Hoa Hồng Đen Tìm Lại Tình Yêu

Chương 74






Mấy năm gần đây, ba người con lớn của Trình gia đều lần lượt rời khỏi nhà chính.
Cậu hai Trình Đế Uy vốn đã bắt đầu cuộc sống tự lập từ lâu.

Hai năm trước, sau khi kết hôn cùng An Nhã Lệ thì cậu cả Trình Trạch Dương cũng tách ra ở riêng.

Tới khoảng đầu năm nay, đến lượt tam tiểu thư Trình Liên Hi chuyển sang sống tại một căn chung cư gần bệnh viện để tiện cho công việc bác sĩ của cô.

Bây giờ chỉ còn mỗi Trình Nhu Nhi là vẫn đang sống cùng ba mẹ.
“Anh hai vẫn chưa về sao ba?”
Vừa mới bước vào phòng khách, Trình Liên Hi liền liếc mắt nhìn mọi người một lượt.

Sau đó cô mở miệng, chậm rãi hỏi.
“Cái thằng nhóc ấy có lúc nào đúng giờ được đâu.”
Trình Chấn Nam ngồi trên sofa nghe con gái hỏi thì nhanh chóng đáp lời rồi khẽ hừ một tiếng.

Tất nhiên là ông cũng chỉ làm vẻ thế thôi.

Con trai cưng về nhà, trong lòng ba ba lại chẳng vui gần chết.
“Kìa ba!” Trình Liên Hi đặt túi xách vào một chỗ gọn gàng.

Cô mỉm cười, thuận tiện đỡ lời thay anh trai: “Người có tình yêu thì dĩ nhiên phải khác rồi!”
Không biết chừng, khéo bây giờ ông anh quý hóa của cô vẫn còn đang làm tổ ở nhà cô bạn thân An Nhiên ấy chứ.
“Tiểu Mật Đào, mau lại đây để cô ba bế chút nào.”
Nói rồi, Trình Liên Hi liền đi đến bên An Nhã Lệ.

Chính xác hơn thì ánh mắt hào hứng của cô đang đổ dồn vào đứa bé chị dâu ôm trên tay.
Tiểu Mật Đào là tên gọi thân mật của vị tiểu thư nhỏ tuổi nhất Trình gia.

Khuê danh cô bé cũng rất hay - Trình Như Ý.


Bé con nhỏ xíu này chính là con gái đầu lòng của Trình Trạch Dương và An Nhã Lệ.
Mới tròn sáu tháng tuổi chưa lâu, Tiểu Mật Đào vừa chào đời liền nhanh chóng chiếm hết tình cảm của mấy vị trưởng bối trong nhà họ Trình.

Đặc biệt là Thanh Nhã phu nhân.

Chẳng phân biệt cháu trai hay cháu gái, bà cực kì yêu thích cô cháu nội nhỏ.

Thậm chí sau khi An Nhã Lệ sinh xong còn thưởng luôn cho con dâu một căn biệt thự trị giá tám con số.
“Đã rửa tay chưa mà đòi bế cháu?” An Nhã Lệ ôm con gái nhỏ trong tay.

Cô ấy vờ như nghiêm mặt hỏi em chồng.
“Chị đừng lo.

Trước khi vào đây em đã rửa tay sạch sẽ thơm tho hết cả rồi.” Trình Liên Hi cười hì hì đáp.

Ngay sau đó cô liền ngồi xuống vị trí còn trống bên cạnh chị dâu.
Nghe được lời này, An Nhã Lệ mới yên tâm đặt con gái vào trong lòng Trình Liên Hi.

Tiểu Mật Đào vốn đang ngủ rất say sưa, khi được sang tay cũng chỉ hơi ọ ẹ tí rồi thôi.

Quả là một đứa bé ngoan.
“Tiểu Mật Đào ngủ nhiều thật!” Trình Liên Hi chạm nhẹ lên gò má nhẵn mịn của cháu gái, không khỏi buột miệng cảm thán.

Ngủ say sưa như thế, vô lo vô nghĩ, chẳng phải bận tâm điều gì.

Thật khiến người ta có chút ghen tị!
“Trẻ con mà, ngủ nhiều là đương nhiên.

Nó cứ ngoan như vậy, chị em cũng chẳng phải quá vất vả.”
Lúc này Trình Trạch Dương đang ở đối diện hai chị em mới chợt lên tiếng.

Anh gập cuốn tạp chí tài chính trong tay, ngẩng mặt nhìn sang phía em gái: “Còn em thì sao? Công việc ở bệnh viện gần đây thế nào?”
“Em…vẫn bình thường.

Công việc cũng coi như thuận lợi, không quá bận rộn.” Trình Liên Hi ngập ngừng giây lát xong vẫn mạnh dạn đáp: “Viện trưởng Tô là mợ của An Nhiên.

Cậu ấy đã nhờ viện trưởng chiếu cố em và cả em trai của cậu ấy nữa.”
“Lại là người nhà họ Vu à?”
Vừa nghe con gái nhắc tới Vu gia, khuôn mặt nghiêm nghị của Trình Chấn Nam lập tức hiện lên vẻ không vui.

