Một đêm điên cuồng qua đi.
Khi Hắc Ly lờ mờ mở mắt, mặt trời cũng đã lên cao.
Đập vào mắt cô đầu tiên là vòm ng ực màu đồng rắn rỏi của người đàn ông.
Trên eo dường như có chút nặng, là cánh tay hắn đang ôm lấy cô.
Hắc Ly lặng lẽ nhấc tay người đàn ông sang một bên, cố gắng không kinh động hắn thức giấc.
Cô thử cựa quậy thân mình, kết quả suýt chút nữa thì hét lên thành tiếng.
Quả nhiên là rất đau!
Tình huống của hai người họ hôm qua chỉ có thể gói gọn trong bốn từ, “phóng túng quá độ”.
Cô cùng Trình Đế Uy cứ một lần lại một lần quấn lấy nhau, tựa như muốn khoả lấp hết những nhớ nhung của bốn năm xa cách.
Ăn chơi không màng hậu quả, thật sự không tốt chút nào.
Ngay cả giọng nói cũng chẳng khá hơn.
Hắc Ly thử mở miệng, âm thanh phát ra lại khàn đặc chẳng khác nào tiếng vịt kêu.
Đây chính là vì hôm qua…
Như nghĩ tới điều gì xấu hổ, khuôn mặt cô bỗng không kìm được mà ửng đỏ.
Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng cười quen thuộc.
Hắc Ly giật mình ngước lên, chỉ thấy Trình Đế Uy đã dậy từ lúc nào.
Ánh mắt hắn từ đầu tới cuối vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, có lẽ một loạt hành động vừa rồi của cô đều đã bị hắn thấy hết.
Hắc Ly vốn ngại lại càng thêm ngượng, giờ phút này chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống.
Cô bối rối xoay mặt đi, hoàn toàn không dám đối diện với cái nhìn của hắn.
Ánh mắt Trình Đế Uy mang theo yêu chiều sủng ái.
Hắn lần nữa vươn tay kéo Hắc Ly về phía mình, kìm lòng không được mà cúi đầu hôn lên bờ vai mẫn cảm của cô: “Tại sao không nhìn anh? Hửm?”
Đáp lời hắn là một sự im lặng.
Người đàn ông không giận mà cười.
Bàn tay hắn bất ngờ chen vào giữa hai ch@n người kia: “Để anh kiểm tra xem…”
“Anh thôi đi!”
Hắc Ly đã kịp thời hất tay Trình Đế Uy.
Khuôn mặt cô vẫn chưa thôi xấu hổ, liếc hắn dỗi hờn: “Không phải ai cũng mặt dày giống anh đâu.”
“Anh thật sự chỉ muốn kiểm tra thôi mà.” Người đàn ông thấy cô giận thì càng cười tươi, giơ hai tay tỏ vẻ oan ức.
Nói đoạn, hắn liền tựa đầu lên trán cô, trong giọng nói mang theo xót xa: “Còn đau không? Xin lỗi em, hôm qua là lỗi của anh.”
“Được rồi mà.” Hắc Ly mỉm cười dịu dàng.
Cô đưa tay, cẩn thận vuốt v e trên sườn mặt người đàn ông: “Em không sao.
Chỉ là có chút không thoải mái thôi.”
Rồi như nghĩ tới điều gì, cô đột nhiên nhìn hắn chằm chằm.
Nét mặt trong phút chốc cũng trở nên nghiêm túc đến kì lạ.
“S…sao vậy?” Sự thay đổi đột ngột của cô khiến cho Trình Đế Uy cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Hắn khẽ ho một tiếng rồi hỏi.
“Em có chuyện cần cho anh biết.” Hắc Ly chống tay, chậm rãi ngồi dậy.
Cô kéo tấm chăn che kín thân thể đang không mặc đồ, vẻ mặt nghiêm túc: “Là chuyện về con gái, cũng liên quan tới anh.”
Nghe thế, đầu mày Trình Đế Uy thoáng chau lại.
Chuyện của Tiểu Kiều Kiều tối qua hai người coi như đã giải thích rõ ràng.
Vậy mà mới sáng sớm hôm nay cô lại có vấn đề gì đây?
Kỳ thực trong lòng Hắc Ly lúc này cũng không khỏi lo lắng hơn bao giờ hết, thậm chí còn hơn cả lần đầu tiên cô sải bước trên sàn catwalk.
Thế nhưng trên đời có một số chuyện căn bản chẳng thể giấu mãi.
Người ở trước mặt cô, hắn nên được biết sự thật.
“Về ba ruột của Kiều Kiều…” Cô gái khẽ mím môi, dường như là đang căng thẳng, mãi mới có thể thốt ra một câu: “Thật ra con bé chính là con gái của anh!”
