Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm

Chương 41: Nguy hiểm trùng trùng




Edit: phuong_bchii

________________

Phát hiện trọng đại này nếu muốn kiểm chứng nhất định phải tranh thủ thời gian, tính hiệu lực vừa qua sẽ rất khó nắm bắt nhược điểm. Hồng Nguyên là trợ lý tùy tùng của Lăng Thương Bắc cũng là phụ tá phụ trách các loại việc vặt vãnh, hắn thông minh xảo trá, lợi dụng quan hệ của Lăng Thương Bắc tìm người công thương hỗ trợ.

Trên danh nghĩa là tiến hành kiểm tra tư chất đối với hội sở, trên thực tế muốn nhân cơ hội tìm hiểu đến cùng, nếu không hắn rất khó danh chính ngôn thuận đi vào điều tra tin tức.

"Bên các cô có người nào tên Hải Dụ không?" Hồng Nguyên hỏi.

Quản lý cửa hàng tên là Đỗ Nhuỵ, là người duy nhất biết thân phận của Lam Doanh. Bình thường trong cửa hàng tất cả mọi chuyện chuẩn bị cho dù là xả  giao, đều là cô ấy xử lý, hôm nay người này vừa đến liền hỏi Hải Dụ, cô ấy cảm giác không ổn sâu sắc.

"Chúng tôi quả thật có một hội viên thẻ vàng tên là Hải Dụ, xin hỏi anh có chuyện gì không?"

"Cô ấy là đồng nghiệp của tôi, tôi thấy cô ấy vào nhân tiện hỏi một chút."

"Khách quý hôm nay quả thật có đến, nếu như anh muốn tìm cô ấy vẫn là mời liên hệ riêng với cô ấy." Khí chất Đỗ Nhuỵ rất ổn, cũng coi như đã gặp qua đại sự đời người, đối mặt Hồng Nguyên bình tĩnh tự nhiên.

Hồng Nguyên gật đầu, "Vậy hôm nay có phải còn có Lăng tiểu thư lái Hummer tới không?"

Đỗ Nhuỵ kinh ngạc, người này làm sao lại đồng thời hỏi hai người này?

"Cái này tôi không chú ý, hơn nữa không phải anh tới điều tra tư chất sao, thứ cho tôi không tiện tiết lộ thông tin liên quan đến khách."

"Cũng đúng, đó cũng là đồng nghiệp của chúng tôi, nên tôi hỏi một chút." Hồng Nguyên tròng mắt gian tà, không biết đang có chủ ý gì. Hắn thừa dịp người của công thương kiểm tra, muốn đến bãi đỗ xe chuyên khu xem có xe của Lăng Thiên Dục hay không.

Hội sở này cấp bậc rõ ràng, xe của khách bình thường đỗ ở bãi đỗ xe ngoài trời, khách quý có lối đi riêng, cũng có chỗ đỗ xe riêng.

Đỗ Nhuỵ cảm thấy sự việc xảy ra đột nhiên, tất có kỳ quặc, thấy Hồng Nguyên lấm la lấm lét, vừa nhìn đã không giống người tốt, chuyện này nhất định phải báo cáo trước cho Lam Doanh.

Cô ấy tránh đám người Hồng Nguyên, bảo quản lý ứng phó với những người đó trước, tự mình đi đến một góc, gọi điện thoại cho Lam Doanh.

Bốn người đang thưởng thức trà nói chuyện phiếm, Lăng Thiên Dục khoan dung không truy cứu, tâm trạng Lam Doanh vô cùng tốt, chỉ là nghĩ đến Kỳ Mộc Uyển cáo trạng kia vẫn sẽ khó chịu.

Cô nàng nhận định là Kỳ Mộc Uyển bụng dạ hẹp hòi, mang thù trong lòng mới có thể báo cáo.

Căn bản không cần hỏi, nhất định là cô ấy! Nhưng Hải Dụ và Liễu Tư Dực đều cảm thấy Kỳ Mộc Uyển không phải người như vậy, nhưng Lam Doanh nghe không lọt tai, cô nàng lại không dám mở miệng hỏi, chỉ đành thầm nguyền rủa người phụ nữ kia, càng ngày càng xấu xí.

Đang nghĩ ngợi thì Đỗ Nhuỵ điện thoại tới.

