"Bởi vì anh sẽ chỉ lấy cô gái mà anh yêu."
Câu nói này lọt vào tai Hắc Ly khiến cho cô không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Một người như Trình Đế Uy, người như hắn cũng có ngày nói đến chữ "yêu" ư?
Bốn năm thời gian, Trình Đế Uy đã thay đổi nhiều tới mức Hắc Ly không nhận ra.
Hắn của hiện tại và người đàn ông cô quen bốn năm trước cứ như hai con người hoàn toàn khác biệt.
"Thế anh đã tìm được cô gái mà anh yêu chưa?" Hắc Ly ngập ngừng hỏi nhỏ.
Trong lòng cô nảy sinh hiếu kì, cùng một chút chờ mong.
"Tìm được chưa ấy hả?"
Trình Đế Uy lặp lại câu hỏi của Hắc Ly.
Chẳng biết đang nghĩ tới điều gì, hắn bỗng quay sang nhìn cô gái bên cạnh, đồng thời lộ ra vẻ mặt rất đáng ăn đòn: "Còn lâu mới nói cho em."
Hắc Ly: ???
Hắc Ly hoàn toàn không ngờ Trình Đế Uy sẽ trả lời như vậy.
Cô ngây người mất mấy giây, sau đó liền bĩu môi đầy khinh bỉ: "Không nói thì thôi.
Làm như em muốn biết lắm ấy!"
[...]
Chiếc Mercedes S-Class Cabriolet dừng lại ngay trước cổng căn biệt thự của Hắc Ly.
"Cảm ơn anh đã đưa em về." Hắc Ly quay sang Trình Đế Uy.
Người ta đã giúp mình, cô thấy bản thân dù sao cũng nên nói một tiếng cảm ơn.
"Đừng khách sáo.
Đây là vinh hạnh của anh mới phải." Trình Đế Uy lại bắt đầu cợt nhả, nửa đùa nửa thật trêu cô.
Hắc Ly lườm hắn.
Xong cũng chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.
Nhưng ngay khi tay cô chạm vào tay nắm cửa...
"Ly Ly!" Trình Đế Uy bất ngờ cất tiếng gọi.
Cô gái theo phản xạ liền quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt có chút nghi hoặc: "Anh còn chuyện gì nữa sao?"
Gương mặt Trình Đế Uy bỗng dưng trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
Lúc này, hắn cũng nhìn Hắc Ly chằm chằm, sau đó mới ngập ngừng hỏi cô: "Ly, liệu chúng ta có thể liên lạc với nhau không?"
[...]
Khi Hắc Ly bước vào nhà, Tiểu Kiều Kiều đang cùng Vu Tử Hạo chơi xếp hình trong phòng khách.
Bởi vì đúng chuẩn môn sở trường của bé, cho nên bé con đã ngồi xếp rất say sưa, thậm chí khi mẹ đứng ngay trước cửa còn không biết.
Người đầu tiên phát hiện ra Hắc Ly đương nhiên là Vu Tử Hạo.
Anh nghe tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn lên, chào một tiếng: "Chị!"
Nghe cậu gọi, lúc này Tiểu Kiều Kiều của chúng ta mới vội vàng ngó nghiêng để tìm mẹ.
Ngay khi đã xác định được đối tượng cần tìm, cô bé lập tức bật dậy khỏi lòng Vu Tử Hạo, sau đó lon ton chạy tới chỗ Hắc Ly.
"Mẹ ơi, sao hôm nay mẹ về muộn thế? Mẹ đã hứa sẽ về sớm với con mà." Kiều Kiều được mẹ bế lên.
Bé con liền ôm cổ Hắc Ly, thỏ thẻ hỏi nhỏ.
Bà mẹ nào đó bất giác nhìn lên đồng hồ treo tường.
Rõ ràng cô chỉ về muộn hơn mười phút so với dự định ban đầu.
Thế mà con bé ranh ma này...
"Bởi vì mẹ có vài chuyện xảy ra ngoài ý muốn, vậy nên mới về muộn." Hắc Ly đành phải bịa ra một cái cớ: "Cho mẹ xin lỗi cục cưng nhiều nha."
Kiều Kiều bé bỏng dường như vẫn chưa hài lòng về câu trả lời của Hắc Ly, còn giả vờ hờn dỗi vu vơ chút xíu.
Sau đó cô bé gục đầu lên vai mẹ, phụng phịu đáp: "Được rồi.
Vì mẹ xinh đẹp nên con tha lỗi cho mẹ.
Sau này mẹ không được về muộn nữa đâu đấy."
"Rồi rồi.
Mẹ biết rồi mà."
Hắc Ly nghe nhóc con nói, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Cô nhìn sang em trai.
Vu Tử Hạo cũng nhún vai tỏ vẻ bất lực.
Hầy, hai chị em họ quả thật đều đã chịu thua với tiểu quỷ này.
Sau đó Hắc Ly có đề nghị Vu Tử Hạo ở lại ăn tối cùng hai mẹ con.
Nhưng anh ấy đã hẹn trước với người yêu, cho nên khi chị gái về thì cũng mau chóng rời đi.
Bây giờ chỉ còn mỗi mẹ con Hắc Ly đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối.
Hắc Ly nấu ăn, Tiểu Kiều Kiều thì giúp mẹ bóc tỏi.
Con bé mới ba tuổi, lại hay thích cùng mẹ làm nọ làm kia.
Cô cũng chỉ có thể giao cho nó những việc trong khả năng.
"Mẹ ơi, tay con đầy mùi tỏi rồi.
Ghê quá!"
Kiều Kiều sau một hồi hí hoáy cùng đống vỏ thì cũng bóc hết củ tỏi mẹ đưa.
Xong cô nhóc liền giơ hai bàn tay nhỏ xinh lên, khuôn mặt bầu bĩnh nhăn nhăn khó chịu.
"Không sao.
Tay bẩn trước khi ăn có thể rửa sạch."
Hắc Ly mỉm cười xoa đầu con gái, tiện thể cầm bát tỏi trên bàn qua chỗ bếp nấu: "Kiều Kiều, con lại đây nếm thử món này của mẹ đi."
"Là món gì vậy mẹ?" Tiểu Kiều Kiều vừa thắc mắc vừa trèo xuống ghế.
Cô nhóc lon ton chạy đến bên mẹ.
"Tôm xào hạt điều.
Món con thích đấy." Hắc Ly nhẹ nhàng đáp lời con gái: "Nào, một chú tôm xinh xinh cùng một miếng hạt điều giòn rụm dành cho bạn nhỏ Kiều Kiều của chúng ta."
"A!" Bé con há miệng để mẹ đút cho ăn.
"Ngon không con?" Hắc Ly nhìn con gái, chờ đợi câu trả lời của cô nhóc.
Tiểu Kiều Kiều chống cằm nhai nhai.
Vẻ mặt cô nhóc tỏ ra suy tư cứ như đang làm điều gì trọng đại lắm.
Phải mất một lúc, bé con mới chịu ngẩng đầu, tươi cười giơ ngón cái với mẹ: "Ngon tuyệt cú mèo luôn mẹ ơi."
[...]
Miêu: Sẽ thả chương dần dần cho mọi người nhé ạ.
Vì mình chưa dựng xong cốt truyện.