Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm

Chương 44: Ngập tràn mùi thuốc súng




Edit: phuong_bchii

________________

Trấn nhỏ phía nam, khu núi rừng xa xôi, nơi đó phong cảnh tự nhiên rất tốt, có cảm giác rừng rậm nguyên thủy. Liễu Tư Dực thích nơi non xanh nước biếc mà ít có người ở. Nơi đây chưa được khai thác, nên vẫn giữ được vẻ đẹp nguyên sinh thái, sự cân bằng tự nhiên khiến thị trấn này trở nên đặc biệt.

Hai người từ máy bay chuyển sang đường sắt cao tốc, sau đó lại thuê một chiếc Jeep lái vào trong núi. Dọc theo đường đi, ngẫu nhiên thấy nhà trọ và du khách, nơi dừng chân đều là nhà ba tầng của người dân địa phương xây dựng.

Nơi này có một khu thắng cảnh gọi là Lâm Hải Tiên Cảnh, nghe nói trèo đèo lội suối cộng thêm đi bộ mới có thể đến nơi, Liễu Tư Dực thích mạo hiểm và thử thách, nơi muốn đi không giống người bình thường, Lăng Thương Bắc vì lấy lòng nàng, một đường đi theo, anh vốn định nghỉ phép đi Maldives, không nghĩ tới nàng sẽ thích loại núi hoang dã này.

Nhưng trên đường đi chỉ cần có Liễu Tư Dực, anh sẽ không cảm thấy nhàm chán, thậm chí cảm thấy so với bất kỳ địa phương nào trước kia từng đi qua đều thú vị hơn, mỗi một ngày đều đáng giá chờ mong.

Tuy rằng hành khách tự lái xe du lịch không nhiều lắm, nhưng nhà trọ vẫn cung không đủ cầu, hai người tìm một đường vất vả lắm mới tìm được một nhà, bởi vì phòng có hạn, chỉ trống một phòng tiêu chuẩn.

Núi rừng chạng vạng yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy vài tiếng thanh âm kỳ quái, nơi này không có rừng rậm mãnh thú, ngược lại có một số loài chim quý hiếm.

Lên đường một ngày hai người đều rất mệt mỏi, Liễu Tư Dực tắm rửa đơn giản, xõa tóc ướt sũng đi ra. Lăng Thương Bắc vẫn cúi đầu đọc sách, vốn định làm bộ bình tĩnh tự nhiên không bị quấy nhiễu, nhưng ánh mắt không nhịn được tìm tới.

Nhà trọ ở đây quá mức đơn giản, không có máy sấy tóc, Liễu Tư Dực rũ khăn lông khô, cuốn tóc hy vọng có thể hong khô.

"Tôi có mang theo máy sấy tóc, có muốn dùng không?"

Liễu Tư Dực kinh ngạc nhìn anh một cái, "Sao anh lại nghĩ đến việc mang máy sấy." Nàng cho rằng đa số đàn ông đều dễ thích nghi, sẽ không để ý đến những chi tiết này, huống chi tóc anh ngắn như vậy, tùy tiện lau một chút hong một chút là khô.

"Trước kia trải qua một lần không có, sau đó vẫn mang theo, lần này quả nhiên dùng tới." Lăng Thương Bắc dứt lời lấy máy sấy nhỏ trang bị du lịch ra, cười hỏi: "Muốn tôi sấy giúp cô không?"

"Không cần, cám ơn." Liễu Tư Dực bình tĩnh tiếp nhận, không nghênh đón ánh mắt nóng bỏng và chờ mong của Lăng Thương Bắc, anh đứng một hồi, muốn nói lại thôi.

Đầu ngón tay Liễu Tư Dực quấn quanh sợi tóc, vuốt tóc xoăn, thản nhiên hỏi: "Có chuyện muốn nói?"

Lăng Thương Bắc bị nhìn ra tâm ý, cũng không hề giấu diếm, "Tại sao cô lại yên tâm ở cùng một phòng với tôi? Không thấy lo lắng..." Người bình thường sẽ duy trì khoảng cách và cảnh giác với người khác giới, ngoại trừ loại phụ nữ chủ động muốn leo lên giường của mình, Lăng Thương Bắc chẳng thèm để ý, loại phụ nữ lạnh lùng cao ngạo như Liễu Tư Dực, không dễ thỏa hiệp khốn cảnh mới đúng.

