Rốt cuộc, lão phu nhân Triệu Bích Lệ cũng đồng ý việc để Thẩm Chi Lăng vào cửa. Tuy nhiên, chỉ sau khi bà ta đẻ ra đứa nhỏ kia thì mới làm tiệc ra mắt chính thức.
Điều này khiến Vu Kính Trung rất vui mừng. Cho dù đợi đến lúc đứa bé ra đời cũng không vấn đề gì, càng là song hỉ lâm môn.
Lại nói về chuyện của Hắc Ly. Hôm nay, cô được mời đến Hoắc gia làm khách, nguyên nhân là vì hai vị phụ huynh của Hoắc Dật Minh muốn gặp cô.
"An Nhiên, con lâu lắm rồi không đến thăm bác, khiến bác nhớ con muốn chết!" Trên bàn cơm, Hoắc phu nhân Âu Dương Tuyết Liên vừa nói vừa gắp thức ăn cho Hắc Ly. Vẻ mặt bà có chút oán trách.
Hai nhà Hoắc Vu vốn rất thân thiết. Hồi nhỏ, Hắc Ly cũng thường hay tới Hoắc gia chơi. Vì Hoắc gia phu phụ không có con gái nên Hoắc Lâm và Âu Dương Tuyết Liên luôn coi cô như bảo bối mà cưng chiều.
Hắc Ly nghe Âu Dương Tuyết Liên nói thế. Cô cười hì hì, nũng nịu đáp: "Tại con sợ con tới nhiều quá lại thành làm phiền hai bác thôi mà. Chứ con cũng nhớ hai bác nhiều lắm!"
Lời của cô làm hai vị chủ nhân của Hoắc gia cũng phải bật cười. Hoắc Lâm khẽ mắng yêu cô: "Nha đầu An Nhiên này, chỉ được cái dẻo miệng là giỏi."
"Ai dà An Nhiên, bác nói con nghe này. Lúc đầu, bác còn có ý định nhận con làm con gái nuôi. Hiện tại thì hay rồi. Thằng nhóc thối Dật Minh đùng một phát liền tuyên bố hẹn hò với con, khiến bác tức chết đi được!" Âu Dương Tuyết Liên lại đổi chủ đề. Bà còn không quên liếc mắt lườm Hoắc Dật Minh.
Hoắc Lâm vẻ mặt hoan hỉ. Ông quay sang bảo vợ: "Tuyết Liên à, nhưng như thế chẳng phải càng tiện hơn hay sao? Nha đầu An Nhiên mà thành con dâu chúng ta, có khi lại thân càng thêm thân ấy chứ."
"Kể cũng đúng." Âu Dương Tuyết Liên gật gù đồng tình.
"Được rồi, ba mẹ!" Hoắc Dật Minh rốt cuộc không nhìn nổi ba mẹ mình kẻ tung người hứng. Anh nhìn qua Hắc Ly, khẽ nhếch môi: "A Nhiên da mặt mỏng. Ba mẹ đừng trêu em ấy nữa."
Hắc Ly nghe Hoắc Dật Minh nói, cô không đáp, chỉ cúi đầu tỏ vẻ thẹn thùng. Bây giờ cô đã rõ ràng tâm ý của mình, tốt nhất nên tránh những lời trái lòng.
Trông hai đứa nhỏ trước mặt tình tứ, Hoắc gia phu phụ liếc nhau, trao đổi một ánh mắt đầy ý vị.
Bữa cơm kết thúc tốt đẹp. Trong khi ba mẹ Hoắc Dật Minh ngồi dưới phòng khách xem tivi uống trà, thì Hắc Ly liền theo anh lên phòng.
"Đính hôn ấy hả?" Hoắc Dật Minh cứ ngỡ bản thân nghe nhầm. Anh nghi hoặc nhìn cô chằm chằm.
"Đúng thế." Hắc Ly gật đầu. Cô đứng tựa vào thành bàn, lại nói: "Dù sao chúng ta hẹn hò cũng đã khá lâu. Em cảm thấy mình nên tiến thêm một bước để thắt chặt quan hệ giữa hai đứa."
"Chà..." Hoắc Dật Minh xoa xoa cằm, hơi suy tư: "Việc này, có gấp gáp quá không?"
"Em nghĩ không gấp lắm đâu." Hắc Ly gõ gõ lên mặt bàn: "Nói thật, trong giới nhà giàu, đính hôn chẳng qua chỉ là thủ tục làm cho hai nhà thân thiết hơn thôi."
Hoắc Dật Minh quan sát Hắc Ly hồi lâu. Anh đưa tay xoa đầu cô, lại hỏi: "Vậy em muốn tổ chức khi nào?"
"Anh...đồng ý ư?" Hắc Ly ngạc nhiên. Vừa rồi anh còn kêu gấp, thoắt cái liền hỏi cô định tổ chức khi nào.
Hoắc Dật Minh thấy vẻ mặt cô, không kìm nổi phì cười. Anh nhún vai: "Ai bảo bạn gái anh thích thế? Anh nào dám không tuân theo cơ chứ!"
Đáy lòng Hắc Ly vì câu nói của Hoắc Dật Minh bất chợt trở nên ấm áp. Anh chắc chắn là một người bạn trai tốt, chỉ tiếc tình cảm của cô...
...
Ở lại Hoắc gia chơi một lúc, Hoắc Dật Minh liền đưa Hắc Ly về nhà. Đến nơi, hai người cùng bước xuống xe, cảm nhận rõ ràng từng cơn gió ban đêm mùa hè lùa vào trong kẽ tóc.
"Em vào đi. Anh nhìn em vào rồi mới về." Hoắc Dật Minh đối với Hắc Ly, mãi mãi là một thái độ ôn nhu chẳng bao giờ thay đổi.
Anh càng như vậy, càng làm cô cảm thấy có lỗi.
"A Minh, em hỏi anh một câu có được không?" Hắc Ly giọng điệu ngập ngừng. Cô còn không dám nhìn thẳng Hoắc Dật Minh.
"Được. Em hỏi đi." Hoắc Dật Minh khó mà đoán ra tâm tư của Hắc Ly lúc này. Anh gật đầu.
"Em...Nếu có một ngày em không thích anh nữa, A Minh, lúc ấy anh sẽ làm thế nào?" Hắc Ly mở miệng, khó khăn thốt lên lời.
Hoắc Dật Minh thoáng bất ngờ vì câu hỏi ngoài dự đoán của cô. Anh trầm tư hồi lâu, đột nhiên vươn tay kéo cô vào lòng.
"Cho anh ôm em một phút thôi."
Tiếng thở dài vang trên đỉnh đầu. Hắc Ly cảm nhận được Hoắc Dật Minh đang hôn nhẹ lên trán cô, và cả chất giọng trầm ấm của anh: "Anh không biết vì sao A Nhiên của anh lại hỏi câu này. Nhưng giả sử có một ngày em không thích anh nữa, thì hãy nói với anh. Để chúng ta...cùng nhau kết thúc."
Dứt lời, Hoắc Dật Minh từ từ buông Hắc Ly ra. Cô vội quay mặt, hòng che giấu đôi mắt đã hơi ướt.
"Anh, em vào đây. Chúc anh ngủ ngon!" Nhanh chóng nói mấy câu ngắn gọn, Hắc Ly mở cửa bước vào trong nhà. Cô tuyệt đối không thể để anh thấy bộ dạng mình hiện tại.
Xin lỗi, A Minh! Đến khi anh biết em đã hết thích anh, xin đừng giận em!
(Miêu: Hoắc ca rất tốt, nhưng em rất tiếc!)