Hoa Hoa Tương Ngọc

Chương 64




Đối mặt với Mạnh Quyết ngốc nghếch, ta thật sự không còn tâm trạng nói chuyện với hắn nữa. Những lời này của hắn, nếu bị Tề Ngọc nghe thấy, e rằng lại phải cãi nhau một trận lớn với hắn.

Hắn nuôi ta? Lời nói dễ gây hiểu lầm như vậy, hắn nghĩ ra kiểu gì thế?

Chu Tú Cầm thấy hắn cũng quỳ xuống, đi vòng quanh hai chúng ta một vòng, rồi ngồi phịch xuống bên cạnh, cảm thán: “Tỷ tỷ, tỷ và phu quân tình cảm thật tốt.”

Ta nhìn nàng, lắc đầu.

Là ta không muốn nhìn thấy Tề Ngọc vì đôi chân mà chìm đắm. Bởi vì ta đã từng thấy thiếu niên lang rực rỡ như ánh mặt trời, ta đã từng thấy hồng y tràn đầy tự tin trên lưng ngựa. Ta làm sao có thể trơ mắt nhìn chàng ý chí tiêu trầm, bị người đời chỉ trỏ?

Không thể không thừa nhận, cho đến hôm nay, ta mới nhận ra tình cảm của mình dành cho chàng.

Bởi vì yêu, cho nên mới đau lòng.

Bởi vì yêu, cho nên mới cam tâm tình nguyện quỳ ở đây.

Đầu gối ta nóng rát đau đớn, vừa khát vừa đói vừa mệt, cả người mê man, lúc nóng lúc lạnh.

Ta đã từng nói, ưu điểm lớn nhất của ta, chính là cực kỳ kiên nhẫn. Hồi nhỏ, để đuổi nhũ mẫu đi, ta cắn răng chịu đựng ba ngày trời dù cánh tay đau nhức. Đích mẫu hành hạ chúng ta như thế, ta cũng không một lời oán thán mà chịu đựng.

Lần này, bất quá chỉ là quỳ ba ngày ba đêm mà thôi. Ta có thể chịu đựng được.

Sáu tướng sĩ đi cùng chúng ta cũng cảm động, muốn quỳ theo, nhưng bị ta quát lại.

“Nếu các ngươi quỳ hỏng đầu gối, sau này làm sao hành quân đánh trận? Ta là Thế tử phu nhân, trong nhà có đầy người hầu hạ, còn các ngươi thì sao?”

“Phu nhân...”

“Không được quỳ! Nếu ta... đến lúc đó còn phải nhờ các ngươi khiêng ta xuống!”

Mấy tráng sĩ lau nước mắt, đồng loạt quay đầu đi không dám nhìn nữa.

Buổi chiều còn đỡ, buổi tối mới là lúc khó khăn nhất. Leo núi vốn đã vất vả, đến tối mệt đến mức ta gục đầu xuống đất.

Mạnh Quyết nghĩ ra một cách, hắn tiến lại gần để ta dựa vào người hắn, miễn cưỡng để ta chợp mắt một chút.

Chu Tú Cầm thấy hắn cũng kiệt sức, cũng chạy lại ôm lấy ta, để ta không nằm xuống ngủ thiếp đi.

Trong nhà, Độc Cô Tuyệt cầm nến, nhìn qua khe cửa quan sát tỉ mỉ, nhất cử nhất động của chúng ta đều nằm trong tầm mắt hắn. Nếu ta không chịu nổi mà nằm xuống ngủ, e rằng hắn sẽ không bao giờ đồng ý xem chân cho Tề Ngọc nữa.

Vì thế, ta chỉ đành cố gắng tỉnh táo, cắn rách môi, cơn đau khiến ta tỉnh táo hơn nhiều, trong miệng tràn ngập mùi m.á.u tanh nồng nặc.

Ta cũng không biết vì sao mình lại kiên trì như vậy.

Có lẽ ta là một kẻ hèn mọn, ta nghĩ, nếu Tề Ngọc nhìn thấy ta hy sinh nhiều như vậy, liệu chàng có động lòng với ta một chút không?