Hoa Hồng Đen Tìm Lại Tình Yêu

Chương 82: Âm Mưu






Từ lúc biết mình có con gái, phải nói rằng tâm trạng của Trình Đế Uy chẳng khác nào đang ở trên chín tầng mây.

Cảm xúc hạnh phúc khi được làm cha khiến cho hắn mỗi ngày đều vui vẻ không thôi.

Thậm chí mỗi ngày còn mang theo vẻ mặt hào hứng đến tổ chức, khiến các thuộc hạ trong thời gian đầu được một phen kinh hãi.
Chủ nhân mặt lạnh của bọn họ đâu rồi? Cái người động một tí liền nhíu mày đang ở đâu? Vì sao chỉ sau một đêm liền trở thành bộ dạng này?
Chưa dừng lại ở đó, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ làm ra những hành động kì lạ khiến cho người khác khó hiểu.

Ví dụ như lúc này đây, Trình Đế Uy đang ngồi trong phòng làm việc của mình, vừa nhìn điện thoại vừa cười vô tri.
“Anh nghĩ chú thật sự cần phải đi bệnh viện kiểm tra xem!”
Đây cũng là hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Lục Nghị khi vừa bước vào phòng.

Trên khuôn mặt điển trai của anh ấy lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ cùng buồn nôn: “Cả ngày cứ cười như một tên bệnh.

Thật sự khiến người khác nổi da gà.”
“Im đi!”
Đáp lại anh ấy là ánh mắt lườm nguýt không mấy thiện cảm của Trình Đế Uy.
Lục Nghị chẳng buồn để tâm, chỉ là khẽ bật cười thành tiếng.

Anh ấy ngồi xuống bàn trà, tự rót cho bản thân một chén trà Nhài nóng hổi: “Được rồi, không trêu chú nữa.

Anh biết dạo gần đây tâm trạng của chú luôn rất tốt, nói thử xem có chuyện gì hay ho!”
“Lục Nghị, anh học được cái tính tò mò từ khi nào vậy?”
Trình Đế Uy cũng ngồi xuống đối diện Lục Nghị, nghe được câu hỏi này thì thoáng nhíu mày.

Trong trí nhớ của hắn, phàm là việc không liên quan đến mình, Lục Nghị nhất định sẽ chẳng bao giờ hỏi tới.
“Thì cứ coi như anh đang quan tâm người em trai tốt là chú mày đi.”
Lục Nghị chỉ cười cười cho qua.

Thật tình anh ấy không muốn thú nhận với người khác rằng mình đang bị cô vợ hay hóng hớt ở nhà làm cho ảnh hưởng.

Ở với Nghi Nghi một thời gian dài, anh ấy cảm giác bản thân cũng ngày càng thích buôn dưa giống hệt vợ mình.
Một đại nam nhân như anh ấy, cưới vợ về liền khoái ngồi lê đôi mách.


Nghe kiểu gì cũng thấy mất mặt!
Ánh mắt dò xét của Trình Đế Uy thoáng lướt qua Lục Nghị.

Hắn lại nhìn hình ảnh cô nhóc đang ôm gấu bông trên màn hình điện thoại của mình, không kìm được mà cười: “Em có con rồi!”
Dù sao Lục Nghị cũng không phải người cần giấu diếm.
“Thế hả? Chúc mừng chú em nha!”
Lục Nghị nghe thế thì liền gật gù.

Nhưng rồi anh ấy chợt khựng lại, quay sang nhìn Trình Đế Uy đầy sửng sốt như thể thấy sinh vật ngoài hành tinh: “Gì? Vu An Nhiên mang thai rồi hả?”
Hiển nhiên là anh ấy bị tin tức này làm cho kinh ngạc không nhỏ.

Bởi vì thời gian anh ấy quen Trình Đế Uy cũng được tính là khá lâu, tên nhóc này quá khứ lêu lổng như thế nào anh ấy đều biết hết.

Tuy rằng nói quen Hắc Ly là nghiêm túc, thậm chí trước đó bọn họ cũng từng bên nhau, nhưng Lục Nghị vẫn cảm thấy chuyện này có chút khó tin.
“Cô ấy không mang thai!”
Trình Đế Uy khẽ cười rồi lắc đầu phủ nhận.

Nghe vậy, Lục Nghị mới ‘à’ một tiếng tỏ vẻ đã hiểu.

Tuy nhiên, câu tiếp theo của hắn lập tức khiến anh ấy cảm thấy choáng váng.
“Bọn em có một cô con gái hơn ba tuổi rồi!”
“Khụ…khụ…”
Lục Nghị trực tiếp bị tin tức chấn động dọa cho sặc nước trà.

Anh ấy ngã ngồi trên sofa, không ngừng ôm ngực ho sặc sụa.

