Hoa Hồng Đen Tìm Lại Tình Yêu

Chương 85






Trong phòng ngủ rộng rãi, một người con gái đang ngồi trước bàn trang điểm.

Thấp thoáng từ xa, bóng lưng yểu điệu của nữ nhân như ẩn như hiện khuất dưới làn váy ngủ mỏng manh.

Tấm gương lớn phản chiếu dung nhan mềm mại, diễm lệ mà yêu kiều.

Làn tóc đen nhánh rơi trên vai gầy, ẩm ướt tựa mái tóc của mỹ nhân ngư tới từ đại dương sâu thẳm.
Căn phòng tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng nước róc rách từ phòng tắm vẫn luôn không ngừng chảy.

Iris chậm rãi thoa retinol lên mặt, động tác tỉ mỉ nhẹ nhàng.

Cô cũng giống bao cô gái khác, đều có thói quen chăm sóc cho làn da trước khi đi ngủ, mục đích chính là nhằm bảo dưỡng dung nhan thật tốt.
Cạch!
Lúc này, tiếng nước trong nhà tắm đã ngừng chảy.

Cửa đồng thời cũng được mở.
Người đàn ông thong thả bước ra.

Trên người hắn gần như không mặc gì, chỉ quây một chiếc khăn tắm quanh hông để che đi thứ cần che.

Bọt nước còn chưa lau khô hết lăn dài trên cơ thể săn chắc.

Làn da màu đồng rắn rỏi với những múi cơ rõ ràng, trông hắn chẳng khác nào một nam người mẫu tiêu chuẩn.
“Đang nghĩ gì mà nhập tâm vậy hả?”
Phong Khải từ đằng sau ôm lấy hai vai Iris.


Hắn theo thói quen vùi đầu vào hõm cổ cô, chóp mũi cạ lên da thịt mềm mại, cảm thụ sự tươi mát của thiếu nữ tuổi đôi mươi.
“Ch…chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi.”
Iris dường như hơi ngượng ngùng vì hành động thân mật của bạn trai.

Dẫu cho bọn họ đã ở bên nhau từ lâu, người da mặt mỏng là cô vẫn không cách nào kìm được thẹn thùng mỗi lúc thế này.
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười trầm của người đàn ông.

Một chiếc khăn tắm được phủ lên mái tóc còn hơi ướt của Iris.

Phong Khải không trêu nữa mà bắt đầu đứng thẳng để lau tóc cho cô.

Vừa lau, hắn lại khẽ trách móc: “Chẳng phải đã dặn em gội xong phải sấy tóc luôn rồi sao? Vì sao lại không chịu nghe lời thế này?”
Tuy vậy, ngữ khí của Phong Khải vẫn rất dịu dàng.

Có lẽ bởi vì những lời của hắn đều xuất phát từ sự quan tâm đối với cô gái.
“Ừm, em muốn anh sấy tóc cho em cơ.”
Iris hơi ngả người về phía Phong Khải, chu môi làm nũng với hắn.
Dường như thời gian chung sống mấy năm, cô đã sớm hình thành thói quen ỷ lại vào người đàn ông này.

Mỗi sáng thức dậy sẽ được hắn ôm trong lòng, hắn nấu ăn cho cô, chăm sóc cô, hắn lo lắng, hắn dịu dàng.
Cuộc sống của Iris trước giờ đều là chuỗi ngày cô đơn.

Ba mẹ cô đã mất, bạn bè lại chẳng có mấy người.

Thời gian cô chật vật trên giường bệnh, bị căn bệnh hung ác hành hạ, trải qua những đợt trị liệu đau đến thấu xương cũng chỉ có duy nhất Phong Khải bên cạnh.

Thế nên đối với cô, hắn sớm đã trở thành một phần thân thuộc không thể thiếu.
“Thật là hết nói nổi với em.”
Phong Khải không kìm được mà bật cười trách yêu, động tác sấy tóc cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Mấy năm này bọn họ ở nơi đất khách quê người nương tựa lẫn nhau, hắn vẫn luôn nuông chiều cô gái nhỏ như vậy.
Cô yếu ớt và nhỏ nhắn tựa như một chú thỏ non khiến cho hắn chỉ muốn hết lòng che chở, dùng toàn bộ dịu dàng mà yêu thương.
“A Khải!”
Iris đột nhiên gọi tên người đàn ông.
“Sao vậy em?”
Phong Khải đã sấy xong tóc.

