Edit+beta: LQNN203
Sau khi vị họ Bồ này mở ra cánh cửa đến với thế giới mới, mắt thường có thể thấy được anh bắt đầu bành trướng lên nhanh chóng.
Ví dụ như lúc này, anh dám làm trò trước mặt mọi người, ở bên tai cô nói ra loại câu chữ vô cùng vô cùng vô liêm sỉ.
Theo như biểu hiện của anh tối qua, cô cảm thấy đây là màn thể hiện của một con sói đói hơn hai mươi năm, nếu không phải cô làm đặc công, thể lực của cô tốt hơn so với người thường mới có thể miễn cưỡng chịu nổi, người bình thường phỏng chừng không đến nửa phần liền trực tiếp ngất đi rồi.
Khiến cô mệt chết khiếp, chẳng lẽ về sau anh còn muốn làm nhiều hơn đêm qua!?
Mặt Ca Diễm chuyển từ đỏ, cam, vàng, lục, lam và tím, cuối cùng không nhịn được đấm thẳng vào vai anh.
Vì suy xét cho bản thân mình, cô vẫn không vả mặt, khuôn mặt đẹp như vậy mà đả thương thật sự là phí phạm của trời.
Bồ Tư Nguyên nhận cú đấm nặng nề này, lại còn nhìn cô nở nụ cười.
Thường ngày trước mặt mọi người anh đều cư xử vô cùng nội liễm và khắc chế, thỉnh thoảng cười lúc đó cũng đã vào thu, cho nên anh cười đắc ý thế này, trong mắt người khác ngược lại là một chuyện rất kỳ lạ thậm chí là đáng sợ.
Toàn bộ quá trình Đồng Giai ở bên cạnh yên lặng ăn cẩu lương rốt cuộc nhịn không được buông bánh quy trong tay xuống, u oán nói: "Lão đại, em cảm thấy sau khi yêu vào anh giống biếи ŧɦái lắm."
Ca Diễm đập tay với Đồng Giai cách tầng không khí: "Còn không phải sao? Chưa thấy ai biếи ŧɦái như anh ấy."
Vị được gọi là "biếи ŧɦái" không hề tức giận, xoay người ưu nhã đi vào phòng bếp làm bữa sáng cho Ca Diễm.
Lúc này Ca Diễm ngồi cạnh Ca Thiên Thiên, ôm choàng lấy vai Ca Thiên Thiên: "Thiên Thiên, thích làm việc ở Shadow không?"
Mắt cô ấy sáng lấp lánh, liên tục gật đầu, sau đó khoa tay ra hiệu với cô.
Từ Thịnh bên cạnh lập tức nói: "Ý của Thiên Thiên là cô ấy thích làm công việc văn thư trong Shadow, hơn nữa các đồng nghiệp cũng rất tốt với cô ấy, rất chiếu cố cô ấy, cô ấy cảm thấy rất vui."
Nói xong, Từ Thịnh lại cảm thấy hơi xấu hổ: "À, gần đây Thiên Thiên đang học ngôn ngữ ký hiệu, em có theo cô ấy học một chút, nên có thể hiểu được."
Ca Diễm đánh giá Từ Thịnh vài lần, cười như không cười nói: "Từ Thịnh, cậu thật sự không sợ chết."
Trên trán Từ Thịnh chảy xuống một giọt mồ hôi, ngữ khí cứng đờ nói: "... Còn không phải sao?"
Biết rõ chị vợ tương lai còn đáng sợ hơn cả hổ và sư tử, anh rể tương lai chính là lão đại như ma quỷ. Nếu không phải vì thật sự thích Ca Thiên Thiên, sao anh ấy có thể tìm đến cái chết như thế này?
Ca Diễm lúc này tạm buông tha Từ Thịnh, ngược lại hỏi Ca Thiên Thiên: "Thiên Thiên, em muốn sống cùng với chị không? Căn nhà ban đầu của chúng ta đã bán khi ấy, sau đó chị đã mua một căn nhà khác gần đó, bởi vì chị vẫn luôn ở bên ngoài nên ngôi nhà lúc nào cũng đóng kín không có người ở, bây giờ chúng ta lại có thể sống cùng với nhau."
Khi đó cô được CIA chỉ định, luôn bôn ba ở bên ngoài, một năm cũng không thể trở về Anh một chuyến; sau này cô lại trở thành tội phạm bị truy nã, suốt ngày tìm nơi ẩn nấu đều rất khó khăn, càng đừng nói quang minh chính đại trở về nhà mình ở London.