Nói xong, cô liền cúi đầu chờ đợi, có lẽ là do không dám đối diện với cái nhìn quá mức chăm chú của Trình Đế Uy.
Các ngón tay lại bắt đầu xoắn vào nhau giống như một thói quen mỗi khi hồi hộp.
Dẫu sao cô đã từng giấu con gái với hắn mấy năm ròng, hơn nữa lúc gặp lại cũng không để hắn nhận con ngay.
Rõ ràng là đúng tình hợp lý, lại chẳng khác nào đang làm chuyện xấu.
Tâm trạng không tránh khỏi có chút thấp thỏm.
Thế nhưng đáp lời Hắc Ly chỉ có sự im lặng đến mức nghe rõ cả tiếng kim đồng hồ tích tắc trên tường.
Bởi vì một người luôn nhạy bén như Trình Đế Uy, giờ phút này lại trở nên ngơ ngẩn bất ngờ.
Ba ruột của Kiều Kiều, liên quan gì đến hắn? Con gái của hắn? Là như thế nào?
Hắn vẫn chưa hiểu ý cô.
Nhưng rồi giống như sực tỉnh…
Trình Đế Uy đột nhiên túm lấy hai vai Hắc Ly, ép cô phải nhìn thẳng hắn.
Dù hắn đã tận lực đè nén nhưng trên khuôn mặt anh tuấn vẫn không giấu được vẻ bàng hoàng, giọng nói run rẩy mang theo ngờ vực: “Em đừng nói với anh.
Kiều Kiều con bé là…”
Hắn lại im lặng, có lẽ còn chưa hết kinh hãi.
Mà cho dù là ai thì cũng sẽ phản ứng vậy thôi.
Chuyện này thật sự quá sức tưởng tượng.
“Em biết anh đang muốn hỏi gì.” Hắc Ly khẽ thở dài một tiếng, trong lòng đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Ánh mắt chắc chắn của cô càng thêm khẳng định suy nghĩ của hắn: “Nhớ em từng nói gì với anh không? ‘Bất luận thế nào, Kiều Kiều chỉ có một người ba là anh.’ Câu này, dù hiểu theo nghĩa nào cũng đều đúng.
Bởi vì con bé vốn là con gái ruột của anh mà.”
ẦM!
Phút chốc, Trình Đế Uy bỗng cảm thấy đầu mình như bị ai đánh mạnh một cái.
Tuy rằng đã lờ mờ đoán ra từ ban nãy, nhưng sự thật từ chính miệng Hắc Ly vẫn khiến hắn hoàn toàn sững sờ.
Cho nên, hắn thật sự có một cô con gái?
“Vì sao em không nói cho anh biết ngay từ đầu?” Mất một lúc lâu để có thể bình ổn tâm trạng, Trình Đế Uy mới miễn cưỡng thốt ra một câu.
Nghe vậy, Hắc Ly chỉ biết cười khổ.
Cô nhìn hắn, hồi lâu mới chậm rãi đáp: “Là vì em sợ anh khó mà tiếp nhận được.
Anh nói xem, nếu đột nhiên có người chạy đến nói với anh rằng anh đang có một đứa con gái ba tuổi thì trong lòng anh sẽ bình tĩnh được sao.
Nên em mới để con gái chúng ta mượn danh nghĩa con riêng xuất hiện, đợi thời cơ thích hợp lại nói cho anh tất cả.”
Thực ra còn có một nguyên nhân mà cô không muốn tiết lộ.
Chính là ba mẹ cô hi vọng nếu như hai người chẳng thể ở bên nhau cả đời, vậy thì cô cũng dễ dàng mang Tiểu Kiều Kiều rời đi.
Chỉ cần Trình Đế Uy vĩnh viễn không biết được chân tướng, thì liền có thể phủi sạch liên quan giữa Tiểu Kiều Kiều và người mà con bé gọi là ba ruột.
Nhưng mà Hắc Ly không cách nào nhẫn tâm.
Dù cô chẳng thể đoán được đoạn đường tương lai sẽ ra sao, người đàn ông trước mặt cô vẫn có quyền được biết về con gái.
Ít nhất hắn đủ tư cách cho điều đó.
“Em hiểu trong lòng anh tức giận, đây hoàn toàn là lỗi của em.
Nhưng em chỉ hi vọng, anh đừng trách em.”
Lời giải thích đúng tình hợp lý của Hắc Ly khiến Trình Đế Uy dù muốn bắt bẻ cũng không biết phải làm thế nào.
Nhất là khi cô cúi đầu trước mặt hắn nhận lỗi.
Cô đã lùi một bước, hắn còn có thể nói gì đây.
Dẫu sao cô đều đã thừa nhận tất cả, trả lại cho hắn một cô con gái.
Không phải sao?
Người đàn ông cũng chẳng tiếp tục so đo nữa.
