Hắc Ly đặt chiếc điện thoại đã tắt xuống đệm giường. Đôi mắt cô đượm buồn liếc qua chỗ hành lí va li đã được xếp gọn gàng, đặt ở trong góc phòng ngủ.
Ngày mai nữa thôi. Một lần cuối cùng nữa thôi.
...
Ngay bên bờ vịnh Victory, nhà hàng Hong Kong Lalarena được thiết kế với không gian mở. Ngồi trong nhà hàng nhưng các vị khách vẫn có thể nghe được tiếng sóng biển rì rào, vẫn được cảm nhận những mùi vị của biển cả tựa như đang ngồi giữa đại dương bao la và thưởng thức những món kiểu Tây tươi ngon do đầu bếp chế biến. Cửa sổ làm bằng kính thủy tinh trong suốt hướng nhìn ra mặt biển phẳng lặng. Quả thật khiến cho tâm hồn người ta cảm thấy thư thái.
Khi Hắc Ly và Trình Đế Uy đến nơi, mặt trời đã dần khuất dạng về phía tây. Chỉ còn lại một phần đỏ rực còn lấp ló cùng cái bóng của nó phản chiếu trên mặt biển. Cả một vùng trời biển đều được nhuộm sắc vàng cam dịu dàng. Màu của sự lặng yên, thanh bình lan tỏa khắp không gian. Gió thổi khẽ lay lay rặng dừa xanh. Bờ cát phủ ánh đỏ trải dài tít tắp. Thấp thoáng đường chân trời có cánh chim hải âu.
Khung cảnh quá đỗi yên bình khiến tâm trạng Hắc Ly cũng dễ chịu hơn hẳn. Nhìn đôi môi hơi nhếch lên của cô, Trình Đế Uy liền cảm thấy mình lựa chọn địa điểm này quả thật chính xác.
Trong lúc đợi người phục vụ mang các món ăn đã đặt trước lên, Hắc Ly chỉ đơn giản là ngồi chống cằm ngắm cảnh hoàng hôn sắp tàn. Nếu lúc này cô mà quay mặt lại thì sẽ lập tức thấy được người đàn ông đối diện đang dùng ánh mắt ôn nhu nhìn mình chăm chú.
Trông hai người họ hiện tại chẳng khác nào một cặp tình nhân trẻ dẫn nhau đi hẹn hò. Từ khí chất tới dung mạo đều cực kì xứng đôi vừa lứa. Đặc biệt là cái nhìn mà chàng trai dành cho cô gái: si mê có, dịu dàng có, cưng chiều có.
Cái nhìn mà chỉ có những người yêu nhau mới dành cho nhau.
Các món ăn đều lần lượt được đưa lên. Người phụ vụ còn mang tới một chai rượu vang sủi tăm và hai cái ly cổ cao. Anh ta khui chai vang rồi từ từ rót vào hai cái ly. Mỗi ly đều rót không quá đầy, chỉ khoảng non nửa ly.
Sau khi Trình Đế Uy gật đầu nói với người phục vụ một tiếng "Cảm ơn", anh ta liền đáp "Chúc quý khách ngon miệng" rồi vội vã rời đi.
Hắc Ly cắt miếng bò bít tết ngon lành trong đĩa thành từng miếng nhỏ. Sau đó cô dùng dĩa chậm rãi thưởng thức. Tuy vậy, từ lúc gặp Trình Đế Uy đến bây giờ, Hắc Ly vẫn luôn theo tôn chỉ "Im lặng là vàng". Cô tuyệt nhiên không mở miệng nói với hắn dù chỉ một lời.
Nhưng sự im lặng chẳng mấy chốc đã khiến cho bầu không khí giữa hai người trở nên khá gượng gạo. Cứ như thế này mãi thì không ổn, bất đắc dĩ, Trình Đế Uy đành phải lên tiếng trước: "Ly à, anh đã nghe Phong Dực và Tiểu Lệ kể về chuyện xảy ra với An Tình. Anh rất tiếc!"
"Vâng." Hắc Ly bây giờ mới chịu đáp. Đôi mắt cô cụp xuống, phảng phất chút buồn thoáng qua: "Con bé ra đi đột ngột quá. Mọi người chưa ai kịp chuẩn bị tâm lí gì cả."
"Vậy, ba em với An Kỳ thì sao?"
"Họ ổn rồi anh. Người cũng đã mất, đau buồn một thời gian cũng vẫn phải mạnh mẽ bước tiếp." Hắc Ly cầm ly rượu lên, chậm rãi lắc nhẹ cho thứ chất lỏng xoay đều trong ly. Sau đó cô mới đưa lên môi, từ từ nhấp một ngụm nhỏ.