Liễu Tư Dực mỉm cười: "Nếu như không có khẳng định nhân phẩm của anh sẽ không đồng ý chuyến du lịch lần này, nếu như nghi ngờ mắt nhìn của mình cũng sẽ không đồng ý vào ở nhà này, nếu anh là loại người ham muốn sắc đẹp, tôi nghĩ bên cạnh anh sẽ không thiếu phụ nữ."

Nói đến điềm tĩnh thản nhiên, nhăn mày cười gian đều lộ ra phong tình vạn chủng của phụ nữ, nàng có thể an tĩnh mềm mại, cũng có thể cương nghị trong trẻo nhưng lạnh lùng, Lăng Thương Bắc chưa bao giờ thấy qua một người phụ nữ đem cương nhu kết hợp biểu hiện hoàn hảo như thế, chính là đạm mạc cũng không khiến người ta chán ghét, ngược lại có thể gợi lên dục vọng thăm dò và chinh phục.

Anh muốn người phụ nữ này, không phải muốn có được, mà là muốn có được trái tim chân thành kia. Giờ khắc này, Lăng Thương Bắc động lòng, cũng thật sự hạ quyết tâm.

"Tôi đi rửa mặt trước, cô sấy tóc xong nghỉ ngơi sớm đi." Anh cười đi vào phòng vệ sinh, bởi vì tán thành và nhận rõ bản thân mà vui vẻ.

Liễu Tư Dực không sấy tóc, mà lấy điện thoại ra nhìn một chút vẫn không có tín hiệu, nàng thậm chí đi tới bên cửa sổ cố gắng khởi động lại điện thoại, sau đó lại đổi sim thử một lần, vẫn không có kết quả.

Nơi này thật sự là địa vực thần kỳ, dĩ nhiên sẽ mất đi internet, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bên ngoài, có lẽ cũng là ông trời muốn cho nàng tuyệt những niệm tưởng không nên có kia.

Lăng Thiên Dục vừa mới nhậm chức hẳn là bề bộn nhiều việc, trong đêm dài đằng đẵng này, có phải cô lại tăng ca hay không? Ban ngày điện thoại đứt đoạn nối tiếp, nàng gần như không nghe thấy Lăng Thiên Dục nói cái gì, chỉ là nói lời chính mình muốn nói xong, không biết cô bên kia nghe được mấy câu.

Rời đi một thời gian cũng tốt, lần này Lăng Thương Bắc hẳn là muốn bắt đầu tín nhiệm chính mình, bình tĩnh vài ngày cũng tốt, sắp xếp tốt vị trí, làm thứ chính mình nên làm.

Liễu Tư Dực lưu luyến không rời buông điện thoại, máy móc sấy tóc cho mình, nhớ tới mái tóc dài đã từng vuốt ve Lăng Thiên Dục, khóe miệng lơ đãng nhếch lên cười.

Đời này, nàng chỉ biết để cho Lăng Thiên Dục sấy tóc cho chính mình, không thể nào có người thứ hai.

Nàng tin Lăng Thương Bắc sẽ không làm gì mình, cho dù thật sự muốn có ý nghĩ với thân thủ của nàng cũng không cần phải lo lắng. Hôm nay ở chung vốn là có thể tránh khỏi, nàng hoàn toàn có thể từ chối, trực tiếp ngủ trong xe.

Nhưng Liễu Tư Dực cố ý biểu hiện ra tín nhiệm, muốn nhận được báo đáp ngang hàng thậm chí cao hơn.

Sấy tóc xong, nàng nằm xuống, gối đơn khó ngủ. Trong ý thức của nàng vẫn sẽ phòng bị Lăng Thương Bắc, người này dù sao cũng không phải là Lăng Thiên Dục, nàng không toàn tâm toàn ý đối đãi, cũng không thể buông lỏng đề phòng.

Lúc Lăng Thương Bắc đi ra, Liễu Tư Dực đã ngủ, hai mắt khép hờ, lẳng lặng nằm thẳng trên giường.

