Hỏa Hỏa Và Băng Băng

Chương 5: Ký Ức




♡♡ ♡♡

" Phàm, sau này khi chúng ta ra trường sẽ cùng làm việc tại viện Bắc Hà nhé? "

" Sao em lại muốn vào viện Bắc Hà làm đến vậy? "

" Nha, đó là ước nguyện của ba em. Em chỉ muốn thực hiện nó thôi..." Người thanh niên ngồi cạnh Lâm Y Phàm ngây ngô gật đầu.

" Được rồi, chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện. " Lâm Y Phàm mỉm cười, khẽ xoa đầu cậu.

Chiếc xe đang chạy trên đường bỗng bị thắng gấp, xoay liền mấy vòng, sau đó va chạm với một chiếc xe khác băng ngang qua tạo nên một tai nạn hỗn loạn.

" Phàm, cẩn thận! " Người thanh niên hốt hoảng la toáng lên, cậu nhướn cả cơ thể mình ôm lấy anh.

Chiếc xe bị va chạm quá mạnh đã bị lật hai vòng. Kính xe vỡ toang thành những miếng miễng chai sắt nhọn đâm vào hai người.

Lâm Y Phàm lúc này tỉnh lại, anh kịp nhận thức mọi việc đã xảy ra liền tháo dây, mở cửa bò ra ngoài. Sau đó anh kéo cả người thanh niên bên cạnh ra khỏi rồi cùng chạy đi nấp ở một chỗ khác.

Tiếng nổ bây giờ vang lên rầm trời, chiếc xe hơi giờ chỉ còn là đống sắt vụn. Lâm Y Phàm đưa mắt nhìn viễn cảnh tệ hại trước mặt rồi nhìn đến người đang nằm trên tay anh.

Tay anh khẽ run lên, giọng nói cũng theo đó mà ngắt quãng: " An...Hạo Hiên... "

Anh gọi tên cậu, chạm vào mặt cậu, lay lay cậu. Tất cả mọi việc anh đều làm cả nhưng An Hạo Hiên vẫn không tỉnh dậy.

" Em cố gắng một chút, anh sẽ gọi xe cứu thương. Em sẽ ổn...Hạo Hiên..."

An Hạo Hiên được đưa đến bệnh viện, Lâm Y Phàm đứng bên ngoài chờ đợi, gương mặt anh bị thương chảy máu rất nhiều, nhưng hầu như điều đó anh không quan tâm. Lâm Y Phàm liên tục đứng lên ngồi xuống, đi qua đi lại, trong lòng không ngừng thấp thỏm.

Ca phẩu thuật kéo dài ba tiếng, bác sĩ bước ra, lạnh lùng bảo: " Chúng tôi đã cố gắng hết sức. "

Lời nói như vậy mà mấy người có thể nói với vẻ mặt đó sao? Bác sĩ là những người không tim như vậy sao? Lâm Y Phàm nhíu mày nhìn vị bác sĩ trước mặt, máu trong người như ngừng chảy, anh nắm chặt nắm tay, khẽ gật đầu.

An Hạo Hiên của anh, thật sự ra đi rồi!

" An Hạo Hiênnn..."

Cảm nhận được tiếng chuông điện thoại rung không ngừng, Lâm Y Phàm xoay mình, tay lần mò điện thoại bắt máy:

"....Tôi nghe. "

" Lâm Y Phàm, em đang ngủ sao? " Giọng nói trầm ổn của người đàn ông phát ra từ bên kia.

" Đúng vậy, em đang ngủ. Có chuyện gì thế, anh hai? "

" Cũng không có gì. Chỉ muốn báo cuối tuần này em về nhà một chuyến. "

Lâm Y Phàm nghe vậy cũng chỉ nhàn nhạt đáp: " Làm gì? "

" Tên trời đánh này, tuần sau là sinh nhật của ba đó. Tóm lại tuần sau nhớ về. " Lâm Viên dường như bị cậu em trai chọc cho tức giận, nói xong liền cúp máy.

Ra là sinh nhật Lâm Thiệu Đức, đến chuyện này mà anh cũng quên được. Có phải như vậy đã quá hờ hững không thế?