Tuy rằng chẳng còn cấm cản mấy đứa nhỏ nhà mình thân thiết với chị em Hắc Ly, nhưng mỗi khi đề cập đến gia đình của đối thủ, chủ tịch Trình lại bắt đầu một tràng càu nhàu: “Ba cùng gã họ Vu kia trên thương trường đấu đá tranh giành mười mấy năm.

Mấy đứa thì hay rồi.

Từ con đến Nhu Nhi đều thân thiết với chị em nhà đó.

Đã thế anh hai con…”
“Con làm sao cơ?” Chưa để Trình Chấn Nam kịp nói hết câu, một giọng nam khác vang lên bất chợt cắt ngang.
Trình Đế Uy xuất hiện trước cửa phòng khách.

Trên tay hắn còn đang cầm chiếc áo khoác dạ tối màu, hình như chỉ vừa mới cởi ra.
“Sao con vừa vào nhà đã được điểm mặt chỉ tên thế này?” Trình Đế Uy ngồi xuống vị trí đối diện Trình Chấn Nam, cười nhẹ rồi hỏi.
“Khụ…chỉ là ba định nhắc nhở con lần sau chú ý về sớm chút.” Chủ tịch Trình ngượng ngùng khẽ ho một tiếng: “Con lúc nào cũng để mọi người phải đợi.”
“Xin lỗi ba!” Tuy rằng Trình Đế Uy biết ba mình không phải định nói câu đó, nhưng hắn cũng chẳng quá để tâm: “Do Kiều Kiều muốn con ở lại chơi cùng bé thêm một lúc.”
“Kiều Kiều là tên con gái của chị Ly hả anh?”
An Nhã Lệ nghe vậy liền hỏi.

Cô ấy đã sớm biết chuyện Hắc Ly về nước từ phía Phong Dực, thế nhưng bởi vì bận con nhỏ nên vẫn chưa thể đi gặp người ta.
Lại nói An Nhã Lệ mặc dù gả cho Trình Trạch Dương đã lâu mà vẫn gọi Trình Đế Uy một tiếng “anh”.


Chủ yếu là vì cách xưng hô này cô ấy đã gọi mấy năm rồi, tuy từng thử sửa nhưng cũng không thành công.

Thế nên cô ấy mặc kệ luôn.
“Ừ.” Trình Đế Uy cũng chẳng buồn giấu diếm điều gì trước mặt Trình Chấn Nam.

Hắn mỉm cười nói thêm: “Con bé đáng yêu lắm!”
“Đây chính là con gái của chị An Nhiên sao? Trông dễ thương quá!”
Sau khi dùng xong bữa tối, những người con của nhà họ Trình lại trở về phòng khách quây quần.

Ngoại trừ Trình Liên Hi đã từng gặp Tiểu Kiều Kiều một lần thì cả An Nhã Lệ lẫn Trình Nhu Nhi đều chưa biết mặt cô bé.

Mất một hồi kì kèo để Trình Đế Uy cho xem ảnh của Tiểu Kiều Kiều, Trình Nhu Nhi cuối cùng cũng lấy được điện thoại từ ông anh trai.
“Nhưng cô nhóc trông có vẻ không giống mẹ lắm nhỉ?” An Nhã Lệ vừa nhìn liền đưa ra nhận xét: “Chỉ có đôi mắt là hao hao chị Ly.

Còn các đường nét khác thì…nhìn không ra.”
“Chị nói em mới để ý.” Trình Nhu Nhi nghe vậy cũng gật gù: “Nhưng có lẽ ba của Tiểu Kiều Kiều cũng rất “xịn” đấy.

Trông cô bé xinh thế này cơ mà.”
“À anh hai, còn quan hệ giữa anh và Tiểu Kiều Kiều thế nào?” Xong cô ấy lại quay sang Trình Đế Uy, bắt đầu hóng hớt.
“Thế nào là thế nào?” Người nào đó khẽ nhướn mày, lại mỉm cười.

Dường như hắn đang cố tình vòng vo chưa muốn trả lời.
“Thì tức là…”
“Tiểu Uy, lên phòng với ba một lát.”
Trình Nhu Nhi đang định nói thì bị chen ngang.

Trình Chấn Nam từ bên ngoài bước vào.

Ánh mắt nghiêm nghị của ông hướng về phia cậu con trai thứ, ra hiệu cho hắn.
Trình Đế Uy chẳng nói một lời, chỉ lẳng lặng đứng dậy.

Hắn quá hiểu ba mình, cũng đã đoán được khi đến đây thể nào ông cũng sẽ muốn gặp riêng mình để nói chuyện.
“Anh hai!” Lúc đi ngang qua Trình Liên Hi, Trình Đế Uy đột nhiên bị cô gọi giật lại.
“Làm sao thế?”
Người đàn ông nhướn mày nghi hoặc nhìn sang em gái.