Ngay cả ngủ cũng quy củ như vậy, Lăng Thương Bắc đi tới bên giường, chậm rãi nhích lại gần, nhan sắc khi ngủ này thật sự là xinh đẹp động lòng người, loại vẻ đẹp tĩnh lặng này tựa như mỹ nhân ngủ trong phim hoạt hình, làm cho lòng người hướng về, lần đầu tiên anh hiện ra khát vọng với phụ nữ.

Liễu Tư Dực cảm giác được có người đứng ở bên giường, chỉ là tứ chi tới gần, cũng không cảm nhận được hơi thở. Nàng cố ý trở mình ngủ nghiêng, đề phòng xuất hiện chuyện gì, nàng có thể hành động tự nhiên, ít nhất ra tay chân đều thuận tiện.

Hơi thở của Lăng Thương Bắc càng ngày càng gần, Liễu Tư Dực nắm chặt nắm tay, cả người đang vào một loại trạng thái "chuẩn bị chiến đấu", tại một khắc Lăng Thương Bắc chạm vào cổ tay nàng, nàng đè xuống xúc động động thủ, bởi vì Lăng Thương Bắc chỉ nâng khuỷu tay của nàng bỏ vào trong chăn, sau đó rời đi ngay.

Liễu Tư Dực thở nhẹ một hơi, rốt cuộc thả lỏng xuống. Điều này cũng chứng thực ánh mắt nhìn người của nàng, Lăng Thương Bắc được cho là một quân tử, thói quen xấu xa của Lăng gia tam phòng anh cũng không có.

Đáng tiếc... Nếu anh không phải bên đối lập với Lăng Thiên Dục thì tốt biết bao.

Mấy ngày sau đó, Liễu Tư Dực và Lăng Thương Bắc đi đường đều rất vui vẻ, ngoại trừ muỗi đốt khó lòng phòng bị dẫn đến da Liễu Tư Dực dị ứng, những thứ khác hết thảy đều rất thuận lợi, chủ đề của hai người cũng xâm nhập vào cuộc chiến đoạt vị.

Vào ngày Liễu Tư Dực mất liên lạc, Lăng Thiên Dục đã hiểu rõ toàn bộ trong ngoài của quản cọc, hợp đồng của Minh Đức đã ký, bởi vì vấn đề thứ phẩm, lô hàng vật liệu xây dựng này chỉ có 100 triệu.

So với mấy trăm triệu lần làm ăn trước đây, hợp đồng này chỉ là thử nước, cũng là không gian lớn nhất Vân Thư tranh giành được. Đối với Lăng Duệ vừa mới trải qua bồi thường lớn và tổn thất danh dự mà nói, lần hợp tác này chỉ có thể miễn cưỡng duy trì lợi nhuận ngang hàng.

Hiện giờ phải đối mặt với hai khốn cảnh lớn: Một, nhà cung cấp vật liệu lấy lý do Lăng Duệ mất sạch uy tín, đẩy giá gốc. Thứ hai, chuỗi tài chính của cơ sở vật liệu đã bị cắt đứt, hiện nay đang phải đối mặt với vấn đề khó khăn về cho vay, các ngân hàng lớn cũng vì sự kiện Minh Đức mà tạm thời đình chỉ dịch vụ cho vay.

Ngân hàng phải tránh đầu gió, chống lại cấp trên có giao phó, Lăng Thiên Dục hiểu rõ, nhưng những nhà cung cấp này muốn nhân cơ hội nâng giá, thậm chí lấy cớ không hợp tác nữa, uy hiếp chính mình, tuyệt đối không có khả năng.

Phòng họp

Hội nghị quản lý cấp cao lần thứ hai, Lăng Thiên Dục bảo bộ phận thị trường và bộ phận tiêu thụ cung cấp toàn bộ tài liệu về các nhà cung cấp đã hợp tác trước đó.

Bộ phận bán hàng: "Dục tổng, ba nhà cung cấp đều muốn tăng giá, hơn nữa đều phải tăng 5 điểm, tôi thấy rất giống đã hẹn xong."

Bộ phận thị trường: "Không giống lắm, nhất định là, bọn họ đây là nhân lúc cháy nhà đi hôi của, gần đây nghiệp vụ tiêu thụ nội bộ của chúng ta cũng đình trệ rất lâu, có mấy nhà đầu tư nhỏ đang học Minh Đức, quan trọng nhất là hạng mục đường sắt của ZF và hạng mục cầu Giang Hải thiếu hàng vật liệu xây dựng, công trình này chúng ta tuyệt đối không thể cản trở, hiện giờ căn cứ của chúng ta đang ở trạng thái giáp hạt, nguyên vật liệu không đủ không thể tiến hành sản xuất số lượng lớn."