"Sao vậy?" Lam Doanh biết cô ấy không có chuyện khẩn cấp sẽ không đến phiền mình.

Đột nhiên có người của công thương tới kiểm tra cửa hàng, còn hỏi Hải Dụ và nhị tiểu thư.

Lam Doanh có chút kinh ngạc, lúc này nghiêm túc hỏi: "Người nọ trông như thế nào gửi một tấm hình cho tôi xem."

"Vâng, cô chờ một chút."

Lam Doanh cúp điện thoại, sắc mặt trầm xuống, nói tình huống trong điện thoại lại một lần. Ai sẽ tới điều tra nhị tiểu thư và Hải Dụ, trừ phi là các nàng một trước một sau bại lộ hành tung.

"Em cảm giác chắc là chị Hải Dụ bị người ta theo dõi rồi." Lam Doanh có chút khẩn trương, tin nhắn ảnh chụp gửi tới, cô nàng phóng to đưa tới trước mặt Lăng Thiên Dục.

Đôi mắt đẹp của Lăng Thiên Dục khẽ nâng lên, khí định thần nhàn nhấp một ngụm trà, có thái sơn bất động thanh sắc tỉnh táo.

"Nhị tiểu thư?" Lam Doanh muốn chờ chỉ thị của cô.

Liễu Tư Dực nhìn thấy ảnh chụp, nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp Lăng Thương Bắc, "Người này tên là Hồng Nguyên, là trợ lý riêng của Lăng Thương Bắc, em đã gặp qua."

"Chẳng lẽ hắn đang theo dõi tôi sao?" Hải Dụ nghĩ sâu xa rồi cảm thấy cực kỳ sợ hãi, "Chẳng lẽ là đại thiếu gia muốn đào tôi, cho nên phái người theo dõi tôi, tới điều tra tôi?"

Đang lúc thảo luận, điện thoại của Đỗ Nhụy lại tới, Lam Doanh vội bắt máy: "Kéo dài thời gian."

"Không phải, người cục cảnh sát tới, nói phối hợp với bọn họ về vụ án gần đây, người này muốn xem camera?" Đỗ Nhuỵ rất lo lắng, vô duyên vô cớ làm sao có thể đồng thời bị tìm tới phiền toái?

Lam Doanh bình tĩnh lại, bình tĩnh dặn dò: "Thứ nhất, trước tiên kiểm tra giấy tờ của những người này, sau đó gọi điện thoại cho cơ quan có liên quan xác nhận, ai biết có phải là lừa đảo hay không? Kéo dài thời gian. Thứ hai, lập tức lấy thẻ xe của nhị tiểu thư, ứng phó với người trong ảnh trước. Thứ ba, lập tức điều tất cả camera hôm nay cho tôi."

"Vâng, tôi lập tức làm ngay."

Lăng Thiên Dục nhìn Lam Doanh, dịu dàng cười, cô là xem thường nha đầu này, thời điểm mấu chốt phản ứng rất nhanh, hơn nữa còn biết nặng nhẹ. Chuyện hôm nay một khi bị rất chùy, tất cả ngụy trang của cô đều sẽ bị Lăng Thương Bắc nhìn thấu, thật là cẩn thận mấy cũng có sai sót.

"Camera gửi tới điện thoại của tôi, em tìm cho tôi một chiếc laptop, nhưng tôi cần hai mươi phút, mới có thể xóa sạch dấu vết mọi người đã tới." Đây là sở trường của Hải Dụ, cô ấy tự học máy tính bảy năm, xử lý hình ảnh camera không thành vấn đề, đề phòng một ngày nào đó có thể dùng tới, nếu như không phải hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, cô ấy thiếu chút nữa quên mất mình còn có kỹ năng này.

Lam Doanh nói: "Chị còn phải xâm nhập hệ thống nơi này trước."

"Em đưa mật khẩu cho tôi không phải được rồi sao?"

"Cũng đúng." Lam Doanh cấp tốc bảo người ta cung cấp mật khẩu, Hải Dụ nhanh chóng download phần mềm, hai người hấp tấp, căng thẳng dị thường.

Lăng Thiên Dục cúi đầu suy nghĩ, nếu như lần này không thể vượt qua nguy cơ, như vậy tương lai cô và Lăng Thương Bắc chính là một loại phương thức ở chung khác, có thể ngay cả nước cờ Liễu Tư Dực này cũng sẽ bị liên lụy.

