Hoa Hồng Dại

Chương 17: Gương mặt vốn lạnh nhạt bỗng chốc trở nên sinh động hơn nhiều




Editor: Dì Annie

Về ký túc xá, Tiêu Vũ đang ngồi trước bàn học, vừa xem hài vừa ăn vặt, thấy cô về, giơ tay cầm chiếc túi đầy ắp đồ ăn lên, mơ hồ nói: "Vừa nãy Triệu Đình về ký túc xá, mua cho bọn mình một đống đồ ăn vặt để cảm ơn hôm qua đưa cô ấy đi bệnh viện."

"Ừ." Diệp Mân gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

"Sao?" Tiêu Vũ buông túi, liếc cô, cười xấu xa: "Tớ vừa thấy cô ấy ngồi xe của Chung Dương, hai người họ quay lại rồi hả? Nói thật Chung Dương cũng không tệ, mới tốt nghiệp mấy tháng đã tự mua được xe, dù là xe bình thường thôi nhưng cũng lợi hại hơn nhiều nam sinh mới tốt nghiệp rồi."

Diệp Mân im lặng một lúc, nói: "Triệu Đình không quay lại với anh ta đâu."

"Sao vậy?" Tiêu Vũ khó hiểu, "Nếu theo drama ngôn tình thì đây chính là nữ chính bị nam cặn bã chơi đùa rồi vứt bỏ, bị tổn thương tinh thần và thể xác, được mối tình đầu thâm tình cứu vớt, nhận ra được chân ái sau đó vui vẻ đoàn viên."

Diệp Mân cười nói: "Ngoài đời cũng không giống trong tiểu thuyết."

Chung Dương cũng được tính là người nổi bật so với đám bạn cùng trang lứa, dáng dấp không tệ, thành tích xuất sắc, có được công việc tương đối tốt, vừa tốt nghiệp lương đã năm mươi vạn một năm. Có thể vài năm sau sẽ trở thành người thành đạt."

Nhưng Triệu Đình đã ngồi Lamborghini của Tần Mặc sao có thể cam tâm ngồi trên chiếc xe mười mấy vạn? Tìm được lối tắt cho đời mình sao có thể cam tâm ở bên một người đàn ông từ từ ra sức làm việc một năm tiền lương một năm năm mươi vạn chứ?

Lòng tham vốn không có đáy.

*

Chỉ nửa tháng sau, suy đoán của cô đã ứng nghiệm.

Vào một ngày đầu đông thời tiết khá tốt, sau tiết học buổi trưa cô đến thư viện trả sách, đi ngang qua tòa nhà khoa tài chính bỗng bị gọi lại: "Diệp Mân!"

Diệp Mân quay đầu, thấy gương mặt trang điểm tinh xảo của Triệu Đình đang tươi cười đi về phía cô.

Một cô gái có dã tâm, sức sống cũng kiên cường.

Chỉ nửa tháng ngắn ngủi, Triệu Đình đã không còn suy sụp như tối hôm đó, cả người lại bừng sáng hoạt bát.

"Đã lâu không gặp!" Triệu Đình đứng trước mặt cô, cười nói.

Diệp Mân gật đầu, cười nói: "Ừ, dạo này cậu sao rồi?"

"Cũng không tệ lắm. Chuyện lần trước chưa gặp cậu để cảm ơn, đêm đó làm phiền cậu và Tiêu Vũ rồi."

"Không có gì, cậu không sao là tốt rồi."

Triệu Đình gật đầu, trầm mặc nhìn cô một lúc, cong môi cười: "Tôi biết trong lòng cậu khinh thường tôi."

Diệp Mân hơi ngẩn người, buồn cười nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi."

Triệu Đình nhún vai, nói: "Không sao, chuyện tôi làm đúng là đáng khinh. Nhưng không còn cách nào khác, lúc đầu quen Tần Mặc vốn có mưu đồ, không muốn tay không ra đi."

