Hoa Hồng Có Gai

Chương 2




5

“Tôi nghĩ cô Kiều cũng hy vọng A Từ và bạn của anh ấy có thể nếm thử tay nghề của cậu, đúng không?”

Ngày đó Thẩm Ngữ vô cùng kiên nhẫn đợi tôi ở quán trà sữa, hình như cô ta thật sự muốn tận mắt nhìn tôi một mình làm hai mươi tám ly trà sữa.

Quản lý cửa hàng nhìn không nổi nữa, nhưng cuối cùng thì anh ta cũng không thể từ chối đơn hàng lớn này, chỉ lạnh lùng giúp tôi pha trà sữa.

Thẩm Ngữ vẫn không lên tiếng nói gì, nhưng khi cầm trà sữa đi, chỉ còn lại quản lý cửa hàng và người khác làm một nửa còn lại.

Quản lý tức giận mắng: “Có tiền thì ngon lắm à? Cô ta chắc chắn đến tìm em để tuyên bố chủ quyền đấy!”

Quản lý dùng những kinh nghiệm xem tiểu thuyết nhiều năm của anh ta chân thành nhắc nhở tôi.

Ban đầu tôi cũng thấy như vậy, cho đến khi Thẩm Ngữ thường xuyên xuất hiện xung quanh tôi – cô ta có thể dễ dàng nhìn thấy nơi làm thêm của tôi, sau đó còn “tặng tiền” cho tôi.

Tuy rằng trong mắt người khác, cách làm này trông như đang dùng tiền để chà đạp tôi.

“Cô tốt tính thật.”

Thẩm Ngữ ngồi cách tôi không xa, chăm chú nhìn tôi, cười mỉm: “Nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn đã bảo tôi cút đi từ lâu rồi.”

“Không ai chê tiền cả.” Tôi cũng nhìn Thẩm Ngữ, cười tươi: “Lúc làm việc, cô là khách hàng đến đưa tiền, chỉ vậy thôi.”

“Cô rất thiếu tiền à?”

“Nếu không thiếu tiền thì tôi không cần đi làm thêm rồi.”

“Vậy à?”

Buổi trưa, chỉ có mình tôi trông cửa hàng.

Thẩm Ngữ nói những lời này xong thì ngồi trầm ngâm.

Tôi cũng chẳng quan tâm, một mình dọn dẹp nhà vệ sinh.

Cho đến khi không biết từ lúc nào, người này lại đứng bên cạnh tôi, hơi nghiêng người.

“Nếu tôi nói tôi có thể cho cô rất nhiều tiền thì sao?”

Cô ta nhỏ giọng, nhìn tôi chằm chằm: “Chỉ cần cậu đồng ý rời xa Cố Hoài Từ.”

“Rất nhiều?”

“Rất nhiều.” Thẩm Ngữ bị tôi chọc cười, lại thêm một câu: “Nhiều hơi mọi số tiền cô từng thấy trên đời này.”

“Nghe có vẻ rất hấp dẫn nhỉ!”

Tôi giả vờ nhíu mày tỏ vẻ bối rối, nhún vai nói với Thẩm Ngữ: “Nhưng đáng tiếc rằng từ trước tới nay theo đuổi tình yêu là nguyên tắc căn bản của tôi.”

Vẻ mặt Thẩm Ngữ không hề thay đổi, có lẽ sớm đã đoán được sẽ nhận được kết quả như vậy: “Vậy à…”

Nên cô ta chỉ biết ngập ngừng, nhân lúc tôi không chú ý nhanh chóng nhìn lướt qua phía sau tôi, rồi đột ngột lại gần, hơi thở ấm phả lên vành tai tôi.

Những đầu ngón tay m ơn trớn ngón tay tôi.

“Vậy cô có từng nghĩ đến việc theo đuổi người khác chưa?”

Tiếng cười khẽ vang lên bên tai tôi, giọng nói có vẻ trầm hơn hẳn so với lúc trước.

Tôi nghi ngờ.

Còn chưa đợi tôi phản ứng lại, đôi môi gợi cảm của cô ta đã quệt qua mặt tôi.

“Cô…”

“Kiều Ôn Bạch!”

Giọng nói kiềm chế sự tức giận bỗng vang lên bên tai.

Là Cố Hoài Từ.

6

Lúc nhìn thấy Cố Hoài Từ, Thẩm Ngữ cười tươi hơn hẳn.

Cô ta oán trách: “Không phải em bảo anh đợi em một chút sao, sao đột nhiên qua đây vậy?”