Cô có thể gọi điện thoại ngăn chặn đám người này, ngăn cản điều tra nghe ngóng, nhưng nói như vậy Lăng Thương Bắc sẽ biết cô giấu đầu hở đuôi, ngược lại công bố khuyết điểm của mình trước mặt kẻ địch.

Chẳng lẽ cứ như vậy ngồi chờ chết sao? Lăng Thiên Dục đi qua đi lại, tuy rằng cô không nói một lời, bình tĩnh như vậy, nhưng Liễu Tư Dực từ trong biểu cảm của cô nhìn ra lo lắng, cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này.

Trốn tránh không phải cách giải quyết, chỉ có thể xem Hải Dụ có thể xử lý những ống kính kia hay không.

Bãi đỗ xe tư nhân, Hồng Nguyên đã tìm được chiếc Hummer gây hoạ kia, nhưng biển số xe rất xa lạ, biển số xe của Lăng Thiên Dục có ba số 9, con số may mắn số lượng có hạn, người bình thường căn bản không mua được.

Không phải nhị tiểu thư? Hồng Nguyên đang suy nghĩ đến tột cùng là mình hoa mắt, hay là bởi vì trong xe vừa vặn là một cô gái mới cảm thấy giống, hắn không hề phát hiện đây là biển số xe giả, bắt đầu lo lắng khua chiêng gõ trống như vậy sẽ bị đại thiếu gia quở trách.

Hắn vây quanh xe đi một vòng, cũng không phát hiện manh mối, Hummer màu đỏ ở Tuyên An ít nhất cũng có hơn mười chiếc, có thể chỉ là trùng hợp mà thôi. Hồng Nguyên ủ rũ bỏ đi, mắt thấy cơ hội lập công bị xói mòn.

Nguy cơ kiểm tra xe được giải trừ, Đỗ Nhụy lập tức thông báo cho Lam Doanh.

"Nhị tiểu thư, cô rời đi trước đi, dùng biển số giả kia trước, đợi đến nơi an toàn rồi tháo xuống sau."

Lăng Thiên Dục không chút hoang mang uống một ngụm trà, nói: "Xử lý xong chuyện này cô lập tức rời khỏi Tuyên An, Hải Dụ gần đây ở tập đoàn phải đặc biệt chú ý, từ hôm nay trở đi mỗi người các cô mua lại một số khác, liên lạc với tôi không thể là sim trên danh nghĩa của các cô, phòng ngừa bị người ta điều tra ghi chép cuộc gọi."

"Vâng." Hai người đồng thanh, chỉ có Liễu Tư Dực nhẹ nhàng gật đầu.

"Hồng Tâm, em đi với tôi, tôi đưa em về." Dứt lời Lăng Thiên Dục nắm tay phải Liễu Tư Dực đi về phía bãi đỗ xe, Lam Doanh nhìn bóng lưng hai người này, tò mò hỏi:" Chị Hải Dụ, nhị tiểu thư có phải quá tốt với Hồng hay không?"

"Em còn có thời gian nghĩ đến chuyện này sao?" Hải Dụ đợi laptop xong, bắt đầu làm phần mềm, giống như một thiên tài công nghệ cao.

"A, vậy không nghĩ nữa."

May mắn nơi này đủ lớn, rất khó lục soát từng ngóc ngách, khi Hồng Nguyên trở lại đại sảnh, Lăng Thiên Dục đã lái xe ra khỏi hội sở.

Bên kia ở phòng theo dõi, hình ảnh vừa mới bắt đầu từ giữa trưa, Hải Dụ ở phía sau màn lanh lẹ thao tác máy tính, xoá bỏ hình ảnh Lăng Thiên Dục, Lam Doanh , Liễu Tư Dực ra vào, chỉ giữ lại chính mình.

Video xử lý một cách hoàn hảo không tỳ vết, gần như không để lại dấu vết, đợi đến khi người phía trước tra được thanh tiến độ buổi chiều, Hải Dụ ưu tiên một bước giải trừ nguy cơ.

