Hoa Giải Phẫu Học

Chương 17: Bất tri xuân [4]




Hướng điều tra lập tức thay đổi.

Nếu, chỉ là nếu, nếu ba vụ án treo cổ này có liên quan đến nhau, như vậy, những chi tiết này sâu chuỗi lại nhất định có thể tăng thêm hiềm nghi đối với người nào đó.

Người bị hại dù sao cũng là Phó Đường chủ ở Bát Tử Sơn, chuyện này không thể coi như không quan trọng. Vì thế, Lạc Đại Xuân và Hàn Mị Lan được phái xuống núi, dẫn theo mật thám đi thăm dò manh mối. Muốn tra được những tin tức có giá trị không thể thiếu tiếp xúc với quan phủ, không phái người có đầu óc linh hoạt chút thì quả thật làm không xong.

Xem ra năng lực của Lạc Đại Xuân và Hàn Mị Lan ở phương diện này đã được công nhận hoàn toàn. Mà tôi, bởi hình tượng ‘cô gái bình hoa’ khó khăn lắm mới tạo dựng được nên cũng chẳng thể giúp đỡ gì. Vậy nên, nhiệm vụ tôi nhận được chính là “Không cần chạy loạn, ngoan ngoãn ở trong phòng, chiếu cố chính mình thật tốt!”

A! Thật là uể oải! Thời điểm như thế này, rõ ràng tôi hoàn toàn có thể chung chiến tuyến với anh. Tuy rằng hình tượng thục nữ để theo đuổi nam thần quan trọng hơn, nhưng tôi không thể không thừa nhận, nhiệt huyết trong cơ thể tôi đang sôi trào! Chỉ có thời khắc này mới có thể khiến cho tôi hiểu được, khát vọng đối với một thứ gì đó cũng giống như vận mệnh vậy, không thể nào ngăn cản.

Tuy rằng tôi không rõ lắm cảm giác đó đến tột cùng là cái gì, nhưng cảm giác dù tay chân có bị giam cầm nhưng trên mặt vẫn phải nhu nhược mỉm cười quả thật làm người ta muối chửi ầm lên.

“Thế nào? Kiếm chế không được?” Người con trai ngồi ở bên giường tôi lười biếng dựa vào vách tường, dùng cái giọng có chút châm chọc hỏi tôi.

Tôi giật mình một cái, hoàn toàn tỉnh ngủ.

U Dạ Công Tử! Hắn đến thật! Việc này cũng quá hoang đường đi!

Tối hôm qua tôi đã làm công tác chuẩn bị, tại chỗ tìm nguyên liệu chế tác khẩu trang cùng găng tay linh tinh, sau đó lấy dao, kéo, đá đánh lửa, giấy bút và bất cứ thứ gì tôi có thể nghĩ ra được cho hết vào một cái bọc. Tôi cũng chuẩn bị một bộ đồ dạ hành, cầm theo chủy thủ của U Dạ Công Tử, kèm theo một túi bột vôi phòng ‘sói’.

Đúng vậy, tôi đánh bạo quyết định đi một mình. Tôi cho rằng, người đã chết rồi, hung thủ đại khái cũng không quay lại mà chơi đùa với thi thể đâu. Thi thể tôi cũng đã xem qua, không có gì đáng sợ.

Duy nhất khiến tôi cảm thấy sợ hãi là, thế giới này quá điên cuồng, không chừng còn có quỷ nữa đó. Tôi không sợ người, không sợ thi thể, không sợ những gì có thể dùng nguyên lý khoa học để giải thích. Nhưng mà hết thảy những thứ liên quan đến thần linh quỷ quái thì tôi hoàn toàn không có sức miễn dịch.

Chuyện này khiến cho tôi nhớ tới một lần cùng Trương Dương đi kiểm tra hiện trường, lúc tôi đến thì thi thể đã được đào lên từ dưới đất, bộ dạng vô cùng thê thảm. Tôi dĩ nhiên miễn dịch với xác chết nên không ngần ngại tiến lên phía trước.

Trương Dương ở đằng sau tôi xấu xa nói: “Biết thi thể này tìm được bằng cách nào không?”

