Hỏa Hôn

Chương 70: Trân trọng




Edit+beta: LQNN203

Lời này vừa nói ra, dù là JC hay là Ca Diễm đều có chút ngơ ngẩn.

Phục hồi

Phục hồi bản án bị xử sai.

Anh nói hôm nay đưa cô đến đây là để rửa sạch mọi tội danh và oan ức năm xưa không thuộc về cô.

Ca Diễm ngồi cạnh Bồ Tư Nguyên, lúc này theo bản năng nghiêng đầu nhìn anh một cái, thấy được sườn mặt điềm tĩnh thờ ơ của anh.

Lông mi cô run rẩy không ngừng, cảm giác bên tai mình có tiếng tim đập như sấm.

Bàn tay anh đặt trên đầu gối mình, lúc này nhẹ nhàng nâng lên, từ từ phủ lên mu bàn tay cô.

Trong nhà hơi lạnh, nhưng nhiệt độ trong lòng bàn tay Bồ Tư Nguyên giống như dòng nước ấm cuồn cuộn không ngừng, chảy xuôi khắp người cô.

JC vẫn bất động nhìn chằm chằm hai người họ, nhướng mày cười lạnh một tiếng: "Thanatos, có phải cậu điên rồi không, đường đường là phó lãnh đạo của Shadow thế mà lại mang theo tội phạm truy nã xông vào nhà tôi thể hiện tình cảm."

Bồ Tư Nguyên nghe JC nói ra mấy chữ "tội phạm truy nã", ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh hơn.

"Xét thấy con người tôi tương đối khoan dung độ lượng, tôi có thể cho cậu ba phút để giải thích cho việc hôm nay hai người tự ý xuất hiện trong nhà tôi muốn làm gì, qua ba phút tôi lập tức gọi người của CIA đến đây, họ đang ở gần đây thôi."

Lúc này JC giơ súng lên, chậm rãi bước đến trước mặt họ, từ trên cao nhìn xuống: "Tôi tin rằng cậu không muốn làm lớn chuyện. Mặc dù CIA không muốn đối địch với Shadow, nhưng cũng không e ngại Shadow đâu."

Ca Diễm có thể cảm nhận rõ ràng những cảm xúc phức tạp trong giọng nói và ánh mắt của JC giờ phút này, anh ta có chút sợ Bồ Tư Nguyên, nhưng đồng thời cũng có một tia tự tin mù quáng.

Bởi vì anh ta cảm thấy cho dù Bồ Tư Nguyên có lợi hại đến đâu, vào lúc này cũng không thể gây ra bất kỳ mối đe dọa thực sự nào cho anh ta ở đây.

Nhưng giây tiếp theo, JC không còn đắc ý về điều đó được nữa.

Bởi vì Bồ Tư Nguyên một câu đều lười mở miệng nói chuyện với anh ta, trực tiếp nhẹ nhàng nâng cằm hướng về phía sau JC.

JC vô thức nhìn theo ánh mắt Bồ Tư Nguyên, nhìn ra phía sau mình.

Sau đó, sự kiêu ngạo và đắc ý trên mặt anh ta trong nháy mắt ngưng đọng lại toàn bộ.

JC nhìn thấy nội dung giống nhau hiển thị trên màn hình của tất cả các thiết bị điện tử trong nhà anh ta.

Đó là một bức ảnh.

Bức ảnh này giống như được chụp lại từ camera giám sát hơn là chụp bằng máy ảnh, bởi vì góc độ chụp, nó không được chụp từ phía trước.

Mặc dù chất lượng hình ảnh không phải là rất rõ ràng, nhưng lại có thể rõ ràng phân biệt ra hình dáng đại khái.

Trên ảnh tổng cộng có hai người.

Một người trong đó mặc áo khoác đen trùm kín đầu, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt. Một người khác mặc đồ ở nhà, nhìn qua như là trực tiếp từ trong nhà đi ra.

Trong ảnh hai người rất thân thiết với nhau. Những người đã ở trong hàng ngũ như bọn họ liếc mắt một cái có thể nhìn ra đây là một cách tiếp cận không bình thường và có mục đích.

Người mặc áo khoác đen, trong khi đi đến gần người kia, trong tay cầm một vật gì đó hướng đến đối phương, là một thứ phát ra ánh sáng bạc nhàn nhạt.