Từng động tác tuy đơn giản nhưng đều toát ra khí chất tao nhã vốn đã thấm sâu vào trong cốt tủy.
Hắc Ly đặt ly rượu xuống bàn. Đôi mắt đen ý vị nhìn thẳng Trình Đế Uy: "Thế...hôm nay anh mời em đi ăn có việc gì không?"
"Không có việc gì cả." Trình Đế Uy nhẹ nhàng bảo cô: "Chỉ là anh muốn mời em đi ăn thôi. Không được ư?"
"Tất nhiên là được." Hắc Ly bật cười thành tiếng: "Em đâu dám từ chối lời mời của Trình thiếu chứ!"
Hai người bắt đầu nói chuyện vui vẻ. Không khí cũng đã hòa hợp hơn rất nhiều. Bữa ăn cứ thế thoải mái đến tận phút cuối cùng.
"Ly, bây giờ anh đưa em về nhà nhé?" Trình Đế Uy vừa khởi động xe, vừa hỏi Hắc Ly đang ngồi ở ghế phụ.
"Không cần đâu." Người con gái lắc đầu.
Đột nhiên, trước mặt Trình Đế Uy xuất hiện một tấm thẻ phòng của khách sạn. Hắn ngờ vực nhìn sang bên cạnh, ngay tức khắc bắt gặp nụ cười đầy ẩn ý của Hắc Ly.
...
'Cạch!'
Cánh cửa phòng khách sạn vừa mới được mở ra liền lập tức đóng lại. Hắc Ly đập mạnh tay, đẩy Trình Đế Uy vào tường. Bản thân cô dường như có chút nóng vội, gấp gáp hôn lên môi hắn.
Rõ ràng là cô gái có dáng người nhỏ nhắn. Vậy mà lại nắm thế chủ động, áp một người đàn ông cao lớn vào tường. Tư thế Kabe-Don này quả thật hơi khác biệt.
Đôi môi mỏng hơi lành lạnh áp xuống cánh môi mềm mại. Trình Đế Uy vòng một tay ôm lấy eo Hắc Ly. Một tay khác nắm cằm cô, nâng lên. Cảm giác ướt át khiến cả hai vừa run rẩy, lại vừa quyến luyến.
Một nụ hôn sâu kéo dài!
Hắc Ly chậm chạp rời khỏi Trình Đế Uy. Đôi mắt như phủ một tầng hơi sương, mơ màng quan sát người đàn ông trước mặt. Có vẻ cô đã hơi say, vậy nên mới dám làm ra hành động to gan lớn mật như vừa rồi.
Bản thân Trình Đế Uy bắt đầu không an phận. Một tay của hắn luồn vào trong áo ngủ của cô, chạm lên da thịt trần trụi mịn màng.
"Anh chẳng thể ngờ em lại chủ động thế này." Người đàn ông cười tà, nghiêng đầu mút nhẹ vành tai của cô gái nhỏ: "Vội vàng đến vậy sao?"
Cõi lòng Hắc Ly khẽ động. Cô ngẩng phắt đầu nhìn chằm chằm người đàn ông. Đôi mắt hắn cũng đang nhìn cô, trong đó tràn đầy ý cười trêu cợt.
"Phải. Em rất vội vàng."
Cô gái chẳng hề thẹn thùng. Bất ngờ, Hắc Ly lại nhón chân hôn lên môi Trình Đế Uy lần nữa. Lần này, hai tay cô cũng vòng qua cổ hắn, hoàn toàn đáp lại.
Người đàn ông cúi xuống, đột nhiên bế xốc cô gái lên, hướng về phía giường lớn mà đi tới.
Đôi mắt Hắc Ly nhắm vào, che đi sự buồn bã ẩn giấu trong đó.
Đêm nay coi như là lần cuối cùng rồi. Và sau này, hai người họ sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nữa.
(Miêu: Đội mũ cả chưa? Chuẩn bị bẻ nhó!
À, chú giải cho các bạn không hiểu Kabe-Don là gì: Kabe-Don đề cập tới hành động đập mạnh vào tường. Ý nghĩa thứ nhất là hành động đập vào tường như một hành động phản đối khi phòng bên cạnh gây ồn ào. Một ý nghĩa khác thường xuất hiện trong manga
hay anime shōjo khi một người dồn một người khác vào vách tường tạo ra tiếng "don", và điều này đã trở nên phổ biến như một "lời tỏ tình" lém lỉnh.
Kabedon chủ yếu xuất hiện trong manga hay anime khi một chàng trai ép một cô gái vào tường; cùng lúc đó, tay anh ta đập vào tường bao quanh cô gái, và âm thanh "don" được tạo ra.)