Editor: Dì Annie
Sáng hôm sau Diệp Mân có một môn tự chọn. Số người đăng kí môn này cũng nhiều, khoảng bốn mười người.
Đa số nghiên cứu sinh đều tự giác đến lớp nên giáo viên ít khi điểm danh. Theo Diệp Mân được biết, Tần Mặc cũng đăng kí môn này nhưng từ lúc khai giảng đến giờ, cô chưa từng thấy anh lên lớp buổi nào.
Trăm phần trăm là cúp khóa này rồi.
Đến lớp, Diệp Mân tìm vị trí giữa lớp quen thuộc, vừa ngồi xuống chuẩn bị lấy sách vở ra liền nghe bên cạnh có người hỏi: "Bạn học, chỗ này có ai ngồi không?"
Diệp Mân đang định trả lời "Không có" chợt ngẩng đầu.
Người đàn ông cao lớn tươi cười, dáng vẻ cà lơ phất phơ này không phải Tần Mặc thì ai?
"Sao cậu lại tới đây?" Diệp Mân kinh ngạc hỏi.
Tần Mặc ngồi xuống ghế cạnh cô, nói: "Tôi đi học chứ sao."
Hừ, hơn nửa học kỳ rồi mới nhớ tới chuyện đi học, sao cậu không lên trời luôn đi!
Diệp Mân nhìn dáng vẻ anh hờ hững hoàn toàn không có ý định lấy sách vở ra, cô hỏi: "Sách của cậu đâu?"
"Không có".
Trả lời cũng thẳng thắn thật.
Tần Mặc nhìn cô, chỉ vào cuốn sách trước mặt nói: "Lát nữa tôi xem cùng với cậu."
Diệp Mân rất muốn lườm anh một cái.
Hai người đang nói, một nam sinh ngồi sau chọc Tần Mặc, cười hì hì: "Ôi Tần thiếu gia? Sao hôm nay cậu nhớ đến chuyện đi học rồi?"
Tần Mặc không biết xấu hổ nói: "Sao tôi lại không thể đi học? Không phải tôi vẫn luôn đến lớp à?"
Nam sinh ngồi sau: "..."
Diệp Mân: "..."
Tần Mặc cười, lại nhìn cô gái bên cạnh, quan sát cô một lượt, dường như thuận miệng hỏi: "Sao hôm nay cậu không mặc đồ mới đi học?"
Diệp Mân lạnh nhạt nói: "Mặc như vậy đi học không tiện."
Tần Mặc khinh thường: "Có gì mà không tiện?"
Anh còn muốn nói gì đó nhưng giáo viên đã tới, Diệp Mân ngăn anh: "Lát nữa rồi nói, vào tiết rồi."
Tần Mặc: "..."
Anh hậm hực ngậm miệng.
Dĩ nhiên Tần Mặc không phải muốn đến lớp.
Sáng nay anh ra ngoài, vốn định đến phòng thí nghiệm như mọi hôm, chợt nhớ hình như hôm nay có một môn tự chọn, không hiểu sao nhiệt huyết dâng trào, chân đổi hướng đi đến lớp học đã lâu chưa mò tới.
Lâu rồi không đi học, anh phát hiện lớp học vẫn nhàm chán như cũ, hơn nữa môn học này không bổ ích cho dự án hiện tại của anh.
Anh liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh, không nghĩ ra sao cô lại chăm chú nghe như vậy.
Chắc là học bá rèn luyện bản thân đây!
Anh bĩu môi, cảm thấy Diệp Mân chính là hình mẫu của một học bá mẫu mực. Ngồi không thì hơi lãng phí thời gian, anh lấy trong balo ra quyển sổ, bắt đầu ngồi tô tô vẽ vẽ.
Diệp Mân liếc hành động của anh, khóe môi trầm xuống.
Đã không nghe giảng còn chạy tới lớp làm gì?
Có điều cũng không lãng phí thời gian lắm.
Cô nghiêm túc nghe giảng hai tiết, Tần Mặc cũng nghiêm túc ngồi phác thảo bản thiết kế hết hai tiết.