Ngay từ giây đầu tiên khi Ca Diễm nhìn thấy bức ảnh này, cô đã biết thứ màu bạc sáng bóng trên tay người đàn ông mặc đồ đen là gì.

Đó là một con dao găm.

Bồ Tư Nguyên thấy JC không nhúc nhích, yên lặng nhìn vào màn hình máy chiếu, lúc này rốt cuộc chậm rãi mở miệng: "Thấy rõ không?"

Nói xong câu đó, anh dừng lại một chút, giọng điệu trầm hẳn xuống: "Là gϊếŧ người."

Người đàn ông mặc đồ đen cầm dao găm trong ảnh, chính là JC.

Mặc dù chỉ chụp được một nửa khuôn mặt anh ta, nhưng chỉ cần là người quen biết anh ta, đều có thể thông qua ảnh chụp liếc mắt một cái là có thể nhận ra đó chính là anh ta, hơn nữa, cho dù nhất thời không thể xác nhận, sử dụng công nghệ kỹ thuật cao hoàn toàn có thể khôi phục tướng mạo của anh ta, đây là chứng cứ xác thực không thể che giấu.

"Năm đó, cấp dưới của anh là Roger đã tìm ra manh mối rằng anh đã cấu kết với một băng nhóm tội phạm trong một lần làm nhiệm vụ. Roger là một người chính trực, ngay thẳng, anh biết anh ta nhất định sẽ đem chuyện này báo lên cấp trên, vì vậy anh đã gọi anh ta ra khỏi nhà trước khi anh ta hành động trước."

"Lý do anh sử dụng nhất định đó là anh đã biết ăn năn hối cải, muốn đích thân gặp xin anh ta tha thứ, cho nên Roger liền thả lỏng cảnh giác, vẫn mặc quần áo ở nhà đến gặp anh trong một con hẻm nhỏ gần nhà anh ta ở dưới lầu. Sau đó, anh đã ra tay gϊếŧ chết anh ta."

"Con hẻm nhỏ đó, trước đó anh đã điều tra đây là nơi tuyệt vời để ra tay, xung quanh con hẻm chỉ có một camera, hầu như không ai qua lại. Trong vòng một giờ sau khi gϊếŧ người, đã có hacker dùng kỹ thuật giúp anh thay đổi đoạn băng ghi hình quay được anh. Đồng thời, anh ném thi thể vào thùng rác dưới lầu nhà Roger, ngụy trang địa điểm gây án ở đó."

Vẻ mặt đắc ý và kiêu ngạo ban đầu của JC khi nhìn thấy bức ảnh rốt cuộc đã chấn động không thể tin, theo lời Bồ Tư Nguyên nói mà càng trở nên hoảng sợ và căng thẳng.

"Anh lợi dụng năng lực của mình để phạm tội, so với tội phạm bình thường anh càng cẩn thận hơn, bởi vì anh biết rõ ràng phương thức điều tra của CIA và Cục an ninh, cho nên anh đem tất cả những gì anh có và quan hệ của mình, hoặc chứng cứ chỉ ra anh giấu đi, cũng thông qua phương thức nào đó đánh cắp dấu vân tay của Ca Diễm."

Bồ Tư Nguyên nói tới đây, siết chặt lấy tay Ca Diễm.

"Tôi đoán, chắc hẳn anh đã sớm muốn Ca Diễm trở thành hung thủ gϊếŧ người thay thế anh. Trước khi anh đến gặp Roger, anh đã khiến Ca Diễm giúp mình lấy băng dán, khoảnh khắc cô ấy chạm vào cuộn băng, dấu vân tay của cô ấy đã lưu lại trên đó. Sau khi anh mang găng tay gϊếŧ Roger xong, anh liền dùng băng dán có vân tay của Ca Diễm in lên con dao găm. Xong việc khi CIA kiểm tra con dao găm, liền sẽ chuẩn xác mà phát hiện ra dấu vân tay của Ca Diễm."

"Sau đó, anh lợi dụng bất luận Ca Diễm có giải thích hay đưa ra chứng cứ ngoại phạm như thế nào đều không thể lật đổ chứng cứ đó, đem cô ấy không biết gì đóng đinh vào máy chém."