Cố Hoài Từ yên lặng nhìn tôi một lúc lâu. Hắn lời ít ý nhiều: “Anh sợ tắc đường.”

“Được thôi.”

Thẩm Ngữ nhún vai, coi như chấp nhận lời giải thích này của Cố Hoài Từ. Chẳng có ai nhắc đến tiếng gọi giận dữ “Kiều Ôn Bạch” vừa nãy của Cố Hoài Từ nữa.

Hai người họ không nán lại tiệm trà sữa quá lâu.

Chẳng là lúc rời đi, Thẩm Ngữ như sực nhớ ra điều gì đó, quay đầu cười với tôi, nói: “Đúng rồi, hai tuần sau là sinh nhật tôi. Tôi muốn mời cô đến tiệc sinh nhật. Cô sẽ đến, đúng không?”

Vẫn là điệu bộ cười mỉm đó, như chắc nịch rằng tôi sẽ không từ chối tô ta.

Mà đúng là tôi không thể từ chối được, nên tôi nắm chặt tay, gật đồng đồng ý.

Thẩm Ngữ đắc ý rời đi.

Cố Hoài Từ cố ý lùi về phía sau vài bước.

Hắn đứng ở đó, sắc mặt tối lại thật trông đáng sợ.

Trong ấn tượng của tôi, Cố Hoài Từ rất ít khi tức giận. Con người hắn trước giờ vui buồn đều không thể hiện trên nét mặt, chỉ lạnh lùng tới mức đáng sợ. Kể cả lúc đối diện với tôi, Cố Hoài Từ hầu hết chỉ có kiểu cao cao tại thượng đó.

“Tránh xa cô ấy ra.”

Cố Hoài Từ trừng mắt cảnh cáo tôi: “Kiều Ôn Bạch, nếu cô vẫn muốn tiếp tục mối quan hệ này thì tránh xa cô ấy ra!”

Ai cũng có thể nghe ra được giọng điệu bảo vệ Thẩm Ngữ của Cố Hoài Từ.

Tuy rằng tôi sớm đã quen thái độ của Cố Hoài Từ đối với mình, nhưng khi nghe câu này, tôi vẫn không khỏi buồn bã.

Tôi miễn cưỡng nở nụ cười: “Em sẽ không làm tổn thương cô Thẩm đâu.”

Cố Hoài Từ trầm mặc một hồi, bỗng cười lên. Giọng cười, lạnh lùng, pha lẫn một chút châm biếm.

Hắn nhẹ giọng hỏi tôi: “Kiều Ôn Bạch, cô nói vậy mà không chột dạ sao?”

“Kiều Ôn Bạch, cô nói vậy mà không chột dạ sao?” Trong đầu vang lên một giọng nói y hệt.

Tôi ngơ ra nhìn Cố Hoài Từ, bỗng chốc không nói nên lời.

7

Thực ra ban đầu thái độ Cố Hoài Từ đối với tôi không tệ đến thế.

Lúc tôi ở bên cạnh Cố Hoài Từ, thỉnh thoảng cũng nghe được mấy câu khuyên nhủ nhẹ nhàng mà bất lực: “Cô hà tất phải lãng phí thời gian với tôi như thế.”

Tuy rằng trước nay tôi chẳng bao giờ nghe, cho đến khi Cố Hoài Từ hiểu nhầm tôi bạo lực người theo đuổi hắn.

Hắn bắt gặp tôi đang chặn một cô gái lại, mà trên người cô gái đó lại có vết bầm tím.

Nhưng rõ ràng người bạo lực cô đó là mấy người khác, còn tôi là ân nhân đã cứu cô ta.

Tôi giải thích với Cố Hoài Từ và cũng muốn cô gái đó thay tôi giải thích rõ ràng.

Nhưng cô ta vừa nhìn thấy tôi thì đã né tránh ánh nhìn của tôi, trốn sau lưng Cố Hoài Từ khóc thút thít, như thể sợ tôi tới mức không nói nên lời, chỉ có thể khóc mà thôi.

Cô ta che giấu sự thật, để Cố Hoài Từ hiểu lầm rằng người bạo lực cô ta là tôi.

Cố Hoài Từ yên lặng nhìn tôi, sự lạnh lùng sâu trong đôi mắt dần biến thành ác cảm.

Tôi muốn mở miệng, nhưng không thốt được ra bất cứ một lời nào hết.

Cố Hoài Từ không tin tôi. Nên dù tôi giải thích như thế nào, hắn đều không tin.

