tình vạn phần, chỉ là pha trà nói chuyện phiếm liền thành một phong cảnh trước mắt, tản ra hào quang chói mắt.

Từ khi thích Liễu Tư Dực, suy nghĩ của Lăng Thương Bắc đã có thay đổi, anh đã từng cảm thấy nam giới là trụ cột vững vàng của xã hội, nữ giới chỉ phụ tá, chỉ có thể làm một phần chuyện, không thể tạo nên sự khác biệt lớn.

Anh là từ nhỏ chịu ảnh hưởng của Lăng Xương Khiếu, hình thành tư duy nam quyền, nhưng tình yêu chính là thần kỳ như vậy, sẽ chậm rãi ảnh hưởng đến những thứ khắc sâu trong xương cốt.

Hiện tại anh cảm thấy phụ nữ xứng đáng được tôn trọng, có khối người có năng lực và tài năng cao hơn đàn ông, chính như hai người phụ nữ trước mắt này.

"Hôm nay Vân tổng ở đây, tôi muốn mượn thể diện của nhị muội." Lăng Thương Bắc đưa tới một tấm thiệp mời, "Mong Vân tổng nể mặt."

Vân tổng đặt ly trà xuống, mở thiệp mời ra nhìn, là tiệc tối sinh nhật lần thứ 33 của Lăng Thương Bắc, cô ấy nhướng mày liễu, cố ý nói: "Wow, tiệc tối Buffett?"

"Vân tổng, cô cũng đừng chê cười tôi, sao có thể đánh đồng với Buffett, tôi đây chính là mời một ít bạn bè thân thiết tụ tập một chút, chơi một chút, đều là người trẻ tuổi, xuất phát từ một loại nghi thức và tôn trọng, nên làm thiệp mời."

Vân Thư đặt thiệp mời xuống, ung dung tiếp tục uống trà: "Xin lỗi đại thiếu gia, tôi không chắc có thể tham gia hay không, gần đây bận rộn việc đầu tư và bất động sản, sứt đầu mẻ trán, kính xin thứ lỗi."

"Không sao, Vân tổng đến tôi rất vui, Vân tổng không rảnh cũng không sao, vẫn hy vọng ngoài công việc còn có thể cùng Vân tổng có cơ hội chơi bóng, uống trà." Lăng Thương Bắc khách sáo lại hàm chứa chân thành, Vân Thư có chút xem không hiểu, anh không phải là một người lòng dạ rất sâu, lòng đề phòng rất nặng, dã tâm rất lớn sao?

Sao cảm giác lần này gặp mặt có thay đổi rất lớn so với lúc trước? Cô ấy ngước mắt liếc người đối diện một cái, Lăng Thiên Dục chỉ lặp đi lặp lại rửa ly trà, pha trà, làm như không thấy Lăng Thương Bắc.

Từ khoảnh khắc nghe được tên của anh, thì Lăng Thiên Dục cả người đã không thoải mái, ba chữ Lăng Thương Bắc làm cô chán ghét, sẽ nhớ tới cổ Liễu Tư Dực quả thực làm cho người ta ác.

"Nhị muội, người trong nhà nên anh sẽ không đưa thiệp mời, trang viên của Lăng thị em đi ít, lần này nhất định phải đi trải nghiệm cho tốt một chút, ta nhờ người thêm vào một chút thứ thú vị."

Khoé miệng Lăng Thiên Dục nhếch lên một độ cong u nhã, ánh mắt lại bắn ra u lãnh, "Đại ca anh nói sai rồi, em không phải đi ít, mà là em chưa từng đi qua, dù sao em cũng không có tư cách không phải sao?"

Nụ cười của Lăng Thương Bắc khựng lại, an xấu hổ nhìn về phía Vân Thư, người ngoài ở đây không nên lộ ra gia tộc không hợp, anh cười hiền hòa, vỗ nhẹ bả vai cô: "Nhị muội đừng nói lời tức giận, trước kia chính em cũng không đề cập tới muốn đi hay không, lần này em nhất định phải tới, anh cũng có mời Hoa Hồng, anh sợ cô ấy không thích ứng được, em giúp anh tiếp đón, Tiểu Âm anh trông cậy không được, chỉ có thể trông nhờ vào em thôi."

Tay Lăng Thiên Dục nghịch trà cụ ngừng một lát, trong lòng quặn đau, câu không đi kia đã đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Anh thanh thế to lớn làm sinh nhật này, chẳng lẽ là muốn xác định quan hệ với Liễu Tư Dực hoặc là tuyên bố chính thức theo đuổi nàng, nhưng Lăng Thiên Dục đến nay vẫn không nhận được tin tức anh điều tra bối cảnh của Liễu Tư Dực.