Thấy thế, khuôn mặt Trình Đế Uy liền bất giác đanh lại.
Cái gã này, bị làm sao vậy chứ?
“Chết tiệt Trình Đế Uy, chú mày đúng là biết cách khiến người khác bất ngờ!”
Lục Nghị sau khi đã bình tĩnh thì chỉ có thể cảm thán một câu.

Nhưng Trình Đế Uy lại chẳng cho là đúng…
“Em có con là chuyện đáng ngạc nhiên lắm à?” Người đàn ông thoáng nhướng mày.
Cả hắn và Hắc Ly đều không có vấn đề gì.

Có con chẳng phải là điều rất đỗi bình thường ư?
Lục Nghị khẽ xua xua tay tỏ ý không muốn bàn tiếp vấn đề này.

Ngay sau đó, sắc mặt anh ấy liền trở nên nghiêm túc, mới bắt đầu nói về mục đích chính mình tới đây: “Uy, chuyện chú bảo anh điều tra, đã có kết quả rồi!”
Trình Đế Uy chậm rãi thu lại nụ cười trên môi.

Hắn ngồi thẳng lưng, chờ đợi lời tiếp theo của Lục Nghị.
“Về vụ tai nạn của bạn gái chú, quả thật là do cố tình gây ra.”
Lục Nghị đem chứng cứ mà mình mang đến đặt lên mặt bàn: “Hai kẻ trên chiếc xe ngày hôm ấy, một tên đã chết ở nhà riêng ba ngày sau đó.

Cảnh sát sau khi điều tra thì kết luận…là do hắn sợ tội tự sát.”
Sợ tội tự sát?
Khóe miệng Trình Đế Uy hơi rướn lên.

Hắn thong thả ngả người lên nệm ghế phía sau, bàn tay theo thói quen chậm rãi vuốt v e cái đầu nhỏ của chú cá sấu đang nằm trên đùi: “Thật sự là sợ tội tự sát ư?”
“Đương nhiên không phải.”
Một kẻ dám cố tình gây ra tai nạn giao thông nhằm giết người, rồi lại tuyên bố với bên ngoài là sợ tội tự sát.

Loại chuyện hoang đường như vậy, cho dù suy nghĩ bằng đầu gối cũng chẳng ai tin.
“Hắn bị kẻ khác giết hại rồi ngụy trang thành tự sát.” Lục Nghị đem bản báo cáo điều tra đẩy về phía người đàn ông: “Tuy nhiên có vẻ phía cảnh sát không muốn tiếp tục điều tra thêm nữa, giống như có kẻ muốn ngăn cản.

Thế nên mới tuyên bố với bên ngoài như vậy.

Điều này cũng gây cản nhở cho anh không ít.

Bởi vì toàn bộ manh mối đã bị cảnh sát niêm phong.”
Khuôn mặt Trình Đế Uy thoáng trở nên trầm tư.

Hắn đưa ngón trỏ, chậm rãi niết nhẹ trên ấn đường.
“Nhưng may là, tên còn lại vẫn chưa xảy ra chuyện.” Lục Nghị rút một bao thuốc từ trong ngực áo.

Anh ấy ngậm một điếu vào trong miệng, ánh mắt liếc sang Trình Đế Uy: “Có bật lửa không?”

Chiếc zippo màu bạc chạm khắc đầu sói vô cùng tinh xảo được thảy về phía Lục Nghị.

Sau khi châm thuốc, anh ấy mới lại tiếp tục: “Người của anh cứu được tên đó trong khi bị truy sát.

Theo như điều tra, kẻ này là một cựu cảnh sát bị khai trừ do từng sai phạm trong công việc.”
“Cho nên hắn ta mới có thể dùng súng?”
“Đúng vậy.” Lục Nghị nhả ra một hơi khói bạc, động tác thong thả gảy gảy tàn thuốc vào trong gạt tàn: “Chỉ là không kịp chuẩn bị nên đã để cho lũ sát thủ xổng mất.

Còn kẻ gây tai nạn, hắn ta khai rằng đã nhận tiền của một kẻ thần bí rồi làm việc theo chỉ thị, căn bản chẳng hề biết người đứng sau là ai.”
Người đàn ông bỗng hỏi một câu không đầu không đuôi: “Bao nhiêu?”
“Hả?” Lục Nghị hơi ngơ ngác vì câu hỏi đột ngột, vẻ mặt cũng tỏ ra khó hiểu.

Bao nhiêu cái gì cơ?
“Tôi muốn biết…”
Trình Đế Uy ngẩng đầu, ánh mắt chẳng hề che dấu sự lạnh lùng nhìn về phía người đối diện: “Thằng chó đó đã được trả bao nhiêu tiền để ra tay với bạn gái tôi?”
“B, ba mươi vạn HKD.”
Lục Nghị dường như cũng bị vẻ âm u của hắn dọa cho giật mình.