Hắn đặt máy sấy sang bên rồi cầm lấy chiếc lược gỗ trên bàn, cẩn thận chải tóc cho cô gái.
Gương mặt Iris thoáng ánh lên vẻ lưỡng lự, nhưng rồi cô vẫn hỏi: “Trước khi quen em…anh đã từng hẹn hò với ai chưa?”
Động tác chải tóc của người đàn ông hơi khựng lại trong giây lát.

Có lẽ hắn không ngờ rằng cô sẽ hỏi câu này, một chủ đề mà trước giờ hai người họ đều chưa từng chủ động đề cập với đối phương.
Iris vẫn nhìn gương chằm chằm, tựa hồ muốn dò xét sự thay đổi trên khuôn mặt Phong Khải.

Nhưng biểu cảm của hắn không hề có quá nhiều biến hoá, chỉ hơi ngạc nhiên một chút mà thôi.

Ngược lại là cô, thái độ giống như đang hồi hộp chờ đợi, vẻ mặt cũng theo đó trở nên khẩn trương.
Người đàn ông rất dễ dàng phát hiện ra sự khác thường của Iris, trong lòng không khỏi có chút tức cười.

Cô rõ ràng là người thắc mắc vấn đề, vậy mà thậm chí còn lộ rõ căng thẳng hơn cả hắn.

Nghĩ nghĩ một hồi, Phong Khải liền cúi đầu, thâm tình mà hôn lên bờ vai cô gái.

Lúc này hắn lại dùng ánh mắt mang theo nhu tình mật ý nhìn hình ảnh hai người phản chiếu ở trong gương, nhỏ giọng đáp: “Ngốc ạ! Từ trước tới giờ anh chưa từng hẹn hò với ai khác ngoài em.

Người yêu duy nhất của anh là em, là Iris của anh.”
Trái tim Iris bỗng đập nhanh hơn.

Lời nói cùng động tác quá đỗi dịu dàng của người đàn ông khiến cô bất tri bất giác liền cảm thấy xiêu lòng.

Tựa như có một làn nước ấm chảy qua, làm cho cô hoàn toàn đắm chìm trong tình yêu của hắn.
Thế nhưng cô gái không hề nhận ra ánh mắt của người đàn ông dường như có điểm kì lạ, giống như đang ẩn chứa điều gì đó.

Bởi vì còn đang bận che hai gò má ửng đỏ vì ngại ngùng.

Cô đưa tay lên miệng khẽ ho nhẹ một tiếng: “Chẳng phải đã nói anh không được gọi em là Iris rồi sao?”
Iris…Iris…
Mặc dù mấy năm ở Pháp vẫn luôn dùng cái tên này để giao tiếp với mọi người, nhưng Iris quả thật không thích nó bằng cái tên mà Phong Khải mới đặt cho cô lúc về Hong Kong.

Cũng không biết nguyên do từ đâu, cô vẫn luôn cảm thấy tên tiếng Trung của mình có chút quen thuộc và…hoài niệm.
Nhìn biểu cảm có hơi trẻ con của cô gái, Phong Khải không khỏi bật cười.

Hắn vươn tay kéo Iris vào lòng, dịu giọng dỗ dành: “Được rồi được rồi! Không phải Iris, em là An Tình, là Tình của anh.”
Lúc này khuôn mặt Iris mới lộ ra vẻ thoả mãn.

Cô vòng hai tay ôm lấy người đàn ông, để cho hắn bế cô đến bên giường ngủ.
“Nhưng mà tại sao đột nhiên em lại hỏi vậy?” Phong Khải đặt cô gái xuống nệm giường êm ái.

Hắn trìu mến hôn lên tóc cô, nói ra thắc mắc trong lòng.
Thời gian còn sống ở Paris đã từng có không ít cô gái bày tỏ tâm ý với Phong Khải, dù sao thì khuôn mặt này của hắn cũng có thể coi là đẹp trai.

Đẹp trai đến mức dễ gây hoạ.

Tuy nhiên Iris đều chưa từng một lần tỏ thái độ ghen tuông.