Tôi giật mình nhìn anh ấy, bởi vì giọng anh bỗng nhiên có chút âm trầm. Trên lý luận mà nói, anh ấy là người dương khí rất thịnh, bộ dáng cũng tương đối cương dương, nhưng ngay tại lúc đó, không biết vì sao quanh người anh giống như được bao phủ bởi một màn khói đen.

Anh mắt anh lướt qua thi thể nam nhân đang bị bao vây bởi một đống người, giọng nói không biết vì sao lại có chút giống sóng điện từ.

“Đêm qua, mẹ hắn nằm mơ thấy hắn, hắn nhắn lại, đến đỉnh núi này, tùy ý tung lên một tờ giấy, sau đó đuổi theo tờ giấy đó là có thể tìm được hắn. Lúc tỉnh dậy mẹ hắn liền báo cảnh sát làm bọn anh tức chết đi được. Nhưng mà bà cô này lại đến đây cho bằng được. Hai người bọn anh phải đi theo bà ta ném giấy. Thế nhưng, chỗ tờ giấy rơi xuống….”

Thật! Sự! Đào! Ra! Được!!

Chuyện này hoàn toàn là sự thật, là tôi tận mắt nhìn thấy, bằng không tôi cũng sẽ không sợ hãi như vậy. Những vụ án được cảnh sát công bố, vụ nào vụ nấy đều logic rõ ràng, hợp lẽ thường, nhưng mà trong quá trình điều tra quả thật tồn tại rất nhiều ẩn số mà có làm thế nào cũng không thể giải thích được, đây đều là những điều mà bình thường quần chúng không tài nào biết được.

Tôi cảm thấy có một dòng điện chạy qua toàn thân, khiến toàn bộ lông tơ trên cơ thể đều dựng đứng cả lên. Tôi thấy rất lạnh, chân có chút nhũn ra, lần đầu tiên không dám tiến sát đến nhìn. Tôi tin tưởng giờ khắc này, môi tôi đều đã đổi màu trắng bệch.

Trương Dương khinh bỉ liếc nhìn tôi một cái, nhíu mày, hạ thấp giọng: “Bả vai đây, cho em mượn dựa vào nhé?”

Tôi hít sâu một hơi, đưa tay ra làm dấu ‘STOP’: “Cho em một chút thời gian bình phục đi. Thế nên, thầy giáo à, giờ phút này xin thầy không cần nói đùa nữa!”

Tôi - nữ cảnh sát tương lai phải mất rất lâu mới vượt qua chướng ngại tâm lý này. Nhưng mà, đây là Đại Đường thần bí vô cùng nha, khó tránh khỏi khả năng xảy ra biến cố bất ngờ không lường được. Trong lúc nhất thời, xác chết vùng dậy, ma nữ tóc trắng, zombie máu, bánh tông bự … như một đoạn phim lướt qua trong đầu, khiến tôi hận không thể bỏ hai cái móng lừa đen vào trong bọc đồ.

*bánh tông bự: là tiếng lóng trong giới trộm mộ, bánh tông chỉ những thi thể, bánh tông bự được dùng để ám chỉ các loại cương thi, ác quỷ lợi hại.

*móng lừa đen: dùng để trừ tà

Theo kế hoạch, tôi chuẩn bị đồ xong, trước tiên là đi ngủ dưỡng thần, canh ba thức dậy, thừa dịp ‘nguyệt hắc phong cao’ mà đi gặp ‘bánh tông bự’. Nhưng tôi lại ngủ say rất sâu, tinh thần dưỡng đến sung túc, nếu không phải người con trai bên giường đột nhiên lên tiếng thì có lẽ tôi chẳng thể nào tỉnh được.

Cổ đại đấy, di động, đồng hồ báo thức đều không có không phải sao?

“Trời sắp sáng rồi, dậy đi.”

Tôi lồm cồm bò dậy, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Có nghĩa là gì?” Soái ca hỏi.

“À …” Tôi cảm thấy cực kỳ hổ thẹn bởi thói quen mở miệng không cần suy nghĩ mà dùng loại từ ngữ ngoài hành tinh này. Rất không có ý thức, nếu là đi nằm vùng thì đã sớm OUT. Ngẫm lại thì thật đáng sợ, nếu bây giờ trước mặt tôi không phải là U Dạ Công Tử mà là Nhiếp Thu Viễn thì sao?

