Editor: Dì Annie
Khương Nghiên là con gái một, từ nhỏ đã được cưng chiều, dưới sự chăm sóc của ông bà và ba mẹ, cô lớn lên là một cô nương mũm mỉm.
Mười hai tuổi, tình hình kinh tế trong nhà đi lên, từ một nhà khá giả trở thành nhà giàu có, lúc chuyển vào khu biệt thự, cô đã là tiểu thịt viên cao gần mét sáu mà nặng một trăm ba mươi cân.
Vì đồ ăn trên bàn mỗi ngày đều đa dạng, cộng thêm không ngừng ăn vặt, chắc hẳn mấy năm sau, con số đó sẽ ngày một tăng.
Người nhà cảm thấy ở tuổi này, tiểu cô nương dáng dấp tròn là có phúc, lại không quá chú tâm đến vấn đề mập ốm. Huống chi ngoại trừ người hơi tròn một tí, Tiểu Khương Nghiên thật sự là một cô bé đáng yêu xinh đẹp.
Vì thế mỗi ngày cô vẫn vui vẻ tay trái cầm kem tay phải cầm khoai tây chiên. Tủ đồ ăn vặt vừa trống, lập tức ba cô sẽ xun xoe: "Bảo bối, muốn ăn gì ba đi mua cho con."
Tóm lại, tuổi thơ của Khương Nghiên chưa từng gặp chuyện gì cực khổ, cô cảm thấy mình là cô bé hạnh phúc nhất trên đời này.
Nhưng con người kiểu gì cũng phải trưởng thành, dần dần sẽ nhận ra thế giới này không chỉ xoay quanh mỗi mình cô.
Lần đầu tiên Khương Nghiên biết được "xã hội đen tối" là tháng thứ hai sau khi dọn nhà.
Vì cô cảm thấy mình đã lớn, trường học cách nhà có nửa giờ, vì thế cô bảo ba mẹ không cần đi đón mình đi học nữa.
Ba mẹ Khương mặc dù ngoài miệng thì đồng ý, nhưng vẫn lặng lẽ theo dõi mấy ngày, xác định con mình không sao mới yên tâm.
Ba mẹ Khương vừa yên tâm được vài ngày, đến ngày thứ ba, trên đường đi học về, Khương Nghiên lần đầu tiên trong đời gặp phải thế lực tà ác – thế lực học sinh cá biệt.
Đoạn đường kia cách trường không xa lắm, nhưng đã ngoài tầm mắt của bảo vệ.
Cô đeo cặp sách, vừa đi về nhà vừa ăn khoai tây chiên mới mua, bỗng nhiên bị mấy tên nam sinh chặn đường.
Học sinh cá biệt cũng không cao lắm, căn bản đều thấp hơn Khương Nghiên một chút, nhưng đối phương hơn ở chỗ nhiều người.
Đến tận năm người lận!
Tiểu Khương Nghiên đánh bạo hỏi: "Các cậu định làm gì?"
Mấy nam sinh kia đều bằng tuổi Khương Nghiên, là học sinh lớp sáu.
Tiểu cô nương mũm mĩm này ngày nào cũng tiêu nhiều tiền vào quầy ăn vặt ở trường, dẫn tới việc có nhiều đứa trẻ chú ý đến, hâm mộ cũng có, ghen tị cũng có, đương nhiên cũng có những đứa trẻ đầu gấu.
Hôm nay tan học vốn định đến tiệm net, nhưng mấy tên tiểu quỷ này không có tiền, bây giờ thấy tiểu cô nương mũm mĩm đi về một mình, liền tương kế tựu kế, học theo TV chặn đường cướp bóc.
"Đưa tiền tiêu vặt của mày đây." Thổ phỉ cá biệt hung ác nói.
Tiểu Khương Nghiên móc một cọng khoai tây chiên, chậm rãi ăn trước mặt mấy tên thổ phỉ, mặt không đổi sắc hỏi: "Tại sao chứ?"
Tiểu thổ phỉ cầm đầu hơi sửng sốt, nói: "Không đưa tao đánh mày!"
Đương nhiên Khương Nghiên biết mấy tên nhóc này muốn làm gì, dù sao cô cũng đã mười hai tuổi chứ không phải hai tuổi.