Lâm Y Phàm đầu nhức bưng bưng, ngồi dậy tựa lưng vào giường. Lại là giấc mơ chết tiệt kia. Nó cứ ám ảnh anh mỗi đêm. Tai nạn năm đó, cái chết của người anh yêu, tất cả đều vẫn hiện rõ lên trong giấc mơ. Từng chi tiết đều như mũi kim đâm vào vết thương của anh.

Quá khứ và hiện tại, dù ở đâu thì Lâm Y Phàm vẫn giữ nguyên tính cách lạnh lùng, cố chấp, ương ngạnh của anh. Nhưng khác ở chỗ, với An Hạo Hiên, Lâm Y Phàm biến thành một con người cực kỳ ấm áp. Từ trước đến nay, chỉ mỗi An Hạo Hiên có thể khiến anh trở nên như thế.

Lâm Y Phàm từng bước tiến lại gần bàn làm việc, mở hộc tủ lấy ra một tấm ảnh. Trên đó là hình ảnh của một người con trai với gương mặt non nớt đang khoác tay một người thanh niên lớn hơn mình. Đằng sau còn có dòng chữ được ghi ngay ngắn.

___ 31/12/2003, Hiên Hiên và Phàm Phàm ngày đầu gặp nhau tại đại học T.

*

" Chào anh, anh là Lâm Y Phàm đúng không? " An Hạo Hiên từ xa chạy tới chỗ Lâm Y Phàm.

" Đúng vậy. " Lâm Y Phàm nghiêng đầu nhìn cậu.

" Nha." An Hạo Hiên vội gật đầu chào anh một cái rồi nói tiếp " Tiền bối, có thể chụp với em một tấm hình không ạ? "

Chụp hình? Tên nhóc này ăn gan gấu rồi mới dám đến đây xin chụp hình với Lâm Y Phàm đó. Trước giờ anh luôn ghét chụp ảnh, cảm giác máy ảnh cứ chiếu thẳng vào mình, sau đó là phải cười cười tạo kiểu. Rất phiền phức!!

Nghe đến đây Lâm Y Phàm đột nhiên nhíu mày, gương mặt đáng sợ của anh liền hiện ra khiến cho cậu bạn kế bên An Hạo Hiên sửng sốt.

" Tiểu Hiên, hay chúng ta tìm người khác đi... " Nguyên Ưng vội níu áo An Hạo Hiên định kéo ra chỗ khác nhưng vô hiệu.

An Hạo Hiên vẫn đứng chỗ cũ, vẫn nét mặt bình tĩnh đó mà nhìn thẳng vào Lâm Y Phàm, tiếp tục kiên trì: " Lâm tiền bối, anh có thể chụp với em một tấm hình không? Chúng em đang tham gia một trò chơi, ai chụp nhiều ảnh với mọi người xung quanh nhất sẽ thắng. "

Lâm Y Phàm nghe cậu nhóc giải thích cặn kẽ như vậy liền có chút dao động, cơ miệng từ từ khép mở: "...Được rồi. "

" Cảm ơn anh, tiền bối. " Nói rồi An Hạo Hiên đứng sát lại Lâm Y Phàm, rất tự nhiên mà khoác tay anh, không quên cười lên.

Tách. Một tấm ảnh đã hoàn thành.

Trước khi rời đi, Lâm Y Phàm vội giữ chặt tay An Hạo Hiên lại, hỏi: " Không phải còn rất nhiều người để chụp sao? Sao lại phải chọn tôi? "

An Hạo Hiên bị anh nắm chặt đến đỏ cả tay, mặt mũi hơi cau lại. nhàn nhạt đáp: " Vì em muốn chụp với anh. Em thấy anh có vẻ không thích tiếp xúc người khác, điều này làm em hứng thú. Chung quy lại là vì em muốn thấy anh cười, mà chỉ khi chụp ảnh người ta mới bắt buộc phải cười lên thôi. "

Nói xong An Hạo Hiên nghiêng đầu một chút, sau đó cười lên với Lâm Y Phàm: " Tiền bối, anh rất đẹp trai đó. " Dứt lời liền chạy theo Nguyên Ưng tiếp tục trò chơi.

Lâm Y Phàm nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cậu, tâm tư có chút rối loạn. Gì chứ? Muốn nhìn thấy tôi cười sao? Có hứng thú với tôi? Em đúng là kỳ lạ.