Bộ phận chi phí: "Hợp đồng lần này của Minh Đức chúng ta rất có thể còn thua lỗ, hiện tại vốn lưu động sổ sách không đủ mười triệu, bồi thường lần trước gần như làm chúng ta khô héo."

Bộ phận hành chính: "Vào cuối năm nay, một số lượng lớn nhân viên sẽ được phát thưởng cuối năm, một khoản chi phí lớn khác."

Bộ phận quan hệ công chúng: "Còn phải tổ chức tặng quà cho các nhà hợp tác lớn vào cuối năm, tổ chức một số bữa tiệc riêng và hoạt động họp thường niên, cũng là một khoản chi phí."

Mấy bộ phận lớn lần lượt liệt kê ra vấn đề hiện tại, biên bản hội nghị của Lam Phi Húc phải làm nhanh chóng, hai phút liền tổng hợp vấn đề lại, chuyển màn hình máy tính tới trước mặt Lăng Thiên Dục, để cho cô có thể vừa xem hiểu ngay mà thấy rõ.

"Dục tổng, cô quyết định đi." Giám đốc bộ phận tiêu thụ nói.

Lăng Thiên Dục nhìn chằm chằm màn hình mấy chục giây, những vấn đề này trước đó cô đã kiểm kê qua, khi ký hợp đồng với Minh Đức là có thể đoán được, chỉ có điều hiện tại cần thẳng thắn đưa ra phương án giải quyết.

Vấn đề phải xử lý quá nhiều, chỉ có thể dựa theo nặng nhẹ mà đến.

Cô đứng lên, không nhanh không chậm đi tới bên cạnh quản lý bộ phận thị trường, một loại khí thế bễ nghễ chúng sinh áp tới: "Xoá bỏ ba nhà cung cấp muốn nâng giá này từ trong kho, một lần nữa tìm kiếm nhà cung cấp cấp hai, cho các người thời gian một ngày để chuẩn bị, ngày mốt mở thầu."

"Cái này... Loại xí nghiệp lớn như chúng tôi thường hợp tác với nhà cung cấp cấp một, nhà cung cấp cấp hai không có tư cách nhập kho, như vậy không phù hợp với quy định của tập đoàn, Dục tổng."

Cái gọi là nhập kho chính là lưu trữ tên công ty của các nhà cung cấp hợp tác, duy trì hợp tác ổn định lâu dài, cũng có thể sàng lọc theo nhu cầu.

Lăng Thiên Dục hừ lạnh một tiếng: "Loại nhà cung cấp cấp một bỏ đá xuống giếng này tôi không quan tâm, cả nước có rất nhiều công ty muốn hợp tác với Lăng Duệ, lần hợp tác này vừa hay có thể bức bách bọn họ tăng lên tư chất của mình, quy củ là chết người là sống, chúng ta là bên A, hẳn là dắt bên B mũi đi, chứ không phải bị bọn họ uy hiếp, nếu như tổng công ty vấn trách, tôi sẽ gánh vác, anh cứ làm theo là được."

Cô nhìn xung quanh toàn hiện trường, khí chất mạnh mẽ làm cho người ta có một loại uy nghiêm không thể nhìn gần, ngược lại cười nói: "Mọi người cảm thấy thế nào?"

"Tôi cảm thấy có thể."

"Có thể có thể, Dục tổng làm chủ là được rồi."

Những người khác nhao nhao lên tiếng, không dám đưa ra nghi ngờ.

"Về phần chuyện khoản vay, muốn vay bao nhiêu buổi sáng ngày mai bộ phận chi phí báo giá cho tôi, nhớ làm thêm cả chi phí thưởng cuối năm cho nhân viên vào, bảng biểu buộc phải làm tỉ mỉ một chút." Lăng Thiên Dục đánh bại từng cái, giải quyết từng cái từng cái một.

