Edit+beta: LQNN203
Một con sói hoang không cần dạy cũng hiểu đã gần như đạt đến mức độ giở thói lưu manh với cô ở bất cứ nơi nào.
Ca Diễm sao có thể nghĩ đến, lần đầu tiên nhìn thấy vị kia trong phạm vi trăm dặm mà vẫn cảm thấy lạnh lẽo như có thể tự động biến thành tác phẩm điêu khắc trên băng, một người đàn ông không có chút hứng thú với phụ nữ và tình yêu, bây giờ cùng cô nói chuyện yêu đương, từ chú gà con tiến hóa lên, thế mà có thể trơ trẽn như vậy.
Từ nay cô sẽ không bao giờ phàn nàn Mạnh Phương Ngôn trơ trẽn nữa.
Người đàn ông của cô càng trơ trẽn hơn, loại trơ trẽn lạnh lùng này, người bình thường xác thực không thể vượt qua được.
Sau một hồi gà bay chó sủa, mọi người cùng Ngôn Tích đưa An Dịch vào phòng, vài người họ vây quanh bên giường An Dịch trò chuyện một lúc, định không quấy rầy An Dịch nghỉ ngơi nữa, để cô ấy và con cho người bố ngốc đang hào hứng là Ngôn Tích chăm sóc, từng người lần lượt về nhà.
Chúc Tịnh là một bác sĩ, đêm Giáng Sinh còn phải làm phẫu thuật, cô ấy thăm An Dịch một chút sau đó xoay người đi vội. Mạnh Phương Ngôn ôm Mạnh Kỳ Tịch đợi ở văn phòng cô ấy, một lớn một nhỏ không đùa giỡn như ngày thường, hai người ngoan ngoãn ngồi trên sô pha đợi Chúc Tịnh cùng về nhà ăn Tết.
Mạnh Phương Ngôn đang đọc một quyển sách trên tay, Mạnh Kỳ Tịch nằm trên đùi bố chơi món đồ chơi một lúc cảm thấy hơi buồn chán, liền trực tiếp dựa vào bố ngủ mất.
Đồng Giai đã hơn nữa năm không về nhà vì ra ngoài làm nhiệm vụ, tối nay người nhà đều đang đợi cô ấy về ăn cơm, cô ấy suýt chút nữa đã chạy ra khỏi bệnh viện: "Em đi trước đây, em nhớ bố mẹ và em trai quá rồi, chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ."
"Giáng Sinh vui vẻ." Ca Diễm nhìn theo hướng cô ấy vẫy vẫy tay.
Bố mẹ Từ Thịnh bị bệnh mất sớm, anh ấy lại là con một, trước nay không quá quan tâm về hình thức đoàn tụ cùng gia đình thế này. Vì vậy, vào thời điểm này của những năm trước, anh ấy đều sẽ cùng Bồ Tư Nguyên ở lại Shadow làm việc.
Nhưng nay đã khác xưa, giờ đây người yêu công việc nhất Shadow đã rơi vào bể tình, lựa chọn trầm mê vào sắc đẹp chứ không hề muốn làm thêm giờ ở Shadow; mà anh ấy là tay mơ còn ngây thơ vừa mới thông suốt tình yêu, cũng đã may mắn gặp được người mình thích.
Như vậy anh ấy cũng có thể trải nghiệm hạnh phúc và sự ấm áp của ngày lễ này, phải không?
Không chờ Từ Thịnh mở miệng, Ca Thiên Thiên đã chạy tới bên người Ca Diễm, khoa tay ra hiệu với cô, sợ Ca Diễm xem không hiểu, cô ấy lấy di động ra đánh chữ cho cô xem.
Ca Diễm sau khi xem xong mấy chữ do Ca Thiên Thiên đánh, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Từ Thịnh đang có chút lo lắng bất an, mím môi cười: "Hoan nghênh cậu đến ăn Tết với chúng tôi."
Từ Thịnh không ngờ "Lão đầu gấu" lại sảng khoái đáp ứng như vậy, trợn tròn mắt đứng chết lặng ở đó, vẫn là Ca Thiên Thiên mỉm cười chạy lại với anh ấy, nắm lấy tay anh ấy lắc nhẹ.
"Lên xe." Lúc này Bồ Tư Nguyên khoác vai Ca Diễm, trầm giọng nói với Từ Thịnh, "Đồ ăn trong nhà đã chuẩn bị xong, nhanh trở về không là nguội mất."