Sau ngày hôm đó, Lâm Y Phàm đột nhiên tìm đến An Hạo Hiên với một lý do: " Tôi muốn làm bạn với em. "

Từ đó, hai người trở nên thân thiết. An Hạo Hiên trong mắt mọi người xung quanh như một minh tinh. Chuyện giữa Lâm Y Phàm và An Hạo Hiên bị rất nhiều người thêu dệt.

Người A: " Thằng Hạo Hiên đó chơi với Lâm tiền bối chỉ để lợi dụng thôi. Không thấy nó dần trở nên nổi tiếng sao. "

Người B: " Có khi hai người đó yêu nhau đấy. Bây giờ trai yêu trai thiếu gì. "

Người C: " Kinh vậy. Tao không ngờ anh Phàm như vậy đó nha. "

Có một lần, An Hạo Hiên bị đám con trai trong lớp xúm lại trêu ghẹo rằng hai người đang yêu nhau, cậu liền không chịu nổi mà chạy vào nhà vệ sinh. Lâm Y Phàm khi biết chuyện liền đi tìm cậu cả buổi. Rốt cuộc anh vào nhà vệ sinh thì thấy An Hạo Hiên đang ngồi im trong đó, mắt hơi đỏ như mới khóc.

" Em làm sao? " Lâm Y Phàm tiến lại gần cậu, đưa tay lướt qua viền mắt đỏ đỏ.

" A...." An Hạo Hiên ngước mặt lên liền thấy Lâm Y Phàm, nhất thời xấu hổ không nói được gì.

" Ai làm em khóc? " Lâm Y Phàm đỡ cậu dậy, tay anh nhẹ nâng cằm cậu lên.

" Đâu có. Em đâu có khóc. " An Hạo Hiên lắc đầu phủ nhận..

" Không khóc mà mắt đỏ? Còn trốn trong đây? "

"..... "

" Nói thật. " Giọng điệu Lâm Y Phàm lúc này chợt nghiêm lại, rất đáng sợ.

" Là đám bạn trong lớp. Chúng nó bảo em với anh đang....đang....yêu nhau. " An Hạo Hiên lắp bắp mãi mới ra được hai từ " yêu nhau ".

Lâm Y Phàm nghe xong đầu đuôi câu chuyện cũng không trả lời. Anh chỉ nhìn An Hạo Hiên thật lâu, sau đó mới kéo cậu vào lòng, thấp giọng:

" Vậy nếu chuyện đó là thật, em có đồng ý không? "

"..... "

" Em chưa hiểu sao? "

".......... "

" Anh thích em. Chúng ta quen nhau đi. "

"......... "

" Im lặng là đồng ý. "

" Hả? " An Hạo Hiên giật nảy mình vội đẩy anh ra, mặt mũi sửng sốt nhìn anh.

" Tiểu Hiên, anh nói lại. Anh thích em. Chúng ta quen nhau đi. " Lâm Y Phàm chưa bao giờ kiên nhẫn như thế này.

" Thật chứ? " An Hạo Hiên dường như chưa tin vào mắt mình, khẽ hỏi lại.

Lâm Y Phàm nghe cậu hỏi như vậy đột nhiên cảm thấy rất hài hước. Không thật thì anh nói làm gì? Anh không phải kẻ hay lấy chuyện này ra đùa đâu.

" Là thật. Không cần chứng minh chứ? " Nói xong Lâm Y Phàm cúi thấp người xuống định hôn An Hạo Hiên thì bị cậu đẩy ra: " Nha, em tin em tin. Thật ra, em cũng thích anh lâu rồi. Lúc nãy trốn trong đây là vì chúng bạn nói trúng tim đen nên em nhất thời ngượng ngùng.... " An Hạo Hiên vò vò tóc mình, cảm thấy mình thật ngốc nghếch.

Từ đó, An Hạo Hiên cùng Lâm Y Phàm trở thành người yêu.

Lúc này đây, Lâm Y Phàm đang cầm tấm ảnh năm đó, tay anh hơi siết lại, giọng anh có chút khàn khàn.

Lâm Y Phàm đã nói: " Tiểu Hiên, anh nhớ em. "

----------------------

Tác giả: Kỳ thực, hóa ra tiểu công của tôi do quá si tình nên mới lạnh lùng như vậy...

Trần Hinh: Thế có phải tôi sẽ bị ngược rất nhiều không?

Tác giả: Tôi thương cậu, tiểu Hinh. Mà càng thương sẽ càng ngược...