Trình Liên Hi cũng nhìn hắn, vẻ mặt có chút nghiêm túc.

Sau cùng, cô nói khẽ: “Anh và ba nhất định đừng có cãi nhau đấy!”
Câu nói vừa thốt ra khiến cho Trình Đế Uy thoáng sững sờ.

Hắn ngây người trong giây lát, rồi bỗng giơ tay xoa đầu Trình Liên Hi: “Em yên tâm.

Sẽ không có chuyện đó đâu.”
[…]
“Vậy là con đã quay lại với đứa con gái nhà họ Vu sao?” Trình Chấn Nam chậm rãi thưởng thức trà nóng.

Ông nhìn chằm chằm cậu con trai thứ đang ngồi đối diện, bình thản hỏi.
Trình Đế Uy không đáp mà chỉ khẽ gật đầu thừa nhận.

Hắn im lặng cầm chén trà trên tay, cũng chẳng biết trong lòng lúc này đang nghĩ ngợi điều gì mà hoàn toàn không để ý đến xung quanh như thế.
“Đây không phải tác phong vốn có của con.

Lúc trước con chưa từng như vậy.” Trình Chấn Nam đặt chén trà nóng lên mặt bàn gỗ, từng câu từng chữ nói ra vô cùng chắc chắn.

Rồi ngữ khí của ông bỗng trở nên nghiêm nghị lạ thường: “Con trai, con đã yêu cô bé đó rồi phải không?”
Dẫu rằng Trình Chấn Nam đang hỏi con trai nhưng chính bản thân ông dường như đã có đáp án rõ ràng.

Năm nay ông hơn năm mươi tuổi.


Ở cái tuổi ngũ tuần, nếm đủ gió sương của cuộc sống, ông thừa sức để nhận ra những gì đứa con trai kiêu ngạo của mình mong muốn.
Bây giờ Trình Đế Uy mới chịu ngẩng mặt nhìn sang Trình Chấn Nam.

Hắn ngả hẳn người vào ghế sofa, đáy mắt lộ ra ý cười rất khẽ: “Dù rằng con ghét phải thừa nhận điều này.

Nhưng quả thật chỉ có ba là người hiểu con nhất.”
“Dẫu sao cũng là bậc sinh thành của con.

Nếu ba mà còn không hiểu con thì chẳng phải đã làm cha thất bại rồi ư?” Trình Chấn Nam không hề để tâm đến mấy lời châm chọc của cậu con thứ.

Ngược lại ông vẫn bình thản uống trà.
“Thế nhưng ba nghe nói, cô thiên kim của nhà họ Vu đó có một đứa con?” Không ngoài dự đoán, Trình Chấn Nam cuối cùng cũng nhắc tới Tiểu Kiều Kiều.
“Là một bé gái.” Trình Đế Uy chưa từng có ý định giấu giếm.

Thậm chí khi nhớ đến Tiểu Kiều Kiều, đôi mắt hắn còn ánh lên nét dịu dàng khó tả: “Cô bé đáng yêu lắm!”
Câu trả lời thừa nhận của con trai khiến cho đôi mày chủ tịch Trình chợt nhíu lại thật lâu.

Mãi một lúc sau, ông mới hỏi: “Con trai, con chắc chắn bản thân muốn ở bên cô gái như vậy?”
“Ý ba là gì?”
Trên khuôn mặt Trình Chấn Nam hơi thoáng qua vẻ chần chừ trong giây lát.

Nhưng cuối cùng ông vẫn nói: “Vu An Nhiên đó dù sao cũng vẫn còn trẻ.

Thế mà đã có một đứa con bên mình, hơn nữa lại chẳng rõ ba của đứa trẻ là ai.”
Thật sự khiến người ta không hết bận tâm.
“Con thấy không sao cả.” Trình Đế Uy mỉm cười khẽ nói.

Biết rõ những suy nghĩ trong lòng ba mình, hắn liền tìm cách chấn an ông: “Đợi một thời gian nữa con sẽ đưa cô ấy đến gặp ba, để hai người có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn.

Và con cũng tin là, nếu mẹ còn sống chắc chắn sẽ rất thích cô ấy.”
[…]
Thông báo dừng cập nhật chương mới cho “Hoa Hồng Đen: Tìm Lại Tình Yêu”!
Đây là suy nghĩ kĩ lưỡng của mình sau gần một tháng không đăng chương mới.

Chủ yếu do quá bận, thật sự không có thời gian để viết.

Bởi vì đăng nhỏ giọt khiến cho mọi người phải chờ đợi quá lâu, lại dễ quên cốt truyện.

Thế nên suy nghĩ xong, mình quyết định dừng đăng truyện.
Dự là truyện vẫn còn rất dài.

Mình cũng sẽ vẫn tiếp tục viết chương mới.

Sau khi hoàn thành sẽ có lịch đăng cố định.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ hai phần “Hoa Hồng Đen” trong suốt quãng thời gian vừa qua.

Hi vọng có thể gặp lại mọi người vào một ngày gần nhất!.