Mà hiện tại, cô có một chỗ ở tại Shadow, đã tìm thấy Ca Thiên Thiên, cô cảm thấy đã đến lúc phải về nhà với em gái mình.
Không chờ Ca Thiên Thiên đáp lại, cô liền nghe phía sau truyền đến một giọng nam trầm thấp: "Không cần phải về ngôi nhà đó."
Ca Diễm quay đầu lại, thấy Bồ Tư Nguyên một tay bưng ly sữa bò, một tay cầm một đĩa bánh sandwich và trứng chiên đứng phía sau cô.
Anh đem sữa và đĩa thức ăn đặt trước mặt cô, sau đó không nhanh không chậm nói với cô: "Em và Thiên Thiên sống ở đây với anh cũng rất tốt."
Cô sửng sốt một giây: "Cho em lý do đi."
Bồ Tư Nguyên ngồi xuống bên cạnh cô, hai tay anh đặt lên đầu gối mình, nhìn cô kiên định: "Đầu tiên, Ca Thiên Thiên không cần ra ngoài làm việc, em ấy ở đây, có bảo mẫu và quản gia có thể chăm sóc em ấy, xung quanh căn nhà này đều có ám vệ của Shadow, có thể bảo vệ sự an toàn của Thiên Thiên."
Nói đến đây, anh tạm dừng lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Từ Thịnh: "Từ Thịnh có nói, cậu ấy sẽ thường xuyên đến đây chăm sóc cho Thiên Thiên."
Từ Thịnh nhận được ánh mắt của lão đại, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, chỉ thiếu chút nữa đứng dậy cúi chào: "Chỉ cần em không cần ra ngoài làm nhiệm vụ, nhất định sẽ nằm vùng 24/24 ở chỗ này bảo vệ Thiên Thiên."
Ánh mắt Ca Thiên Thiên đảo quanh giữa hai người họ, nhịn không được thầm cười trộm.
Bồ Tư Nguyên lúc này bình tĩnh tự nhiên tiếp tục nói: "Ngày thường chúng ta vẫn luôn ra ngoài làm nhiệm vụ, cơ bản đều ở bên ngoài, vốn dĩ thời gian về nhà rất ít ỏi, chẳng qua chỉ là chỗ ở, ở chỗ nào càng thuận tiện càng tốt."
Ca Diễm nhìn anh, nhướng mày: "Em ở nhà của mình chẳng lẽ không thuận tiện sao?"
"Không thuận tiện." Ngữ khí anh lãnh đạm lại chắc chắn, "Một phút mà anh không nhìn thấy em là không thuận tiện."
Ca Diễm há hốc miệng, bị người nào đó hợp tình hợp lý giở trò lưu manh dọa cho kinh ngạc.
"Anh muốn luôn được thấy em." Anh dừng một chút, rồi dứt khoát bồi thêm một câu.
Đồng Giai, người ở bên cạnh lúc này yên lặng chớp mắt: "Tại sao em không nghĩ đến việc ăn cẩu lương ở đây chứ..."
Ca Diễm nhìn bộ dáng đinh ninh của Bồ Tư Nguyên, trong lòng ngọt ngào nhưng lại bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Có một người bạn trai lang sói có tính chiếm hữu và ý muốn bảo vệ cực cao, rốt cuộc cô nên vui hay là không nên vui đây?
Có điều, theo lời anh nói thực sự có lý. Đầu tiên, ở nhà của anh, đối với sự an toàn của Ca Thiên Thiên càng được đảm bảo, bởi vì tính chất công việc của cô, nên không có cách nào luôn bảo vệ cho Thiên Thiên được, có thể sống dưới cái bóng của Shadow đương nhiên là càng tốt cho Thiên Thiên.
Thứ hai, hai người họ ngày nào cũng đi làm nhiệm vụ, ngày nào cũng ra vào cùng một lúc, thật ra sống chung dưới một mái nhà cũng không có gì khác biệt, cô không phải là loại người cố ý tự cao tự đại, hiếm khi được trở về sau nhiệm vụ, đương nhiên cũng muốn được cùng anh tiếp tục ở bên nhau. Như thế xem ra, hai chị em cô sống trong nhà anh, thật ra không có gì là không tốt, dù sao chờ sau này Ca Thiên Thiên kết hôn, căn nhà kia có thể sẽ để lại cho em ấy và chồng em ấy sống.
Hơn nữa, cô thật sự phụ thuộc vào anh nhiều hơn cô nghĩ.