Đợi giáo viên thông báo hết tiết, lớp học lại huyên náo ồn ào, Diệp Mân vừa thu dọn cặp sách vừa hỏi: "Thật không biết cậu lên lớp làm gì?"
Tần Mặc ném vở vào ba lô, cười nói: "Đến khảo sát xem học bá đi học thế nào không được hả?"
Diệp Mân hờ hững cười lạnh.
Tần Mặc đeo balo đứng lên, nhìn đồng hồ hỏi: "Cậu đi ăn cơm hả?"
"Ừ."
"Tôi cũng đi, cùng ăn đi."
"Tôi đi căn tin."
"Tôi cũng đi căn tin, lâu rồi không ăn đồ ăn ở căn tin."
Diệp Mân cười khan: "Lâu rồi không ăn là tính từ lúc năm nhất mới vào trường hả?"
"Ồ!" Tần Mặc cố ý khoa trương nói, "Cái này mà cậu cũng biết nữa hả? Không hổ là học bá mà."
Diệp Mân nguýt anh: "Mau tránh ra đi, đừng cản đường."
Khóe miệng Tần Mặc vểnh lên, tránh ra, lại hơi khom người bày ra dáng vẻ của thân sĩ*.
*thân sĩ: người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội cũ
Diệp Mân buồn cười lắc đầu.
Hai người đi song song nhau, hòa vào đám đông trên hành lang đi về phía cầu thang. Đi được vài bước, Tần Mặc bỗng chỉ vào hai nữ sinh ăn mặc thời thượng phía trước nói: "Cậu nhìn đi, người ta cũng mặc váy mang giày cao gót đi học có gì không tiện đâu?"
Diệp Mân ngẩng đầu nhìn hai cô gái anh vừa chỉ, lạnh nhạt nói: "Người ta là người ta, tôi là tôi."
Tần Mặc xoay người nhìn cô, dáng vẻ hận không thể rèn sắt thành thép* nói: "Cậu nhìn lại cậu đi, cận không nặng mà suốt ngày đều đeo kính. Không mặc sweater thì cũng là hoodie, dáng người không cao mà ngày nào cũng mang giày đế bằng. Tôi nói cậu nghe, dáng vẻ của cậu thế này không tìm được bạn trai đâu."
*hận không thể rèn sắc thành thép ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
Diệp Mân dừng bước, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn anh.
Tần Mặc dường như chưa nhận ra ý lạnh trong ánh mắt cô, tiếp tục tìm đường chết nói: "Đàn ông đều là động vật cảm tính, dáng vẻ cậu thế này thì ai mà chú ý? Rõ ràng dáng dấp cậu rất tốt, đầu óc cũng thông minh sao không biết phát huy thế mạnh của mình. Đừng nói với tôi lớn như vậy rồi mà cậu còn chưa yêu đương nha?"
"Thì sao?" Diệp Mân bất ngờ hỏi lại.
Tần Mặc tận tình khuyên nhủ, tốn công dạy bảo, không ngờ lại nghe được một câu như vậy. Anh nghẹn họng, còn chưa đáp lại đã nghe đối phương tiếp tục nói: "Tình sử phong phú là chuyện rất đáng để khoe khoang lắm hả? Hay nói cách khác, đùa giỡn tình cảm của người khác đáng khoe lắm hả?"
"Được người ta thích thì nên vui mừng sao? Yêu đương ngắn ngủi với nhiều người thì vui lắm sao?"
"Vậy tôi hỏi cậu, cậu biết thích thật lòng là thế nào không?"
Cô liên tiếp hỏi, Tần Mặc không kịp chuẩn bị cứ đứng nguyên tại chỗ, không có sức chống đỡ, nhất thời cảm thấy khó hiểu, lại như bị đâm trúng chỗ đau, từng chữ của cô đâm thẳng vào tim gan anh.
Từ nhỏ anh đã thuận buồm xuôi gió, được nhiều người yêu mến tôn trọng. Người ta thường nói, người như anh phong lưu là chuyện bình thường, bản thân anh cũng thấy vậy, huống chi anh còn được nhiều người theo đuổi.
