Edit+beta: LQNN203
Lần đầu tiên Ca Diễm nhìn thấy Nam Thiệu, là ở một quán cà phê tại London.
Lúc ấy cô đang thực hiện một nhiệm vụ tiền thưởng hạng I, tuy đã lấy được USB trong tay đối phương, nhưng đối phương cũng đã phát hiện ra hành vi trộm cắp của cô nên đã đuổi theo phía sau.
Vì vậy, bằng tốc độ cải trang thật nhanh, cô đã trà trộn vào quán cà phê, muốn mượn máy tính của người qua đường, đầu tiên phải giải thích và ghi lại nội dung trong USB, sau đó ngay tại chỗ phá hủy chiếc USB và rời đi.
Chẳng bao lâu, cô đã tìm thấy mục tiêu của mình trong quán cà phê.
Một thiếu niên trông có chút 250 (ngốc nghếch), anh chàng này có lẽ cảm thấy trong tiệm cà phê có cô nhân viên pha chế xinh đẹp, liên tục đứng dậy khỏi chỗ ngồi và chạy đến bắt chuyện, cùng cô gái trò chuyện đến mặt mày hớn hở.
Ca Diễm quan sát cậu ta một lúc, khi chàng trai đứng dậy khỏi máy tính lần thứ ba và đi đến quầy thu ngân để đong đưa, cô quyết định ngồi xuống chỗ cậu ta.
Tên này tuy ngốc nhưng cấu hình máy tính có vẻ rất ổn, sau khi cắm USB vào Ca Diễm nhanh chóng diễn giải nội dung.
Cô xem lướt qua nội dung, sau đó dùng điện thoại chụp lại những thông tin quan trọng, rồi nhanh chóng xóa nội dung trong USB.
Vừa thu dọn chuẩn bị đứng dậy, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nam lanh lảnh vang lên sau tai: "Nếu không tiêu hủy hoàn toàn những nội dung này, thì những nội dung đã xóa này bằng cách nào đó vẫn có thể khôi phục lại như cũ."
Ca Diễm ngẩn ra, quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên kia không biết từ khi nào đã từ quầy thu ngân trở lại.
Điều ngạc nhiên hơn là cậu ta không hề khó chịu chút nào khi thấy cô sử dụng máy tính của mình mà không được phép, lúc này cậu ta từ phía sau duỗi một tay ra gõ nhanh lên bàn phím máy tính của mình, sau đó rút USB ra trả lại cho cô.
"Được rồi, lần này đã hoàn toàn sạch sẽ." Thiếu niên cười trong nắng nói với cô, "Cô đi đi, tôi sẽ không nói cho ai biết cô đã sử dụng máy tính của tôi."
Có đôi khi, duyên phận giữa con người với nhau có thể là thế này, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt vô tình, một hành động trời xui đất khiến, liền sẽ từ hai đường thẳng song song vốn không liên quan đến nhau mà từ nay trở thành mối quan hệ gắn bó với nhau.
Trong rất nhiều năm sau đó, chàng trai cấp hai, Nam Thiệu, trở thành người bạn đời thân thiết nhất với cô.
Cô coi cậu ta như một người cộng sự, thậm chí như một người em trai. Đôi khi, khi nhìn thấy Nam Thiệu, cô không thể không nghĩ đến Ca Thiên Thiên - cô nghĩ, có lẽ Ca Thiên Thiên sống ở một nơi khác trên thế giới này đã cố tình cử người thiếu niên ngốc nghếch đến đây, chính là để thay thế em ấy làm bạn với cô.
Cô nghĩ, nếu có thể, cả đời này cô muốn bảo vệ sự hồn nhiên và thiện lương của Nam Thiệu, để cậu ta mãi là một đứa trẻ ngốc nghếch vô tư như vậy.
...
Nụ cười rạng rỡ từ nhiều năm trước, cùng khuôn mặt vô cảm đứng sau lưng cô lúc này tạo thành sự tương phản sống động và tàn nhẫn nhất.
Ca Diễm nhìn Nam Thiệu đang đứng trong phòng lúc này, xa lạ đến mức như chưa từng quen biết cô, nhất thời cảm thấy mình có thể là bị ảo giác.
Đây không thể là Nam Thiệu.
Đây nhất định có kẻ giả thành Nam Thiệu, muốn lừa gạt cô, muốn hủy hoại cô.