Cô ta thẳng thắn như vậy, nhất thời Diệp Mân không biết nói gì.

Triệu Đình cười: "Gia cảnh tôi không tốt, từ nhỏ đến lớn cha mẹ đều phải tranh cãi về chuyện tiền nong. Tôi học tài chính cũng là để sau này kiếm được một công việc lương cao. Nhưng mà vào đời rồi mới thấy, có nhiều người sinh ra đã ở ngay vạch đích, tốt nghiệp cũng không lo tìm việc, có việc cũng không lo tương lai. Còn tôi không có gì cả, chỉ có thể tự cố gắng." Cô ta hơi dừng lại, đổi chủ đề, "Nhưng mà người như tôi, cũng nên có chút gì chứ đúng không?"

Diệp Mân hiểu ý cô ta.

Cô ta không có bối cảnh, nhưng có vốn liếng bản thân. Trong xã hội, vẻ bề ngoài vốn là tài nguyên, là giấy thông hành cho mọi việc thuận lợi.

Chỉ cần cô ta muốn, quả thật là có chút gì đó.

Diệp Mân trầm mặc một lát, nói: "Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, bất kể là con đường nào, chỉ cần chịu được rủi ro, không hối hận là được rồi."

Triệu Đình cười gật đầu: "Không sai." Cô ta dừng một lúc lại nói: "Diệp Mân, thật ra bản chất chúng ta không khác nhau, đều không cam lòng làm người bình thường, đều muốn thành công không phải sao?"

Diệp Mân nhìn cô ta, khẽ cười, không nói gì.

Triệu Đình tiếp tục nói: "Không phải cậu tham gia dự án của Tần Mặc vì thấy anh ấy có chống lưng nên muốn đi theo anh ấy gầy dựng tương lai sao?"

Diệp Mân gật đầu: "Vì tôi thấy dự án của cậu ấy có triển vọng."

Triệu Đình cười: "Tôi biết cậu có bản lĩnh, có thể cậu coi tôi là bạn cùng phòng phiền toái, nhưng tôi muốn nhắc cậu một câu. Lúc trước Tần Mặc có nói với tôi, anh ấy không có hứng thú cùng nữ sinh lập nghiệp. Cho nên cậu cũng nên chú ý, đừng vất vả quá, nếu không có ngày bị anh ấy kích ra khỏi tập thể."

Diệp Mân: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở."

Triệu Đình lại nói: "Có thể lời của tôi có hơi dư thừa, cậu cũng không phải là người không có đầu óc."

Diệp Mân cười: "Cậu đang khen ngợi tôi hả?"

"Dĩ nhiên. Cậu thông minh hơn tôi nhiều, hơn nữa biết mình muốn gì hẳn sẽ không dễ chịu thiệt thòi."

Đang nói thì có tiếng còi xe.

Triệu Đình vẫy tay với chiếc xe Mercedes gần đó, sau đó nhìn Diệp Mân: "Bạn tôi đang chờ, tôi đi đây!"

"Ừ, gặp lại sau."

Triệu Đình đi về chiếc xe Mercedes, được vài bước lại nhớ ra điều gì, quay lại nói: "Cho cậu một lời khuyên, Tần Mặc quen sống buông thả rồi, không thể thật lòng được đâu. Cho nên cậu nhất định phải vững lòng, đừng bị vẻ ngoài của anh ấy mê hoặc, tránh bị tổn thương."

Diệp Mân cong môi, gật đầu: "Cảm ơn lời khuyên chân thành của cậu."

Triệu Đình cười, quay người đi, lần này không dừng lại nữa, đi thẳng tới chiếc Mercedes-Benz kia.

Ngồi trong Mercedes-Benz là một người đàn ông trưởng thành, mở cửa xe để cô ấy lên trước, thân mật xoa đầu cô ấy.

Người đàn ông kia không phải trẻ trung khôi ngô gì nhưng nhìn ra được là một người thành công, giá trị con người không hề rẻ.

