"Nói vậy tức là, em đã tìm được kẻ động tay động chân vào quỹ của tập đoàn?" Vu Kính Trung ngồi sau bàn làm việc. Ông nhìn thẳng Lâm Nhã An ở đối diện, trầm giọng dò hỏi.
"Vâng. Em đã kiểm tra cẩn thận. Nếu mà chỉ dựa vào báo cáo số liệu, chúng ta cứ nghĩ phần hao là không đáng kể. Nhưng thực chất bên trong có cả một lỗ hổng lớn. Đến khi phát hiện ra, e rằng đã thiệt hại không nhỏ." Lâm Nhã An bình thản đáp. Rồi bà chậm rãi thưởng thức một ngụm cà phê đen trong chiếc tách sứ màu vàng chanh.
Vị cà phê đắng ngắt lan ra khắp khoang miệng, đủ để khiến người ta phải nhăn mặt. Thậm chí uống hết rồi vẫn còn để lại dư âm. Vậy nên mới nói, cà phê đen, không phải ai cũng có thể uống được đâu.
Nhưng đối với Lâm Nhã An, một người từng trải qua quá nhiều biến cố trong cuộc sống hôn nhân, thì chút cà phê này có là gì.
"Là kẻ nào?" Nghe vợ cũ nói, vẻ mặt Vu Kính Trung thoáng chốc trở nên thâm trầm, biểu thị rằng ông đang cảm thấy tức giận: "Là kẻ nào ăn gan hùm mật gấu dám có ý đồ xấu với Vu thị?"
Chẳng trách Vu Kính Trung không kiềm chế được cảm xúc, vì Vu thị vốn là công sức từ đời ông cố của Hắc Ly. Một sản nghiệp ba đời ngày càng phát triển, giờ mà xảy ra chuyện thì khác nào phí hoài bao công.
Lâm Nhã An đặt tách cà phê về lại chiếc đĩa trên bàn. Bà đan hai tay vào nhau, hơi liếc sang Vu Kính Trung: "Theo như em điều tra, khả năng cao là người trong nội bộ tập đoàn."
Bà tránh nói thẳng ra tên Vu Hạo Đông. Bởi vì bà biết Vu Kính Trung vô cùng xem trọng tình nghĩa với cậu em họ này. Bây giờ chưa phải lúc thích hợp tiết lộ cho ông mọi chuyện.
"Em cảm thấy là ai có khả năng làm vậy?" Vu Kính Trung nhíu chặt mày suy tư. Dường như ông đang cố nghĩ xem kẻ nào đứng sau tất cả.
Lâm Nhã An chưa vội đáp. Bà lấy chiếc thìa nhỏ, khuấy khuấy trong tách cà phê. Hồi lâu sau, mới nhỏ nhẹ trả lời: "Kính Trung, việc này vốn vô cùng hệ trọng. Em không dám võ đoán, tránh nghi ngờ nhầm người lại thành mất tình cảm. Hay anh giao nó cho em đi. Em sẽ giải quyết giúp anh."
"Giao cho em?" Vợ cũ vừa nói xong, Vu Kính Trung liền hướng sang Lâm Nhã An bằng ánh mắt ngạc nhiên. Thái độ trong phút chốc trở nên ngờ vực: "Được không đấy?"
"Anh không tin năng lực của em à?" Lâm Nhã An có vẻ hơi bất mãn vì lời của ông chồng cũ: "Tuy rằng em bỏ kinh doanh khá lâu, nhưng cũng đâu có kém đến thế!"
Thực ra, mục đích chính Lâm Nhã An không muốn Vu Kính Trung phải động tay động chân vì dù gì ông và Vu Hạo Đông cũng là anh em. Anh em đấu đá lẫn nhau vốn chẳng phải việc tốt lành gì. Thứ hai nữa, tránh bứt dây động rừng.
"Thế thì chuyện này đành nhờ em vậy." Vu Kính Trung vừa nói vừa nhâm nhi một chút cà phê trong tách.
"Cốc! Cốc! Cốc!"
Đúng lúc cuộc đối thoại của hai người tạm ngừng vài giây, ngoài kia đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
"Tiên sinh, tôi có đồ cần đưa cho ngài!" Là giọng của thím Lan.
...
"Đây là gì?" Vu Kính Trung nhíu mày nhìn chằm chằm cái phong thư dán kín được đặt trên mặt bàn, rồi lại ngẩng đầu hỏi thím Lan.
Thím Lan chẳng giấu giếm, thành thật trả lời: "Tiên sinh, thư này là bảo vệ tiểu khu đưa cho tôi. Có người căn dặn phải chuyển tới tay tiên sinh thì mới được mở ra."
