Không hiểu được, cứ nghĩ rằng gã ở bên Tĩnh hiển nhiên là khoái hoạt rồi, mà cho dù hiện tại có bởi vì làm tình quá độ cũng không cần nghĩ đến chấm dứt sinh mệnh chứ, hắn thật sự không hiểu được vì cái gì Hiên Viên Dũng Nghĩa đã chiếm được hết sủng ái của Tĩnh lại có ý tưởng này.
“ Ngươi vì cái gì không tự mình làm…chẳng lẽ ngay cả dũng khí cũng không có sao?” Lộ Thương có điểm kì quái, tuy rằng gã đối với mình vô cùng không có ấn tượng tốt, dù sao cũng biết được Hiên Viên Dũng Nghĩa vương gia năm nào đã tại triều đình lập nhiều chiến công hiển hách, vì Đại Đồng cường thịnh làm ra bao công lao chinh chiến khó nhọc…một viên mãnh tướng như vậy, mà ngay cả dũng khí tự sát không có, thật sự làm người khác khó hiểu.
Hiên Viên Dũng Nghĩa nghe vậy, tựa hồ thâm trầm, rốt cuộc mở miệng nói: “ Giúp ta lật chăn ra.” Gã ý chỉ cái chăn mỏng trên người.
Lộ Thương tràn đầy nghi hoặc, vươn tay xốc lên cái chăn, không khỏi giật mình hít một hơi…dưới chăn mỏng, làn da khắp người Hiên Viên Dũng Nghĩa in màu ngân ứ, vẻ nhợt nhạt khiến người khác kinh người…bất quá Lộ Thương cũng từng rơi vào hoàn cảnh này một thời gian nên có điểm thương hại, hắn giật mình đứng dậy :“ Ngươi…”
Hiên Viên Dũng Nghĩa cười khổ một tiếng, vẻ mặt không lời nào diễn tả nổi…hai tay bị buộc bằng dây thừng trói chặt vào đầu giường, hai chân bị dây kéo ra hai bên, người bị lôi thành một chữ đại(大) , quần áo mong manh khó che được cơ thể, tình trạng quỷ dị tục tĩu đến cực điểm.
Tuy rằng Lộ Thương đối với loại tình trạng này không hề xa lạ, nhưng cảm giác xem gần gũi như thế thật khiến người ta ghê người.
“ Ngươi cho là Tĩnh một lòng chỉ biết yêu ta sao?” Hiên Viên Dũng Nghĩa vẻ mặt sắp hỏng, cơ hồ khó có thể nhận ra gã từng là tướng quân tung hoành chiến trường trên lưng ngựa, là Dũng Nghĩa vương gia giết giặc không gớm tay.
Lộ Thương yên lặng giúp hắn che lại cái chăn, trong lòng như ngàn cơn sóng đổ, nhất thời không thể đứng thẳng nữa, chỉ có thể suy sụp ngã ngồi xuống ghế bên giường.
“Ta chết tốt hơn là sống…sống không bằng chết thế này thật có lỗi liệt tổ liệt tông với hoàng huynh đã mất, thực xin lỗi thê tử và con gái duy nhất của ta.” Hiên Viên Dũng Nghĩa hai mắt rưng rưng, bộ dạng thần sắc u uất:“ Tĩnh khi còn nhỏ là cháu ruột thân thiết của ta, sau khi thành niên lúc nào cũng vui vẻ ở bên cạnh ta, ta lại hoàn toàn không phát hiện là vì nguyên nhân gì, cứ thế hắn cho rằng ta sẽ đến cầu hoàng huynh hay làm bất cứ điều gì hắn muốn cho hắn thoả mãn… ai ngờ hắn đối với ta lại có…có…” Hiên Viên Dũng Nghĩa tựa hồ không hình dung được ngôn ngữ nào thích hợp cho hoàn cảnh của mình mà trở nên vặn vẹo, đành phải chuyển lời mở đề tài hay hơn.
“ Ngày lại mặt nhà vợ, ta uống nhiều, Tĩnh nhất quyết quấn quít bên ta đòi ngủ chung giường, kết quả…kết quả…” lại không thể nói ra lời, ngập ngừng không nói được rõ ràng điều gì,
“ Sau đêm đó ta lúc nào cũng do dự, muốn cùng hắn quyết liệt nói ra suy nghĩ,nên quyết định cho Chân Nhi ở bên hắn , đây là cách ta khuất phục hắn . Càng nghĩ chỉ có một con đường chạy trốn, ai ngời hắn cứ như thế chấp nhất…Ai, hiện tại ta rơi vào hoàn cảnh này, Tiểu Chân quả thực bối rối đến cực điểm rồi…”
Lộ Thương mặc dù chưa làm cha, nhưng ít nhiều cũng đoán được Hiên Viên Dũng Nghĩa đối với Hi Chân quả thực áy náy tâm tình.
“ Vậy phu nhân ngươi…” hắn thử hỏi han
Hiên Viên Dũng Nghĩa sắc mặt càng trắng bệch: “ Hoang mạc trời lạnh giá rét, nàng thân mình nhu nhược, không bao lâu liền bệnh nặng qua đời”. Thanh âm gã nghẹn ngào, một số từ như nuốt vào cổ họng.