Lăng Thiên Dục không nói một lời, Vân Thư thản nhiên uống trà, đứng ngoài cuộc, cô ấy cũng không chuẩn bị tham gia loại party này, những nơi phú nhị đại, quan nhị đại, tinh nhị đại ra vào, quá mức xa hoa lãng phí, không thích hợp với cô ấy.

"Nhị muội?" Lăng Thương Bắc đang chờ đáp án của cô, lại bổ sung nói: "Bạn của anh có rất nhiều người muốn gặp em, Hoa Hồng hẳn là cũng muốn gặp em đó, em nể mặt đi?"

Lăng Thiên Dục cười khẽ, tự giễu nói: "Chắc hẳn những người bạn kia của em cũng lần đầu tiên nghe nói anh có nhị muội ha?"

"Em đừng nói như vậy, ai mà không biết Lăng gia nhị phòng của chúng ta, còn có Giải trí Thiên Lăng của em."

"Được rồi đại ca, em đùa thôi." Lăng Thiên Dục rút lại lãnh đạm, đứng lên, "Hồng tỷ cũng đi, sao em có thể không đi chứ."

"Tốt, tốt quá, hai người cứ nói chuyện đi, không quấy rầy nữa."

Lăng Thương Bắc tươi cười dịu dàng rời đi, Vân Thư nhìn bóng lưng cao lớn đẹp trai của anh, bỗng nhiên cảm thấy người này hình như không phải quá đáng ghét, "Lại nói cậu thăng chức, sao thấy anh ta còn vui vẻ hơn cả cậu vậy?"

"Cậu bị ảo giác đó, anh ta chỉ là có mỹ nhân trong lòng, tình trường đắc ý." Lăng Thiên Dục nói câu này, tựa như cầm một con dao khoét tim, cô cúi đầu tự giễu cười cười, "Không ngờ sức mạnh tình yêu lại lớn như vậy."

Vân Thư mỉm cười: "Tin mình đi, sức mạnh ẩn chứa trong tình yêu nhất định cao hơn trí tuệ của cậu, sâu hơn bố cục của cậu, khắc cốt ghi tâm hơn bất cứ thứ tình cảm nào của cậu."

"Thật sao?" Lăng Thiên Dục xoa xoa mi tâm, tình yêu giữa cô và Liễu Tư Dực là gì?

Chuyện này vượt quá dự đoán của Lăng Thiên Dục, cô còn chưa ra tay trị đại phòng, Lăng Thương Bắc đã không còn sức chiến đấu, chờ mong thuận lợi gấp trăm lần. Nhưng Lăng Thiên Dục cũng không vui, đây mới là trọng điểm, cô không có cảm giác thỏa mãn.

Lăng Thương Bắc, anh chỉ có chút năng lực này? Lăng Thiên Dục hi vọng anh kiên cường thêm một chút, gia nhập vào cuộc tranh đấu này. Cô đột nhiên không muốn dùng loại thủ đoạn này kiềm chế anh, liền quang minh chính đại giao thủ là được rồi, dùng chiêu thức và mưu lược trong thương chiến.

Cô muốn Liễu Tư Dực trở về, trở lại bên cạnh cô, trở lại trạng thái đã từng chỉ có nhau. Mặc kệ cô có mệt mỏi, có Liễu Tư Dực đều chờ cô, cùng cô.

Cô tìm kiếm cảm giác an toàn và kiên định, thật ra vẫn luôn là Liễu Tư Dực không phải sao?

Trang viên Lăng thị, là một nơi thể hiện cách sống xa hoa lãng phí của giới quý tộc và nhân vật nổi tiếng, tọa lạc ở trên một đảo tư nhân của Lăng gia, bên trong có bể bơi mặt hướng về phía hồ rộng rãi, rạp chiếu phim ngoài trời, sân golf mini, sân cưỡi ngựa, sân bắn các loại.

Buổi tối ngẩng đầu là có thể nhìn lên sao đầy trời, sao trời phản chiếu trên mặt hồ tĩnh lặng xanh thẳm, phảng phất như tiên cảnh mờ ảo.

Hiện trường bữa tiệc được bố trí tỉ mỉ, rực rỡ lộng lẫy, phục vụ định chế của khách sạn 6 sao, rượu đều là nhãn hiệu cao cấp thế giới, hải sản từ Hokkaido vừa mới vận chuyển bằng đường hàng không trở về, tất cả sắp xếp đều dựa theo tiêu chuẩn hoàng gia phương Tây.