Thật ra cô cũng muốn luôn nhìn thấy anh, làm việc và sống cùng anh... như hình với bóng, cùng đi trải nghiệm bất kỳ điều gì trên thế giới và đi đến bất kỳ đâu trên thế giới này.
Có lẽ đây chính là ma lực của tình yêu.
Một lúc sau, Ca Diễm nhấp một ngụm sữa mà anh đưa cho, cầm lấy miếng sandwich trên đĩa, gật đầu: "Được, thỏa thuận vậy đi."
Bồ Tư Nguyên tuy chưa nói gì, nhưng biểu tình trên mặt anh trong nháy mắt như gió xuân quất vào mặt.
Lúc này Mạnh Phương Ngôn lén lút chạy đến cạnh Ngôn Tích, kề vào tai Ngôn Tích nói nhỏ: "Cậu nói, tiểu Bồ có thể là người đầu tiên trong Shadow chúng ta thoát ly khỏi câu lạc bộ thê nô không?"
Ai ngờ, nhà tiên tri Mạnh vừa nói xong, Ca Diễm bên kia vừa ăn một nửa bánh sandwich đột nhiên lên tiếng: "Bồ Tư Nguyên, em có một yêu cầu."
Anh nhìn cô, thấp giọng nói: "Em nói đi."
"Đừng bắt ép em làm những việc khi sống cùng nhau, điều này là đề cập cụ thể đến một điều gì đó." Cô nhướng mày nhìn anh, "Nếu em muốn dừng lại mà anh nhất định cố chấp, vậy thì em sẽ lập tức rời đi."
Cả người Ngôn Tích chôn bên bụng An Dịch, suýt chút nữa anh ta bật cười tại chỗ, Mạnh Phương Ngôn mặt mày hớn hở phía sau Ngôn Tích, cầm một gói bỏng ngô lại đây vừa nhìn vừa ăn.
Ở thế kỷ 21, có thể nhìn thấy Bồ Tư Nguyên tiều tụy, chết tiệt không phải sống lâu mới thấy được sao!
Mà vị Tử Thần anh minh thần võ này chưa bao giờ cho phép từ "không" xuất hiện trong cuộc đời mình, lúc này, vì muốn ổn định phu nhân sống chung với mình trước, vẫn chỉ có thể tạm thời lấy đại cục làm trọng, chịu đựng tủi nhục, anh miễn cưỡng đồng ý "hiệp ước bất bình đẳng" này.
Anh nhìn Ca Diễm trầm mặc một lúc, cuối cùng ném ra từ "ừm" với biểu cảm cực kỳ cứng nhắc và mất tự nhiên.
Ngôn Tích cười đến nỗi khuôn mặt biến dạng, đưa tay ôm mặt Mạnh Phương Ngôn nói: "Thoát ly cái rắm, tôi nghĩ cậu ta về sau càng thê nô hơn bất cứ ai trong chúng ta!"
...
Ngày lễ Giáng Sinh đang đến gần, thật giống như sự nhàn tản được cố ý đánh cắp khỏi cuộc đời trôi nổi.
Bởi vì các liên kết tội phạm giữa Mexico và Bắc Mỹ liên tiếp bị đánh úp nghiêm trọng, Huyết Hạt Tử vẫn chưa thực hiện bất kỳ cuộc tấn công phạm tội nào trên toàn thế giới. Do đó, dưới sự ngầm đồng ý của Bồ Tư Nguyên, mọi người trong Shadow cuối cùng vì đoạn thời gian suốt ngày cảnh giác cao độ lúc trước tạm thời thả lỏng một chút.
Ngày An Dịch sinh con là vào đêm Giáng Sinh, đêm đó Ca Diễm và tất cả mọi người đang đợi bên ngoài phòng sinh cùng với Ngôn Tích.
Ngôn Tích ngày thường tính tình hấp tấp, lúc này nhìn thấy An Dịch ở bên trong phát ra âm thanh nhẫn nại đau đớn, anh ấy rất nhiều lần thiếu chút nữa nhịn không được muốn đá cửa đi vào, cuối cùng vẫn là bị Đồng Giai và Từ Thịnh một trái một phải gắt gao níu lấy, mới không xảy ra bạo loạn trong bệnh viện.
Lúc này Ca Diễm dùng dao khẽ gõ vào trán anh ấy, nói: "Anh có thể bình tĩnh một chút được hay không, chị An Dịch đã nói anh ở bên ngoài chờ chị ấy, không muốn anh nhìn thấy bộ dáng thống khổ của mình, anh không thể ngoan ngoãn chờ chị ấy được sao?"
