"Mẹ thấy hình như đồ chơi trong phòng nhiều hơn thì phải.
Cục cưng, là cậu Tử Hạo mua cho con đấy à?"
Hắc Ly cẩn thận chải chuốt lại mái tóc hơi rối cho Kiều Kiều, thuận miệng hỏi cô bé.
Bé con ôm gấu bông trong lòng, vừa nghịch nghịch chiếc nơ trên ngực gấu, vừa "Vâng ạ." một tiếng thật to.
"Cậu Tử Hạo mua hai túi đồ chơi lớn lắm, lớn chừng này này mẹ.
Xong cậu cho con một túi, cho cậu Tiểu Niên một túi." Kiều Kiều dang rộng hai tay để mô tả chiếc túi khổng lồ, còn thích thú nói với mẹ.
Nhìn con gái hồn nhiên kể chuyện, Hắc Ly ngồi sau cũng không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Em trai cô rất thích trẻ con, đặc biệt đối với cô cháu gái duy nhất này thì quả thật là cưng chiều vô hạn.
Nhớ khoảng thời gian sau khi ba mẹ phục hôn rồi cùng trở về Hong Kong, Tử Hạo cũng phải đi theo.
Nhưng cứ một tháng một lần, thằng nhóc lại bay sang Mỹ thăm Kiều Kiều.
Mỗi lần đi còn mang theo rất nhiều đồ chơi tặng bé con.
"Để mẹ bảo cậu Tử Hạo lần sau đừng mua nữa.
Đống đồ chơi của con mẹ chuyển về sắp xếp chật cả phòng ngủ đến nơi rồi kìa." Hắc Ly tết xong một bên tóc cho con gái, liền xoay sang tết nốt bên kia.
Kiều Kiều là một đứa bé biết trân trọng những món quà mà mình được nhận.
Vu Tử Hạo đem đồ chơi sang, bé con luôn giữ gìn vô cùng cẩn thận.
Thậm chí lúc dọn dẹp nhà cô định vứt đi mấy món đồ chơi đã cũ, con gái đều nhất quyết không cho.
Nghĩ tới những chuyện về con gái nhỏ, tâm trạng Hắc Ly liền trở nên thoải mái, cõi lòng cũng cảm thấy thư thả hơn nhiều.
Tuy nhiên đúng lúc này, Kiều Kiều đang an tĩnh ngồi ở đằng trước đột ngột hỏi một câu khiến cho cả người cô cứng đờ: "Mẹ ơi mẹ, có phải ba ba của con hiện tại cũng đang sống ở Hong Kong đúng không?"
Thắc mắc bất ngờ của bé con làm sắc mặt Hắc Ly hơi mất tự nhiên.
Nhưng chỉ là trong giây lát.
Cô vẫn bình thản cột lại tóc cho con gái xong xuôi rồi mới hỏi: "Ai bảo con như thế?"
"Là cậu Tử Hạo ạ.
Cậu Tử Hạo bảo trước khi đi Mỹ thì con đã thành quả trứng nhỏ nằm trong bụng mẹ rồi.
Với lại cậu còn kể rằng ba ba và mẹ đã quen nhau từ lâu lâu thật là lâu trước đó nữa cơ."
Kiều Kiều vô tư đáp mà chẳng hề hay biết cô bé vừa đẩy ông cậu yêu quý vào cửa tử.
Gòi xog, đời này coi như bỏ.
Sah khi nghe những gì con gái nói, khuôn mặt Hắc Ly liền tỏ rõ vẻ không vui.
Trong lòng thầm mắng em trai đúng là đồ nhiều chuyện.
Nhưng đối diện với ánh mắt tò mò chờ đợi câu trả lời của Kiều Kiều, thái độ của cô vẫn luôn dịu dàng.
Tuy rằng mấy năm nay bé con chưa từng một lần hỏi về người đàn ông kia.
Dẫu vậy, Hắc Ly cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý cho mọi tình huống.
Bởi cô biết rồi có lúc Kiều Kiều sẽ thắc mắc tại sao bên cạnh những đứa trẻ khác có cả ba và mẹ, còn bé con của cô thì chỉ có mình cô.
Hắc Ly ôm con gái đặt lên đùi.
Bà mẹ trẻ đưa tay lên xoa đầu đứa nhỏ, dịu dàng bảo: "Về ba ba của con, rồi có lúc mẹ sẽ kể cho con.
Nhưng đó là chuyện của sau này con lớn.
Còn hiện tại, Kiều Kiều chỉ là baby của mami thôi."
Kiều Kiều ngồi trong lòng nghe mẹ nói.
Bé con tinh ý nhận ra mẹ yêu dường như không thích nhắc đến người ba chưa từng gặp mặt kia.
Thôi kệ vậy, mẹ không thích thì bé sẽ không nhắc nữa.
Dù rằng không có ba ba, hai mẹ con vẫn sống rất tốt mà.
Bé chỉ cần mẹ thôi, còn ba ba có hay không cũng được.
[...]
Sáu giờ tối, hai mẹ con Hắc Ly đang ở trong phòng chơi ghép hình.
Kiều Kiều ngồi xếp bằng giữa giường lớn, trước mặt là một bàn ghép hình khá to.
Những miếng ghép vuông vắn nằm thành đống nhỏ ở bên chân.
Trên tay cô bé còn cầm thêm một miếng ghép khác.
Bé con chống cằm quan sát thật kĩ bàn ghép, vẻ mặt có thể nói là vô cùng nhập tâm.
Dường như cô nhóc đang cố gắng phán đoán xem miếng ghép trên tay mình rốt cuộc nằm ở vị trí nào.
Hắc Ly ngồi đối diện Tiểu Kiều Kiều.
Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn con gái.
Nhưng chốc chốc, đôi môi lại không kìm được mà khẽ mỉm cười tủm tỉm vì trông thấy biểu cảm nhăn nhó đầy khôi hài của bé con nhà mình.
Từ khi biết nhận thức, Kiều Kiều thích nhất chính là loại trò chơi ghép hình rèn luyện trí tuệ kiểu này.
Thậm chí nhiều lúc để cho cô bé một mình ngồi chơi cả ngày với mấy bộ xếp hình cũng không thành vấn đề.
Tiếc rằng lần này, bộ xếp hình Kiều Kiều bé bỏng đang chơi lại chẳng đơn giản như những bộ mà bé được mẹ tặng cho trước đó.
Bởi, đây là một bộ ghép hình năm mươi mảnh mẹ bé đã mua cách đây sáu năm, hơn nữa còn là tranh lá phong mùa thu.
Độ khó so với mấy bộ ghép hình dành cho trẻ em của Kiều Kiều quả thật chênh nhau rất nhiều.
[...]
Miêu: Nghe câu "Bé chỉ cần mẹ thôi, còn ba ba có hay cũng được." của bé con Kiều Kiều xong thì chỉ thấy vừa hài vừa tội cho ba nó.
Giờ mà để anh Trình biết được con gái anh phũ phàng với anh như thế này, không biết là anh sẽ có biểu cảm gì nhể?.