Bởi vì cô vẫn luôn tin tưởng vào nhân phẩm của người yêu.
Thế nhưng hôm nay cô lại bất chợt hỏi tới một vấn đề mà chính bản thân còn chưa từng nghĩ đến.
“Khải, anh còn nhớ Mei không?”
“Mei?”
Phong Khải phải ngây ra mất một lúc: “Là cô gái Nhật Bản mà sống cạnh căn hộ của chúng ta hồi còn ở Paris ấy hả? Người mà cuối tuần nào cũng rủ em sang nhà làm bánh quy?”
Đừng trách hắn không thể nhớ nổi hàng xóm của mình.

Cuộc sống bên Pháp của hắn mấy năm này, trừ bỏ kiếm tiền ra thì chính là chăm sóc cho Iris.

Tập trung vào một cô gái đã là quá đủ, làm gì còn thời gian nghĩ đến người khác.
Iris khẽ gật gật đầu như ngầm thừa nhận.

Cô cũng thật thà kể lại đầu đuôi câu chuyện: “Hôm nay Mei gọi điện cho em, khóc lóc ỉ ôi vô cùng thương tâm.

Cô ấy kể rằng người bạn trai hiện tại của cô ấy đã lừa dối cô ấy, lén lút qua lại với người yêu cũ của anh ta.

Bọn em nói chuyện một hồi, Mei liền nhất quyết bắt em phải tra khảo xem anh có người yêu cũ hay không.”

Phong Khải nghe xong mà chỉ cảm thấy trong đầu như có cả đàn quạ đang kêu cạc cạc.

Hắn trầm mặc nhìn cô gái nhỏ, nhất thời cũng chẳng biết nên nói gì.
Hồi lâu sau…
“Đó là lí do em ngây ngốc cả ngày hôm nay?”
Iris lại thật thà gật đầu.
“Thật là…”
Phong Khải đột nhiên thở dài đỡ trán.

Hắn không kìm được mà vươn tay véo nhẹ lên má cô, giả vờ trừng mắt: “Em đó! Xung quanh bạn trai em có bao nhiêu cô gái vây quanh thì chẳng thèm ghen.

Tự dưng lại nghĩ đến mấy chuyện lung tung gì vậy?”
“Hai cái này làm sao mà giống nhau được chứ?”
Iris cũng tự thấy mình ấu trĩ, thế nhưng cô nhất quyết không chịu thừa nhận: “Dù sao thì người yêu cũ cũng là người anh từng có tình cảm, củi cũ cũng có thể cháy.

Còn mấy cô gái mà anh mới quen, nếu anh còn nghĩ cho em thì sẽ tự biết phải làm thế nào.”
Ha!
Nghe cô gái nhỏ cố gắng giải thích, người đàn ông vẫn là cảm thấy tức cười.

Hắn liền cốc nhẹ vào trán cô, khẽ mắng một tiếng: “Ngu ngốc!”
“Em không có ngốc mà.” Iris tủi thân xoa xoa trán.
Thực ra đâu phải cô chưa từng biết ghen.

Làm gì có ai có thể không bận tâm khi mà nhìn thấy bạn trai mình được cô gái khác ngưỡng mộ cơ chứ? Thậm chí cô đã từng lo sợ, lo sợ một ngày nào đó Phong Khải sẽ bị những cô gái ấy cướp đi.
Thế nhưng cô hiểu rằng, chẳng người đàn ông nào lại muốn một cô bạn gái suốt ngày chỉ biết ghen tuông hay giận hờn vô cớ.

Trước giờ Phong Khải vẫn luôn vô cùng yêu chiều cô, lại bất tri bất giác khiến cho hắn đã trở thành chỗ dựa duy nhất của Iris.

Cho nên cô cũng sợ, sợ nếu mình cứ tỏ thái độ không tốt với hắn thì hắn sẽ chẳng cần cô nữa.
Iris chính xác là một người mắc chứng overthinking điển hình.
“Tình, nghe anh nói này.”
Nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt tủi thân, Phong Khải cũng không nỡ trêu cô nữa.

Hắn tựa trán lên trán cô, ánh mắt đều là ấm áp dịu dàng: “Không phải ai cũng giống như bạn trai của Mei.

Nếu như ai cũng thật sự lưu luyến người cũ, vậy thì lúc quyết định bọn họ đã không lựa chọn chia tay.

Mỗi người là một sự tồn tại riêng rẽ, suy nghĩ tất nhiên cũng sẽ khác nhau.

Cho nên em không cần đánh đồng anh với ai khác.”
“Đừng để câu chuyện của người khác ảnh hưởng tiêu cực đến bản thân em, em chỉ cần biết anh yêu em là được.”.