Ngôn Tích, một người đàn ông cao lớn với đôi mắt đỏ hoe vì lo lắng, ngồi trên băng ghế dài của bệnh viện, vò đầu bứt tóc: "Tôi nên vào cùng cô ấy, ít nhất thời điểm cô ấy đau đớn có thể nắm lấy tay tôi, muốn đem tay tôi phế đi cũng được, như vậy tôi cũng có thể an ủi cô ấy, không đến mức phải một mình ở bên trong khó chịu như thế."
"Chị ấy biết anh ở chỗ này, liền có động lực vượt qua cơn đau." Ca Diễm khoanh tay nhìn Ngôn Tích, "Anh phải tin tưởng vợ mình, chị ấy mạnh mẽ hơn anh nghĩ."
Không biết như thế nào, Ca Diễm nói ra những câu đó, người vừa mới như chú chim giận dữ là Ngôn Tích đúng là đã dần bình tĩnh lại, cho đến khi một tiếng khóc lớn của trẻ con lọt vào tai mọi người, cả người Ngôn Tích giống như xụi lơ trượt đi khỏi ghế, rồi bắt đầu bật khóc.
Mọi người nhìn Ngôn Tích lồm cồm bò dậy gặp An Dịch được bác sĩ đẩy ra khỏi phòng sinh, tại đây một người đàn ông cao lớn khóc không ra hơi, nắm lấy tay An Dịch dường như vừa trải qua khỏi quỷ môn quan.
An Dịch yếu ớt bị anh ấy làm cho buồn cười, lúc này bất đắc dĩ nhìn anh ấy nói: "Sao anh lại khóc, anh đi xem con trước được không?"
"Anh không muốn xem!" Ngôn Tích thút tha thút thít hôn lên mặt An Dịch, "Vợ à, em vất vả rồi, anh yêu em!"
Mọi người bật cười trước biểu hiện của một ông bố ngốc mới được thăng chức, Bồ Tư Nguyên lúc này lặng lẽ đứng phía sau câu lấy tay Ca Diễm, sau đó dựa vào tai cô nói nhỏ: "Anh không muốn đợi ở ngoài."
Bởi vì anh nói rất nhỏ lại nhanh, nhất thời Ca Diễm không phản ứng kịp, quay đầu lại nhìn anh "hả" một tiếng.
Sau đó cô nhìn thấy, trên khuôn mặt anh tuấn của anh được ánh đèn hành lang chiếu rọi xuống đang nở một nụ cười nhàn nhạt: "Về sau khi em sinh con, anh muốn ở bên trong với em."
Ca Diễm vừa nghe lời này, mặt đỏ lên: "... Vì sao? Ở bên ngoài không tốt sao? Một hai phải ở bên trong nhìn khuôn mặt xấu xí của em?"
Anh cụp mắt xuống thì thầm đáp lại: "Anh biết em dũng cảm, nhưng anh vẫn muốn chia sẻ một phần với em."
Bởi vì người mình yêu đang đau đớn khi sinh nở, cho nên không có cách nào không nhìn thấy cô ấy lúc đó, làm cô ấy không có cách nào dựa vào chính mình.
Suy cho cùng, khi trái tim gắn kết chặt chẽ với nhau, cảm xúc của một trong hai người sẽ ngay lập tức lan tỏa sang bên kia.
Ca Diễm cảm thấy trái tim mình trở nên mềm nhũn và rối tung lên vì lời nói của anh.
Cô trầm thấp ho khan một tiếng, sau đó vỗ mu bàn tay anh: "Nói chuyện này bây giờ có phải hơi sớm không?"
Khóe môi Bồ Tư Nguyên cong lên một chút: "Không còn sớm."
Anh dừng lại, sau đó nói: "Anh đã nghĩ kỹ rồi, muốn có một đứa con gái trông giống như em."
Ca Diễm bị sốc trước mạch não vượt trội của vị thiên tài này... Cả hai bọn họ còn chưa kết hôn, thế mà anh đã tính trước giới tính đứa con sau này của họ rồi.
"Không." Nói đến đây, anh cau mày, ra vẻ nghiêm túc nói, "Sinh hai đứa đi, bằng không ba đứa cũng được, như vậy trong nhà sẽ náo nhiệt hơn."
Ca Diễm nhìn anh không nói nên lời: "Sao anh không tự sinh đi?"
Tức khắc anh bật cười, sau đó anh ôm cô lên khỏi mặt đất, xoay một vòng rồi đặt cô xuống.
Sau đó, anh dán bên tai cô nói nhỏ: "Đợi lát nữa quay về tập một vài bài khởi động thế nào?"