Tình huống đột phát nguy hiểm trùng trùng này cuối cùng cũng được giải quyết, Lam Doanh và Hải Dụ không ở lại lâu, hai người quyết định đồng thời xuất phát. Hải Dụ quang minh chính đại đi từ đại sảnh, trên đường tình cờ gặp Hồng Nguyên, giả vờ là đồng nghiệp chào hỏi, Lam Doanh từ một lối ra khác trực tiếp chạy đến sân bay, rời khỏi Tuyên An.

Hoàng hôn dần dần tiến lên, đèn đuốc trên đường Tuyên An sáng lên, ngàn vạn hào quang chiếu sáng mỗi một con đường. Trong xe yên tĩnh không tiếng động, Lăng Thiên Dục tập trung suy nghĩ bố cục phía sau, luôn cảm thấy mình nguy cơ trùng trùng.

Cứ tiếp tục như vậy, chờ cô thượng vị ắt sẽ bị người ghen ghét, cô nên tránh gặp mặt ba đóa kim hoa, các nàng cũng phải giảm bớt số lần gặp nhau. Chỉ có bóp tắt, mới có thể giảm bớt khả năng bại lộ, đây là thủ đoạn thường dùng trong phim điệp viên, sử dụng trong cuộc sống cũng không hẳn không thể.

Liễu Tư Dực lẳng lặng ngồi ở trong xe, tuy rằng chỉ là mấy ngày không gặp, lại tựa như qua mấy mùa xuân hạ thu đông. Nàng đã rất lâu không có thật sự ngắm qua Lăng Thiên Dục, thời gian trước giận dỗi cô, lạnh nhạt cô, hiện tại nghĩ lại chính mình thật sự là buồn cười, lãng phí thời gian bên nhau.


Thật ra, nàng nào có tư cách trách cứ Lăng Thiên Dục, dù sao người không biết không có tội.

"Thiên Dục, chị đưa em đến giao lộ phía trước đi, hiện tại chạy đến phường Ngũ Hà ngộ nhỡ có tai mắt thì làm sao?" Trải qua chuyện này, Liễu Tư Dực cũng trở nên lo lắng, nàng còn nhớ rõ Hải Dụ nói, Lăng Thiên Dục sau khi thượng vị có thể chính là khởi đầu gây thù chuốc oán.

Vì thế, nàng sẵn lòng hiếm gặp, đem nhớ nhung chìm ở đáy lòng, cũng không muốn làm cho Lăng Thiên Dục thêm phiền.

"Nếu Lăng Thương Bắc có thể suy một ra ba, từ chuyện Hải Dụ nghĩ đến em cũng ở trong đó, như vậy sự thông minh của người này đáng sợ biết bao, tôi đoán anh ta không có chỉ số thông minh này." Khóe môi Lăng Thiên Dục khẽ nhếch, muốn vỗ mu bàn tay Liễu Tư Dực, nhớ tới tay nàng còn bị thương, lại rút tay lại.

Đối với Lăng Thương Bắc cô ít nhiều có chút hiểu biết, cho dù là người thông minh cũng rất khó nghĩ đến nhiều trùng hợp cùng nhau như vậy.

Ai có thể đoán được ba người phụ nữ ở giới giải trí, quán bar, tổng quản lý tập đoàn, có bắn đại bác cũng không dính cùng nhau, đều là người mà nhị tiểu thư không được yêu thương này bồi dưỡng ra chứ?

"Cẩn thận lái được thuyền vạn năm, chúng ta cũng không đoán được hôm nay hội sở sẽ đột nhiên bị điều tra đúng không? Sau này chúng ta phải giảm bớt gặp mặt, không có việc gì vẫn là......" Nói đến câu này Liễu Tư Dực dừng lại, làm trái với tâm của mình luôn rất khó khăn, nhưng lý trí tự nói với mình không thể không làm như vậy.

"Vẫn là cái gì?"

"Vẫn là ít gặp mặt đi." Vừa dứt lời, Lăng Thiên Dục thắng gấp một cái, thân thể Liễu Tư Dực nghiêng về phía trước, phía trước đã là đèn đỏ, Lăng Thiên Dục thất thần không chú ý.

Lăng Thiên Dục quay đầu nhìn nàng: "Em sợ?" Cô có chút mâu thuẫn Liễu Tư Dực nói ít liên lạc, không gặp mặt. Loại tâm trạng này rất kỳ lạ, rõ ràng một giây trước chính cô cũng nghĩ như vậy, nhưng từ trong miệng Liễu Tư Dực nói ra, liền khiến cô mất mát.