Nhưng từ nhỏ cô đã là tiểu bá vương, xưa nay chỉ có cô ăn hiếp người khác, có điều vừa chuyển đến trường mới, còn chưa kịp kéo bè kéo phái, giờ phút này một mình đơn thương độc mã đối mặt với năm tên ác bá, cô hơi do dự một chút.
Rốt cuộc là của đi thay người?
Hay là xắn tay áo tử chiến đến cùng?
Một mình cô chắc chắn là không đánh lại năm người, trừ khi có đại hiệp hăng hái vì việc nghĩa đến cứu cô.
Gần đây cô xem không ít phim võ hiệp, tràn đầy mong đợi rằng một hiệp khách anh tuấn sẽ đến, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ.
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ vẩn vơ, bọn tiểu thổ phỉ đã mất kiên nhẫn.
Không ngờ có đại hiệp từ trên trời giáng xuống thật.
Đại hiệp là một thiếu niên mặc đồng phục nhất trung, cưỡi một cỗ xe đạp, dừng lại bên cạnh nhóm người, nhíu mày hỏi đám nam sinh: "Các bạn nhỏ, đang chơi gì vậy?"
Mắt Tiểu Khương Nghiên sáng lên, cao giọng la lớn: "Anh ơi, bọn nó muốn cướp tiền của em!"
Thiếu niên bị khí thế hừng hực của cô dọa giật mình, khóe miệng co rút, chân chống trên mặt đất cười nói với mấy đứa nhóc: "Tiểu quỷ, ăn cướp là phạm pháp có biết không, có muốn anh báo cảnh sát bắt mấy đứa vào tù không?"
Mấy tên nhóc đầu gấu học sinh cá biệt không hiểu pháp luật lấy một chữ, nghe được hai chữ cảnh sát kia, lập tức bị dọa, mặt trắng bệch, nói một câu "Anh ơi bọn em sai rồi", sau đó lòng bàn chân như dính mỡ, nháo nhào chạy nhanh như chớp, phút chốc đã không thấy bóng dáng.
Chu Văn Hiên xuống xe đạp, cười hỏi tiểu cô nương còn đang đứng ngơ ngác: "Em gái nhỏ, nhà em ở đâu? Sao lại tự đi về một mình?"
Thiếu niên có gương mặt như trăng thanh gió mát, anh tuấn thư sinh, khi cười lên lại sạch sẽ ôn hòa. Khương Nghiên nhìn anh, trái tim bé nhỏ lặng lẽ đập thình thịch.
Cô run lên cả buổi mới hoàn hồn, giơ tay chỉ phía trước, lúng túng nói: "Nhà em ở Phù Dung Uyển phía trước nè."
"Thật à? Anh cũng ở đó. Em vừa mới tới hả, sao anh chưa gặp em bao giờ?" Chu Văn Hiên cười hỏi.
Khương Nghiên gật đầu: "Dạ, vừa mới chuyển đến được hai tháng."
Chu Văn Hiên nói: "Đã tiện đường như thế thì anh chở em về nhà."
Khương Nghiên hiếm khi có chút ngượng ngùng: "Vậy có phiền anh lắm không ạ?"
Chu Văn Hiên nói: "Có gì mà phiền phức, lên xe đi em."
"Dạ."
Khương Nghiên chậm rãi đi đến yên sau xe đạp, nhẹ nhàng leo lên.
Không ngờ lại xảy ra một chuyện.
Bốp một tiếng.
Bánh xe sau vì không chịu nổi trọng lượng của tiểu Khương Nghiên nên đã anh dũng hi sinh.
Khương Nghiên lấy lại tinh thần, vội vàng leo xuống, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên, ấp úng nói: "Anh ơi, em đè thủng lốp xe của anh rồi."
Chu Văn Hiên cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, nhưng mà không thể trách tiểu cô nương người ta được, có nặng hơn nữa cũng không đè thủng được lốp, là do xe anh quá cũ rồi thôi.
Anh cười lắc đầu: "Không trách em được, xe anh vốn hỏng rồi."
"Thật ạ?" Khương Nghiên vẫn ngại ngùng, dù sao chuyện mình ngồi thủng lốp xe người ta là thật.
"Ừ." Chu Văn Hiên gật đầu, ôn nhu nói, "Vậy chúng ta cùng về thôi."