"Vâng vâng vâng." Bộ phận chi phí liên tục gật đầu, trong lòng lại không ngừng kêu khổ, thứ này vốn dễ làm, nhưng yêu cầu của Lăng Thiên Dục cao như vậy, tất cả các bộ phận có thể phải tăng ca suốt đêm, mới có thể kịp thời đệ trình.

Lăng Thiên Dục khẽ nhíu mày, hình như cô đã quên mất chuyện gì?

"Dục tổng, còn có tài liệu cô muốn xem về quà tặng và tiệc riêng của nhà cung cấp, cũng như tài liệu của bộ phận nhân sự." Lam Phi Húc kịp thời nhắc nhở, làm cho cô nhớ tới, "Đúng rồi, tặng quà cho nhà cung cấp những chuyện này không cần hỏi tôi, các người cứ dựa theo năm ngoái mà tổ chức, bộ phận nhân sự chuẩn bị một bản sao về chức vụ, thu nhập, tuổi nghề và số bảo hiểm xã hội cho tôi, thu nhập phải bao gồm trích phần trăm tiêu thụ, thêm tiền thưởng cuối năm cùng với phúc lợi vào, nhớ kỹ, tôi muốn chính là của mỗi người."

Bộ phận nhân sự hít sâu một hơi, đây là muốn làm cái gì, tư liệu nhân sự tường tận như vậy, lượng công việc khổng lồ không nói, ý đồ này làm người ta đáng lo ngại.

"Bao giờ cô cần?" Quản lý trong lòng run sợ hỏi.

Lăng Thiên Dục nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, "Bây giờ là mười một giờ, bộ phận nhân sự các người phân công 15 người, sáu giờ tôi có thể đưa cho tôi chứ? Đều lấy ra từ hệ thống, không khó nhỉ?"

"Không khó, không khó." Giám đốc nhân sự niệm trong lòng, không khó nhưng rất phiền, thật không biết có thay đổi nhân sự hay cắt giảm biên chế hay không, tóm lại muốn tư liệu nhân sự chi tiết như vậy, quyết định không phải là chuyện tốt.

Mỗi một bộ phận đều rất căng thẳng, Lăng Thiên Dục trông có vẻ bình tĩnh cơ trí, làm việc mạnh mẽ dứt khoát, quyết đoán vượt xa tổng giám đốc Lăng Thương Hàn trước đó, thậm chí không thua gì Lăng Quốc Huân.

Hiện tại mọi người mới biết được nhị tiểu thư không phải ngọn đèn cạn dầu, cho dù cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc qua quản cọc, thủ đoạn xử sự và năng lực xử lý cũng rất cao minh.

Lần này quản cọc lâm vào khốn cảnh cực lớn, người người cảm thấy bất an, nhưng Lăng Thiên Dục vẫn tràn đầy tự tin, ở trên mặt cô nhìn không thấy vẻ u sầu, ngược lại cho những quản lý cấp trung này uống một viên thuốc an thần.

Cuộc họp đã kết thúc, đáng lẽ nên kết thúc, nhưng nó đã trở nên vi diệu bởi sự xâm nhập của một người.

"Nhị tỷ thật sự là tân quan nhậm chức ba đốm lửa, đốm lửa này cháy rất vượng đấy." Người tới là Lăng Thương Vũ, cậu ta vẫn luôn ở dưới cơ anh trai, đảm nhiệm chức vụ chính là phó tổng giám đốc, phòng họp này không nên còn có vị trí của cậu ta mới đúng.

"Tứ đệ?" Lăng Thiên Dục bình tĩnh nhìn cậu ta, cảm xúc kinh ngạc ngoài ý muốn đều giấu ở đáy lòng, trên mặt vĩnh viễn gợn sóng không sợ hãi.

Lam Phi Húc nhanh chóng tiến vào hệ thống công ty xem xét, sau do nói vào tai cô: "Cậu ta phục chức rồi, vẫn là phó tổng giám đốc."

Lăng Thương Vũ đắc ý nhìn lướt qua phòng họp, ngược lại vươn tay về phía Lăng Thiên Dục: "Sau này còn hy vọng Nhị tỷ chỉ giáo nhiều hơn, xin lỗi anh trai phạm sai lầm còn muốn chị kết thúc, hy vọng hai chị em chúng ta liên thủ có thể thuận lợi giải quyết nguy cơ này."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không dám lên tiếng, cuộc chiến đoạt vị càng thêm phức tạp, vốn dĩ không có chuyện nhị phòng, hiện tại tương lai khó dò.