Cô đang mong đợi cái gì vậy? Nàng không biết, Lăng Thiên Dục đối với loại cảm xúc khó hiểu này càng ngày càng khó hiểu, luôn cảm thấy đáy lòng có một mầm mống từ dưới đất chui ra, giống như muốn trưởng thành thành đại thụ chọc trời, thời khắc tác động đến trái tim của mình.

Liễu Tư Dực không trả lời ngay, nhìn đèn đỏ phía trước, trước mắt giống như phủ một tầng mờ mịt, trầm giọng trả lời: "Em sợ, em làm sao có thể không sợ." Thật ra lá gan của nàng rất nhỏ, nhỏ đến mức chịu không nổi Lăng Thiên Dục bị bất cứ thương tổn gì.

"Nếu em thật sự sợ, rút khỏi tôi cũng không có ý kiến, bây giờ còn kịp, đại ca đến bây giờ cũng không điều tra em, chứng minh hứng thú và tình cảm của anh ta đối với em vẫn còn trong phạm vi có thể khống chế." Lăng Thiên Dục xuyên tạc ý tứ, cô cũng cố ý hiểu theo hướng này, cô quả thật không chỉ một lần cân nhắc để Liễu Tư Dực rút lui, bởi vì tất cả so với dự đoán của mình hung hiểm hơn gian nan hơn.

Còn có một nguyên nhân quan trọng, cô không dám nghĩ, đó chính là không muốn để Liễu Tư Dực nhào vào lòng người khác. Mỗi lần nảy lên ý nghĩ có thể như vậy, đã bị cô lập tức bóp chết, thế cho nên ý nghĩ này chưa bao giờ hoàn chỉnh xuất hiện trong đầu.

Cô cũng sợ có ngày sẽ liên lụy Liễu Tư Dực bị thương.

Các nàng lo lắng giống nhau, một người muốn bảo vệ, một người muốn bảo vệ, lớp giấy kia hết lần này tới lần khác đâm không ra.

"Chị thật sự cảm thấy tình cảm có thể khống chế sao?" Liễu Tư Dực nhìn cô, trong mắt lộ ra kỳ vọng tha thiết, nàng biết rõ Lăng Thiên Dục đối với tình cảm không có bất kỳ ý thức nào, nhưng theo đề tài liền tiếp tục.

Lăng Thiên Dục cười khẽ: "Có cái gì không thể khống chế sao? Ý chí và ý thức đều có thể khống chế, đây chính là chỗ lợi hại của con người, hơn nữa tình cảm rất trói buộc, không tin em chờ xem, nếu như đại ca nghèo túng nhất định là bởi vì yêu em."

"Đó là em lợi hại, không phải tất cả mọi người đều có thể làm được như em." Liễu Tư Dực dứt lời nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối, đèn đường không chiếu ra vẻ mặt của nàng, nếu Lăng Thương Bắc thật sự yêu mình, là tốt hay xấu còn chưa biết được.

Lăng Thiên Dục nói đúng, con người có thể khống chế ý thức và ý chí, nhưng một khi tình căn thâm chủng, sẽ diễn sinh vô số khả năng, rõ ràng là cảm giác hư vô mờ mịt lại giống như nhiễm phải cây thuốc phiện, cai không xong, bỏ không xuống, quên không được.

Nhưng con giun xéo lắm cũng quằn mà, đối với tương lai không thể đoán trước Liễu Tư Dực càng ngày càng lo lắng, nàng luôn cảm thấy sẽ xảy ra đại sự. Đây là một loại trực giác của phụ nữ, không có căn cứ khoa học, cũng không có bằng chứng dự báo, vỏn vẹn chỉ là một loại cảm giác mà thôi.

Trong xe lần nữa chìm vào yên tĩnh, Lăng Thiên Dục lái xe đến phương hướng của Rose, nhưng mà hết lần này tới lần khác hôm nay ra ngoài bất lợi, lúc chuyển tới một cái giao lộ cuối cùng, phía trước thậm chí có một cái tai nạn giao thông, dẫn đến ùn tắc.

Xe cảnh sát và xe kéo dừng ở phía trước, vài cảnh sát giao thông đang khai thông xe, chỉ thấy một cảnh sát giao thông đang dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá xe của Lăng Thiên Dục.