Khương Nghiên xưa nay miệng mồm luyên thuyên lần đầu tiên yên tĩnh như thế, thậm chí còn nhét khoai tây chiên đang cầm trên tay lặng lẽ nhét vào cặp sách, đi song song với Chu Văn Hiên như một thục nữ chính hiệu.
Tới trước nhà Chu Văn Hiên, anh đứng ở cửa vẫy tay với cô: "Bạn nhỏ, tạm biệt!"
Khương Nghiên vẫy tay, quay người mím môi, lấy dũng khí hỏi: "Anh ơi, anh tên gì?"
Chu Văn Hiên: "Anh là Chu Văn Hiên."
Khương Nghiên cười nói: "Em là Khương Nghiên, Khương trong Khương Tử Nha, Nghiên là chữ nữ tên cạnh chữ khai*, có nghĩa là xinh đẹp ạ."
*tên của Khương Nghiên là姜妍, chữ Nghiên (Yán) 妍 gồm hai chữ Nữ 女 (Nǚ) và Khai 开(kāi)
Nói xong, cô đỏ mặt bỏ chạy.
Nhà mới Khương gia chỉ cách Chu gia mấy căn, đứng trên sân thượng là có thể nhìn thấy sân trước Chu gia.
Khương Nghiên chạy về nhà, cả cặp sách còn chưa bỏ xuống đã chạy đến bên sân thượng, nhón chân nhìn qua hiên nhà Chu gia.
Chu Văn Hiên đang ngồi trong sân sửa xe đạp.
Thay xong lốp xe, dường như cảm nhận được có người đang nhìn, anh bất ngờ ngẩng đầu nhìn về phía Khương Nghiên.
Khương Nghiên giật nảy mình, vội vàng rụt đầu về.
Một lát sau thò đầu ra nhìn, thiếu niên trong sân nhỏ đã không còn ở đó, chỉ còn chiếc xe đạp vừa sửa xong.
Khương Nghiên hậm hực xuống lầu.
Đúng lúc ba mẹ Khương vừa tan làm về nhà.
Mẹ Khương cầm hộp bánh ngọt nhỏ nói: "Bảo bối, xem hôm nay mẹ mua cho con gì đây. Là bánh ngọt vị xoài con thích nhất đó!"
Mắt Tiểu Khương Nghiên sáng lên, nhưng dường như nhớ đến điều gì, cô chu môi, nghiêm túc nói: "Con không muốn ăn, con muốn giảm béo!"
Ba Khương và mẹ Khương: ???
Bữa tối nay Khương Nghiên chỉ ăn có nửa bát cơm thì buông đũa, sau đó về phòng, lấy đồ ăn vặt đưa cho ba mẹ, nhắc lại lần nữa là mình muốn giảm béo.
Thế nhưng giảm béo rất rất khó.
Chưa đến tám giờ, bụng cô đã sôi lên ùng ục, nghĩ đến lốp xe của Chu Văn Hiên bị mình đè thủng, cô cố gắng nhịn đói, làm xong bài tập thì bò lên giường.
Không ngờ, lần đầu tiên trong đời ăn uống điều độ lại trằn trọc không sao ngủ được, ban đầu chỉ là bụng sôi lên, về sau, bụng nhỏ cũng bắt đầu đau.
Một lát say, cô bỗng nhiên cảm giác được dưới thân có một luồng nhiệt tuôn ra ngoài, đứng lên cởi quần ra nhìn, thấy trên quần lót có máu đỏ một mạnh, bị dọa suýt nữa thì ngất.
"Mẹ ơi! Mẹ ơi!"
Cô kéo quần lên, nhảy xuống giường kêu to.
Nghe con gái gọi, mẹ Khương vội vàng chạy đến: "Sao vậy con?"
Khương Nghiên khóc bù lu bù loa, thở không ra hơi: "Mẹ ơi, máu... máu nhiều lắm."
Mẹ Khương nghe xong cũng hoảng, vội vàng nâng mặt cô kiểm tra: "Ở đâu con? Chỗ nào chảy máu?"
Khương Nghiên cởi quần cho bà xem: "Mẹ ơi, có phải con sắp chết rồi không?"
Mẹ Khương nhìn, lập tức thở phào, dở khóc dở cười: "Bé ngốc, con quên lời mẹ đã nói với con rồi sao? Đây là dấu hiệu con trưởng thành rồi, trở thành đại cô nương rồi."
