Hoa Hồng Đen Tìm Lại Tình Yêu

Chương 64: Sinh Nhật






“Hôm nay là sinh nhật của bạn trai chị Irina ạ?”
“Phải.”
Ban đầu Lý Đào Nhi còn tưởng Hắc Ly muốn kéo bản thân và Tư Bách Niên đi cùng là để làm “nô tỳ” khuân vác.

Dù sao thì năng lực mua sắm của Vu đại thiên kim cũng không phải hạng xoàng, rất kinh khủng.

Chỉ khi tới nơi cô ấy mới biết, hóa ra boss lớn của cô ấy đang định mua quà sinh nhật cho bạn trai, cần người tư vấn.
Trong lúc Hắc Ly đang ở đằng trước chọn quà thì Lý Đào Nhi và Tư Bách Niên vừa theo sau vừa trò chuyện với nhau.
“Chẳng trách chị ấy gấp rút hoàn thành công việc, thời gian công tác từ sáu ngày thành bốn ngày.

Hóa ra là để về đón sinh nhật với người yêu.” Lý Đào Nhi che miệng ẩn ý cười cười: “Phụ nữ có tình yêu có khác.

Tình cảm ngọt ngào khiến cho em cũng cảm thấy ghen tị!”
“Thấy ghen tị? Không bằng Đào Nhi cũng kiếm một người yêu thử.” Tư Bách Niên đi bên cạnh nghe vậy liền nhân cơ hội chòng ghẹo cô ấy.
Gì chứ?
Quả đúng như đôi mắt cú vọ của Hắc Ly quan sát.

Lý Đào Nhi thật sự có chút “rung rinh” với Tư Bách Niên.

Bị crush trêu chọc, khuôn mặt cô ấy không khỏi nóng lên vì xấu hổ.

“Anh Bách Niên đừng đùa.

Em, em vẫn còn trẻ mà.”
“Trẻ à?” Vẻ mặt Tư Bách Niên thoáng trầm tư: “Irina bằng tuổi em đã là mẹ của một đứa bé rồi đấy.

Dù sao thì quá khứ của cô ấy cũng huy hoàng lắm.

Một lúc yêu hai người, lại còn từng đào hôn khiến cả gia tộc mất mặt.”
Lý tiểu thư hoàn toàn câm nín.
“À anh Bách Niên này, em hỏi một chút được không?”
“Chuyện gì?”
Lý Đào Nhi hơi nghiêng người sang chỗ Tư Bách Niên, khẽ thì thầm: “Có phải Tiểu Kiều, con gái chị Irina với anh Trình là…”
“Em nhận ra rồi à?” Nghe xong thắc mắc của cô ấy, Tư Bách Niên liền mỉm cười hỏi lại.
“Vâng.” Lý Đào Nhi gật đầu đáp: “Trông con bé cứ như cùng một khuôn đúc ra với anh Trình, muốn không nhận ra cũng khó.”
Tư Bách Niên im lặng hồi lâu, rốt cuộc cũng thừa nhận: “Đúng như em đoán.

Hai người họ là cha con đấy.”
“Nhưng biết thì biết thế thôi, tuyệt đối đừng có tiết lộ với ai.” Anh nhìn cô ấy, ra dấu im lặng: “Nhất là với Trình Nhu Nhi.”
“Vì sao ạ?” Lý Đào Nhi có chút không hiểu.
Tư Bách Niên nhìn sang cô gái đi đằng trước, nói nhỏ: “Irina muốn tự mình thông báo chuyện này cho cậu ta..”
[…]
“Ly Ly, em sắp tới chưa?”
Khi nhận được điện thoại của Trình Đế Uy, Hắc Ly đang từ cửa hàng bánh ngọt đi ra.

Cô vừa nói vừa đặt chiếc bánh sinh nhật mới mua lên ghế lái phụ: “Em mới chuẩn bị đi.

Có lẽ khoảng một tiếng nữa sẽ tới nơi.”
“Vậy thì nhanh lên nhé! Anh chờ em.”
“Chà chà Trình thiếu! Nghe giọng điệu anh gấp gáp như vậy, sẽ không phải là có bất ngờ gì cho em đấy chứ?” Hắc Ly khẽ cười, nửa đùa nửa thật hỏi.
Trong điện thoại cũng vang lên tiếng cười của người đàn ông.

Ngay sau đó là một giọng nói trầm ấm: “Quả thật có bất ngờ.”
“Oh, trùng hợp ghê nhỉ!” Hắc Ly nghe vậy, đôi mày thoáng nhướn cao.

Cô liếc nhìn qua món quà và chiếc bánh đặt ở bên ghế lái phụ, ngọt ngào nói: “Em cũng có bất ngờ dành cho anh.”
Đúng là Trình Đế Uy có bất ngờ cho cô bạn gái của mình.

Chiều nay hắn đã ném hết “chính sự” lại mặc người anh em Lục Nghị giải quyết.

Bản thân thì trốn về chuẩn bị một bữa tối lãng mạn cốt để chào đón cô trở về.
Hiện tại đã là bảy giờ, bữa tối cũng đã được nấu xong.


