"Nhã An, sao chúng ta lại thế này?" Lâm Nhã An vốn đang ngủ ngon giấc. Bất chợt, giọng nói hốt hoảng của Vu Kính Trung vang lên bên tai khiến bà tỉnh giấc.
Chậm rãi hé mắt, thứ đầu tiên Lâm Nhã An thấy được chính là gương mặt kinh hãi của người chồng cũ.
"Có chuyện gì vậy?" Đã diễn thì phải diễn cho trót, bà uể oải ngồi dậy. Đôi mắt lơ đãng liếc qua ông, lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên: "Kính Trung, sao anh ở đây?"
"Từ từ đã..." Lâm Nhã An dịch tầm mắt xuống dưới một chút, hướng tới chỗ thân trên để trần của Vu Kính Trung, bị dọa giật mình mà kêu lên: "Anh không mặc đồ?"
Dứt lời, bà lại giả vờ nhìn xuống bản thân. Cũng may hôm qua trước lúc ngủ đã cởi váy ngủ ra!
"Anh, chúng ta hôm qua, chẳng lẽ đã..."
Làm bộ phát sốc, Lâm Nhã An vội lật chăn sang một bên. Thực ra bà vốn biết hôm qua xảy ra chuyện gì, chẳng qua cố tình lật chăn để cho Vu Kính Trung xem thôi.
Quả nhiên, 'tàn tích' của 'trận chiến' cách đây vài tiếng vẫn còn nguyên đó. Mà Vu Kính Trung lúc này, có vẻ đã bị hiện thực trước mắt làm cho không nói được lời nào.
Hồi lâu sau, ông mới vò đầu bứt tóc, giọng điệu căng thẳng: "Làm sao bây giờ? Đều tại anh. Hôm qua anh không say thì đã chẳng có chuyện này. Đều tại anh. Phải làm sao đây?"
Bộ dáng của Vu Kính Trung bây giờ khiến Lâm Nhã An cảm thấy vừa buồn cười vừa tội nghiệp. Bà cũng đoán được ông sẽ rất sốc, nhưng không nghĩ tới phản ứng lại mạnh như vậy.
"Được rồi. Anh đừng có bứt tóc nữa. Định bứt hói đầu luôn à?" Lâm Nhã An túm chặt tay Vu Kính Trung, ngăn cho ông bứt trụi tóc mình.
"Nhưng mà anh..."
"Suỵt, nhìn em đây này." Bà đặt tay lên môi ông, ra dấu im lặng, bắt ông nhìn thẳng mình: "Nghe em nói. Chuyện hôm qua chỉ là sự cố thôi. Chúng ta uống quá say và điều xảy ra sau đó chúng ta không hề muốn. Anh hiểu chứ?"
Vu Kính Trung gật gật đầu.
"Tốt!" Lâm Nhã An hài lòng nhếch môi. Bà nói tiếp: "Hiện tại ngoài anh và em, vẫn chưa ai biết việc này. Và nếu anh không tiết lộ, em không hé răng, thì sẽ coi như nó chưa từng xảy ra. Ok?"
"Được." Vu Kính Trung nghe Lâm Nhã An nói vậy, tâm trạng được buông lỏng phần nào. Với ông, quan trọng nhất là phải giấu được việc này.
"Thế anh có đi làm không? Sắp muộn rồi kìa." Lâm Nhã An chỉ chỉ đồng hồ, vẻ mặt trêu chọc nhắc nhở ông chồng cũ.
Vu Kính Trung cũng liếc đồng hồ, thoáng chốc cuống cuồng cả lên: "Chết rồi, anh muộn làm mất!"
Ông vội xuống giường mặc quần áo, cầm cặp táp đi nhanh ra ngoài. Kết quả vừa mở cửa lại đụng phải Lâm Tử Hạo.
"Chào ba!"
"Chào con!"
Hai người hơi sững lại, sau đó liền chào nhau. Rồi, một người bước ra, một người bước vào.
Lâm Nhã An đã thay một bộ đồ kín đáo như thường lệ. Khi bà xuất hiện từ sau tấm bình phong, Lâm Tử Hạo đang ngồi trong phòng khách nhấm nháp bát nho khô đặt trên bàn trà.
"Ăn sáng chưa?" Lâm Nhã An nằm xuống ghế quý phi. Bà thuận miệng hỏi cậu quý tử duy nhất.
"Con ăn rồi." Lâm Tử Hạo vừa nhai vừa đáp. Xong, cậu quay sang hỏi ngược lại mẹ mình: "Mẹ thì sao? Đêm qua thật sự động tay động chân với ba con à?"
"Không thì con nghĩ làm gì. Đóng cửa tắt đèn đếm cừu xuyên đêm chắc!" Lâm Nhã An lườm cậu: "Mẹ cũng chẳng phải người ăn chay."
"Không có." Lâm Tử Hạo chột dạ vuốt vuốt tóc: "Nhưng người ta đều nói con gái hiểu mẹ nhất, quả chẳng sai tí nào. Con với chị cả cá cược xem mẹ có động tay động chân với ba hay không. Kết quả, chị cả đoán trúng phóc."
"Suốt ngày lôi chuyện của mẹ ra cá cược!" Lâm Nhã An làu bàu: "Mày có bao giờ thắng nổi chị mày đâu mà cứ cược thế hả con?"
"Được rồi. Thu xếp chút đi, tí nữa lại có khách đến cho mà xem!"
...
"Lâm Nhã An, chị cút ra đây cho tôi!" Thẩm Chi Lăng mặc kệ sự ngăn cản của chị Phi. Bà ta đẩy cửa, xông vào trong phòng riêng của Lâm Nhã An.