Kẻ giả mạo này chỉ đang cố gắng lợi dụng Nam Thiệu để phá hủy hoàn toàn niềm tin và ý chí của cô.
Khi Vong linh nhìn thấy Nam Thiệu, hắn ta cười hả hê, nhìn qua hắn hưng phấn dị thường, lúc này từ trên sô pha đứng lên, bước tới trước mặt bọn họ.
Từ trên cao hắn nhìn xuống Ca Diễm, sau đó nhìn Nam Thiệu và Bồ Tư Nguyên đang bị thương phía sau, nói với Nam Thiệu: "Cậu chắc chắn là kỹ thuật viên lợi hại nhất mà tôi từng gặp, bất luận từ phương diện nào mà nói."
Nam Thiệu không để ý đến Vong linh, cậu ta hạ mắt xuống, nhìn thoáng qua Ca Diễm với hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm cậu ta, sau đó giống như cái gì đều không nhìn thấy, quay đầu lạnh lùng nói với Vong linh: "Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, bây giờ có thể đi được chưa?"
Vong linh nghe được lời này, đôi mắt hắn lóe lên.
Không chờ Nam Thiệu xoay người, những tên côn đồ Huyết Hạt Tử đang ở trong góc phòng đã nhanh chóng đến phía sau Nam Thiệu, trực tiếp chặn đường lui của cậu ta. Rõ ràng Vong linh không có ý định để cậu ta đi.
Vong linh lúc này ngồi xổm xuống, hắn nhìn Ca Diễm, lộ ra miệng đầy răng vàng, mỉm cười: "Hỏa Hôn tiểu thư, cô thích sự thật này không?"
"Bây giờ, cô biết ai đã đem thời gian chuẩn xác các cô hai lần đến quán bar báo lại cho tôi, để tôi có thể sai em gái cô đến ám sát bạn trai thân yêu của cô rồi chứ? Cô có biết ai có thể trong hang ổ ở Orlando, báo tin trước tiên, làm cho đám người trong hai hang ổ quan trọng đó rời đi trước khi Shadow đuổi tới không?"
"Cô có biết ai đã phản bội cô, phản bội đội của cô, khiến cô và bạn trai mình bị dồn vào ngõ cụt không?"
Mỗi câu nói của Vong linh, cơ thể Ca Diễm khẽ run rẩy.
Khi hắn nói xong câu cuối cùng, Ca Diễm mở miệng, giọng cô trôi nổi phảng phất như không phải là của cô: "Tôi không biết... Tôi không muốn tin."
Không ai nhìn thấy, lúc này Nam Thiệu đứng tại chỗ ấy, tay cậu ta rũ bên người không ngừng run rẩy.
"Cô không biết, cô không muốn tin phải không?" Vong linh nheo mắt, "Vậy hãy để cậu ta tự nói với cô."
"Nào." Vong linh kéo Nam Thiệu đến trước mặt Ca Diễm, "Bây giờ, xin mời người mà cô tin tưởng, phản bội các cô, cùng chúng ta kết thành đồng minh, người thân thiết như em trai đã theo cô nhiều năm, tới chính miệng nói cho cô sự thật."
Hai mắt Nam Thiệu cũng đỏ lên, cắn chặt môi, máu theo đó chảy ra.
"Nói đi." Lúc này Vong linh lạnh mặt, vô cảm rút súng ra chĩa vào trán Nam Thiệu, "Nói cho cô ta, rốt cuộc cậu đã làm gì, nếu không, thỏa thuận giữa chúng ta sẽ vô hiệu."
Một lát sau.
Nam Thiệu đưa tay lên xoa hốc mắt đỏ hoe, thần sắc không mang theo cảm tình gì mà nói: "Là tôi làm."
Ca Diễm nhắm mắt.
Khóe mắt cô có một giọt nước mắt, lướt nhanh trên má, rồi vùi vào tóc cô.
"Những gì hắn vừa nói, tất cả đều là tôi làm."
Nam Thiệu gần như máy móc mà nói: "Lúc ở Orlando, mặc dù tôi đang ở trong ô tô bên ngoài, nhưng tôi đã cài máy nghe trộm trên người Từ Thịnh, cho nên lúc tin tức đến, tôi đã ngay lập tức truyền đạt cho đám người trong hai sào huyệt kia."
"Sau khi đến Mexico, tôi đã thông báo cho Vong linh tất cả hành động và kế hoạch của ta."