Đây là lựa chọn của Triệu Đình.

Diệp Mân nhìn chiếc Mercedes-Benz chở Triệu Đình đi, chậm rãi đi về phòng ăn.

Mặt trời đứng bóng, bóng cây loang lổ.

Triệu Đình nói không sai.

Quả thật bản chất của cô không khác cô ấy.

Có ai lại muốn làm một người bình thường vô vị? Có ai không muốn mình trở nên nổi bật? Muốn có cuộc sống tốt hơn?

Cho nên người cô thích vĩnh viễn là Tần Mặc chứ không phải người khác.

Chỉ là Triệu Đình không biết.

Cô đã sớm không thể vững lòng.

Cũng may mà cô còn có thể kiểm soát hành vi của mình.

*

Hiếm khi Tần thiếu gia khôi phục trạng thái độc thân, toàn bộ thời gian dùng để hẹn hò giờ đều cống hiến cho phòng thí nghiệm, trở thành người trấn giữ phòng 603.

Mỗi tuần Diệp Mân đến phòng thí nghiệm 4 buổi, lần nào Tần Mặc cũng có mặt.

Mỗi tối ở cùng nhau khoảng 4 tiếng, dù rất ít khi nói chuyện phiếm, ngoài công việc thì chủ đề trò chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng quan hệ vẫn bất giác thay đổi.

Bọn họ không còn là người xa lạ lướt qua nhau trên sân trường nữa.

Diệp Mân từng nghĩ rằng mình có thể kiên trì thầm mến nhiều năm như vậy là vì khoảng cách quá xa nên mới cảm thấy hào quang của Tần Mặc không thể phá vỡ.

Bây giờ rào cản khoảng cách đó dần biến mất, cô phát hiện mọi thứ không giống tưởng tượng của cô, sự yêu thích của bản thân dành cho người kia đã bắt đầu không bình thường.

Mặc dù bị người ta lên án về chuyện tình cảm, nhưng Diệp Mân phải thừa nhận một điều, Tần Mặc không có ánh hào quang cũng đủ làm người ta thích.

Anh thông minh vượt xa hiểu biết của Diệp Mân, trong công việc thì nghiêm túc chuyên chú khiến người ta thán phục, vì thế cô phải càng cố gắng hơn mới đuổi kịp tiết tấu của anh.

Anh là người hào phóng, đối xử với bạn bè rất tốt, không phải vì tiền mà là kiểu phóng khoáng thoải mái khi ở cùng. Dù vẻ bất cần không ai bì nổi, tính tình cũng không tốt nhưng chưa từng tính toán chi li, cũng không phải như lời đồn là ai chọc giận đến anh liền bị ném ra ngoài.

Thực tế, về bản chất anh là một người đơn giản, lại là người trẻ trung vui vẻ, thậm chí có hơi trẻ con ngây ngô- mặc du dùng từ ngây ngô để diễn tả một tên cặn bã thay bạn gái như thay áo thì quá hoang đường.

Nhưng đây cũng là một điểm khác với hiểu biết trước kia của Diệp Mân về anh.

Cô nghĩ, hẳn là anh được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng gặp bất cứ khó khăn hay biến cố nào.

Nên anh vốn tự tin bẩm sinh, bình thản làm người ta hâm mộ, ngay cả trong chuyện tình cảm anh cũng chưa bao giờ che giấu sự đào hoa vô tình của mình.

Anh cặn bã như thế cũng như là chuyện hiển nhiên.

Khoảng cách được rút ngắn không làm cho hào quang của Tần Mặc biến mất, ngược lại càng thêm rõ ràng. Đoạn tình cảm thầm mến dài dằng dặc cũng dần trở nên rõ ràng.

Diệp Mân bắt đầu lo sợ, nghi ngờ không biết đời này cô có thể yêu ai khác không?

*

Cuối tháng mười một, hội thao dành cho nghiên cứu sinh được tổ chức.

Diệp Mân đăng kí chạy đường dài 3000m.