Anh không khác đám đàn ông hư hỏng là bao, cũng thấy tự hào đắc ý khi yêu đương với một cô gái xinh đẹp.
Mỗi khi thấy con gái như con mồi dâng tới miệng đúng là thấy thỏa mãn cái lòng hư vinh nông cạn kia.
Đương nhiên đối với thứ quá dễ dàng có được, anh cũng không thích thật lòng.
Nhưng thích thật lòng rốt cuộc là thế nào đây?
Anh chưa từng nghĩ tới.
Lớp vỏ bọc trên thân xác trống rỗng bỗng nhiên bị người ta thẳng thừng chọc thủng, anh không tìm được lý do để phản bác, nhưng cũng không muốn thừa nhận là mình nông cạn, chỉ có thể thẹn quá hóa giận.
Gương mặt vốn mang ý cười bỗng trầm xuống, anh nhìn đôi mắt đen lạnh lùng của Diệp Mân, mỉm cười nói: "Cậu tưởng cậu hiểu rõ tôi lắm hả? Tôi nể mặt mũi thầy Vương nên mới cho cậu gia nhập nhóm. Cậu có chút thành tích đã tự cho là mình lợi hại rồi nhìn ai cũng thấy chướng mắt sao? Cậu nghĩ là chúng tôi không có học bá như cậu thì không được chắc?"
Diệp Mân nghe anh mỉa mai, mím môi không trả lời, chỉ hờ hững quay đầu bỏ đi.
Thái độ thờ ơ lạnh nhạt rõ ràng là khinh thường, càng làm cho Tần Mặc giận tím mắt, anh thuận tay cầm ba lô nện lên tường bên cạnh.
Hành động này khiến mấy học sinh đi ngang đều nhao nhao nhìn anh.
"Nhìn gì mà nhìn!" Tần thiếu gia thẹn quá hóa giận hét lớn.
Rồi lại cảm thấy hơi mất mặt, nhanh chóng rời đi.
*
Diệp Mân đi đến nhanh, mãi đến con đường vắng người trong trường mới đi chậm lại.
Cô cũng không hiểu vì sao mình lại tức giận, thật ra nếu là người khác nói mấy lời này cô sẽ không để ý lắm, nhưng hết lần này đến lần khác nghe Tần Mặc nói ra, cô cảm thấy rất khó chịu.
Vì sao cô không có bạn trai, là vì không tìm được sao?
Dù xưa nay cô không chú trọng cách ăn mặc của mình nhưng trong khoa điện tử nhiều nam ít nữ, nữ sinh như cô sao không có ai theo đuổi được chứ, đương nhiên trong số những người theo đuổi cũng không thiếu nam sinh ưu tú.
Nhưng vì sao cô không có bạn trai?
Đó là vì... Là vì cô không buông thả như anh, cô chịu trách nhiệm cho tình cảm của mình.
Cô cho rằng mình đã sớm chấp nhận sự thật thích công tử đào hoa này, nhưng hôm nay nói ra mấy lời kia, cô biết thì ra mình vẫn để ý chuyện đó.
Không đúng, chỉ là trước kia không thèm để ý, vì trước kia thích anh phần lớn là do tưởng tượng. Bây giờ ở cùng nhau nhiều, những tưởng tượng kia trở nên cụ thể, tình cảm của cô cũng dần rõ ràng hơn, thậm chí còn muốn thể hiện ra.
Cho nên cô bắt đầu để ý.
Trong lòng cô bỗng buồn vô cớ.
Nhưng cô hiểu rõ, nước đi này thật không dễ dàng.
Từ nhỏ cô luôn đứng đầu và chỉ làm những điều mà cô chắc chắn.
Đương nhiên chuyện tình cảm cũng vậy.
*
Chuyện buổi sáng không vui cũng không ảnh hưởng đến việc Diệp Mân đến phòng thí nghiệm buổi chiều.
Có thể khống chế cảm xúc nhanh chóng cũng là một ưu điểm của cô.
Tâm trạng của cô tương đối ổn định, nhưng Tần Mặc thì không bình tĩnh như vậy.