Từ Thịnh khịt mũi, trầm mặc gật đầu, sau đó anh ấy nắm lấy tay Ca Thiên Thiên một cách ân cần, hai người đi đến xe Bồ Tư Nguyên.
Quản gia và vú nuôi đã biết Bồ Tư Nguyên được hai mươi năm, họ đã chăm sóc gia đình anh từ khi anh còn là một đứa trẻ.
Cho nên, khi hai người tóc đã bạc nhìn thấy Bồ Tư Nguyên nắm tay Ca Diễm, trong lòng họ vui mừng đến nhường nào.
Dì Lục nắm lấy tay Ca Diễm không chịu buông ra, nhìn Ca Diễm tới lui rồi nói: "Aiya, một cô gái xinh đẹp như vậy, thật tốt quá, nhưng xinh đẹp như vậy tại sao cháu lại thích tiểu Bồ nhà chúng ta?"
Bồ Tư Nguyên cầm chén đũa ở bên cạnh, bước lên từ phía sau nói bằng giọng lạnh lùng: "Dì Lục, con không nhận ra Dì nữa rồi, được một cô gái thích có gì hiếm lạ đâu."
Ca Diễm không thể nhịn cười, lúc này nói đùa với dì Lục: "Dì à dì yên tâm, con đã lên con thuyền tặc này rồi thì sẽ không dễ dàng xuống, con đã nhắm mắt chọn bạn trai, vậy thì cũng phải nhắm mắt ở bên anh ấy đến cuối cùng có phải không dì?"
Dì Lục nói "phải" rồi nắm tay cô bước vào bếp, nói nhỏ với cô: "Đứa nhỏ tiểu Bồ này tính tình lạnh lùng, nhưng tâm tính rất tốt, đôi khi nó nói chuyện lạnh lùng không dễ nghe, con đừng so đo với nó."
"Con nhất định sẽ không so đo với anh ấy."
Ca Diễm ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng dáng anh tuấn với chén đũa trên bàn ăn, nghĩ người nào đó tột cùng nơi nào lạnh như băng, khi đối mặt với cô hận không thể đem cô thiêu đốt hầu như không còn, cô còn nghĩ đem danh hiệu "Hỏa Hôn" ban tặng cho anh.
Tiễn dì Lục và quản gia đi, bốn người Ca Diễm ngồi quanh bàn ăn chuẩn bị ăn tối cùng nhau.
Ca Thiên Thiên hôm nay đặc biệt cao hứng, vẫn luôn cười còn cố ý nhờ Ca Diễm rót cho mình một ít rượu vang đỏ, vì thế bốn người cùng nâng ly lên, ở giữa bàn ăn nhẹ nhàng chạm ly.
"Giáng Sinh vui vẻ." Ca Diễm mỉm cười nhìn mọi người trên bàn ăn, "Đây dường như là Giáng Sinh hạnh phúc nhất mà tôi có được trong mười năm qua."
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày mình có thể cùng người thân thất lạc của mình đoàn tụ, cũng có thể có được người yêu cùng đồng điệu với linh hồn mình. Hơn nữa người thân và người yêu của cô đều đang ngồi vây quanh bàn ăn, cùng cô đón mừng ngày lễ lãng mạn và ấm áp này.
Đây là cảm giác có nhà và có gia đình.
Lúc này Bồ Tư Nguyên rót một ít rượu vang đỏ vào một chiếc ly không, đặt chiếc ly trước chỗ ngồi có bộ đồ ăn trống.
Đó là chỗ ngồi mà họ đặc biệt dành cho Nam Thiệu.
Ca Diễm cầm ly rượu của mình lên, lại gần ly rượu vang đỏ kia chạm nhẹ một chút, ánh mắt cô tràn đầy dịu dàng: "Buzz Lightyear, tôi cũng chúc cậu Giáng Sinh vui vẻ."
"Giáng Sinh vui vẻ." Bồ Tư Nguyên cũng đem ly nhẹ nhàng chạm qua.
Lúc này Ca Thiên Thiên cố ý đứng dậy khỏi ghế, cô ấy cùng Từ Thịnh đi đến chỗ ngồi của Nam Thiệu, cũng chạm vào ly cậu ấy, từ trong túi mình cẩn thận lấy ra một cây kẹo que ông già Noel, nhẹ nhàng đặt bên cạnh đĩa ăn của cậu.
Người bạn yêu quý của chúng tôi, cậu chưa bao giờ rời xa chúng tôi.
Cậu sẽ luôn ở cạnh chúng tôi.