Lúc này Trình Đế Uy chỉ phải bày biện bàn ăn nữa là ổn.
“Đùng!”
Bên ngoài đột nhiên có tiếng sấm nổ vang trời.

Rất nhanh sau đó, trời bắt đầu đổ mưa.
Chà, kiểu này hắn lại phải chuẩn bị ô để ra đón cô bạn gái nhỏ rồi.
Hắc Ly thường không có thói quen để ô trong xe phòng trời mưa.

Thể nào lát nữa cô cũng sẽ gọi cho mà xem.
“King kong!”
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chuông.

Đôi tay bày biện bàn ăn của Trình Đế Uy bất giác khựng lại.

Hắn tự hỏi là chẳng biết vị khách nào lại ghé qua giờ này, trong khi ngoài trời còn đang đổ mưa tầm tã thế kia.
Buông hết dao nĩa trong tay, người đàn ông cởi tạp dề vắt tạm lên thành ghế, nhanh chóng rời khỏi phòng ăn.

Mà dù có là ai đi chăng nữa thì cũng phải mở cửa trước đã.
Ngoài trời càng lúc càng mưa nặng hạt.

Khi Trình Đế Uy vừa mở cánh cửa, một bóng người mảnh mai đột nhiên xuất hiện rồi nhào vào lòng hắn.

Dựa theo phản xạ, người đàn ông liền giang tay ra đỡ.
Cho tới khi Trình Đế Uy nhìn rõ khuôn mặt của người kia, trong lòng không tránh khỏi kinh ngạc: “Liên Diệu Linh? Cô làm gì ở đây?”
Người tới chính là Liên Diệu Linh.

Cũng không biết cô ấy đã đến đây bằng cách nào mà cả người đều ướt đẫm nước mưa.
“Đế Uy!”
Liên Diệu Linh mơ màng nhìn người đàn ông trước mặt, thì thầm gọi tên hắn.

Đây chính là người đàn ông cô ấy đã yêu đơn phương suốt tám năm, người đàn ông đào hoa lại chỉ yêu duy nhất một cô gái.
Nữ nhân trong lòng đến chân đứng cũng chẳng vững, cả người nồng nặc mùi rượu khiến cho Trình Đế Uy không khỏi nhíu mày: “Rốt cuộc cô đã nốc bao nhiêu chai vậy?”
Hắn vừa hỏi trong lúc đang cố gắng để giúp Liên Diệu Linh đứng thẳng.

Dù sao thân thể ngọc ngà này cũng chỉ thuộc về một mình Ly Ly của hắn, để người phụ nữ khác chiếm thật sự không hay.
Thế nhưng Liên Diệu Linh lại vòng cả hai tay ôm lấy cổ Trình Đế Uy, cố chấp chẳng chịu buông ra.
“Đế Uy, anh có biết em phải say rồi mới dám tới gặp anh không?” Cô ấy đưa tay vuốt mặt người đàn ông, giọng nói chất đầy sự ấm ức: “Em yêu anh.

Nhưng vì sao anh chưa từng nhìn em dù chỉ một lần? Em xinh đẹp, gia thế lại tốt.


Ba em là nguyên lão của Hoàng Ảnh Môn, có thể hỗ trợ cho anh.

Em có chỗ nào thua kém hơn bạn gái của anh.

Vì sao anh không yêu em?”
Từ khi biết tin Trình Đế Uy hẹn hò, Liên Diệu Linh vẫn luôn tránh mặt.

Chiều nay vô tình nghe hắn nói sẽ về sớm chuẩn bị bữa tối cho bạn gái, tâm trạng cô ấy càng buồn bực tới mức phải đi uống rượu giải sầu.

Kết quả là sầu chẳng giải được, còn có can đảm chạy đến gặp người ta.
“Liên Diệu Linh, cô say rồi.

Để tôi gọi chú Liên bảo người tới đưa cô về.”
Trình Đế Uy chỉ cảm thấy người phụ nữ trước mặt thật sự rất phiền phức, đang yên đang lành lại chạy tới đây làm loạn.

Hắn ngại dây dưa, mặc cho cô ấy nói nhảm, một lòng muốn gỡ hai cái tay đang bám trên cổ ra.
Hắc Ly sắp đến rồi.

Không thể để cô nhìn thấy cảnh này được.
“Em không về!”
Nghe người đàn ông nói, Liên Diệu Linh đột nhiên hét lên.

Xong, cô ấy liền bật khóc: “Anh vội đuổi em về vì bạn gái anh sắp tới chứ gì? Chẳng lẽ ở cùng em mấy phút cũng không được sao?”
“Được cụ tổ cô ấy!” Ai đó nghe xong cái yêu cầu vô lí quái đản mà tức tới mức văng tục: “Làm thế để bạn gái tôi giết cả đôi à? Đừng ở đây làm loạn nữa, cô mau về đi.”
“Em không quan tâm.” Liên Diệu Linh nước mắt tràn mi, liên tục lắc đầu: “Em chỉ muốn ở bên anh.

Đế Uy, xin anh đấy!”
Nói rồi chẳng để người đàn ông kịp phản ứng, cô ấy đã vội vàng nhón chân, đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

Tới khi Trình Đế Uy tỉnh táo lại thì…
“Trình Đế Uy!”
Thôi xong rồi!.