Thấy cô đến, anh yên lặng liếc cô rồi lại cấp tốc thu ánh mắt, giả vờ nhìn máy tính.
Vì quá tức giận mà buổi trưa anh chả ăn uống gì nhiều đã đến phòng thí nghiệm. Thời gian dần trôi, sự phẫn nộ này không có chỗ phát tiết cũng chầm chậm tan đi, anh lại bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ mấy lời Diệp Mân.
Phải thừa nhận là anh đã quen được người ta thích, hưởng thụ việc ngoắc tay một cái đã có gái đẹp bên cạnh, nhưng xưa nay anh chưa từng nghĩ, cảm giác thành tựu đó thật nông cạn.
Anh cũng chưa thật lòng thích ai, nhìn thì đa tình nhưng thật ra là người vô tình. Thậm chí mỗi lần cưỡi ngựa xem hoa yêu đương với một người, anh lại thấy hình như mình mất đi cảm giác thích.
Vì sao lại tức giận với cô?
Đơn giản là vì cô đâm trúng nội tâm trống rỗng nông cạn của anh.
Cô nói không sai chút nào.
Thế là anh lại bắt đầu hối hận vì đã vạ mình, đồng thời cũng thấy mình đánh mất phong độ.
Người ta nói về sinh hoạt cá nhân, anh lại lôi chuyện công việc vào.
Cũng may Diệp Mân vẫn tới phòng thí nghiệm đúng giờ, điều này làm anh âm thầm thở phào.
Đúng là học bá, công tư rõ ràng.
Đương độ xuân về muôn hoa tươi tốt. Buổi chiều, ánh nắng nhè nhẹ chiếu qua cửa sổ, hắt lên một góc phòng, trong phòng chỉ có tiếng gõ bàn phím lạch cạch, không khí có hơi tĩnh mịch.
Tần Mặc không tập trung được, liếc nhìn cô gái đang chăm chú bên cạnh, lại quay đầu vỗ vai Lâm Khải Phong, nói: "Uống cà phê không tôi order tới?"
Lâm Khải Phong duỗi tay nói: "Cũng hơi buồn ngủ, gọi cho tôi một cốc Americano với!"
"Ừ." Tần Mặc gật đầu, đang chuẩn bị tinh thần giả vờ hỏi Diệp Mân đã thấy cô đứng lên từ lúc nào, cầm cốc và gói cà phê hòa tan đi ra ngoài.
"..."
Anh yên lặng nhìn bóng lưng cô, miệng hơi hé nhưng chưa kịp nói lời nào.
"Này!" Lâm Khải Phong bỗng dưng đập anh một phát.
Tần Mặc không kịp chuẩn bị, suýt chút nữa giật mình: "Làm gì vậy?"
Lâm Khải Phong nhìn cửa trống không, lại nghi ngờ nhìn anh: "Cậu và Diệp Mân cãi nhau hả?"
Tần Mặc hơi sửng sốt, phun ra một câu: "Đm*, cái này cậu cũng nhìn ra được hả?"
*nguyên văn là Ta dựa vào, cũng là một câu chửi thề tương tự với Đm trong tiếng Việt
"Thật à?" Lâm Khải Phong đáp, "Cậu lại trúng gió khi dễ người ta gì nữa vậy?"
Tần Mặc: "..."
Được rồi, đúng là anh nói sai, nhưng chỉ là đùa một chút thôi không hề có ác ý, ai biết cô lại phản ứng dữ vậy.
Đương nhiên anh cũng thừa nhận, sau đó mình chế giễu cô quả thật có hơi mất phong độ.
Anh sờ mũi, hơi mất tự nhiên ấp úng: "Nếu như... Tôi nói là nếu như, nếu cậu là con gái, bình thường không chú trọng cách ăn mặc, bị nam sinh nói đùa là trách sao không tìm được bạn trai thì cậu có tức giận không?"
Lâm Khải Phong kinh hãi: "Cậu nói với Diệp Mân vậy hả?"
Con mẹ nó, cậu là con giun trong bụng lão tử đấy à?