Mọi người vui vẻ dùng xong bữa tối, Bồ Tư Nguyên vào bếp rửa bát, Ca Diễm ngỏ ý muốn cùng giúp anh, hai người vừa rửa bát vừa nhìn qua cửa sổ phòng bếp thấy Ca Thiên Thiên đang nghịch tuyết ở trong vườn.
Ca Thiên Thiên mặc một chiếc áo khoác dày, cô cúi người đào những quả cầu tuyết nhỏ trên mặt đất, sau đó thừa dịp Từ Thịnh đang chuyên tâm bảo vệ cô, nghịch ngợm gây sự ném chúng lên người Từ Thịnh.
Là một đặc công siêu bắn tỉa ưu tú và nhanh nhẹn, bị cô gái mình thích chơi khăm, Từ Thịnh cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng. Anh biết rõ ràng cô ném vào anh quả cầu tuyết, vẫn là giả vờ toàn bộ quá trình không nhìn thấy, hoặc là tùy ý để cô hồ nháo.
Ca Thiên Thiên lại lần nữa ném qua, vừa lúc trúng vào lỗ tai anh, mắt thấy tuyết treo trên nửa đầu anh, cô cười đến nỗi ngồi xổm cả xuống đất.
Ca Diễm nhìn, nhịn không được thở dài một tiếng.
"Sao thế?" Bồ Tư Nguyên lúc này dùng bả vai mình chạm nhẹ vào bả vai cô, "Đang tốt đẹp sao bỗng nhiên lại thở dài?"
Cô cười, rồi lắc đầu: "Không có gì đâu, em chỉ cảm thấy mọi thứ tốt đẹp đến mức có chút không chân thực."
Nụ cười của Ca Thiên Thiên là báu vật quý giá mà cô vẫn ngày đêm mong nhớ trong suốt mười năm qua.
Cô đã tìm kiếm lâu như vậy, rất nhiều lần thiếu chút nữa cô đã từ bỏ.
Mà hiện tại, kho báu mà cô mơ ước như trong giấc mộng đẹp, cuối cùng lại lần nữa xuất hiện trước mắt cô.
Cuối cùng cô đã có thể bảo vệ nụ cười của Ca Thiên Thiên một lần nữa, nhìn em ấy sống hạnh phúc và vô tư bên cạnh mình.
Như vậy, bố mẹ trên thiên đường, cũng có thể yên tâm.
"Vậy thì em phải học chấp nhận hiện thực."
Lúc này Bồ Tư Nguyên đóng lại vòi nước, sau đó dùng khăn lông lau khô tay mình, dịu dàng đem tóc cô vén ra sau tai, "Bởi vì về sau, những điều tốt đẹp như vậy sẽ ngày càng nhiều."
Ca Diễm cảm thấy ấm áp trở lại sau khi nghe những lời anh nói.
Sau đó cô chớp chớp mắt, một phen chế trụ tay anh, xoay người kéo anh ra bên ngoài: "Vậy xin anh hãy làm gương tốt, lập tức giúp em tạo ra những điều tốt đẹp."
Bồ Tư Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, bị cô một đường kéo ra vườn tham gia đại chiến ném tuyết.
Đường đường là ánh sáng của Shadow, là sự tồn tại của giới đặc công được tất cả mọi người phải ngước nhìn, giờ phút này, lại bị chính vợ mình cùng cô em vợ, ở trong vườn nhà mình, bị ném đến không hề có sức phản kháng.
Ban đầu Từ Thịnh nghĩ rằng Bồ Tư Nguyên, người lãnh đạo trực tiếp của mình, ngay cả cái nhăn mày ngày thường của anh, anh ấy và Ngôn Tích bọn họ đều bị dọa cho chết khiếp, cho nên ban đầu khi Ca Diễm ném quả cầu tuyết về phía Bồ Tư Nguyên, có một khắc anh ấy muốn ngăn chặn lại hành động bạo hành của Ca Diễm.
Nhưng sau đó, mắt thấy lão đại nhà mình dường như đã mất hết kỹ năng đặc công, anh cứ đứng đó như một tên ngốc, để mặc Ca Diễm và sau đó là cùng Ca Thiên Thiên ném vào người mình những quả cầu tuyết, như thế nào cũng không đáp trả, rốt cuộc Từ Thịnh cũng đánh bạo, thật cẩn thận ném một quả cầu tuyết về phía Bồ Tư Nguyên.