Lúc này Khương Nghiên mới nhớ mình như mẹ có nói với mình về chu kỳ sinh lý, ngừng khóc, chớp mắt mấy cái: "Đây là chu kỳ mà con gái lớn lên đều sẽ có hả mẹ?"
Mẹ Khương cười gật đầu, cảm thán: "Đúng rồi! Từ giờ trở đi, bảo bối cho mẹ đã trở thành đại cô nương rồi! Để mẹ đi lấy băng vệ sinh cho con."
Thay quần xong trở lại trên giường, cơn khủng hoảng của Khương Nghiên đã dần ổn định lại.
Cô nghĩ, hôm nay hẳn là một ngày rất đặc biệt.
Đầu tiên là quen biết với một anh trai rất đặc biệt.
Sau đó là chào đón kỳ kinh nguyệt đầu tiên của mình.
Ngày hôm đó, cô từ một đứa nhỏ biến thành thiếu nữ.
*
Bởi vì nhất trung cao trung có hình thức nội trú, tất cả học sinh phải ở ký túc xá trường, chỉ được về nhà vào cuối tuần.
Chỉ có chiều tối thứ sáu và cuối tuần, Khương Nghiên mới có cơ hội "tình cơ gặp" Chu Văn Hiên.
Nhưng lần nào Chu Văn Hiên cũng không ra ngoài nhiều, phần lớn thời gian cuối tuần đều ở trong nhà, khiến cho cơ hội tình cờ gặp gỡ của cô càng ngày càng ít.
Nhưng tục ngữ có câu, không có cơ hội thì hãy tự tạo cơ hội.
Đợi đến mùa xuân, cô mua cái diều, cố ý thả trong khu phố, nhắm vào cửa Chu gia, con diều bướm bảy màu của cô bay lượn trong khoảng không phía trên nhà họ Chu.
Khương Nghiên nhanh chóng quyết định cắt đứt dây diều, con bướm nhẹ nhàng rơi vào cây hồng trong sân.
Mắt cô sáng lên, vội vàng đến gõ cửa.
Người mở cửa là Chu Văn Hiên, nhìn thấy tiểu cô nương, anh cười hỏi: "Bạn nhỏ Khương Nghiên, có chuyện gì sao?"
Lúc nào anh cũng gọi cô là bạn nhỏ Khương Nghiên.
Khương Nghiên ấp úng nói: "Em thả diều làm rơi trong nhà anh."
Chu Văn Hiên quay đầu, ánh mắt rơi vào con bướm trên cây hồng, cười nói: "Hèn gì ban nãy anh thấy có gì rơi xuống, thì ra là diều của em. Vào đi, anh lấy xuống giúp em."
"Cảm ơn anh ạ."
Khương Nghiên đi theo chàng trai cao gầy vào nhà.
Đây là lần đầu tiên cô tới nhà anh.
Đập vào mắt là chiếc xe đạp bị cô ngồi thủng lốp kia.
Cô liền chột dạ, tối qua lại nhịn không được ăn hai miếng bánh kem.
Chu Văn Hiên tìm cái thang leo lên cây lấy con diều xuống.
"Ấy! Hỏng rồi!" Anh đến trước mặt Khương Nghiên, có chút tiếc nuối nói.
"Ôi."
Chu Văn Hiên nhìn cô, cười nói: "Không sao đâu, anh đi tìm hồ dán sửa lại cho em."
Khương Nghiên ngạc nhiên nhìn anh: "Anh tốt thật đó."
Chu Văn Hiên: "Chuyện nhỏ mà."
Tay nghề của anh cũng không tệ, con diều bị rách sau khi được anh chỉnh sửa lại là một con bướm bảy sắc cầu vồng hoàn hảo sinh động.
Đại hiệp của cô đúng là không có gì không làm được.
Khương Nghiên mừng rỡ ôm diều về nhà.
Chỉ là con diều này không còn được bay lượn trên bầu trời nữa, cô cẩn thận cất nó vào ngăn tủ.
Về sau lên sơ trung.
Đám học sinh sơ trung khi ấy còn nhỏ, mặc dù công khai yêu đương không nhiều nhưng chuyện ai thích ai đã trở thành một trong những chủ đề của thiếu niên thiếu nữ mới biết yêu.