Đập vào mắt bà ta vẫn là Lâm Nhã An đang ngồi trên ghế quý phi, còn có Lâm Tử Hạo ngồi bên tay trái bà.
Lâm Nhã An liếc nhìn Thẩm Chi Lăng, phẩy tay ra hiệu cho chị Phi lui khỏi.
"Tiểu tam thối tha, cơn gió độc nào thổi bà tới đây vậy? Nhìn thấy bà, miếng Quế Hoa Cao của tôi vốn ngon lành cũng thành khó nuốt." Lâm Tử Hạo vừa cắn một miếng bánh Quế Hoa dạng thạch, vừa đá xéo Thẩm Chi Lăng. Cậu vẫn ghim bà ta chuyện chị cả bị đánh đấy.
Thẩm Chi Lăng sống hơn bốn mươi năm chưa từng bị ai ức hiếp. Vậy mà bà ta suốt ngày bị chị em Hắc Ly chọc ngoáy kiểu này, thật tức chết đi được: "Nhóc con, xét vai vế tôi là trưởng bối của cậu. Cậu ăn nói thế à? Lâm Nhã An, chị dạy con chị kiểu gì vậy?"
Lâm Nhã An nhấp một ngụm trà Minh Tiền Long Tĩnh, thản nhiên đáp: "Tôi không dạy nó thành kẻ thứ ba chuyên phá hoại gia đình người ta như ai đó là được rồi."
"Chị..." Thẩm Chi Lăng nghẹn giọng.
Lâm Tử Hạo biết mẹ và ả đàn bà kia sẽ nói chuyện. Cậu cũng chẳng ở đây làm phiền, liền đứng dậy rời đi. Khi đi ngang qua bà ta, cậu còn không quên lườm một cái.
Trong phòng chỉ còn hai người, Lâm Nhã An đặt tách trà lên bàn. Đôi mắt bà sắc sảo hướng thẳng Thẩm Chi Lăng: "Nói đi. Đến đây có việc gì?"
Không nhắc thì thôi. Một khi nhắc, Thẩm Chi Lăng liền lồng lên như bị chó dại cắn. Bà ta quát: "Lâm Nhã An, chị còn dám hỏi tôi? Rõ ràng chị bảo rằng Kính Trung vì say rượu nên ngủ lại. Thế đống ảnh chị gửi cho tôi là sao?"
"À!" Vẻ mặt Lâm Nhã An tỏ ra 'vô tội': "Vậy tôi chưa nói cho cô là anh ấy 'ngủ' cùng tôi ư? Dấu tích còn trên giường ngủ của tôi đó, muốn xem thử không?"
"Chị dám..." Thẩm Chi Lăng tức phát run. Bà ta chỉ thẳng mặt Lâm Nhã An, nghiến răng nghiến lợi: "Sao chị dám làm thế?"
"Vì sao tôi lại không dám chứ!" Lâm Nhã An tỉnh bơ. Bà hơi cong môi: "Tôi 'ngủ' cùng chồng mình còn cần cô cho phép ư?"
"Ha ha, chồng mình?" Thẩm Chi Lăng nghe hai từ 'chồng mình', bất ngờ bật cười đầy giễu cợt. Bà ta khinh bỉ đáp: "Chị đã li hôn với Kính Trung. Tính ra, anh ấy căn bản chỉ là chồng cũ của chị thôi. Gọi là chồng thì hơi quá thân thiết rồi nhỉ?"
Lâm Nhã An chưa vội trả lời. Bà bình thản nhấp thêm ngụm trà, xong xuôi liền nói một điều khiến Thẩm Chi Lăng câm nín: "Một ngày làm vợ chồng, cả đời như vợ chồng. Người ngoài đều biết tôi là phu nhân duy nhất của Kính Trung. Các con tôi ghi tên trong gia phả, sở hữu quyền thừa kế. Tuy tôi không có được tình cảm của anh ấy, nhưng những thứ tôi có là thứ cô với cao tới mấy cũng không đạt được."
"Còn cô? Cô sinh nhiều con hơn tôi, lại chỉ là con ngoài giá thú. Cô có tình cảm của Kính Trung, tuy nhiên người nắm quyền hiện tại là mẹ chồng cơ. Anh ấy cho cô được gì, một túp lều tranh hai trái tim vàng à? Đứa bé trong bụng cô mới năm tháng, tính ra phải năm tháng nữa cô mới chính thức thành Vu phu nhân. Còn bây giờ, cô chỉ là tình nhân của anh ấy thôi."
Lời Lâm Nhã An sắc bén như từng nhát dao cứa vào tâm trí Thẩm Chi Lăng. Cay đắng, nhưng là sự thật.
Bà đứng dậy, từng bước đi về phía bà ta. Giọng nói thì thầm bên tai không ngừng khiến kẻ thù run sợ: "Anh ấy đúng là chồng cũ của tôi. Bất quá, cũng đâu phải chồng của cô!
"Nhớ năm xưa tôi mang thai thì cô gửi cho tôi mấy bức ảnh chết tiệt đó, làm tôi suýt nữa một xác ba mạng. Hiện tại cô mang thai, tôi cũng chỉ là ăn miếng trả miếng thôi mà."
"Thẩm Chi Lăng, chúng ta bây giờ hòa nhau. Kế tiếp, ai thắng ai thua, vẫn chưa thể biết đâu."
(Miêu: Bà cả tuyên chiến tiểu tam rồi. Hú hú!)