Có lẽ Tiểu Kiều Kiều sẽ không hi vọng ba mẹ nó cãi nhau đâu.
Nghĩ một hồi, hắn liền vươn tay kéo lấy cô gái, để cô ngẩng mặt nhìn mình: “Vì thế, những lời mà em nói đêm qua… Chuyện em và ba Kiều Kiều không hợp nên chia tay, còn cả chuyện sau khi chia tay em mới phát hiện có thai do đó anh ta sẽ không biết về con gái.
Toàn bộ đều đang ám chỉ anh sao?”
Hắc Ly biết người đàn ông đã không còn giận nữa.
Lúc này cô mới nở nụ cười trêu chọc: “Anh nói thử xem.
Chẳng phải năm xưa người đòi chia tay trước chính là anh sao? Đêm ở khách sạn hôm đó anh lại còn cho em một bất ngờ lớn như vậy.
Sau khi qua Mỹ hơn hai tháng, em liền phát hiện bản thân mang thai rồi.”
Nói tới đây giọng cô bỗng trầm xuống.
Ánh mắt dần trở nên man mác buồn, dường như đang nghĩ về một hồi ức xa xăm: “Khi đó em rất bối rối, thậm chí đã tính đến chuyện bỏ con.
Anh cũng đừng giận em, bởi vì lúc ấy em chỉ chưa đến hai mươi tuổi.
Cuộc đời của em còn cả một đoạn đường dài phía trước.
Nếu sinh ra đứa nhỏ mà không thể yêu thương con trọn vẹn, vậy thì chính là có lỗi với cả bản thân lẫn con bé.
Em vốn đã có một gia đình không hoàn chỉnh, sao em để con bé giống em được! Cho nên thà rằng em ích kỷ, cứ coi con bé là sai lầm nông nổi của em cũng được, để nó tìm một nhà tốt hơn mà sống.”
Nhưng cuối cùng cô vẫn lựa chọn giữ lại đứa bé, dù điều đó cũng chỉ đơn thuần xuất phát từ h@m muốn ích kỷ của cô.
Nghe được những lời bộc bạch của Hắc Ly, Trình Đế Uy không khỏi cảm thấy trong lòng chua xót từng cơn.
Giận cô? Hắn làm sao giận nổi, thậm chí còn chẳng có tư cách để làm điều đó.
Làm mẹ vốn chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.
Hắn ngẫm ra được điều này từ chính người mẹ đã khuất, Lữ Y Vân.
Mà trong thời gian Hắc Ly mang thai Tiểu Kiều Kiều, hắn chưa từng ở bên cô một giây phút nào.
Vì thế nếu cô có thật sự bỏ con, cũng chỉ có đứa nhỏ mới được quyền trách cứ mẹ nó.
“Xin lỗi em.” Người đàn ông không biết nên an ủi cô gái thế nào cho phải.
Hắn chỉ đành ôm cô vào lòng, liên tục nói với cô từng câu xin lỗi.
Xin lỗi vì đã để em một mình.
Xin lỗi vì đã để em vất vả nuôi con suốt nhiều năm như vậy.
“Và thật sự cảm ơn em!” Trình Đế Uy càng siết chặt vòng tay, ôm chặt lấy người trong lòng: “Cảm ơn em vì đã không bỏ con.
Cảm ơn em vì đã đưa con trở về.”
Cảm ơn em đã để anh không phải hối hận vì đến bên em và con quá muộn!
Hồi lâu sau, Trình Đế Uy bỗng cảm thấy người bên dưới dường như đang run rẩy.
Nằm trong vòng ôm của hắn, nghe hết những lời cảm ơn và xin lỗi của hắn rốt cuộc đã khiến cho bức tường tâm lý sâu kín nhất trong lòng Hắc Ly sụp đổ.
Cô vùi mặt vào vòm ng ực vững chãi, nước mắt lặng lẽ rơi.
Thực ra trong lòng người đều cất chứa những nỗi đau chưa từng hé lộ, chỉ biết cắn răng chịu đựng một mình.
Mà khoảnh khắc những bí mật ấy được khám phá ra, cũng là lúc chủ nhân của nó hoàn toàn vỡ òa cảm xúc.
Là nhẹ nhõm , cũng là yên lòng.
Trình Đế Uy chẳng còn nói thêm gì nữa.
Hắn chỉ chậm rãi cúi đầu, cẩn thận đặt từng nụ hôn âu yếm lên mái tóc của người con gái mà bản thân yêu sâu sắc, trong lòng đã thầm tự hứa.
Quãng đường phía trước, hắn nhất định phải càng trân trọng cô hơn.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Kèm theo đó là một giọng nói quen thuộc đầy non nớt của trẻ con: “Ba mẹ ơi, mau mau dậy thôi nào!”.