Quen biết Trình Đế Uy đã lâu, anh ấy cũng hiểu ít nhiều về hắn.

Một người như hắn, tức giận rất hiếm khi thể hiện trên mặt.

Khiến hắn lộ ra biểu cảm thế này, có lẽ trong lòng đã sớm cuồn cuộn phong ba rồi.
Tên đó cùng gã tài xế bị giết vốn dĩ là mấy tay đỏ đen ham mê cờ bạc, bởi vì vay nặng lãi nên mới chấp nhận công việc này để trả nợ.

Thậm chí người ra lệnh đã đảm bảo, sau khi xong xuôi sẽ hỗ trợ bọn chúng rời khỏi Hong Kong an toàn.

Kết quả, rời khỏi an toàn lại chính là tiễn luôn sang thế giới bên kia.
Lục Nghị nghĩ thầm trong lòng, chưa vội nói tiếp mà im lặng đợi xem phản ứng của người đàn ông.
“Ha…”
Hồi lâu sau, trên miệng Trình Đế Uy bỗng bật ra một tiếng cười trào phúng chẳng rõ ý tứ.

Hắn nhấc con cá sấu lên, dùng ngón tay gõ nhẹ lên cái đầu nhỏ của nó: “Ba mươi vạn HKD để mua mạng của mẹ con.

Croco con nói xem, cái giá này…hình như có chút rẻ mạt.”
Con vật vô tri hoàn toàn chẳng hiểu chuyện gì.

Bị túm như túm một con gà, nó chỉ ‘ngao ngao’ vài tiếng kháng cự, giãy giụa khỏi tay người đàn ông rồi lại trườn xuống một góc sofa.
“Còn gì nữa không?”
“Còn.” Lục Nghị lại tiếp tục.

Nhưng lần này anh ấy bỗng hơi chần chừ: “Thuộc hạ của anh đã phát hiện súng mà mấy gã sát thủ sử dụng hơi khác thường.

Có vẻ là…vũ khí đặc chế của một tổ chức xã hội đen.”
Năm đầu ngón tay đang nhịp nhịp trên nệm ghế của Trình Đế Uy bất giác khựng lại trong giây lát.
“Dường như anh đã nghi ngờ ai đó?”
“Nếu như phán đoán không sai, hẳn là người của Tà Diệc.

Bởi vì thuộc hạ của anh đã thấy được hình xăm đầu hổ đại diện cho Tà Diệc trên người đám sát thủ trong lúc giao đấu.” Lục Nghị dụi tắt điếu thuốc trong tay, vẻ mặt cực kì
nghiêm trọng.
Mỗi một tổ chức xã hội đen của Hong Kong đều có biểu tượng đại diện riêng.

Thế nên khi thuộc hạ thân cận thông báo mọi chuyện, anh ấy những tưởng bản thân đã nghe nhầm.
Ban đầu anh ấy còn cho rằng tai nạn của Hắc Ly là do mấy kẻ có xích mích với Trình Đế Uy gây ra, dù sao thì việc thù ghét nhau ở trong giới xã hội đen đã sớm không phải chuyện gì mới mẻ.

Thế nhưng càng điều tra lại càng bất ngờ…
Giả sử thật sự là Tà Diệc, vậy thì vấn đề này đã không còn đơn giản nữa.

Tà Diệc và Hoàng Ảnh Môn là hai tổ chức có sức ảnh hưởng cực lớn trong giới xã hội đen ở Hong Kong, thậm chí là cả giới hắc đạo Đông Á.

Từ thời bố già Chu Khải Tường đến bây giờ, hai bên vẫn luôn ở thế giằng co như nước với lửa.

Nhưng chỉ cần người không phạm ta thì ta chắc chắn sẽ không phạm người.
Chỉ là Tà Diệc đã đụng tới Hắc Ly.

Mặc kệ dù chơi qua đường hay trong mối quan hệ nghiêm túc, bọn họ thật sự đã đụng vào người phụ nữ của Trình Đế Uy.


Như vậy chẳng khác nào vả lên tôn nghiêm của hắn.
Hiện tại Lục Nghị vẫn chưa dám khẳng định điều gì.

Bởi vì Trình Đế Uy chỉ mới trở thành lão đại chưa lâu, nội bộ còn chưa hoàn toàn chấp nhận hắn.

Nếu anh sơ suất một chút, chắc chắn sẽ gây ra rắc rối cho thằng em này: “Dù sao thì cũng không có bất kì chứng cứ nào chứng minh chuyện này.