Khói thuốc súng chiến hỏa của tam phòng và nhị phòng tràn ngập toàn bộ phòng họp, hai người ẩn giấu mãnh liệt, mặt ngoài hòa khí.

Lăng Thiên Dục tươi cười dịu dàng, bắt tay cậu ta: "Chị có rất nhiều chỗ không hiểu, mong tứ đệ vui lòng chỉ giáo."

"Nhị tỷ quá khiêm tốn, chuyện nhà cung cấp bên kia tăng giá em sẽ đi giải quyết, trong vòng hai ngày nhất định cho chị phản hồi, không cần mở thầu nữa, miễn cho thương gân động cốt, còn muốn mài hợp lãng phí thời gian, chị cảm thấy thế nào?"

Lăng Thiên Dục muốn đổi nhà cung cấp đã không phải là vấn đề tăng giá, mà là muốn ra oai phủ đầu với những người đó, nhưng nếu Lăng Thương Vũ tham gia vào, cô kiên trì nữa sẽ khiến người ta lầm tưởng cô muốn ăn hoa hồng của nhà cung cấp, hiện tại kiên trì nữa đã không có ý nghĩa gì.

"Vậy vất vả cho tứ đệ rồi, hôm nay cứ như vậy đi, nhớ lần sau nhất định phải thông báo cho Vũ tổng họp đúng chỗ." Lăng Thiên Dục hơi cong mày, cố ý dặn dò Lam Phi Húc một tiếng.

"Vâng, Dục tổng."

Dục tổng, Vũ tổng, phát âm nghe đều rất giống, thật sự là làm khó đám người này, không biết hiện tại đến cuối cùng tự xử như thế nào, đứng ở bên nào. Lời nói của hai chị em ẩn giấu mũi nhọn, nhị phòng tam phòng từ trước đến nay bất hòa, khó cắt đứt tình huống.

Trở lại văn phòng, sắc mặt Lăng Thiên Dục âm trầm, ông cụ quả nhiên sẽ không tùy ý cô thuận lợi thăng chức như vậy, để cho Lăng Thương Vũ đến kiềm chế chính mình, thứ hai để lại cơ hội cho tam phòng, từ đó về sau cô chỉ cần hơi không cẩn thận bị bắt được nhược điểm hoặc là gặp họa phạm sai lầm, rất có thể còn có thể kéo xuống ngựa.

Cô sẽ để cho miếng mỡ đến miệng bay đi sao, Lăng Thiên Dục phát ra ý cười lạnh lẽo.

Lam Phi Húc cầm iPad trong tay, vừa lướt vừa nói: "Gừng càng già càng cay, cô phải đá chướng ngại vật này đi, Tam thiếu gia xấu xa yêu phụ nữ, Tứ thiếu gia thích đánh bạc, không chừng còn yêu du (tiếng thứ hai), tôi thấy phải tìm nhược điểm trị cậu ta."

Lăng Thiên Dục gục đầu rũ mi, suy nghĩ một lát, nói: "Đối phó với cậu ta phải cực kỳ cẩn thận, Thương Vũ không ngu ngốc như Thương Hàn, cậu ta rất thông minh, chuyện này anh tự mình đi điều tra."

"Không thành vấn đề, khu dùng cơm cao cấp đã đặt cơm trưa cho cô rồi, đi ăn cơm trước đi, đừng tưởng rằng mỗi lần cô ôm dạ dày tôi không phát hiện, tôi là một người khách lải nhải, nếu cô không yêu quý sức khoẻ của mình, tôi phiền đến mức cô muốn đánh người." Lam Phi Húc chăm sóc Lăng Thiên Dục từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, mỗi ngày giúp cô sắp xếp lịch trình, dùng cơm và nghỉ ngơi, làm thế nào để cô kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi, nhắc nhở cô chú ý sức khoẻ, cũng là công việc hàng ngày của anh ấy.

Thật ra anh ấy chỉ muốn ở chung, chăm sóc cô nhiều hơn một chút.

"Thật muốn khâu miệng anh lại." Lăng Thiên Dục cầm áo khoác đi về phía nhà hàng. Lam Phi Húc một bước cũng không rời, nhìn thoáng qua vẻ mặt của cô, "Xem ra gần đây thời tiết rất tốt, đều là nhiều mây chuyển nắng."