Hôm nay trình diện không giàu thì quý, đàn ông đồ vest giày da, phụ nữ lễ phục tham dự, nói là tiệc sinh nhật, chẳng phải là một lần tranh nhau khoe sắc sao? Đặc biệt là phụ nữ, khi trăm hoa đua nở, đều muốn trở thành đóa kiều diễm nhất.

Lễ phục dạ hội là lựa chọn mà các nàng ngưỡng mộ nhất, vốn mùa đông mặc lễ phục sẽ lạnh, nhưng bữa tiệc ngoài trời lại thực hiện được nhiệt độ ổn định, đây chính là chức năng hoàn toàn mới mà Lăng Thương Bắc bỏ công sức mời nhà thiết kế quốc tế đến thực hiện, vừa không ảnh hưởng đến cảm giác trải nghiệm ngoài trời, cũng sẽ không bởi vì nhiệt độ không khí mà ảnh hưởng đến cách ăn mặc của các nàng.

Lăng Thiên Dục một thân lễ phục dạ hội cổ chữ V màu lam nhạt, một đôi chân đẹp thon dài duyên dáng yêu kiều, cô đặc biệt chọn màu sắc khiêm tốn, không muốn lấn át nhân vật chính.

Cô vẫn ngồi trên sô pha, thỉnh thoảng đáp với khách mời vài câu, cô đối với bữa tiệc của những nhân vật nổi tiếng này từ trước đến nay đều không có hứng thú, nhìn thấy những người đó toàn thân đầy mùi tiền với cảm giác ưu việt, liền cảm thấy cả người khó chịu.

Vẫn là rời xa Lăng gia những ngày vui vẻ đó, cùng cha mẹ đạp thanh du lịch, người một nhà vui vẻ hòa thuận, không có những thị phi kia, nhưng hiện tại cô đã vào cuộc, cũng là tên đã lên dây không thể không bắn.

"Đã cảm thấy cậu sẽ không thích nơi này, quả nhiên đang rầu rĩ uống rượu." Kỳ Mộc Uyển mặc lễ phục đuôi cá màu xanh đậm, đường cong uyển chuyển hàm xúc tựa như nước suối chảy xuống đáy, từng giọt dịu dàng ăn sâu vào lòng người, khi cô ấy đi tới, liền thu hút ánh mắt của rất nhiều đàn ông, cô ấy một đường vòng vo rất lâu mới đi tới bên cạnh Lăng Thiên Dục.

"Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không tới." Lăng Thiên Dục vẫy tay, nhân viên phục vụ bưng tới cho Kỳ Mộc Uyển một ly sâm banh, Kỳ Mộc Uyển kiêu ngạo như vậy đương nhiên sẽ không thích cảnh dung tục này.

"Tôi tới là vì cậu." Kỳ Mộc Uyển cười nhấp một ngụm rượu, miệng ly để lại dấu vết màu đỏ, cô ấy quyết định tối nay nhất định phải tìm cơ hội thổ lộ với Lăng Thiên Dục, bởi vì cô ấy mới nhận được thông báo của tổng bộ, sắp tới phải về Mỹ một chuyến, chưa biết ngày về.

Phê duyệt cho vay cô ấy đã để công ty đi theo quy trình, gần như là chuyện ván đã đóng thuyền, nếu không nói ra chuyện này, cô ấy sợ sau này sẽ không còn cơ hội.

"Vậy cảm ơn Kỳ tổng đã nể mặt?" Lăng Thiên Dục nâng ly lên, chạm vào thân ly: "Chuyện cho vay còn làm phiền Kỳ tổng thúc giục phát hành."

"Ngày đó đưa cậu về nhà chăm sóc cậu cả đêm, vừa nôn vừa nói năng vớ vẩn quấy nhiễu cả đêm tôi không ngủ, sáng hôm sau cậu thì ngược lại, trực tiếp rời đi một câu chào một cũng không có, hiện tại gặp mặt cũng chỉ nhớ rõ chuyện cho vay?"

"Tôi còn nói năng vớ vẩn? Cậu cũng đừng gạt tôi." Lăng Thiên Dục lắc lư ly rượu, tầm mắt rời đi thì thấy được một bóng dáng quen thuộc, trong lòng cô run lên, ánh mắt cũng không thể dời đi, bóng dáng cách đó không xa chính là Liễu Tư Dực mà cô ngày nhớ đêm mong.