"Ngôn Tích, người đàn ông ngu ngốc này luôn lo lắng cho tôi, muốn bảo vệ tôi, yêu cầu tôi lập thành một tổ. Nhờ sự ngu ngốc của anh ta, đã giúp tôi chặn súng thành công và bị coi là nội gián, bị các người nhốt vào, cũng cho tôi tiếp tục đi theo các người thực hiện hành động cuối cùng."
"Bồ Tư Nguyên, Tử Thần tiếng tăm lừng lẫy của Shadow, căn bản không hiểu cái gọi là ngã một lần khôn hơn một chút. Anh ta biết rõ có nội gián, nhưng vẫn thả lỏng cảnh giác đối với tôi, làm tôi có cơ hội cùng Vong linh đánh lén anh ta, sau đó trói anh ta đến đây."
"Đến nỗi cô." Nam Thiệu nói xong, nhìn thẳng vào Ca Diễm, "Trong tất cả, người ngu ngốc nhất chính là cô."
"Từ trước đến nay cô đều tin tưởng vô điều kiện với tôi, cô cảm thấy tôi ngốc, cảm thấy cái gì tôi cũng không biết, cho nên trước giờ đều không đề phòng tôi."
"Trên thế giới này nơi nào mà không có phản bội, tình cảm trước sau như một? Nếu cô cảm nhận được, thì đó nhất định là giả, không phải sự thật."
Trong phòng, trừ cậu ta ra, không ai lên tiếng, yên tĩnh đến mức gần như đang ở trong một nghĩa trang.
Thời điểm Nam Thiệu nói những lời này, Ca Diễm vẫn luôn cúi đầu.
Giờ phút này không ai có thể thấy rõ ràng biểu tình trên mặt cô.
Kỳ thực trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy sợi dây trong não mình sắp đứt.
Sau khi bạn bè ở CIA xa lánh cô đã rời đi, gặp được Nam Thiệu, cho rằng rốt cuộc mình cũng gặp cộng sự đối xử chân thành.
Nhưng cuối cùng, sự thật phũ phàng này đã được phơi bày rõ ràng trước mắt cô, tất cả khoảng thời gian vui vẻ mà họ đã cubg nhau trải qua, có lẽ đều là mơ tưởng của chính bản thân cô.
Tuy nhiên, khi cô sắp gục ngã, có một giọng nói cô yêu nhất vẫn luôn vang lên trong đầu cô----
Ca Diễm, kẻ nói dối lầm tưởng rằng mình đã lừa dối mọi người, nhưng họ không thể lừa dối chính mình. Những người đã từng làm em cảm động, khiến em cảm nhận được sự chân thành, nhất định đều là sự thật.
Chính giọng nói này đã kéo cô trở lại từ vách đá sụp đổ hết lần này tới lần khác.
Mà giờ phút này, Bồ Tư Nguyên bị bắt quỳ trên mặt đất, ánh mắt anh từ đầu đến cuối đều rơi trên người Ca Diễm sau khi tiến vào phòng.
Thâm trầm, kiên định lại dịu dàng.
Thật lâu sau, Ca Diễm cuối cùng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Đôi mắt cô đỏ hoe, nhưng môi cô cong lên, mỉm cười với Nam Thiệu.
Cô thì thầm với cậu ta: "Nam Thiệu, tôi chỉ tin tưởng những gì tôi muốn tin."
"Dù cậu nói tôi khờ khạo, ngu ngốc như thế nào, tôi chính là người như vậy."
Vì vậy, dù cậu có làm bao nhiêu điều sai trái, tôi đều tin tưởng cậu nhất định có nỗi khổ và lý do của mình.
Cho dù cậu nói với tôi có bao nhiêu lời tuyệt tình cùng tàn nhẫn, tôi sẽ không bao giờ phủ nhận tấm chân tình mà cậu đã dành cho tôi.
Mặc dù khi cậu nói với tôi tất cả sự thật, tôi vẫn tin cậu.
Nam Thiệu sau khi nghe xong những lời này, ánh mắt chợt run lên, khóe mắt có chút ươn ướt.
Vong linh, kẻ luôn quan sát họ với vẻ thích thú, chậm rãi di chuyển khẩu súng khỏi trán Nam Thiệu, nhưng giây tiếp theo, hắn lại đem khẩu súng nhét vào trong tay Nam Thiệu.