Có thể là do có kẻ muốn vu oan giá họa, để mặc hai bên gây chiến với nhau rồi làm ngư ông đắc lợi…”
“Nhưng cũng có thể đây là một lời khiêu chiến, từ Tà Diệc gửi đến tôi.”
Trình Đế Uy đã nói ra điều Lục Nghị sợ nhất.

Khuôn mặt hắn vẫn luôn bình thản từ đầu đến cuối, nhưng trong đáy mắt đã sớm mang theo u ám chẳng tài nào che giấu.
“Lục Nghị à Lục Nghị, anh vẫn chưa nhận ra sao?” Người đàn ông dùng ánh mắt soi xét nhìn kẻ đối diện, khiến Lục Nghị trong phút chốc đều cảm thấy lông mao toàn thân đang dựng hết cả lên.
“Nhận…nhận ra cái gì?
“Ngay từ đầu anh đã đi theo con đường mà kẻ khác sắp xếp!”
“Vì sao không phải là người của Tà Diệc đích thân ra tay mà lại phải thuê hai kẻ ất ơ bên ngoài? Vì sao trong hai kẻ kia chỉ một tên bị giết? Vì sao anh có thể vừa kịp lúc cứu lấy tên còn lại khi hắn bị truy sát? Vì sao thuộc hạ của anh dễ dàng phát hiện được hình xăm của Tà Diệc trên người đám sát thủ?”
Một loạt câu hỏi của Trình Đế Uy làm cho Lục Nghị hoàn toàn sững sờ, trong giây lát chẳng nói được lời nào.
Người đàn ông mở ngăn kéo bàn.

Hắn lấy ra một khẩu súng lục, vừa chậm rãi trả lời những câu hỏi của chính mình: “Bởi vì nếu như đích thân Tà Diệc làm, chúng đã sớm xóa sạch mọi dấu vết, căn bản không còn cơ hội để anh điều tra.

Rõ ràng đủ khả năng trừ khử hai tên cùng một lúc nhưng lại cố tình để lại một tên, chính là vì chúng chắc chắn anh sẽ tìm đến.

Mà sát thủ đồng thời xuất hiện đúng thời điểm, cũng vì chúng muốn thuộc hạ của anh nhận ra chúng là người của Tà Diệc.”
“Biết nhưng lại không có bằng chứng.

Đây chính là sự khiêu khích của chúng!”
Ra vậy!
Lúc này thì Lục Nghị đã hoàn toàn sáng tỏ những nghi vấn trong lòng.

Việc điều tra quá mức thuận lợi khiến anh ấy có chút không hiểu, bây giờ xem như đã rõ.
“Tuy nhiên, đây chưa phải là điều tôi quan tâm nhất.”
Đôi tay Trình Đế Uy thuần thục lắp từng viên đạn vào trong súng.

Sắc mặt hắn bình thản, vẫn tiếp tục nói: “Hạ Quân Sơn của Tà Diệc là một tên hữu dũng vô mưu, nhưng cũng không phải kẻ không có đầu óc.

Nếu không hắn đã chẳng giữ được Tà Diệc đến tận bây giờ.

Hoàng Ảnh Môn và Tà Diệc vẫn luôn kìm kẹp nhau suốt nhiều năm, chỉ đợi thời cơ phù hợp để triệt hạ đối phương.”
“Nhưng Hạ Quân Sơn lại đột nhiên ra tay với người phụ nữ của tôi.

Hành động này, nói trắng ra là ngu xuẩn, căn bản chẳng hề ảnh hưởng đến Hoàng Ảnh Môn.

Vậy thì vì sao hắn vẫn làm? Vì sao bạn gái tôi xảy ra tai nạn không phải ở một địa điểm nào khác mà lại là ngay sau khi rời khỏi biệt thự của tôi?”
Thêm một loạt câu hỏi khiến Lục Nghị tiếp tục trầm mặc.

Chỉ là lần này anh ấy rất nhanh đã nhận ra vấn đề: “Hạ Quân Sơn, hắn không phải muốn khiêu khích Hoàng Ảnh Môn…mà là khiêu khích chú mày.”
“Nhưng biết được địa vị của Vu An Nhiên trong lòng chú mày, thậm chí nắm được cả hành tung của cả chú mày lẫn Vu An Nhiên…” Lục Nghị đột nhiên nghĩ tới một khả năng đáng sợ: “Đừng bảo là, trong tổ chức của chúng ta có gián điệp của hắn!”
Cạch!
Chốt an toàn của súng vừa mở, một họng súng đen ngòm đã kề trước trán Lục Nghị.

Đối diện với anh ấy lúc này chính là nụ cười lạnh lùng của Trình Đế Uy.
“Phải rồi.

Hơn nữa kẻ đó, chắc chắn là người rất thân cận với tôi.”.