“ Lộ thiếu hiệp, ngươi coi như làm việc thiện.” Hai mắt gã như ám dạ u hỏa, bình tĩnh chiếu trên mặt Lộ Thương, Lộ Thương bị gã nhìn cảm thấy lạnh run, nhưng lại nhất thời không thể mở miệng.
Hắn ngàn vạn lần không nghĩ, cũng tuyệt đối không nghĩ ra Tĩnh cùng Hiên Viên Dũng Nghĩa nội tình chuyện tình cảm là như vậy. Hiên Viên Dũng Nghĩa dù chưa nói rõ, Lộ Thương cũng hiểu ý hắn ám chỉ “ một đêm” kia là gì, còn có cái gì có thể làm cho người lúc ấy quyền khuynh thiên hạ, dưới một người trên vạn người, địa vị cao quý như Hiên Viên Dũng Nghĩa vương thúc cam nguyện buông bỏ vương vị mà chạy đến nơi biên cương xa xôi kia.
Lộ Thương trầm ngâm…cho hắn một lọ thuốc đổi lấy giải dược, làm thế nào trong lòng mình vẫn cảm thấy có chỗ bất an. Vừa có thể diệt trừ kẻ thù độc chiếm tâm can Tĩnh là Hiên Viên Dũng Nghĩa, lại thoát khỏi kiềm chế của Tĩnh, từ đó chân trời góc bế, vĩnh viễn chôn đi một đoạn chân tình thương tâm.
Hết thảy tựa hồ hoàn mỹ.
Hiên Viên Dũng Nghĩa chưa nghe hắn trả lời, Lộ Thương tựa hồ thấy trong lòng rối loạn, quả thực nửa câu nói cũng không nói ra được.
“ Lộ thiếu hiệp…” Hiên Viên Dũng Nghĩa nhìn hắn không phản ứng, nhịn không được ra tiếng.
Trong phòng chỉ có im lặng.
Thật lâu sau, Lộ Thương rốt cục nhẹ nhàng gật đầu:” Ta sẽ trở về phòng lấy cái đó cho ngươi.”
Hiên Viên Dũng Nghĩa tựa hồ không tưởng được hắn cư nhiên đáp ứng, ngây ngô một lúc mới hiểu ra được, trên mặt lộ ra tươi cười “ Cảm ơn, cảm ơn…Ngươi không biết ta cảm kích thế nào đâu…”
Lộ Thương ở trên mặt không biết nên cười hay nên khóc…tự nhiên có người cảm kích người khác đã giúp hắn chấm dứt sinh mệnh của mình, lại còn cảm ơn, hơn nữa hắn lại còn nắm giữ ước mơ tha thiết đến độ cầu không được của người khác.
Đi ra từ tiểu lâu, Lộ Thương cảm thấy chính mình vừa đi ra khỏi giấc mộng mà có chút hoảng hốt…rốt cuộc không tưởng được Tĩnh đối với Hiên Viên Dũng Nghĩa, hóa ra cũng chỉ là đơn phương tình nguyện.
Người ngươi yêu cuối cùng lại không yêu ngươi.
Lộ Thương có điểm muốn cười, lại thật sự thấy không có gì đáng buồn cười, liền mơ mơ màng màng như vậy, tiêu sái bước về phía phòng nhỏ của mình.
Cái hộp nhỏ tùy thân có một túi dược nhỏ, lấy ra, Lộ Thương cầm ra một viên thuốc đỏ…đó là kịch độc cửu hoàn, giang hồ hành tẩu thì vật tùy thân không thể thiếu thứ này.
Hắn yên lặng ngồi một lúc, rốt cục hạ quyết tâm. Đem viên độc dược cẩn thận cho vào túi giấu trong ngực, thu thập một chút vật cần thiết, chuẩn bị trực tiếp đem thuốc cho Hiên Viên Dũng Nghĩa rồi rời cung.
Mấy người canh giữ tiểu viện giữa hồ cũng nhận ra hắn, không ai dám cản khách của Dũng Nghĩa vương thúc đang được sủng ái, Lộ Thương thuận lợi đi vào gian phòng ngủ.
Hiên Viên Dũng Nghĩa nhìn hắn đến, nét ảm đạm trên mặt tựa hồ có sáng lên một chút. Tiếp nhận viên thuốc nhỏ tẩm độc của Lộ Thương, cảm giác tươi cười vì được giải thoát rộ lên khóe môi gã.
“ Bích tiêu giải dược đâu?” Lộ Thương hỏi gã.
Hiên Viên Dũng Nghĩa dùng cằm chỉ một ngăn tủ trong góc phòng :“ Tìm một hộp ngọc nhỏ ở đó, mở ra là thấy được”
“ Hắn thật sự chuyện gì cũng nói cho ngươi?” Lộ Thương vì cái gì mà chính mình lại thốt ra câu nói đó.
Hiên Viên Dũng Nghĩa nở nụ cười, bộ dáng đã hiểu rõ mọi chuyện.
