Minh Cẩn chợt thu lại ánh mắt, đi về phía xe ngựa.
Lúc đó, đám người Giang Xuân Lai cũng bị áp giải tới, cả đám người Lý gia đang đau khổ không nói hai lời, trực tiếp bổ nhào tới, trong đó có anh em của Lý Dịch kêu gào gia đinh phải đánh chết Giang Xuân Lai.
Sai dịch không đủ người, làm sao mà ngăn được nhiều người như vậy, nháy mắt đã để mấy người phá khỏi vòng vây, xông tới chỗ bốn người trong khách điếm kia.
“Thập Nhất.” Minh Cẩn lên xe ngựa dặn dò một câu, đám người Tất Thập Nhất liền hỗ trợ cản người lại.
Đám người Giang Xuân Lai kinh hoàng, nhất thời không biết nên nói gì, cuối cùng vẫn là Lý thị yếu ớt đi tới xe ngựa nói lời cảm ơn.
“Không cần cảm ơn, việc hung phạm này vẫn nên giao cho nha môn thẩm tra xử lí thì tốt hơn, đánh chết người thật rồi, Lý gia bên kia không phải cũng có người đến gánh tội sao? Con trai chết oan uổng như vậy, lại còn bị đắp thêm tội danh, vô tội biết nhường nào.”
Lý thị ngẩn ra, sau đó hổ thẹn nói: “Đều là lỗi của ta, nếu không phải bởi vì ta, cũng sẽ không...”
“Đương nhiên là bởi vì ngươi.”
Tấm mành mở ra, Lý thị nhìn vào đôi mắt sáng trong của Minh Cẩn, nàng một tay đặt trêи cửa sổ, “Tối hôm qua đã tò mò một chuyện, ngươi và ta chưa từng tiếp xúc với nhau, ngươi lại ẩn cư ở hậu viện bên kia ngày qua ngày, tại sao lại biết được ta họ Tạ, hơn nữa lại tới tìm ta cầu tình, có vẻ như đã biết rõ vụ việc này rồi?”
Lý thị không tự chủ được nói: “Ta nghe thấy các người ở trong phòng...”
Minh Cẩn: “Cho nên ngươi trước giờ vẫn luôn trốn ở bên ngoài nhà nghe lén? Cho đến khi cảm thấy ổn rồi thì mới ra ngoài?”
Người trước mắt thoạt nhìn đoan chính ôn nhu, lúc nói chuyện lại khiến người ta tâm trí bất định, cũng làm cho người ta liên tưởng sâu xa.
Đôi môi Lý thị trắng bệch, có lẽ không nhờ cậy được Minh Cẩn, cũng càng có vẻ nàng trong xe ngựa cao cao tại thượng, khí thế bức người.
“Tạ cô nương, ta không hiểu ý của cô nương, cô.....”
“Ta cũng không rõ ý của ngươi lắm! Một mặt, đêm đó sau khi ngươi bị xâm hại liền đến tìm Giang Xuân Lai kể khổ, hắn ta là nam tử thế nào, làm phu thê nhiều năm, ngươi còn không hiểu sao? Tham tài, ích kỷ, nhưng duy chỉ có sĩ diện, sau khi biết chuyện này, hắn nhất định sẽ tìm Lý Dịch trả thù.
Nếu ngươi bị Lý Dịch xâm phạm, hoang mang lo sợ, theo bản năng liền tìm hắn làm chủ, vậy cũng có thể cho qua, nhưng điều thú vị chính là —— Sức khỏe ngươi không tốt, nơi ngươi bị xâm hại hại không phải chỗ ở của ngươi, không nói đến Lý Dịch tìm được ngươi như thế nào, thì cũng cách chỗ ở của ngươi và chỗ Giang Xuân Lai vụng trộm với Tiểu Kiều lúc đó hơn nửa chặng đường, đêm đó còn mưa to, ngươi không chỉ biết nơi hai người đó vụng trộm, lại còn chạy tới tìm bọn họ trong trận mưa lớn như thế nữa…”
Lý thị bất đắc dĩ, tựa như sắp khóc, “Lúc ấy ta vô cùng bi phẫn, cố gắng trút hơi thở chạy tới đó, còn về nơi bọn họ vụng trộm… Thật ra ta đã sớm biết rằng bọn họ dan díu, nơi vụng trộm ta cũng biết, chỉ là cái thân tàn này của ta, thật sự chỉ biết bất lực, chỉ có thể tùy ý để bọn họ làm vậy thôi....”
Thật sự rất đáng thương, Minh Cẩn lại nhẹ nhàng nói: “Nếu sức khỏe ngươi không tốt, chạy ra ngoài rồi, Lý Dịch kia thế mà lại không đuổi theo ngươi ư? Hay là đuổi không kịp ngươi?”
Lý thị ngẩn ra, mọi người cũng sửng sốt.
Chuyện này...
-----
Dịch: MB