Dường như lên sơ trung, mỗi người phải có một người mình thích thì mới đúng.
Lên sơ nhất Khương Nghiên cuối cùng cũng ngộ ra, cảm giác kỳ lạ của mình đối với Chu Văn Hiên gọi là thích.
Nhất trung, sơ trung và cao trung nằm gần nhau.
Bên cao trung có nhiều nam sinh dáng dấp soái ca, đám học sinh sơ trung rất nhiều đứa si mê, tranh thủ giờ ra chơi liền chạy đến cao trung ngắm soái ca. Một trong số đó là Chu Văn Hiên cao nhị.
Khương Nghiên vừa lên sơ trung được vài ngày đã biết từ hồi nhất trung, Chu Văn Hiên đã là nhân vật phong vân, năm nào thi cũng đứng nhất, chơi bóng rổ giỏi, còn được làm đại diện phát biểu.
Có điều anh là người khiêm tốn, ăn mặc giản dị, lại chạy chiếc xe đạp cũ, nhiều người nghĩ rằng anh là con nhà bình thường nên cũng bớt đi một chủ đề bàn tán lúc nhàn rỗi.
Nhưng nam sinh như thế chắc chắn không thiếu con gái thích.
Lần đầu tiên Khương Nghiên nhìn anh chơi bóng đã biết đến nguy cơ này.
Lúc đầu anh đầy mồ hôi đi vào sân uống nước, ít nhất có năm sáu nữ sinh sẽ chen nhau đến đưa nước.
Nhưng bạn nhỏ Khương Nghiên nghé con không sợ cọp, đối mặt với các đối thủ nữ sinh cao trung xung quanh, cô không hề ngại ngùng e ngại, ỷ vào ưu thế thân hình, phá vòng vây leo lên trước, cầm chai nước trong tay đưa ra.
"Anh ơi, uống nước đi."
Chu Văn Hiên vốn đang cầm chai nước của mình, thấy là cô, cười nhận lấy: "Cảm ơn bạn nhỏ Khương Nghiên, em cũng tới xem bóng sao?"
Khương Nghiên gật đầu, đỏ mặt nói: "Anh chơi bóng lợi hại quá đi!"
Mặc dù tính cách Chu Văn Hiên ôn hòa nhưng không phải là trung tâm điều hòa không khí, cư xử tốt với các bạn nữ nhưng vẫn duy trì khoảng cách không để người ta có chút ảo tưởng nào.
Đây là lần đầu tiên anh nhận nước của con gái, đương nhiên các nữ sinh bên cạnh hiếu kỳ, nhao nhao nhìn Khương Nghiên.
Mặc dù Khương Nghiên đã một mét sáu, nhưng quả thật dáng vẻ vẫn con trẻ con, huống hồ còn mặc đồng phục sơ nhất,
Thì ra chỉ là một học sinh sơ trung, còn là một nữ sinh mũm mĩm nữa.
Một chút bát quái xung quanh lập tức tan thành mây khói.
Khương Nghiên gan lớn mặt dày, đến sơ nhị, chuyện cô thích Chu Văn Hiên đã lan truyền ra cả lớp.
Dưới sự giật dây của bè bạn, lễ Giáng Sinh năm đó, cô cầm hộp sô cô la hào hứng chạy đến tỏ tình với Chu Văn Hiên.
Buổi chiều trước khi lên lớp, cô đến phòng học của anh.
Đa số học sinh đã về lớp, một nữ sinh bị Chu Văn Hiên nhã nhặn từ chối quà tặng uể oải rời đi.
Bạn nhỏ Khương nhanh nhẹn xông vào, hai tay đưa hộp sô cô la hình trái tim cho Chu Văn Hiên: "Anh ơi, Giáng Sinh vui vẻ!"
Chu Văn Hiên hơi sửng sốt, bật cười nói: "Sao em lại đến đây?"
Khương Nghiên nói: "Đến tặng quà Giáng Sinh cho anh."
Chu Văn Hiên cười nhận lấy: "Cảm ơn bạn nhỏ Khương Nghiên."
Khương Nghiên nhìn xung quanh, hít sâu một hơi, cao giọng nói: "Anh, em thích anh! Em muốn yêu đương với anh!"