Lộ Thương hơi cúi cúi đầu.
“ Ta hiện tại giúp ngươi ăn thuốc. Thuốc này phải một canh giờ mới phát tác, tiện thời gian cho ta rời đi.” Lộ Thương đơn giản nói, đem viên thuốc vào miệng Hiên Viên Dũng Nghĩa.
Một canh giờ, đại khái là mình xuất phát cũng đi được khá xa rồi, Lộ Thương sơn không thể đi, nhanh chóng thông báo cho các huynh đệ địa phương rời đi mới được.
Xong xuôi mọi việc, Lộ Thương rời tiểu trúc, đi đến một góc tĩnh lặng trong hoàng cung, nhìn xem bốn bề vắng lặng mới triển khai khinh công nhảy lên góc tường, không một tiếng động thả người phóng qua tường, đi trên con đường yên tĩnh dọc bên dưới…rời khỏi nơi đã giam cầm vô số hồng nhan bạc mệnh mà hắn cùng lắm cũng chỉ là một đĩa nhỏ trên bàn ăn, lại sợ rằng không giải thoát được nỗi lòng khóa chặt dễ dàng như thế.
Triển khai thủ pháp, hắn hướng tới cửa thành bay đi theo đường thẳng. Môt canh giờ, hắn còn một canh giờ để triển khai công phu…trước khi Hiên Viên Dũng Nghĩa chết đi bị phát hiện…
Hắn cấp cho Hiên Viên Dũng Nghĩa thực chất cũng không phải là độc dược…độc được chết gã thì nói thật hắn cũng thấy khoái trá đi, hắn vốn tính toán là cho gã một viên độc dược chết người…chính là khi đến cái nơi kia, ái dục điên cuồng ẩn hiện trong không khí làm hắn không thể nào hạ thủ được.
Cũng chính bởi vì cái người tên Tĩnh mà hắn toàn tâm toàn ý yêu hắn kia.
Không muốn cùng Tĩnh dây dưa, cho nên đành buông tha cho vợ hắn vậy.
Chúng ta thanh toán hết nợ nần này…Lộ Thương ánh mắt lại sáng lên, hai chữ Thiên ưng tự do trên trán tỏa hào quang chói lọi.
Mấy tháng nay chính mình thật hồ đồ, Lộ Thương tự oán trách mình…rõ ràng là nam nhân chính khí đầy mình, hơn nữa luôn luôn tự nhận ta tuyệt đối không thiếu nam nhi khí phách, sao trước mặt Tĩnh liền toàn thân mềm nhũn, nhìn kiểu gì vẫn thấy mình giống đám đàn bà cuồng ái.
Mà mấy ngày nay nghĩ đến mất ngủ lại thấy buồn cười…ngẫm lại, đường đường một nam nhi, lại vì một nam nhân đối với mình lãnh đạm nên đem buồn bực canh cánh trong lòng đến mụ mẫm, vậy thì hóa ra ta không chỉ buồn cười, mà còn biến thái nữa.
Cảm tạ Hiên Viên Dũng Nghĩa bỗng nhiên xuất hiện, xé rách mộng trầm luân đẹp đẽ màu phấn hồng đang nhấn chìm mình, tuy rằng phương thức có thật tàn khốc, dù sao cuối cùng mình vẫn hoàn toàn ngộ đạo, cuối cùng không đến mức chết chìm trong vòng tay ôm ấp vừa ôn nhu vừa cường thế kia.
Mắt thấy cửa thành Đại Đồng trước mặt,, chỉ cần đi qua cửa này, là bay khỏi lòng bàn tay Tĩnh nắm giữ… từ đó trời xanh chia cắt, xem như không bao giờ gặp lại.
Hắn chậm rãi thả mình, chậm rãi hướng cánh cửa mà đi thong tha, thủ vệ binh hoàn toàn không nhìn ra điểm bất thường…sẽ chẳng có gì khác thường đâu, Lộ Thương cười nhạo bản thân có tật giật mình. Viên thuốc cấp cho Hiên Viên Dũng Nghĩa cũng chẳng phải độc dược trí mạng gì…căn bản là không thể có chuyện gì phát sinh.
Nhưng thế sự khó lường.
Ngay tại lúc Lộ Thương còn cách cổng thành nửa dặm, vì nghĩ mình sắp thoát khỏi sự nắm giữ độc ác của Tĩnh mà thật cao hứng, phía sau bỗng truyền đến tiếng vó ngựa ù ù đánh vỡ sự yên lặng trên mặt đường.Nghethanh âm kia hình như có thiên quân vạn mã đi đến, quan binh trên thành lầu tự nhiên biến sắc, vẻ mặt hoảng hốt nhìn xung quanh.
Lộ Thương vội quay đầu, đã thấy hơn mười kỵ mã đang từ đầu phố hướng cửa thành mà chạy như bay, đi trước chính là một người thần tình đáng sợ một thân cẩm y toát ra đầy vẻ tức giận, mà con ngươi đầy oán hận lại trừng lớn trên người hắn…là Tĩnh.