Họa Gió Tô Mây

Chương 61: Khả quan




Ở nơi khác, Anh Đào ở tít tận trên ngọn cây, thấp bên dưới một chút là Gia Huy và Anh Kiệt. Không phải bọn họ cố tình lập nhóm đi cạnh nhau, mà là vô tình bắt gặp khi đang nhặt củi. Cả ba còn chưa nói được câu nào thì gần đó bỗng dưng xuất hiện một bầy sói.

Việc sau đó có lẽ ai cũng biết, ba người bị rượt phải trèo lên cây.

May mắn cho họ, hôm nay là đêm trăng rằm, vì thế cả khu rừng tràn ngập ánh sáng. Họ có thể quan sát xung quanh mà không cần dùng đến bật lửa.

Người nhát gan nhất là Anh Đào. Nếu không phải có Anh Kiệt và Gia Huy liên tục an ủi, có lẽ cô đã khóc nấc lên vì sợ hãi.

Tại sao mấy người đó lại chọn cô chứ? Cô còn chưa lấy chồng sinh con, chẳng muốn bỏ mạng ở đây đâu!

Anh Kiệt dùng cành cây làm cán, xé một đoạn tay áo mình rồi quấn chặt con dao găm, không ngừng tấn công bọn sói đang có ý định trèo lên. Gia Huy cũng ở một bên giúp sức.

Có con bị thương, có con không, nhưng có lẽ chúng cũng nhận ra những con mồi này không dễ đối phó, vì thế sau vài phút, chúng theo con đầu đàn rời đi.

“Không… không sao nữa rồi.”

Anh Đào mừng đến mức suýt thì hét lên. Nếu như bọn sói vẫn tiếp tục tấn công, hai người kia có thể tự lo cho mình, nhưng cô thì không.

Không phải ai cũng tài giỏi và may mắn như thế.



Lâm Phong lo sốt vó, không ngừng nhìn đồng hồ xem xem thời gian đã trôi qua bao lâu. Nhìn bộ dạng của đồng đội, Tiêu Sinh không thể nào dừng được nụ cười của mình.

Anh biết bây giờ cậu ta đang lo lắng cho bạn gái như thế nào, tuy nhiên họ chỉ có thể tin tưởng vào năng lực của cô. Vốn dĩ hai người chỉ làm theo lệnh của phía trên, chẳng thể nào từ chối.

Thời hạn đã đến, nếu trong hôm nay ai không đến kịp thì người đó sẽ bị loại khỏi nhiệm vụ.

Đến trưa, người đầu tiên đã xuất hiện.

Đàm Vân Hi nhìn thấy Lâm Phong, suýt chút nữa không nhịn được mà bổ nhào về phía anh. Thật tình, có trời mới biết thời gian qua cô mệt mỏi như thế nào.

Mặc dù trước đây tổ chức đã huấn luyện cô nghiêm ngặt, nhưng chủ yếu chúng vẫn tập trong vào đô thị, hoặc nếu như phải hoạt động ở những nơi hoang vu, họ được phép lựa chọn đồng đội.

Bây giờ thì thế nào? Vừa di chuyển một mình trong rừng, vừa cảnh giác trước thú dữ, nếu ai không thể nhanh chóng thích nghi thì chắc chắn người đó sẽ bỏ mạng.

Đàm Vân Hi mệt mỏi nằm luôn xuống đất đánh một giấc. Cô còn bảo Lâm Phong rằng có gì thì bảo cô tỉnh dậy.

Tiếp sau Đàm Vân Hi là nhóm của Anh Kiệt. Trên tay cậu ta cầm một con thỏ trắng còn sống, ắt là vừa bắt được. Thấy Đàm Vân Hi nằm ngủ như thế, họ cũng không câu nệ gì mà làm theo.

Chẳng biết vì sao bọn sói cứ đuổi theo họ mãi, khiến họ chỉ có thể lẩn trốn trên cây. Cuối cùng, Gia Huy không nhịn được nữa, đốt một cành cây rồi thả xuống chỗ bọn sói.

May mắn là bọn sói bị dọa sợ rồi chạy đi mất, lửa cũng không bén lên thân cây cổ thụ. Nếu không, chắc chắn sẽ xảy ra hoả hoạn.

Người cuối cùng xuất hiện khi màn đêm vừa buông xuống. Nghe nói cậu ta tên là Phương Vũ, tay trái được băng bó, ắt hẳn đã bị thú dữ tấn công.

Ngoại trừ người đó, không ai bị thương cả.

Đây là một kết quả khả quan hơn suy đoán của Lâm Phong và Tiêu Sinh. điều này chứng tỏ mấy người bọn họ có năng lực vô cùng tốt.

“Tôi sẽ đặc cách cho mấy đồng chí nghỉ ngơi hết ngày mai. Sau đó chúng ta sẽ tiếp tục huấn luyện một tuần nữa.”