Trời chiều buông xuống, tiếng các nàng cười đùa càng thêm rộn rã, tiếng nhạc từ đại sảnh tầng dưới vọng lên. Nhưng tai ta, chỉ muốn nghe thấy tiếng chàng.
Lòng ta rối bời, vừa mừng vui khi biết chàng không phải “kẻ phế nhân”, lại vừa đau đớn khi nghĩ chàng đang chung chăn gối với người khác. Thì ra yêu một người là cảm giác này, ta không thể chia sẻ chàng với ai, dù chỉ một chút cũng không.
Ta dựa vào chút khí phách không chịu khuất phục trong lòng, cứ thế bước đến trước phòng hoa khôi.
Thư Bình vừa trông thấy ta, mắt sáng rỡ, rồi lại cúi đầu e thẹn.
“Phu nhân, người hãy nhẹ nhàng khuyên giải Thế tử gia! Chớ nên nổi giận.”
Trong phòng, tiếng cười sang sảng của Tề Ngọc vẳng ra đứt quãng, xen lẫn tiếng nữ nhi nũng nịu. Ta nhắm mắt, cố kìm nén dòng lệ tuôn rơi.
Ta cải trang nam tử, mượn cớ là biểu đệ của Tề Ngọc, tên ma cô canh cửa mới chịu để ta vào. Thưởng cho hắn hai lượng bạc, hắn vội chỉ ta đến phòng Tề Ngọc.
Tay run rẩy, ta đẩy cánh cửa kia ra. Ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu cảnh tượng bên trong quá đỗi ô uế, từ nay về sau, ta sẽ ru rú trong Hầu phủ, không bước chân ra ngoài nữa. Nếu Tề Ngọc muốn hòa ly, ta sẽ cầm hưu thư, dứt áo ra đi, không ngoảnh đầu lại.
Nhưng ta, nhưng ta làm sao có thể quên người ấy?
Ta mở mắt, tỉ mỉ quan sát.
Trong phòng, cảnh tượng thật ái muội, màn lụa hồng buông rủ, yếm quần vương vãi khắp nơi, hương thơm ngào ngạt sực nức. Trái tim ta tan vỡ thành trăm mảnh, không thể nào hàn gắn.
Tiếng hoa khôi vang lên, kéo ta trở về thực tại.
“Ngươi là ai?”
Tiếng nói ngọt như mía lùi bên tai, ta mở mắt ra, thấy Tề Ngọc đang chống tay lên bàn nhấm nháp hạt dưa, hoa khôi bên cạnh thì mất hết cả hình tượng, ngồi dạng chân uống rượu ồn ào.
Trong phút chốc, thật khó mà phân biệt ai nam ai nữ giữa hai người này. Tề Ngọc vừa thấy ta, vẻ mặt cà lất lập tức thay đổi, hắn ngồi thẳng lưng, nét mặt đầy vẻ chột dạ.
“Các ngươi...”
Ta rõ ràng nghe thấy trong phòng lúc nãy còn đầy những âm thanh mờ ám! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
26
Sau khi biết rõ đầu đuôi câu chuyện, Tề Ngọc vẫn ngồi ngay ngắn, hoa khôi cố tình lại gần trêu ghẹo, chàng vẫn ánh mắt kiên định như lão tăng nhập định, vững vàng như núi Thái Sơn.
Hoa khôi bĩu môi chê bai: “Cũng chẳng hiểu biểu ca của chàng nghĩ gì, một ngày trăm lượng bạc, thuê ta ở đây luyện giọng, chỉ để ta kêu la, đến chạm vào cũng không, thật phí thời gian! Nếu chàng ta không phải Thế tử Hầu phủ, một ngày trăm lượng ta cũng chẳng thèm!”
Hoa khôi cũng lười đóng kịch nữa, nét mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ bực bội.
“Dù sao hai người đã cùng đến, ta không thể chỉ lấy một trăm lượng!”