Giây tiếp theo, anh ấy nhìn thấy Bồ Tư Nguyên, người vừa mới lựa chọn biến mình thành tên ngốc, lập tức đem mặt xoay về phía anh ấy bên này, mặt không cảm xúc nhìn anh ấy một cái.
Mẹ kiếp, là anh ấy quá cả gan làm loạn trong khi Bồ Tư Nguyên là thê nô đối với Ca Diễm, nhưng đối với bọn họ, Bồ Tư Nguyên vẫn là ma quỷ như cũ.
Một giây sau Từ Thịnh ném quả cầu tuyết tiếp theo trong tay mình xuống, xoay người bỏ chạy ra sau lưng Ca Thiên Thiên.
Ca Diễm dẫn theo Ca Thiên Thiên đem nửa người Bồ Tư Nguyên đều đắp thành người tuyết, mới tạm thời buông tha anh, hai chị em ôm nhau cười lăn lộn, cả khu vườn đều tràn ngập tiếng cười.
Bồ Tư Nguyên đem tuyết trên người mình vỗ đi sạch sẽ, sải bước về các cô một cách bất lực.
"Được rồi, chơi đủ rồi mau trở về tắm rửa thôi." Anh duỗi tay vỗ đầu Ca Diễm, kéo cô từ trên mặt đất lên, "Lát nữa em và Thiên Thiên sẽ cảm lạnh mất."
Ca Thiên Thiên lúc này cũng từ trên mặt đất đứng lên, cô ấy chớp đôi mắt, sắc mặt có chút thẹn thùng mà hướng đến Ca Diễm ra hiệu.
Ý của Ca Thiên Thiên là, Từ Thịnh mời cô ấy đến nhà làm khách, cô ấy rất muốn đi, nhưng muốn hỏi ý Ca Diễm trước.
Ca Diễm hiểu ra động tác, sau đó hơi nhướng mày: "Được, đi đi, lát nữa nhớ phải để cậu ấy đưa em về, đừng cho cậu ấy động tay động chân đấy."
Ca Thiên Thiên thấy cô đồng ý, vui đến mặt đều đỏ lên, liên tục gật đầu, sau đó xoay người chạy về phía Từ Thịnh bên kia.
Ca Diễm và Bồ Tư Nguyên cùng nhau vào nhà, cô quay đầu nhìn Từ Thịnh nắm tay Ca Thiên Thiên dần đi xa, khẽ thở dài: "Haiz, đứa trẻ này lớn rồi, chung quy không giữ được nữa."
Bồ Tư Nguyên trầm thấp cười một tiếng, rồi đột ngột không báo trước bế ngang cô từ mặt đất lên.
Ca Diễm kinh hô một tiếng, vội vàng ôm lấy cổ anh: "Này!"
"Thiên Thiên lớn rồi, em vẫn bảo vệ em ấy như gà trống nuôi con."
Anh ôm cô như vậy, vững vàng đi lên phòng ngủ trên lầu, còn dùng giọng nói lạnh lùng và nghi ngờ nói với cô: "Nếu không nhanh sinh con gái cho em chăm sóc, như vậy cũng có thể giải thoát cho Thiên Thiên và Từ Thịnh."
Người này cứ lần lượt phải sinh con gái, sinh ba đứa con khiến Ca Diễm có chút chịu không nổi, đỏ mặt trừng mắt với anh: "Bồ Tư Nguyên, anh thực sự là tên háo sắc."
Không chờ cô đem lời nói hết, anh đã cúi đầu ngăn miệng cô lại.
Sau đó anh dùng chân đem cửa phòng tắm đá ra, ôm cô đi vào trong.
Ca Diễm bị anh quen cửa quen nẻo đè trên nền gạch phòng tắm, không nhịn được mơ hồ lẩm bẩm: "Sao anh thích ở trong phòng tắm đến vậy?"
Anh một bên nghiêng đầu hôn lên môi cô, một bên trầm thấp đáp lại hai chữ bên môi cô: "Nóng, ướt."
Hai chữ này, có nhiều hàm nghĩa sâu xa để lý giải, Ca Diễm không thể suy nghĩ sâu xa được, bị anh cuốn đầu lưỡi hôn thật sâu, nụ hôn khiến đầu cô choáng váng.
Sau đó người này vẫn chưa chịu kết thúc.
Anh cởϊ qυầи áo mình, để lộ ra cơ thể cường tráng, còn dùng khuôn mặt tuấn tú cấm dục nói từng câu từng chữ với cô: "Anh còn thích ở nơi khác, em có muốn thử xem sao không?"