Trừ năm ngoái đi trao đổi ở nước ngoài, hội thao nào của trường cô cũng tham gia, lý do rất đơn giản, tham gia thì được cộng điểm xin học bổng.

Trời vào đông, nhiệt độ chợt hạ thấp.

Cô cởi áo khoác bông mặc áo thun đứng ở vạch xuất phát, lạnh đến phát run. Diệp Mân đang chạy tại chỗ làm ấm người, bên cạnh bỗng có một thân hình cao lớn.

"Ồ, thật sự là cậu hả!" Tần Mặc nghiêng đầu cười nhìn cô, dường như bất ngờ.

Diệp Mân hỏi: "Cậu cũng đăng ký hả?"

Cô nhớ hồi đại học, hội thao hằng năm của trường có ba hạng mục nhảy cao, nhảy xà và chạy vượt rào, dù không thiếu sinh viên chuyên ngành thể thao nhưng lần nào anh cũng vinh quang lên bục nhận giải.

Tần Mặc bĩu môi: "Tôi đăng ký cái này làm gì? Tranh tài với những thạc sỹ tiến sỹ ốm yếu, có thắng cũng không anh hùng chút nào."

Diệp Mân ngây ra nhìn anh: "..."

Sao cậu không lên trời luôn đi?

Trọng tài hô "Vào vị trí, chuẩn bị", Tần Mặc cười lui qua một bên.

Tiếng súng vang lên, hơn ba mươi nữ sinh bắt đầu xuất phát. Bởi vì chạy cự li dài, Diệp Mân chậm rãi chạy giữa đội ngũ.

Cô tưởng Tần Mặc đã rời đi, ai ngờ chạy được một lúc, người này bỗng nhiên xuất hiện, còn cởi áo khoác, chỉ mặc áo thun tay dài.

"Cậu làm gì vậy?" Diệp Mân thấy anh chạy dọc theo sân tập, chạy đến trước mặt cô, lỳ quái hỏi.

Tần Mặc quay đầu nhìn cô, nói: "Chạy cùng cậu."

Diệp Mân: "...Không cần đâu."

Tần Mặc nhíu mày, khẽ cười: "3000 mét lận chứ không phải 300 mét đâu. Nếu cậu chạy không nổi có gì tôi còn đưa cậu đi bệnh viện."

Diệp Mân nghiêm mặt: "...Vậy thì cảm ơn cậu."

3000m là khoảng tám vòng đường đua 400m, quả thật không dễ dàng. Cô không có thời gian lãng phí thể lực tán gẫu với anh.

Tần Mặc cũng biết lúc này không tiện trò chuyện, nói xong hai câu thì không nói gì nữa, yên lặng chạy bên cạnh cô.

Anh cứ nghĩ học bá như cô hẳn là không giỏi vận động, leo một tầng lầu cũng sẽ thở hồng hộc. Cô tham gia chạy bền chắc vì dự án này cần ít kỹ năng nhất.

Nào ngờ chạy được vài vòng, bạn học này dù không thoải mái nhưng vẫn duy trì được tốc độ trong khi mấy nữ sinh chạy phía trước đã dần lùi lại.

"Không chạy được thì đừng có cố, đừng liều chết!" Nghe hô hấp của cô dần nặng, anh nghiêng đầu trêu.

Diệp Mân nhìn anh không phản ứng, nhưng nhìn bộ dạng thư thái của anh có hơi oán giận.

Người cao chân dài, tốc độ chạy của một cô gái gần như anh đi bộ.

Qua mấy vòng rồi mà hô hấp vẫn không đổi.

Thấy cô nhìn mình bằng nửa con mắt, Tần Mặc cúi đầu cười nhẹ.

Đúng là cô gái kiêu căng háo thắng.

Hội thao cho nghiên cứu sinh khác với hội thao cho sinh viên đại học, còn một vòng cuối cùng, số người cũng chỉ còn một nửa. Mấy nữ sinh vốn chạy phía trước giờ chỉ còn lẻ tẻ ba bốn người.

