Hỏa Hôn

Chương 37: Học hỏi




Edit+beta: LQNN203

Ca Diễm cảm thấy xúc cảm trên trán mình lúc này phảng phất như cắt đứt mọi thứ liên hệ xung quanh.

Mặc kệ là dòng nước đen ngòm hay là tiếng nước ồn ào lạnh băng, hoặc với lực túm ngang ngược cùng với cảnh vật trước mắt không nhìn thấy được.

Những yếu tố này tưởng chừng có thể đánh sập ý chí con người, nhưng trong nháy mắt nó đã bị lu mờ.

Trái tim Ca Diễm đột nhiên khẽ run lên.

Nếu không phải cánh tay ôm cô đang dùng sức, cô thậm chí cảm thấy có phải mình đang nằm mơ hay không.

Dòng nước kịch liệt đang gào thét xung quanh bọn họ, như không thiết sống hướng đến xoáy nước bên dưới.

Mà Bồ Tư Nguyên dường như dùng biện pháp gì, gắt gao đem bản thân cố định một chỗ, cho nên anh mới có thể trong biển nước không chút sứt mẻ, không bị xoáy nước phía dưới cuốn đi.

Phảng phất mười mấy giây trôi qua lâu như một thế kỷ.

Ca Diễm mơ hồ cảm giác được, vốn dĩ nước đã dâng đến đỉnh đầu cô, giờ phút này tựa hồ đang dần rút xuống mặt cô.

Sau đó, tiếng rít kịch liệt của nước dần dần nhỏ đi, mực nước càng ngày càng thấp đến mũi cô, lỗ tai, miệng,... Tất cả đều hoàn chỉnh lần nữa lộ ra ngoài không khí.

Cảm giác hít thở không thông lúc trước mãi đến bây giờ cứ như được sống lại, hàng lông mi cô hơi run rẩy, sau đó rốt cuộc chậm rãi mở mắt ra.

Lọt vào trong tầm mắt cô chính là khuôn mặt tựa như không chút tỳ vết kia.

Giờ phút này, trên gương mặt ấy lăn xuống những bọt nước, mái tóc đen của anh cũng ướt sũng.

Cô vốn dĩ cho rằng bản thân trong cơn ngập lút này cả người hẳn là rất chật vật, nhưng anh lại không như thế - bọt nước lăn xuống trên làn da trắng của anh đều không khiến dáng vẻ anh có nửa phần chật vật bất kham. Ngược lại, khi những bọt nước bướng bỉnh ấy dừng trên sống mũi rồi sau đó lăn xuống dưới, men theo làn môi mỏng của anh, cuối cùng lăn xuống chiếc cằm cương nghị, khiến cho khí chất cả người anh vô cùng gợi cảm.

Có những bọt nước khác lăn xuống nhanh hơn, dừng trên yết hầu gợi cảm.

Theo chuyển động của yết hầu, những bọt nước tiếp tục đi xuống, cuối cùng biến mất ngay cổ áo anh.

Cô thật sự không nghĩ ra, vì sao trên đời này lại tồn tại người đàn ông như vậy?

Bất luận rơi vào hiểm cảnh đáng sợ cỡ nào, tựa hồ anh đều vô cùng điềm tĩnh để đối mặt. Giống như giờ phút này, anh thế nhưng mang một bộ dáng khủng bố đối đầu với biển nước, bình tĩnh cứ như một mỹ nam đang tắm.

Lần đầu tiên Ca Diễm cảm thấy, nàng tiên cá và yêu tinh nước khả năng không phải tất cả đều là nữ.

Cô cảm thấy vị đang ôm mình hiện tại này, là yêu tinh nước đẹp hơn so với nàng tiên cá.

Nam yêu tinh nước.

Với đẳng cấp của anh, có lẽ không cần dùng đến tiếng hát để dụ dỗ thủy thủ, mà họ sẽ tự giác nhảy xuống thuyền không quay đầu lại.

Trong lòng cô âm thầm chửi.

Nước rút xuống đến cổ họ, lại xuống bả vai sau đó xuống đến eo và dưới chân.

Bồ Tư Nguyên thấy cô không chớp mắt cứ nhìn mình chằm chằm, tựa hồ có chút khó hiểu, thấp giọng mở miệng nói: "Cô đang nhìn gì thế?"

Rồi sau đó, có thể do những bọt nước lưu lại trên mặt khiến anh có chút ngứa, anh liền giơ tay vuốt mặt mình, mái tóc ướt cũng theo đó được vuốt lên.

Những sợi tóc đen toàn bộ đều ngoan ngoãn phục tùng theo bàn tay anh di chuyển, cuối cùng nằm gọn gàng trên vầng trán cao của anh.

Vì thế, lần thứ hai anh rũ mắt nhìn xuống Ca Diễm, liền thấy được một khuôn mặt đỏ tía tai hồng.

Chết tiệt.

Ca Diễm thầm mắng trong lòng.

Anh muốn tới là để giải mật mã giúp cô, hay là khoe khoang sự đẹp trai của mình?