Lâm Nhã An vươn tay cầm phong thư xem thử. Mặt ngoài của thư hoàn toàn để trắng, không ghi cả tên người gửi lẫn tên người nhận: "Có chắc thư này được gửi cho tiên sinh không?"
"Chắc chắn mà An phu nhân." Thím Lan khẳng định chắc nịch: "Cậu bảo vệ nói là người đưa cậu ta phong thư đã dặn đi dặn lại về người nhận."
"Được rồi. Chị cứ đi làm việc của mình trước đi. Phong thư này để lại đây."
"Vâng."
'Cạch!'
Khi cửa phòng đóng lại, Lâm Nhã An đồng thời bảo Vu Kính Trung: "Chẳng biết trong này chứa cái gì mà thần bí đến vậy. Em mở nó ra nhé?"
Vu Kính Trung không đáp, chỉ khẽ gật đầu, tỏ ý chấp nhận. Nhận được câu trả lời, Lâm Nhã An liền chẳng do dự mà hơi dùng lực xé 'soạt' một cái.
Ngay khi bà vừa dốc ngược lá thư xuống, tức thì, từ bên trong rơi ra tới ba bốn tấm ảnh.
"Đây là..." Vu Kính Trung hiếu kỳ cầm một tấm ảnh lên xem. Nhưng khi ông vừa nhìn kĩ mọi thứ trong ảnh, lời định thốt ra liền ngưng bặt.
"Sao thế anh?" Thấy chồng cũ như vậy, Lâm Nhã An tò mò cũng cầm lấy một tấm ảnh khác xem thử.
Tấm ảnh chẳng có gì quá đặc biệt, chỉ là chụp bóng lưng của hai người, một nam một nữ đang ôm nhau thắm thiết. Hơn nữa, có lẽ do chụp ở quá xa, bóng lưng cũng khá mờ, không rõ ràng. Nhưng...
"Người phụ nữ này, hình như trông giống..."
"Nhã An, chẳng phải em bảo chỉ ghé qua đây một lúc xong còn có việc phải đi hay sao!" Chưa để cho Lâm Nhã An nói hết, Vu Kính Trung đã cất tiếng cắt ngang.
Nhờ ông nhắc nhở, Lâm Nhã An bây giờ mới nhớ đến bản thân mình. Bà theo phản xạ giơ tay xem đồng hồ, thoáng chốc trở nên vội vã: "Chết, anh mà không nhắc thì em cũng không để ý. Sắp tới giờ rồi, em đi trước nhé!"
"Được, em đi đi." Vu Kính Trung vẻ mặt không biểu cảm, chỉ lạnh nhạt nói một câu rồi khoát khoát tay cho vợ cũ rời khỏi.
Lâm Nhã An không tiện nán lại lâu, liền quơ vội túi xách đặt trên ghế. Sau đó nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
...
Khi cửa phòng được đóng vào lần nữa, trong thư phòng còn có duy nhất một mình Vu Kính Trung. Ông nhìn chằm chằm tấm ảnh trong tay, đột nhiên ném nó lên bàn, vẻ mặt ghét bỏ.
Thực ra lúc nãy, Vu Kính Trung có thể đoán được Lâm Nhã An định nói cái gì. Người phụ nữ trong ảnh, dù chỉ là một cái bóng lưng nhưng ông liếc qua cũng đã đủ nhận ra.
Rất giống Thẩm Chi Lăng.
Nhưng bối cảnh của bức ảnh vô cùng mờ nhạt, khó mà thấy rõ địa điểm, khiến cho Vu Kính Trung cảm thấy: Nhỡ là trùng hợp thì sao?
Mấy chuyện đại loại như vậy rất khó để đi chất vấn trực tiếp đối phương. Bởi vì một khi đã hỏi, nếu sự thật không giống những gì nghi ngờ sẽ trở thành mất lòng nhau. Còn giả sử nếu không hỏi...
Hàng loạt nghi vấn chẳng có lời giải đáp cứ xuất hiện trong đầu Vu Kính Trung. Ông dường như đang cố tự thuyết phục chính mình rằng người phụ nữ trong bức ảnh tuyệt đối không thể nào là Thẩm Chi Lăng.
Nhưng Vu Kính Trung lại chẳng ngờ được, trong tâm thức bản thân, một phần tin tưởng nào đó đang có dấu hiệu sụp đổ.
(Miêu: Hỏi nhỏ các đồng chí, đã hạ màn được chưa nào?)