Nàng như là hoa hồng kiều diễm nở rộ dưới ngàn vạn ngọn đèn, hoa quý xinh đẹp, lễ phục màu đỏ quấn vai, tôn lên dáng người cao gầy của nàng càng thêm động lòng người, tóc xoăn dài tự nhiên xoã vai, xinh đẹp hào phóng, khoan thai tự đắc, bỗng nhiên sinh ra một loại vẻ đẹp lạnh lùng thời thượng.

"Tôi giới thiệu cho mọi người, vị này là bạn mới của tôi Liễu tiểu thư." Lăng Thương Bắc trước sau đều đứng bên cạnh nàng, giống như sứ giả hộ hoa, xung quanh đám người vây quanh, rất nhiều đàn ông ánh mắt sáng quắc, đều bị dung mạo và khí chất của nàng kinh diễm, phụ nữ ghen tị nàng xuất hiện, cướp đi sự chú ý của rất nhiều người.

Bộ lễ phục này là Lăng Thương Bắc chọn cho nàng, người sáng suốt liếc mắt một cái liền nhìn ra được là người có gu, nàng cũng không phải sinh ra là người cao quý, thậm chí có người nhận ra nàng là bà chủ của Rose.

"Bắc thiếu, là bạn mới hay là bạn gái thế?"

"Nhân sinh gian nan có một số việc xin đừng vạch trần, trong lòng rõ ràng là được rồi, đừng vạch trần, Bắc thiếu dù sao cho tới bây giờ chưa từng dẫn theo phụ nữ?"

"Xem ra sau này chúng ta phải chuẩn bị phần tiền, hôn lễ này lúc nào phải thông báo cho chúng tôi nha."

Thảo luận mồm năm miệng mười vang lên bên tai, Lăng Thương Bắc nở hoa trong lòng, nhưng cũng không dám lộ ra quá mức, dù sao bọn họ chưa có xác định quan hệ yêu đương, cũng không muốn Liễu Tư Dực bị cục diện trước mắt dọa sợ.

"Được rồi được rồi, mọi người đừng nói linh tinh dọa Liễu tiểu thư, hôm nay cô ấy là khách quý, mọi người chú ý đúng mực, cho tôi chút mặt mũi."

"Hộ hoa à."

"Bắc thiếu, anh cũng hơn 30 rồi, cũng nên rồi."

Lăng Thương Bắc cười ứng phó với những người đó, đưa Liễu Tư Dực đi ra khỏi đám người, anh không thích người đàn ông khác dùng ánh mắt nóng bỏng và sắc ý nhìn Liễu Tư Dực.

Anh nhẹ giọng nói với Liễu Tư Dực: "Nhị muội ở đó, cô qua đó tâm sự với em ấy, tôi xã giao trước, lát nữa qua đó tìm cô."

Liễu Tư Dực gật đầu, nàng nhẹ kéo một ly rượu, tìm kiếm xung quanh, ở phía trước bên phải thấy được bóng dáng Lăng Thiên Dục. Nhớ tới đêm đó cãi vã và say rượu, nàng do dự một lát, quyết định vẫn là giải thích rõ ràng, cũng may sau đó đi bệnh viện triệu chứng dị ứng cũng tốt.

Nhưng nàng đi vài bước mới phát hiện bên cạnh Lăng Thiên Dục còn có một vị mỹ nữ dịu dàng động lòng người đang ngồi, các cô tựa như quan phối trời đất tạo nên, bất cứ lúc nào, cũng không có chỗ cho nàng.

Nàng dừng bước, cụp mắt cười yếu ớt, hay là thôi vậy.

Nàng đối với mọi thứ trước mắt đều sinh ra chán ghét, nếu như không phải Lăng Thương Bắc nói Lăng Thiên Dục sẽ đến, nàng cũng không muốn tham gia loại tiệc tối xa hoa lãng phí này, bộ lễ phục này ung dung quý phái, nhưng nàng chung quy chỉ là một người bình thường, cùng những này thế gia danh nhân tất cả đều không hợp.

Bên cạnh phòng tiệc ngoài trời là một bể bơi, nơi đó tương đối ít ồn ào, yên tĩnh hơn.

Liễu Tư Dực không yên lòng đi về phía trước, nàng không biết sự xuất hiện của mình đã gây thù hằn, có một người phụ nữ tên là Tô Hướng Như, là quan nhị đại, cô ta vẫn thích Lăng Thương Bắc nhưng không có được, hôm nay nhìn thấy Liễu Tư Dực mới hiểu được vì sao mình lại bị từ chối.