"JC, linh hồn anh sớm đã bị vấy bẩn, cho nên anh mới không cắn rứt mà làm ra chuyện hãm hại và gϊếŧ hại người vô tội. Mà Ca Diễm và Roger giống nhau, đều không hề nghi ngờ mà tin tưởng cấp trên của mình, cho nên họ mới không hề cảnh giác bị anh lợi dụng và gϊếŧ hại."

Kỳ thật, ban đầu khi Ca Diễm nghe Bồ Tư Nguyên lý giải sự thật vụ án năm đó dường như đã thay đổi cuộc đời cô, tuy rằng trong lòng cô sóng gió to lớn đang nổi lên, nhưng bề ngoài cô vẫn không hiện chút phong sương.

Bởi vì cô không muốn JC nhìn thấy cảm xúc của mình, cô cảm thấy JC không xứng đáng được nhìn thấy cảm xúc của mình chút nào.

Chỉ là, khi Bồ Tư Nguyên nói tới đây, mắt cô dần đỏ lên một cách không kiểm soát được.

Năm đó, cô và Roger đều là thành viên của nhóm JC, Roger cũng như cô, tính cách ngay thẳng, trong mắt không dung bất kỳ hạt cát nào. Cô nhớ rõ ngày hôm đó khi họ trở về sau nhiệm vụ ở Mexico, cô cảm thấy biểu hiện hoảng hốt của anh ta hơi kỳ lạ, nhưng khi cô hỏi, anh ta không chịu nói, chỉ nói tư duy của mình có chút rối loạn, muốn về trước suy nghĩ lại.

Ngày đó sau khi ở trụ sở tạm biệt nhau, cô liền về nhà nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, CIA đã đến nhà cô, lấy tội danh gϊếŧ người giam cô vào trong cục.

JC cầm con dao găm có dấu vân tay của cô, nói rõ ràng với cô rằng cô chính là tội phạm gϊếŧ người, là người đã gϊếŧ Roger tối hôm qua.

Khi đó, vẻ mặt của JC thậm chí còn khiến mọi người nghĩ rằng anh ta đã ở hiện trường tận mắt chứng kiến vụ án.

Cô đã ngồi trong phòng thẩm vấn đó, hết đường chối cãi.

Cô đã nói với họ rằng mình đã bắt thậm chí gϊếŧ rất nhiều tội phạm, nhưng chưa bao giờ cô làm tổn thương bất kỳ người tốt nào, ngay cả khi cô rơi vào tình huống bị thương, cô vẫn luôn là người quan tâm các nạn nhân nhất.

Vì vậy, làm sao cô có thể ra tay gϊếŧ hại đồng đội mà mình đối xử chân thành?

Nhưng không ai tin điều đó.

Cô đã từng nghĩ rất nhiều lần, nghĩ tên tội phạm nào đã gϊếŧ Roger, dùng phương thức nào vu oan trên người cô, thậm chí cô còn nghĩ, có thể trong cục có nội gián đã làm chuyện này giá họa cho cô hay không.

Nhiều năm qua đi, cô đã điều tra vụ án này rất lâu, lật ngược mọi thông tin liên quan đến vụ án, thậm chí mạo hiểm việc bị bắt đã đích thân thám thính các con phố xung quanh hiện trường vụ án, muốn tìm dù chỉ một bằng chứng có thể rửa sạch những oan ức và cáo buộc về mình.

Nhưng không có gì hết.

Vụ án được được xử lý sạch sẽ đến mức gần như không bị rò rỉ.

Cô cho rằng tên hung thủ này nhất định rất cẩn thận, thậm chí là tội phạm rất dày dặn kinh nghiệm. 

Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng người này sẽ là JC.

Cô cho rằng JC nhiều nhất cũng giống như những người khác, tuy rằng vừa là thầy vừa là bạn của cô, nhưng chưa bao giờ thực sự tin tưởng cô. Trong lòng cô hận JC, nhưng càng thất vọng hơn.

Nhưng hôm nay, tất cả những tâm lý và những giả thiết mà cô xây dựng lúc trước, toàn bộ đã bị lật đổ bởi hiện thực đẫm máu.

Hóa ra đó là người dẫn cô đi trên con đường này, ở nơi mà bọn họ không nhìn thấy, trên tay đã dính đầy tội ác và máu tươi. Anh ta khoác lên lớp da của người tốt, nói những lời thanh cao, thực ra lại làm chuyện táng tận lương tâm như thế.

