Hoa Gian Sắc

Chương 5: Mở Đầu (5)




Mà lúc này, trong biệt trang của tiểu Thánh nhân. Tại thư phòng rộng lớn, chủ nhân của thôn trang đang chuẩn bị an bài mật thám đi điều tra việc của quận thành.

Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến vị tổ mẫu kia của nàng nhiều năm qua đều đang mịt mờ không rõ trị tội nàng, bỗng nhiên lại phái người đến thăm dò. Thậm chí không tiếc ngựa xe mệt nhọc, mang nhiều dược liệu trân quý như thế đến để ban tặng cho nàng.

Nhưng mật thám còn chưa ra ngoài thì trong thôn trang đột nhiên có người đến cấp báo.

Lại có người đến.

Lúc này mới là người mà phụ thân của nàng phái tới.

Mục đích giống hệt nhau, cũng là truyền gọi nàng về quận thành.

Nhưng người được phái đến không muốn chẩn bệnh giống như người của tổ mẫu, mà chỉ là một người đưa tin tức, vừa cưỡi ngựa đến đưa tin xong thì rời đi ngay, cũng không hề gặp mặt Tạ Minh Cẩn.

Thược Dược còn đang vui mừng thì rất nhanh nàng ta đã nhận ra có chuyện gì đó không đúng lắm, ấp a ấp úng nói: "Cô nương, hiện tại nhìn qua là chủ quân cố ý cho người trở về, nhưng lão phu nhân lại không muốn cho nên mới nghĩ cách ra tay giết chết người trước. Nhưng mà..."

...

"Đúng là lão phu nhân có khác mặc kệ làm việc gì thì tuyệt đối cũng không gạt được chủ quân. Nhưng ông ta vẫn như cũ để những người đó đến đây, có thể thấy được chủ quân thật sự rất hiếu thuận với lão phu nhân, không đành lòng ngỗ nghịch với tổ mẫu. Mà đối với Tạ Minh Cẩn thì từ lâu đã không còn xem trọng như năm đó nữa."

Bên kia, nửa đường thật sự gặp khó khăn, có hai ma ma còn bị ngã gãy xương, gào khóc thảm thiết. Mọi người vất vả bôn ba mãi mới đến được một trấn nhỏ, bỏ tiền ra thuê một cổ xe ngựa khác.

Lúc đầu các ma ma còn hoài nghi là do Tạ Minh Cẩn làm, nhưng lại cảm thấy không phải, bên trong thôn trang có gian tế Thược Dược mà các nàng sắp xếp vào, còn có những hộ vệ do gia tộc nuôi dưỡng đều một lòng trông coi thôn trang, quyết không để Tạ Minh Cẩn rời đi. Mà Tạ Minh Cẩn giờ đây giống như chim trong lồng, còn có ai muốn làm việc cho nàng sao?

Huống hồ nàng thật sự đã bệnh nặng, không còn sống được bao lâu.

Nhưng mà, lần nói chuyện này đã khiến các nàng đều cùng cảm nhận được một chuyện.

Từ bốn năm trước, khi chủ quân trục xuất và cầm tù Tạ Minh Cẩn ở biệt trang này, thì Tạ Minh Cẩn đã là con cờ bị vứt bỏ của Tạ gia.

...

"Đã cho phép người của tổ mẫu đến đây, lại còn đặc biệt phái một đội người khác đến. Chắc hẳn phụ thân cho rằng ta có thể ứng phó với người của tổ mẫu, nhưng nếu như vậy thì có vẻ đã làm điều dư thừa. Từ trước đến nay phụ thân không bao giờ làm chuyện vô nghĩa, hoặc là ông ấy hy vọng tổ mẫu có thể thành công ngăn cản ta. Mặc kệ là vì lí do gì, kết hợp với việc làm sau đó thì giống như không muốn ta trở lại, nhưng lại không thể không để ta về."

Trước đó, Trương ma ma đã có đề cập đến một câu rằng, để nàng đi đến quận thành trước.

Đã có đi trước, vậy còn sau đó thì sao?

Như vậy, nơi nàng đi sẽ không phải là quận thành.

Có lẽ phụ thân của nàng là do bị lực lượng kia uy hϊế͙p͙ mà bất đắc dĩ phải làm vậy sao?

Tạ Minh Cẩn gõ ngón tay lên bàn, rồi nhìn Tất Thập Nhất nói: "Thập Nhất, ngươi là người của phụ thân ta phái đến để trông coi ta, ngươi thấy thế nào?"

Những người ma ma đó sẽ không thể nghĩ tới những người trông giữ nàng cũng sẽ làm việc cho nàng, chỉ cần không vi phạm mệnh lệnh ban đầu của phụ thân nàng, chỉ cần nàng cho họ đủ ích lợi và chỉ cần phụ thân nàng còn chưa cướp đi cái họ của nàng, thì bọn họ vẫn sẽ luôn cúi đầu với nàng.

"Thập Nhất không dám." Tất Thập Nhất cúi đầu, không chịu nói ra.

Tạ Minh Cẩn cũng không làm khó hắn ta, nàng chỉ cười, một nụ cười lạnh lẽo như cơn gió đang thổi ngoài cửa sổ kia.

"Lời cha khó cãi, vậy đi thôi."

Nàng đứng dậy, tay áo khẽ hất lên, ánh mắt nhìn ra xa bên ngoài.

"Thuận tiện cũng dẫn theo vị Từ tiên sinh kia nữa."

-----

Dịch: MB