Ngọn lửa ghen tị nồng đậm thiêu đốt trong lòng, cô ta cùng hai chị em hợp nghị, chuẩn bị trêu cợt Liễu Tư Dực một chút, làm nàng khó xử, xấu mặt.

Bốn phía bể bơi sáng đèn, cuối thảm đỏ chính là bàn đạp tiến vào bể bơi, Liễu Tư Dực có chút trong lòng bất an, khi đi tới nơi cách bể bơi rất gần, gợn sóng lăn tăn trước mắt đập vào mắt.

Trong lòng nàng hoảng hốt, cảm giác sợ hãi nước dâng lên trong lòng, nàng bất ngờ xoay người lại đụng vào Tô Hướng Như, nước trong ly làm bẩn lễ phục màu vàng sáng của cô ta.

"Xin lỗi." Liễu Tư Dực trầm giọng nói.

Tô Hướng Như giận dữ trừng nàng, ngang ngược kêu lên: "Mày là thứ gì, dám làm bẩn lễ phục mấy trăm ngàn của tao." Thấy cơ hội tới, bốn phía không có người khác, hai chị em khác của cô ta vây quanh Liễu Tư Dực, cũng vì ngăn cản tầm mắt của những người khác.

"Xin lỗi, tôi không cố ý." Liễu Tư Dực ngữ khí lạnh nhạt, cho dù biết mình gặp phiền toái cũng vẫn duy trì tư thái cao ngạo.

Tô Hướng Như nhìn nàng như vậy, nổi trận lôi đình, giơ tay tát vào mặt nàng, tay phải Liễu Tư Dực bưng ly rượu, tay trái vô thức ngăn cản.

Bởi vì tay trái ngày đó bế Lăng Thiên Dục làm cho vết thương nặng thêm, nàng vốn có thể dễ dàng cầm cổ tay Tô Hướng Như, tiếc rằng trên tay không có lực, không chỉ không thể ngăn cản đối phương, ngược lại bị đẩy lui về phía sau hai bước.

"Đồ đê tiện, mày còn dám động thủ với tao, mày là cái thá gì, không phải chỉ là mở quán bar thôi sao, đừng tưởng rằng bọn tao không biết mày, cả ngày lăn lộn với đám đàn ông, mày làm sao có thể xứng với Bắc thiếu." Tô Hướng Như kiêu ngạo, thấy nàng ra tay muốn ngăn cản, càng thêm tức giận.

Vừa rồi không đánh được, cô ta lại vung tay, Liễu Tư Dực sao có thể tùy ý cô ta bắt nạt, lúc này ném ly rượu trong tay xuống, tay phải giữ chặt cổ tay cô ta, hung hăng kéo về phía trước, lạnh lùng nói: "Tôi không có gia thế không có thân phận xấu mặt cũng không sao, nếu cô có thể chơi được, ném được người thì tôi đây chơi cùng."

"Mày dám đánh Hướng Như." Hai chị em bên cạnh cũng nổi giận, tiến lên đẩy Liễu Tư Dực, bởi vì tay trái không thể chống đỡ, hơn nữa bận tâm tình hình, Liễu Tư Dực không tránh né, bị ba người kia ép lui về phía sau.

Đến bên bể bơi, nàng cảm thấy phía sau một cơn mát mẻ, quay đầu nhìn lại, còn tương lai có thể hoảng sợ, liền bị Tô Hướng Như hung hăng đụng vào, nàng vốn có thể vào lúc té ngã giữ chặt cột đèn bên cạnh nhẹ nhàng tránh thoát, nhưng nàng quá sợ hãi, sợ đến quên mất thân thủ của mình, quên tất cả.

"Ùm!" Nàng nặng nề ngã xuống nước, lúc rơi xuống nước bắn lên bọt sóng rất lớn.

Liễu Tư Dực không còn sức sống, nàng đắm chìm trong làn nước lạnh lẽo, mặc cho cơ thể rơi thẳng xuống, bóng tối, căm hận, sợ hãi, lạnh lẽo, tuyệt vọng vây quanh nàng, nàng không thể thở được, bóng ma thời thơ ấu giống như một ngọn núi lớn, bóng ma của ác ma ở trong nước càng phóng càng lớn.

Nàng hít thở không thông, trong đầu chỉ có quá khứ khi còn bé bị cha đánh đập lần lượt, bị nhấn chìm trong vại nước suýt nữa chết đuối.

Mệt mỏi quá, khi còn bé nàng đã cảm thấy mình một ngày nào đó sẽ chết trong nước, thì ra là thật.