Làm sao anh ta có thể làm như vậy.

Làm sao anh ta có thể vu khống cô là kẻ gϊếŧ người khi cô không có tội, đắp nặn cô thành tội phạm bị CIA truy nã, khiến cô sống trong bóng tối suốt bao nhiêu năm.

Bồ Tư Nguyên nắm tay Ca Diễm đứng dậy khỏi sô pha.

Anh nhìn sườn mặt không ngừng run rẩy của JC, đánh xuống nét bút cuối cùng của bản án tử hình: "Có lẽ anh nghĩ rằng mình đã đạt được tội ác hoàn hảo, cả đời này có thể kê cao gối ngủ mà làm trò trước cấp trên CIA của anh, tiếp thu sự sùng bái của mọi người, ngấm ngầm tiếp tục bắt tay với tội phạm để trốn tránh công lý. Nhưng anh ngàn tính vạn tính, trong con hẻm nhỏ năm đó đã có một chiếc xe đậu lại, trong xe có camera."

Camera của chiếc xe đã hoàn toàn ghi lại một màn hành hung của JC từ một góc mà anh ta không thấy, trở thành bằng chứng sắt đá.

Bồ Tư Nguyên chưa bao giờ nói anh đã dành thời gian vất vả đi thu thập tìm ra chiếc xe, cũng lấy được camera trên xe, khôi phục lại video và sự thật năm đó.

Khẩu súng trên tay JC, lúc này do anh ta vô thức buông lỏng ngón tay mà "cạch" một tiếng rơi xuống.

Thân thể anh ta không ngừng run rẩy, giống như ngọn cỏ khô bị gió lạnh cuốn đi.

Thật lâu sau, JC há miệng thở dốc, dường như còn muốn đấu tranh cuối cùng để chống trả lại: "Các người biết, ai có thể tin các người chỉ dựa vào một tấm ảnh là có thể định tội, các người tưởng CIA đều là đồ ngốc sao?"

"Tất cả mọi người sẽ tin tưởng chúng tôi, tin tưởng Ca Diễm." Bồ Tư Nguyên nhếch môi chế giễu, "Nếu anh cảm thấy tôi thu thập camera và bản ghi âm lời khai của hacker đã giúp anh thay đổi video giám sát còn chưa đủ chứng minh."

"Vậy thì năm phút sau, CIA và Shadow sẽ ập vào nhà anh, ngôi nhà của anh sẽ bị đảo lộn lên."

Anh nói: "Đối với người tự tin mù quáng như anh, anh sẽ không tiêu hủy hoàn toàn quần áo và găng tay gây án năm đó, bởi vì anh cảm thấy sẽ không bao giờ có người phát hiện ra chân tướng, tất cả mọi người bị anh trêu đùa trở thành một kẻ ngốc. Cho nên, mấy thứ đó đều đang ở một nơi trong nhà anh."

Khi Bồ Tư Nguyên nói xong, khuôn mặt JC lập tức xám như tro tàn, cuối cùng quỳ trên mặt đất như bức tường sụp đổ.

Trong sự im lặng chết chóc, JC chậm rãi ngẩng đầu lên, trong nháy mắt anh ta phảng phất già đi mười tuổi.

Anh ta nhìn Bồ Tư Nguyên, giọng nói run rẩy nói từng chữ: "Tại sao cậu lại muốn hủy hoại tôi? Hủy hoại tôi như vậy có ích gì?"

Thậm chí Bồ Tư Nguyên còn không liếc nhìn anh ta một cái.

Anh nắm chặt tay Ca Diễm, quay mặt lại lặng lẽ nhìn cô.

Trong ánh mắt anh, tựa hồ cất giấu một tình yêu sâu sắc và niềm trân trọng gần như tràn ngập.

"Tôi không hủy hoại anh, anh sống hay chết, không liên quan gì đến tôi."

"Nhưng anh phải thú nhận với Roger đã chết, thú nhận những sai trái và tội ác mà anh đã gây ra trong nhiều năm qua, bởi vì anh đã đánh mất cuộc sống bình thường của Ca Diễm."

"Tôi đau lòng cho cô ấy."

"Tôi không muốn cô ấy oan ức thêm một phút nào nữa."