Ai cho phép anh gợi cảm như thế!

Bồ Tư Nguyên tựa hồ không thể hiểu tại sao cô vừa mới trong nước ra mà mặt lại đỏ như vậy trong khi nước rất lạnh. Nhưng anh lại nghĩ đến, vừa nãy trong nước mình đã hành động cầm lòng không đậu, bất tri bất giác mà nhận ra điều gì.

Vì thế, chờ khi Ca Diễm có thể đi lại trên mặt đất bình thường, cô còn chưa kịp nói gì đã nghe được anh thình lình nói với cô một câu: "Đau sao?"

Cô lập tức ngây ngẩn cả người: "Cái gì đau?"

Bồ Tư Nguyên giống như cũng có chút hơi xấu hổ, anh hơi quay mặt đi, khuôn mặt tuấn tú hơi thiếu tự nhiên.

Anh do dự hai giây, mới nâng lên hai ngón tay thon dài, chỉ lên trán mình.

Vẻ mặt Ca Diễm ngờ nghệch nhìn động tác của anh, rồi vài giây sau đó cuối cùng đã có phản ứng. Vì thế, nhiệt độ của cô vì hành động gợi cảm của anh còn chưa hạ xuống, nụ hôn nóng rực trên trán cô lúc ở trong nước lại bốc lên.

Hết đợt này đến đợt khác, căn bản không ngừng nghỉ.

Có điều, nụ hôn trên trán như chuồn chuồn lướt nước, đau cái gì chứ? Lại không phải làm chuyện gì khác...

Vốn dĩ là một chuyện phi thường tốt đẹp, bị anh hiểu thành như thế, tự nhiên sinh ra một chút hương vị mang theo ý khác.

Ca Diễm bị đại não của vị độc thân trong bụng mẹ này làm cho chấn động, cô do dự vài giây, chắp tay hướng về phía anh từ tốn nói: "Tại hạ thật sự bội phục!"

Một giây sau, anh liền lập tức phản ứng lại sau khi kinh nghiệm yêu đương của mình bị vũ nhục, nhưng không chờ anh nói chuyện, liền nghe cô gái này nói tiếp: "Tôi kiến nghị anh nếu có thể từ nơi này thoát ra, trở về có thể hỏi Ngôn Tích một chút, vì dù sao người ta cũng sắp làm bố, so với anh vẫn là hiểu nhiều hơn."

"Nếu không, hỏi Mạnh Phương Ngôn cũng được, tôi nghe Đồng Giai nói anh ta rất bám vợ mình."

Bồ Tư Nguyên: "...."

Đồng chí Tử Thần tôn kính đã sống hơn hai mươi năm, sóng to gió lớn gì chưa từng gặp qua. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên anh bị người ta chỉ vào mũi nhục nhã, thậm chí, đối phương còn muốn anh đi tìm Ngôn Tích và Mạnh Phương Ngôn học hỏi kinh nghiệm yêu đương.

Điều đáng chết chính là, anh không có cách nào phản bác lại sự nhục nhã này.

Bởi vì xác thật anh không có kinh nghiệm yêu đương, một chút cũng không có.

Khả năng là Thượng đế thật sự thấy anh quá hoàn mỹ, đem mọi kỹ năng đều dành cho anh, nhưng về kỹ năng yêu đương lại không cho anh một chút.

Có trời mới biết anh có bao nhiêu không dễ dàng mới có thể đem khả năng ít ỏi của mình thể hiện ra.

Khi bạn học Tử Thần lâm vào trầm tư, Ca Diễm rảnh rỗi từ vòng tay anh thoát ra, sau đó tỉ mỉ quan sát thao tác của anh lúc ở dưới nước.

Hóa ra lúc anh từ trên bờ nhảy xuống, chính là đi tìm nơi thoát nước. Theo lẽ thường, mỗi một hồ nước đều sẽ có nơi thoát nước, mà nơi thoát nước này khi anh bơi đến giữa hồ đã phát hiện ra.

Trong bóng tối, thế nhưng anh đã chuẩn xác tìm được nơi thoát nước. Vì đảm bảo chính mình không bị cuốn đi, trước khi mở van, anh đem dây thừng đang cột chặt mình vào van rồi sau đó mới mở van ra.

Lúc sau, toàn bộ nước đều bị hút vào, kể cả hai luồng nước hung bạo trên vách tường.

Anh kéo khoảng cách giữa mình và dây thừng đến cực hạn, điều chỉnh sự cân bằng, rồi sau đó mới có thể trong xoáy nước hung hăng mà không bị cuốn đi.

Bởi vì nơi thoát nước rất lớn, cho nên nước bị rút đi đặc biệt nhanh.

Khi mực nước ngày càng xuống thấp, hai luồng nước kia cũng đã tự động thu trở về.

Anh giải quyết hoàn hảo mật thất thứ sáu đưa bọn họ thoát khỏi quỷ môn quan.