Hôm đó, Cố Hoài Từ chỉ hỏi tôi: “Kiều Ôn Bạch, cô làm vậy mà không chột dạ sao?”

Về sau, không biết chuyện này đã bị ai truyền ra ngoài, bất kể tôi đi đến đâu cũng bị người ta chỉ trỏ.

Tôi cũng bị mấy người theo đuổi Cố Hoài Từ chặn đánh. Nói theo lời của bọn họ chính là gậy ông đập lưng ông.

Trần Nhiên không chịu nổi nữa, lúc chạy đi hỏi chuyện Cố Hoài Từ thì bị tôi nhìn thấy.

Cố Hoài Từ nhìn thấy tôi, nhưng hắn không hề nhắc với Trần Nhiên mà đợi đến lúc Trần Nhiên tra hỏi chuyện này có phải do tôi làm không, thì hắn đưa ra một câu trả lời tưởng đúng mà hóa ra lại sai.

8

“Là do cô ta gieo gió gặt bão.”

Thấy tôi yên lặng, điệu cười trên mặt của Cố Hoài Từ càng thêm phần châm biếm. Hắn cũng không định đợi tôi đáp lại, liền xoay người rời đi.

“Đợi đã!”

Tôi gọi hắn lại, vừa đi về phía hắn vừa đút tay vào túi, giọng điệu nhỏ nhẹ xen lẫn nịnh nọt: “Nghe nói công ty của anh mấy hôm trước vừa hoàn thành một đơn hàng lớn? Em đã chuẩn bị một món quà cho anh…”

Tôi không gặp được Cố Hoài Từ nên lúc nào cũng mang theo món quà đó trong người, chỉ nghĩ rằng khi gặp được hắn thì có thể tận tay tặng cho hắn.

Cố Hoài Từ vẫn như xưa, chẳng quay đầu.

Hắn nói với tôi: “Vứt đi.”

Tôi đờ đẫn đứng ở đó, nhìn Cố Hoài Từ rời đi.

Lúc sau, tôi cúi đầu nhìn bàn tay mình.

Không có món quà, chỉ có một tờ giấy nhỏ, không biết bị người ta đổi từ lúc nào.

Trên tờ giấy chỉ có ba chữ: “Cố Minh Ân.”

Em gái cùng cha khác mẹ với Cố Hoài Từ.

Tôi lặng yên nhìn ba chữ đấy.

Một lúc sau mới nắm chặt tay lại, mặt không biểu cảm gì, vo giấy thành viên rồi vứt vào thùng rác. Vờ như không có chuyện gì xảy ra.

9

Tuy Thẩm Ngữ nói hai tuần sau mới tới sinh nhật, nhưng cô ta đã lôi tôi đi mua quần áo từ sớm.

Lý do rất hợp lý: “Tôi không hy vọng trong tiệc sinh nhật của mình lại có một vị khách mặc quần bò đâu.”

Người này không nể nang cười nhạo gu thẩm mỹ của tôi, nhưng tôi không thể không thừa nhận rằng cô ta rất giỏi chọn đồ.

Chẳng có ai nhắc đến chuyện tờ giấy đó cả.

Cho đến khi Thẩm Ngữ muốn vào phòng thay đồ với tôi.

“Cô muốn vào à?” Tôi ôm quần áo, nhìn chiếc vòng bình an cô ta đeo ở cổ, rồi nhanh chóng dời tầm mắt với gương mặt vô cảm.

Chiếc vòng bình an đó vốn là quà mà tôi định tặng cho Cố Hoài Từ.

Tôi không biết Thẩm Ngữ rốt cuộc đã biết được bao nhiêu, nhưng điều này không hề cản trở việc tôi tiếp tục giả vờ trước mặt cô ta.

“Cô sẽ mặc bộ đồ này sao?” Thẩm Ngữ khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn tôi.

Tôi suy nghĩ một hồi: “Có thể gọi người khác.”

“Tôi không đấy!” Thẩm Ngữ bĩu môi, giọng điệu ác ý: “Đều là con gái mà, cô đang lo cái gì thế?”

Tôi không quan tâm cô ta, đứng yên trước phòng thử đồ.

Đến khi cô ta sốt ruột kêu lên, rồi gọi người vào giúp đỡ.

“Tiểu Ôn Bạch!” Trước khi tôi đi vào, cô ta lại chợt gọi tôi.

Giọng nói như đang nhịn cười, không rõ ý tứ:

“Cô biết rồi, phải không?”

Tôi không trả lời, chỉ quay đầu nói một câu với nhân viên: “Làm phiền cô rồi.”