Hummer màu đỏ vốn rất phong cách, dễ gây chú ý, nhưng được cảnh sát giao thông nhìn trúng nhất định không phải xe có uy phong gì. Lăng Thiên Dục thấy ánh mắt cảnh sát giao thông kia, liền cảm giác không ổn.

"Thật là xui xẻo!" Cô vỗ tay lái thật mạnh, vội lấy điện thoại ra gọi điện thoại: "Mộc Uyển, tôi gặp rắc rối rồi, cảnh sát giao thông đang điều tra tôi, hôm nay tôi đúng lúc gắn biển giả, giúp tôi giải quyết."

"Cậu đương không gắn biển giả làm gì?"

"Lát nữa rảnh rồi nói, tôi đang ở phường Ngũ Hà, nhanh lên, chú cảnh sát sắp tới rồi." Lăng Thiên Dục cúp điện thoại, thở dài một hơi, ngược lại nói với Liễu Tư Dực: "Em xem, hiệu ứng bươm bướm của chúng ta tới rồi, chỉ cần sơ hở một bước, sẽ từng bước phạm sai lầm."

Liễu Tư Dực không nói gì, tên Kỳ Mộc Uyển giống như một cái gai mọc trên ngực, chỉ cần nói một lần từ miệng Lăng Thiên Dục, trái tim sẽ đau theo một lần.

Nàng chán ghét trạng thái này của mình, chán ghét vì một người mà sa đọa một lòng. Người nọ không cần tốn nhiều sức, có thể vô hình trung tổn thương đến chính mình.

"Cho nên ít gặp mặt." Nàng trả lời qua loa.

"Em không muốn gặp tôi như vậy sao?" Lăng Thiên Dục bất đắc dĩ nhìn nàng, cần phải nhấn mạnh ít gặp mặt như vậy?

Liễu Tư Dực cũng không trả lời nữa, nàng vẫn nhìn chằm chằm nơi xảy ra tai nạn xe, đó hẳn là mấy xe tông vào đuôi xe, không có xe cứu thương ở hiện trường, đoán rằng không có ai bị thương, chỉ là giao thông bị tê liệt.

Nhưng bóng dáng ven đường kia sao lại giống Lăng Thương Bắc như vậy? Anh là đương sự sao? Hay là đi ngang qua? Nếu như bị anh nhìn thấy Lăng Thiên Dục ở chỗ này, vậy Lam Doanh và Hải Dụ liều mạng cứu vãn liền thành công cốc.

Liễu Tư Dực nhìn chằm chằm người nọ, rất nhanh liền xác nhận là Lăng Thương Bắc. Chỗ ở của nàng còn có mấy chục mét, cơ bản đã đến, nàng đoán Lăng Thương Bắc hẳn là tới tìm mình, nàng buộc phải loại trừ nguy hiểm này.

Nàng nói với Lăng Thiên Dục: "Chị đi về đây, chị từ từ xử lý biển giả của chị." Dứt lời nàng mở cửa xe đi.

"Tư..." Lăng Thiên Dục kéo cửa sổ xe xuống muốn gọi tên nàng, ngay khi chữ thứ hai sắp ra, cô cũng nhìn thấy Lăng Thương Bắc, cô vội vàng kéo cửa sổ xe lên, ngồi trở lại trong xe.

Chỉ thấy Liễu Tư Dực đi tới bên cạnh anh, vẻ mặt Lăng Thương Bắc bất ngờ lại kinh ngạc, hai người cười nói chuyện với nhau. Không lâu sau, Liễu Tư Dực và Lăng Thương Bắc rời khỏi địa điểm xảy ra chuyện, khoảng cách với mình càng lúc càng xa.

Trong tầm mắt người người nhốn nháo, ngựa xe như nước, bóng dáng hai người bọn họ dần dần mơ hồ, Lăng Thiên Dục ngồi ở trong xe, tâm tình rơi xuống thung lũng. Mà lúc này, cảnh sát giao thông cũng tới, ý bảo cô lái xe đến ven đường, tiến hành kiểm tra.

Lăng Thiên Dục máy móc làm theo, chờ xe dừng lại ở chỗ dễ thấy, lúc cô từ trong xe đi ra, nhìn thấy Lăng Thương Bắc đi theo Liễu Tư Dực vào nhà.