Diệp Mân hít sâu, bỗng nhiên tăng tốc.

Tần Mặc đang chạy chầm chậm, vốn đã quen với tốc độ nhàn nhã này, nhất thời bất ngờ vì nữ sinh bên cạnh vượt lên anh.

Câu hơi sửng sốt, vốn định đuổi theo nhưng lại nghĩ gì đó, dừng lại.

Anh đứng lại, híp mắt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia vượt lên những nữ sinh trước mặt.

Sửng sốt một lát, anh buồn cười lắc đầu.

Quả thật anh xem thường cô rồi.

Cuối cùng Diệp Mân về đích đầu tiên, mấy bạn học đứng ở đích vây quanh chúc mừng.

Tần Mặc yên lặng nhìn chỗ náo nhiệt kia, khóe miệng không tự giác vểnh lên đầy đắc ý.

"Tuyệt quá! Phong độ không hề giảm sút nha!" Tiêu Vũ cười hì hì đỡ Diệp Mân, "Có khó chịu không?"

"Không sao."

Diệp Mân thở hổn hển, đi vài bước rồi dừng lại, một tay chống gối, tay còn lại lắc lắc.

Rốt cuộc không còn là thiếu niên, vừa rồi cậy mạnh nên bây giờ có hơi khó chịu.

Lúc này một chai nước tăng lực màu xanh được đưa đến trước mặt cô.

Cô không nhìn tiện tay nhận lấy, thẳng người ngửa đầu uống hai ngụm.

Lạnh lẽo làm thân thể và đầu óc tỉnh táo, đến khi kịp phản ứng mở mắt nhìn đã thấy Tần Mặc đứng trước mặt, cười nhạt nhìn cô.

Chai nước này là anh đưa.

"Cảm ơn."

"Đừng khách sáo. Thấy sao rồi?"

"Cũng được."

"Không ngờ cậu có thể vận động tốt đó chứ!"

"Ánh mắt của cậu vẫn luôn không tốt mà."

Tần Mặc: "..."

Anh nhớ bạn học này từng mắng mắt anh có tật, giờ mới phát hiện bạn học này độc miệng, miệng mồm đúng là không tha cho người khác.

Diệp Mân cũng không cố ý làm khó dễ anh, cô chỉ nói sự thật.

Cô là người duy nhất vì kiếm điểm rèn luyện nên mới tham gia hội thao đại học 4 năm liền .

Tần Mặc không tức giận, cười nói: "Tôi tưởng cậu chạy nửa đường đã rút lui."

Diệp Mân vẫn còn thở hổn hển, liếc anh: "Cảm ơn cậu đã suy nghĩ cho tôi."

Tiêu Vũ bên cạnh chen vào: "Diệp Mân chạy bền cừ lắm, hồi hội thao đại học năm nào cũng trong top 3."

"Thật à? Thật không nhìn ra nha, tôi cứ tưởng học bá các cậu chạy 800m tiêu chuẩn đã khó khăn."

Diệp Mân: "Cậu còn không nhìn ra nhiều thứ lắm."

Ví như chuyện tôi thích cậu đấy tên khốn này.

Tần Mặc hừ một tiếng, chọc trán cô: "Dù sao thì tôi nhìn ra học bá của chúng ta rất chảnh mà."

Diệp Mân ngẩng đầu nhíu mày nhìn anh.

Khóe môi anh cong cong, hình như không hay biết động tác vừa rồi có hơi thân mật.

Diệp Mân yên lặng dời mắt, cầm chai nước lên uống hai ngụm.

Tần Mặc cũng yên lặng nhìn cô gái trước mặt.

Giờ phút này vì vừa vận động xong, hai gò má trắng nõn kia ửng hồng, khuôn mặt vốn lạnh nhạt trở nên sinh động hơn nhiều.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Tần cẩu: Tôi chính là tên cặn bã đấy!