"Đã từng có giông bão trời đầy mây sao?"

"Có chứ, ngày đầu tiên nhậm chức, cô lửa giận như Thiên Lôi chuyển thế, buổi tối còn uống rượu nhảy nhót, cô không cảm thấy?"

"Chỉ lần này thôi, không có lần sau." Lăng Thiên Dục hiếm khi dùng phát tiết điều chỉnh một lần, tâm tình bình thản hơn rất nhiều, bởi vì không biết đáng sợ, làm cho cô cảm thấy mất cân bằng, cô thật sự không hiểu lúc ấy tức giận như vậy ở chỗ nào, cô đối với một người không phải máu mủ ruột rà nóng ruột nóng gan như vậy.

Đây là một loại cảm giác kỳ quái gì, thường xuyên cào đến trong lòng ngứa ngáy, còn có thể làm cho mình lúng túng, nhưng cô không rảnh đi tỉ mỉ suy nghĩ và cảm thụ, đã bị một đống chuyện công việc cắt đứt.

Khu ăn uống cao cấp là chuyên hưởng của cao tầng, bàn ăn và nguyên liệu nấu ăn từ tổng giám trở lên đều được đặt làm riêng.

Ở chỗ này, Lăng Thiên Dục gặp Lăng Thương Bắc. Lúc này cô mới biết Liễu Tư Dực đã trở về, nhưng không liên lạc với mình.

Lăng Thiên Dục không có tâm trạng để ý tới anh, Lăng Thương Bắc lại bưng chén đĩa đi tới, "Anh có thể ngồi chỗ này không?"

"Đại ca tùy ý."

Lăng Thương Bắc mặt mày hồng hào, khí sắc thật tốt. Nếu như không phải trang điểm che lấp mệt mỏi, Lăng Thiên Dục giờ phút này tiều tụy sẽ hình thành tương phản rất lớn với anh."

"Nghe nói em đang ra sức chỉnh đốn quản cọc, bọn họ đều rất sợ em tiến hành điều chỉnh nhân sự, thay đổi triều đại."

"Em chỉ là cái lính nhảy dù, không ai phục em, nào có năng lực thay đổi triều đại?" Lăng Thiên Dục ăn gì cũng vô vị, ngược lại hỏi một câu: "Anh về khi nào thế?"

"Ngày hôm qua, mệt mỏi quá, cũng không muốn đi làm. Haizz, đi ra ngoài một chuyến trở về mới cảm thấy tranh đấu thật sự là không có ý nghĩa, hơn nữa anh và nhị muội đồng căn đồng nguyên, không nên đề phòng lẫn nhau như vậy." Lăng Thương Bắc hơi cúi người, nhẹ giọng nói: "Chúng ta hẳn là cùng chung mối thù."

Lăng Thiên Dục ngước mắt, cười khẽ: "Đại ca đi tham Phật hay là cầu đạo?"

"So với cảnh giới này còn cao hơn." Tâm trạng Lăng Thương Bắc rất tốt, trong nụ cười thậm chí mang theo một tia hạnh phúc.

Nhất định là Liễu Tư Dực thổi gió bên gối, bọn họ trên đường đi đã xảy ra chuyện gì, khiến tâm trạng Lăng Thương Bắc đều nổi lên thay đổi? Thật sự là buồn cười, hiện tại biết nói đồng căn đồng nguyên.

Cô bị tam phòng tứ phòng nhục nhã, cười nhạo, lúc bị ông cụ đánh, đại phòng có từng đi ra nói qua một câu, lạnh lùng vây xem, không chừng còn âm thầm mừng thầm.

Lăng Thiên Dục im lặng không nói, điện thoại rung lên, giao diện tin nhắn là một dãy số quen thuộc: Có rảnh gặp mặt không? Có việc báo cáo rốt cục có rảnh để ý đến chính mình sao? Lăng Thiên Dục cầm lấy điện thoại di động, xuất thần với màn hình một lát, mặt mày hơi giãn ra, biểu cảm thay đổi rất nhỏ, làm cho người ta không thể bắt được.

Cô trả lời:  Đêm nay đến nhà em.