Lúc này Vong linh lùi lại hai bước, gầm gừ với Nam Thiệu: "Hôm nay cậu có thể rời khỏi nơi này. Tuy nhiên, cậu phải gϊếŧ ba người này."
Khi nói những lời này, Vong linh chỉ tay vào Ca Diễm, Ca Thiên Thiên và Bồ Tư Nguyên.
"Tôi không muốn hai chị em họ tự tương tàn nhau, tôi muốn nhìn thấy cậu gϊếŧ họ. Ba người, một người cũng không thể thiếu."
Ca Thiên Thiên rụt vai lại, dựa vào vai Ca Diễm, cô ấy vẫn luôn âm thầm rơi nước mắt. Sau khi nghe được lời của Vong linh, cô ấy càng rùng mình hơn.
Giờ phút này Ca Diễm nhìn qua không chút lo sợ, lợi dụng lúc không ai để ý, cô bình tĩnh rút con dao trong tay Ca Thiên Thiên nắm vào lòng bàn tay mình, lặng lẽ cắt đứt dây thừng đang trói mình và Thiên Thiên.
Sau đó, cô nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Bồ Tư Nguyên phía sau cô.
Vào thời điểm căng thẳng như vậy, ánh mắt cô chỉ có thời gian lưu lại ba giây.
Nhưng ba giây này, khiến cho tinh thần hoảng hốt và bất an của cô, nháy mắt yên ổn xuống dưới.
Tuy rằng bộ dáng Bồ Tư Nguyên nhìn qua có phần chật vật, nhưng cả người không có nửa điểm chán nản.
Thậm chí cô còn cảm thấy bộ dáng anh bị trói lại, có chút kỳ lạ.
Dường như sợi dây quấn quanh người anh như một vở kịch, không hẳn là buộc chặt.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cô đã hiểu được ba chữ trong mắt anh.
Tin tưởng anh.
Đúng như cô nghĩ, cho dù cô ở đâu, anh nhất định sẽ đến tìm cô.
Bọn họ nhất định có thể phá giải bóng tối vô biên này.
Dưới cái nhìn chăm chú của Vong linh, Nam Thiệu rốt cuộc chậm rãi nâng họng súng về phía giữa lông mày Ca Diễm.
Ca Diễm hơi nâng cằm, bình tĩnh nhìn cậu ta.
Đúng lúc này, tên thuộc hạ đang cầm điện thoại của Vong linh ở phía sau đang phát sóng trực tiếp cho O, đột nhiên ôm điện thoại đi về phía Vong linh.
Vẻ mặt hắn ta có vẻ hơi lo lắng, hắn thì thầm với Vong linh: "Lão đại, O nói anh đem khẩu súng từ tay thằng nhóc kia lấy về."
"Không cần." Vong linh có chút không kiên nhẫn giơ tay lên, "Tao chính là muốn ở đây nhìn thằng nhóc đó, sợ cái gì?"
"Nhưng, O nói..."
"Nói cái rắm!" Lúc này sự kiêu ngạo của Vong linh hiện ra, lấy điện thoại từ trong tay thuộc hạ trở về, đồng thời ấn nút ngừng phát sóng trực tiếp, "Ở chỗ này phải nghe tao!"
"Nổ súng đi!" Lúc này Vong linh quay đầu lại phẫn nộ hét lên với Nam Thiệu, "Còn đang đợi cái gì?"
Mắt Nam Thiệu đỏ bừng, hơi kiềm chế các đốt ngón tay mình dưới áp lực của Vong linh.
Ca Diễm đối mặt với họng súng, nhẹ nhàng gật đầu về hướng cậu ta.
Thậm chí, dường như cô còn khẽ cong khóe miệng.
Tựa như nhiều năm qua, những lúc cô không bất hòa cãi nhau với cậu ta, ngẫu nhiên sẽ nhẹ nhàng thân thiết cười một cái với cậu ta giống như vậy.
Lúc đó, Nam Thiệu luôn lùi lại phía sau, nói: "Bà chị à, cô đừng cười nham hiểm như vậy, tôi sợ, tôi chết khiếp mất, cô vẫn là mắng tôi đi, đánh tôi cũng được!"
Tình cảm chân chính, không cần nghe, sớm đã là thật tâm.
Tình bạn chân chính, không cần lời nói, cũng đã là khắc cốt ghi tâm.
"Đoàng---"
Một tiếng súng vang lên.
*****
Editor: Thông báo mọi người hãy chuẩn bị khăn giấy:<