Hoa Gian Sắc

Chương 39: Đập Nó Đi (3)




Ngữ khí của nàng vô cùng mềm mại, động tác cũng khá là tùy ý, nhưng cũng không phải õng ẹo ra vẻ, ngược lại là kiểu sắc bén ở bên trong, kiểu khí chất lạnh lùng.

Hơn nữa, không nói đến việc những người ở đây đều kinh ngạc, Tiêu Vũ bị chỉ vào nhất thời không hiểu rõ, còn nhìn xung quanh, nửa ngày mới phản ứng lại Minh Cẩn chính là đang chỉ hắn.

Sau một lúc sững sờ, hắn không tin vào bản thân mình, vô cùng tức giận, mặt đỏ lên, “Tạ Minh Cẩn, ngươi dám!!!”

Minh Cẩn đang cười, chỉ là dùng mắt thường cũng có thể thấy ý cười dần nhạt đi.

“Trước đây ngươi cũng nói ngươi nhỏ tuổi hơn ta, trưởng ấu tôn ti, Tiêu gia tốt xấu gì cũng là gia tộc huân quý truyền thừa ba đời của Ô Linh, đến nay còn chưa dạy ngươi à?”

Tiêu gia tôi tớ thay đổi sắc mặt, ai nấy đều giận mà không dám nói gì, ánh mắt cũng có chút trốn tránh.

Tiêu Vũ còn chưa biết sự lợi hại trong lời nói của Minh Cẩn, chỉ một mực công kϊƈɦ nàng: “Ngươi thì coi là trưởng bối gì chứ!! Ngươi và ta cùng một thế hệ, lớn hơn ta có ba tuổi!! Tạ gia làm gì còn chỗ cho ngươi, ngươi quá kiêu căng rồi! Ngươi cho rằng hắn thật sự sẽ nghe lời ngươi?”

Minh Cẩn trêи mặt đã mất ý cười, chỉ chống tay lên ngạch sườn, lấy tay vén tóc lên, day day huyệt thái dương, nhìn vô cùng lười nhác, lại có phần lạnh nhạt.

“Về tư, ngươi đã nhận lệnh cha ta đi tới tiếp dẫn, tự nên biết che chở, cho dù trong lòng ngươi không muốn, nhưng đã đồng ý rồi thì đó là hứa hẹn, người đương thời nên giữ chữ tín, cho dù là nam hay nữ, huống hồ là quân tử.”

Lời của nàng không yếu không nghiêm, đã đặt hắn trêи giá quân tử không xuống được, lại trào phúng tâm thái mâu thuẫn của hắn, rõ ràng không muốn nhưng vẫn phải đi.

Sắc mặt Đông Chiến càng thêm lạnh lẽo, sự lạnh lẽo từ trong đáy mắt giống như lưỡi kiếm đã qua lịch luyện, hắn nhìn chằm chằm Minh Cẩn, nhàn nhạt nói: “Ta là người có công chức, về tư thì giúp đỡ là chuyện đương nhiên, không thể...”

Minh Cẩn: “Nếu là về công, quân phòng Ô Linh có quyền kịp thời trị an, dưới biến cố núi bị sụt lún này, bảo vệ bá tánh vượt qua nguy cơ, ngăn chặn những thành phần không an phận, đang gây nguy hại, đây không phải cũng là chức trách của ngươi sao?”

Sắc mặt Đông Chiến đại biến, mà lúc này Minh Cẩn mới đặt ánh mắt lên người Tiêu Vũ đang bị người Tiêu gia lôi lôi kéo kéo kia.

“Mà vị Tiêu tiểu công tử này, đấu đá lung tung, trong mắt không có dân chúng, chỉ vì hận thù cá nhân mà làm trở ngại đến yên ổn, tạo nên sự hỗn loạn, nếu đã như vậy mà còn không khiển trách, vậy thì là do ta ở nông thôn trồng rau lâu quá rồi, chưa hiểu sự đời, không biết quyền lực của thế gia Ô Linh đã cao hơn cả luật pháp rồi.”

Tiêu Vũ vẫn còn muốn mắng, nhưng bị đám đầy tớ đại nghịch bất đạo quyết tâm che miệng lại, vừa chuẩn bị đi xin lỗi Minh Cẩn.

Cho dù địa vị của Minh Cẩn ở Tạ gia thế nào, cái mũ này mà giữ lại thì Tiêu gia cũng không chiếm được lợi ích gì.

Bởi vì vị trí của Tạ gia chính là ở Ô Linh, chỉ cần Minh Cẩn còn một ngày họ Tạ, một ngày là con gái của Tạ Viễn, thì việc làm hôm nay của công tử nhà bọn họ chính là khác người!

Thực ra nếu Minh Cẩn tự biết địa vị của mình nhạy cảm, không còn được như trước, có thể nhẫn nhịn, vậy cũng không sao, nhưng tiếc là nàng không như vậy.

Nàng trước sau vẫn là Tạ Minh Cẩn.

-----

Dịch: MB