Sắc mặt Lý thị trắng bệch, trông rất tiều tụy ốm yếu, một mình nàng ta đứng ở kia hứng chịu đủ loại ánh mắt soi mói chiếu vào người, sự cô độc và bất lực của nàng ta khiến người người xót thương, chỉ trừ bỏ người của Lý gia, cùng với những người bên cạnh Minh Cẩn, đa số những người còn lại đều sẽ vì nàng ta mà sinh ra lòng thương cảm.
Hai hốc mắt Giang Xuân Lai ửng đỏ, gương mặt lộ rõ vẻ hổ thẹn, cúi thấp đầu, nhất thời không nói gì.
Ánh mắt Minh Cẩn ôn hòa lộ vẻ ân cần, chỉ là lời nói như vậy: “Người sắp chết lời nói cũng chân thành, tình nghĩa động lòng người, nhưng nếu không phải thì sao?”
Với những lời nói cẩn thận trước đây của Minh Cẩn, Lý thị yếu ớt vẫn còn giữ mấy phần bình tĩnh, nhưng lần này, bằng mắt thường mọi cũng có thể nhìn thấy được sắc mặt nàng ta đang thay đổi.
“Tạ cô nương là có ý gì? Ta không hiểu....”
“Ngươi không cần hiểu, chỉ cần dám để cho y giả xem mạch là được, là bệnh tình nguy kịch hay chỉ là bệnh trạng bên ngoài xem là rõ ngay, sẽ hiểu toàn bộ âm mưu bên trong.”
Lý thị nhất thời không nói gì.
Mọi người lại ồ lên.
Trước đây Lý thị giả vờ quá nhiều, mọi người đều tin, nhưng mọi lời nói dối nếu như bị vạch trần, thì coi như thua hết cả ván cờ.
Bởi vì giả vời đến mức quá hoàn hảo nên mọi người đều tin tưởng, nhưng lòng tin không chịu nổi thử thách, một khi xuất hiện sơ hở, tình cảm bên trong con người sẽ đồng loạt làm sụp đổ mọi thứ.
Tuy nhiên là Giang Xuân Lai phản bội, lão ta không có phần nào áy náy, hoàn toàn trở mặt nổi cơn tức giận, “Ngươi!! Ngươi dám gạt ta! Ngươi vì cái gì mà hại ta? Con tiện nhân nhà ngươi!! Ngươi...”
Giang Xuân Lai muốn xông đến tấn công Lý thị, nhưng bị sai dịch giữ lại, lão ta co rúm lại tức giận gầm lên, nhưng ngoài miệng vẫn kêu la thảm thiết là Lý thị bày cho lão ta hạ độc giết người, cũng là Lý thị bày cho lão ta dìm thi thể xuống hồ nước, ngay cả việc tránh để thi thể bị nổi lên mặt nước cũng là Lý thị dạy lão cột thêm hòn đá vào....
“Đều là do nàng ta, đều là do nàng ta bày ra, ta vô tội, đại nhân, ta vô tội.”
Lý thị chợt bật cười, nhìn Minh Cẩn nói: “Ngươi nhìn xem, một nam nhân hèn nhát như vậy, làm thế nào ta lại nhìn trúng hắn ta, nếu không có di ngôn của phụ mẫu ta năm đó, sao ta có thể bằng lòng ở cùng hắn.”
"Mặc dù chưa từng đính ước, nhưng cũng từng trải qua hoa tiền nguyệt hạ, cũng từng đồng cam cộng khổ với nhau, qua bao năm dài tháng rộng ta chỉ mong có thể cũng hắn bên nhau đến bạc đầu, nhưng còn hắn lại ước gì ta bệnh nặng mà chết.”
“Ta chỉ muốn hắn phải trả giá mà thôi.”
Sau khi nàng ta tiết lộ mọi chuyện cũng gây chấn động cho những người khác, đôi phu thê trở mặt thành thù cũng không phải là ít.
Nhưng đôi mắt Minh Cẩn vẫn giữ vẻ ôn nhu, lại càng thấu hiểu, “Phu nhân, nói dối sẽ trở thành một thói quen, mà thói quen này cũng không phải là thói quen tốt.”
Sắc mặt Lý thị cứng lại, nhất thời nhìn Minh Cẩn bằng ánh mắt mang vài phần âm trầm cùng oán hận, nhưng Minh Cẩn vẫn đứng đối diện nàng ta, chỉ cách mỗi xe ngựa, lại không hề có ý khϊế͙p͙ sợ rút lui.
“Ngươi là người có đầu óc, hiểu thế nào là nhẫn nhịn, diễn kịch rất giỏi, còn biết đều chế y dược, nếu thật muốn ra tay trả thù Giang Xuân Lai chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nhưng ngươi không làm vậy, một hai phải chọn Lý Dịch làm mục tiêu, lại cố ý bày cho Giang Xuân Lai vứt xác xuống hồ nước, ngươi tính toán được không lâu thi thể sẽ nổi lên mặt nước, đến lúc đó chắc chắn sẽ có người phát hiện ra.”
-----
Dịch: MB