Tần Mặc nghiêm mặt nói: "...Tôi chỉ là nói nếu thôi."
Lâm Khải Phong không để ý đến chữ "nếu" của anh, giương nanh múa vuốt phẫn nộ nói: "Sao mà không tìm được bạn trai? Tiểu Diệp học bá người ta năm nào cũng đứng nhất, dáng dấp cũng xinh đẹp, là nữ thần của trường chúng ta đó, không ít nam sinh thích cô ấy, chỉ là không dám theo đuổi thôi."
"Thật à?" Điều này làm Tần Mặc hơi ngạc nhiên.
"Đương nhiên là thật", Lâm Khải Phong đáp, "Hồi năm hai, Triệu Hãn khoa mình có theo đuổi cô ấy đó."
Tần Mặc mở to mắt: "Triệu Hãn? Không phải cậu ta có bạn gái rồi à sao còn chân đạp hai thuyền? Cái loại vương bát đản* này mà cũng xứng theo đuổi Diệp Mân hả?"
*vương bát đản: con rùa rụt cổ, ý chửi là đồ khốn
Anh nghiến răng nghiến lợi nói, cứ như vị bạn học Triệu này mà ở trước mặt thì anh đã chặt người ta thành tám khúc.
Lâm Khải Phong nhếch miệng: "Cậu đừng nói người ta là vương bát đản, so với bản cáo trạng của cậu, Triệu Hãn chỉ đáng làm đệ tử thôi. Hơn nữa, lúc cậu ấy theo đuổi Diệp Mân thì vẫn là thiếu niên ngây thơ mới biết yêu. Theo đuổi nửa học kỳ mà Diệp Mân không đồng ý nên mới đổi mục tiêu."
Tần Mặc nghe xong càng phẫn nộ: "Theo đuổi người ta tận nửa học kỳ, không phải vương bát đản thì là gì? Dừng một chút để tôi mắng cậu ta mới được."
Lúc này trong một phòng thí nghiệm ở bên kia đại dương, bạn học Triệu Hãn bỗng hắt hơi một cái.
Lâm Khải Phong cười lạnh nhìn anh nói: "Lão Tần, rốt cuộc cậu làm chuyện gì có lỗi với Diệp Mân? Sao tôi thấy cậu đang chột dạ nhỉ. Có thật là cậu chỉ nói mấy lời không tìm được bạn trai thôi không?"
Tần Mặc chột dạ hắng giọng nói: "Tôi còn nói mấy lời nữa", dừng một chút anh lại bổ sung, "Còn nói cô ấy hơi kiêu ngạo."
Lâm Khải Phong hoàn toàn khinh thường: "Sao cậu lại nói vậy? Cùng lắm là Diệp Mân có hơi thanh cao chứ kiêu ngạo chỗ nào? Là cậu ảo giác thì có."
Là ảo giác thôi sao?
Tần Mặc xác định là không phải.
Ít ra trước mặt anh, sự kiêu ngạo của cô thỉnh thoảng sẽ bộc lộ ra bên ngoài.
Anh đã từng gặp rất nhiều cô gái kiêu ngạo hoặc giả bộ kiêu ngạo nhưng anh chưa từng để ý. Sự kiêu ngạo của cô rất khó phát hiện, cô che giấu rất tốt. Nhưng một khi bộc lộ ra lại khiến người ta cảm thấy mình làm sai điều gì đó.
Ví dụ như sáng nay ở trường cô nói mấy lời kia, nếu là người khác anh sẽ không để bụng, thậm chí còn chẳng thèm ngó tới, nhưng chính miệng cô nói ra lại làm anh chột dạ suy nghĩ, sau đó cảm thấy hình như mình là tên nông cạn vương bát đản như lời cô nói.
Nghĩ tới đây Tần thiếu gia lại hơi tức giận.
Rõ ràng là tiểu Diệp học bá chỉ đối xử với anh như thế, còn với người khác thì lại cư xử chừng mực.
Thế nên ý định muốn làm hòa bị ý nghĩ này tạm thời ép xuống.