Ca Diễm thưởng thức cách thức giải quyết của anh xong, khâm phục đi đến trước mặt anh, nhìn vào mắt anh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay: "Tuy rằng khoảnh khắc anh nhảy xuống tôi rất muốn bóp chết anh, nhưng không thể không nói anh giải quyết quá xuất sắc!"

Bồ Tư Nguyên bị câu nói khen ngợi của cô kéo ra khỏi sự trầm tư, mím môi, cả khuôn mặt vẫn không lộ ra biểu tình gì, thoáng chốc không chuyện.

Ca Diễm cũng không quản anh, cô đem dây thừng cởi ra khỏi van, một bên đi đến chỗ anh một bên đem dây thừng chậm rãi cuốn lên.

Cuối cùng, cô cầm dây thừng đã cuốn trở về nguyên trạng, nhẹ nhàng đưa đến cho anh.

Sau đó giây tiếp theo, cô nghe được giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô.

Anh nói: "Tôi học mọi thứ, luôn luôn học rất nhanh!"

Từ trước đến nay mỗi một môn học đối với anh đều đánh đâu thắng đó, không gì cản phá nổi, chỉ cần có một ít phương pháp và bí quyết là có thể trong khoảng thời gian ngắn thành thạo được, nhiều năm như vậy trước giờ đều là như thế.

Đây là nguyên nhân anh được gọi là thiên tài.

Cho nên, mặc dù bây giờ anh thiếu sót hơn người khác, ở phương diện yêu đương dốt đặc cán mai, bị chê cười, nhưng chỉ cần anh nắm giữ một chút phương pháp sẽ trưởng thành nhanh chóng lên thôi.

Lần này Ca Diễm không còn mơ hồ nữa, lập tức nghe hiểu ý anh.

Những lời này, phiên dịch rõ ràng chính là - cô hiện tại đừng vội khi dễ anh, chờ đến khi anh trở thành thiên tài trong chuyện yêu đương, cô ngàn vạn lần đừng kêu chống đỡ không nổi.

Vì thế, cô trơ mắt nhìn anh vân đạm phong khinh lấy dây thừng từ trong tay mình, dắt sau thắt lưng, sau đó vô cùng tự nhiên vuốt mái tóc ướt dầm dề của cô rồi dắt tay cô đi đến mật thất thứ bảy.

Ca Diễm há hốc miệng, một chữ cũng nói không nên lời.

Cô tự nhiên có dự cảm về sau sẽ chết cực kỳ thảm trong tay anh sau này?!

Bởi vì mới một phen tắm nước lạnh đi ra, cho nên toàn thân hai người họ đều ướt sũng.

Cũng không biết mật thất ở đâu ra có cơn gió lùa tới, giờ phút này cơn gió quái quỷ theo hướng mật thất thứ bảy thổi lại đây. Vốn dĩ vừa mới thoát khỏi hiểm cảnh, quần áo đều ướt dính sát vào người còn không kịp bận tâm đến, thẳng đến khi cơn gió thổi qua Ca Diễm mới phát hiện, thật sự quá lạnh đi!

Vì thế, Bồ Tư Nguyên đang nắm tay cô, dường như phát hiện cô đang rùng mình.

Anh nắm chặt tay cô, thấp giọng hỏi: "Lạnh lắm sao?"

Cô run lẩy bẩy từ trong khoang mũi khẽ "ừm" một tiếng.

Lối đi đến mật thất thứ bảy không dài, chờ đến khi tới nơi, thứ nghênh đón bọn họ ở lối vào là hai đống lửa.

Hai đống lửa này, đối với bọn họ nếu nói là gà rán hay nồi canh, quả thực như là nguồn nước trong sa mạc. Ca Diễm lập tức đi đến, khom lưng hơ tay trước đống lửa.

Nhiệt độ của lửa, trong nháy mắt giảm bớt sự lạnh lẽo của cô đến nỗi da đầu đều nổi lên một trận tê dại.

Cô hơ tay một lúc, lập tức ngẩng đầu lên nói với anh: "Anh cũng lại đây hơ đi, sẽ thoải mái không ít."

Ánh mắt Bồ Tư Nguyên từ trên đồng hồ đếm ngược còn tám tiếng thu trở về. Sau đó anh đi nhanh đến đống lửa, từ trên cao nhìn xuống cô.

"Còn thời gian." Anh rũ mắt, đạm thanh nói: "Cô đem quần áo cởi ra đặt trên lửa hong một chút đi."

Ca Diễm vừa định mở miệng nói "được", lại phát hiện không quá thích hợp.

Muốn đem quần áo ướt hong một chút, chẳng phải cô phải đem áo và quần cởi ra sao?

Lúc đợi hong quần áo, trên người cô có mặc gì đâu?

Trần trụi sao?!

Từ "được" mắc kẹt trong cổ họng cô, cuối cùng biến thành thẹn quá hóa giận mà hướng về phía anh nói: "Bồ Tư Nguyên, tôi cũng không nói anh phải học nhanh như vậy!"

Bồ Tư Nguyên: "?"