Ban đầu xung quanh đang ồn ào bỗng im lặng kỳ lạ, sau đó lại một trận cười vang.
Chu Văn Hiên cũng ngây ngẩn cả người, lấy lại tinh thần, mặt hơi thẹn thùng, được học sinh sơ trung tỏ tình vẫn có gì đó ngại ngại.
Anh cầm sô cô la, kéo Khương Nghiên ra ngoài lớp, đến góc hành lang không người, anh ôn nhu nghiêm túc nói: "Khương Nghiên, em có biết em đang nói gì không?"
Khương Nghiên gật đầu: "Dạ biết, em thích anh Văn Hiên, nhưng em biết bây giờ còn nhỏ phải chú tâm vào việc học nên không thể yêu đương, vì thế em nói cho anh biết trước suy nghĩ của em, đợi em lớn hơn một chút, chúng ta lại tính đến chuyện yêu đương."
Mặc dù cô nói lời này rất đanh thép, nhưng hai gò má trắng nõn vẫn không nhịn được nóng lên.
Chu Văn Hiên nhìn nữ sinh trước mặt không biết sợ là gì, có chút dở khóc dở cười. Anh đã nhận được không ít lời tỏ tình của con gái, nhưng đây là lần đầu tiên được học sinh sơ trung tỏ tình.
Từ chối trực tiếp thì sợ làm tổn thương lòng tự trọng của tiểu cô nương, không nói rõ ràng thì lại sợ cô có ý nghĩ không thiết thực.
Anh suy nghĩ một lát, hít sâu một hơi, ôn nhu nói: "Em cũng biết đó bây giờ em còn nhỏ, không phải lúc để thảo luận chuyện này. Đợi em trưởng thành rồi chúng ta hãy nghĩ đến chuyện này được không?"
Khương Nghiên nghiêng đầu, hiếu kì hỏi: "Vậy phải đợi đến bao lớn ạ?"
Chu Văn Hiên nói: "Ít nhất cũng phải đợi em lên đại học."
Khương Nghiên nghiêm túc suy tư một lát, gật đầu: "Được, đợi em thi lên đại học, chúng ta lại tính chuyện yêu đương." Dừng một chút, cô lại không yên lòng nói, "Vậy anh phải chờ em đó, không được vụng trộm tìm bạn gái."
Chu Văn Hiên bật cười: "Được."
Trẻ con thôi mà, qua mấy năm nữa chắc hẳn cũng thấy bản thân mình buồn cười.
Nghe Chu Văn Hiên cam đoan, Khương Nghiên hài lòng rời đi.
Người đi rồi, Chu Văn Hiên mới nhận ra sô cô la trong tay còn chưa trả cho người ta.
Vậy thì cứ nhận lấy.
Anh lấy một viên, bóc lớp vỏ giấy bên ngoài bỏ vào miệng.
A, còn rất ngọt nữa đấy.
Có điều lời nói của đàn ông đều là lừa dối.
Chu Văn Hiên cũng không ngoại lệ.
Một năm sau, anh lên thủ đô học đại học.
Sau đó, hai ông bà Chu gia lần lượt qua đời, anh cũng không trở về nữa.
Đợi đến khi Khương Nghiên chăm chỉ học tập đỗ vào đại học của anh, còn giảm béo thành công thì anh đã đi nước ngoài. Sau khi về nước, anh lại đến Giang Thành.
Mấy năm đó, hai người không ở cùng thành phố.
Thật ra Khương Nghiên đã không còn liên lạc với anh, mấy chuyện đó đều là nghe được từ người khác.
Tuổi tác lớn dần, nhìn lại lần tỏ tình kia của mình quả thật rất buồn cười.
Đúng là lịch sự đen tối trong đời.
Cô cũng hiểu rõ lời Chu Văn Hiên nói năm đó không thể coi là thật, đó chẳng qua chỉ là lời nói lấy lệ với trẻ còn thôi.
Có điều, nhiều năm sau như vậy, cô lại không gặp được người con trai nào khiến mình rung động như anh.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra có thể viết thành một truyện riêng, nhưng bản thảo đã quá nhiều, chỉ có thể viết thành phiên ngoại –
Chu học trưởng đã cứu vớt thế giới của tôi, tôi muốn lấy thân báo đáp.