“Ý ta là… canh mấy?”

“Thì ra cái này được gọi là mấy giờ sao!” U Dạ Công Tử cong lên khóe môi, tò mò lầm bầm lầu bầu, “Ừ, vừa mới qua canh ba.”

Anh thật là biết lựa giờ mà tới nha!

“Bảo ta đến để làm gì?”

“Muốn huynh theo ta đến một chỗ, làm một chuyện.”

“Tốt, đi thôi!”

Tôi không khỏi có chút buồn bực: “Huynh không hỏi xem ta muốn đi nơi nào, muốn làm gì sao?”

“Không quan trọng,” U Dạ Công Tử chẳng hề để ý nói, “Dù sao những chuyện muội muốn làm đều sẽ thật thú vị.”

Nhất thời tôi chẳng biết phải nói gì nữa.

“Ban ngày, Phó Đường chủ của Trung Thông Đường bị người ta treo cổ, ta muốn huynh theo ta đi xem thi thể ông ấy, ta cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.”

U Dạ Công Tử gật đầu: “Ừ, ta biết đến, hơn nữa, chỗ nào không thích hợp thì ta cũng có thể nói cho muội.”

Tôi kinh ngạc nhìn hắn.

Hắn lại cười tà mị: “Nhìn cái gì, là Thu Viễn nói cho ta biết.”

Thu! Viễn!

“Các huynh …” Một lần nữa tôi lại không đoán được kết cục này, há mồm muốn nói lại không thốt nên lời.

“Có chỗ nào kỳ quái sao? Chúng ta là bạn tri kỉ mà!”

Lần này tôi thật sự muốn hộc máu. Làm sao tôi lại ngốc như vậy chứ, tại sao lại không nghĩ đến điểm này? Vốn tưởng rằng gặp được người ‘bạn xa lạ’ có thể tin cậy, còn để cho hắn nhìn thấy nhiều mặt chân thật của tôi. Nhưng mà, khốn kiếp, đây căn bản không phải là người xa lạ có được không!

Tôi trăm cay nghìn đắng đề phòng Lạc Đại Xuân và Hàn Mị Lan, ai ngờ đến quan hệ của hắn so với bọn người kia còn gần hơn đâu!

Tôi xong rồi…

“Muội sao vậy?” U Dạ Công Tử kinh ngạc nhìn những giọt nước mắt chảy xuống trên mặt tôi, hắn ngẩn người, sau đó bỗng nhiên lấy ra một chiếc khăn trắng toát, luống cuống giúp tôi lau nước mắt, “Khóc cái gì vậy? Lúc này cũng không có ai khác, muội cũng không cần phải giả vờ mà …”

“Huynh đã nói với huynh ấy những gì về ta?” Tôi hít hít nước mũi, trợn mắt nhìn U Dạ Công Tử.

“Vì sao sẽ nói chuyện của muội với huynh ấy?” U Dạ Công Tử kinh ngạc nhìn tôi, “Mỗi ngày muội cố gắng diễn kịch như vậy không phải là không muốn cho người khác biết con người thật của muội sao?”

“Huynh vĩnh viễn sẽ không hiểu được, vì đến bên cạnh huynh ấy mà ta đã phải nếm bao nhiêu khổ cực … Một câu nói của huynh có thể dễ dàng phá hư hết thảy!” Tôi thật sự muốn khóc.

U Dạ Công Tử sửng sốt một chút, ánh mắt bỗng nhiên trở nên nhu hòa, nhẹ nhàng hỏi tôi: “Người trong lòng muội, chính là huynh ấy sao….”

Tôi không trả lời.

Bỗng nhiên U Dạ Công Tử đưa tay lên thề, trịnh trọng nói: “Chân Chân, muội yên tâm, nếu ta nói cho huynh ấy nghe chuyện của muội thì sẽ bị thiên lôi đánh chết!”

Vốn dĩ bên ngoài là bầu trời đêm trong vắt, ngay lúc câu nói của hắn vừa dứt, ‘rầm’ một tiếng sấm kinh thiên động địa khiến tôi giật mình hoảng hốt.

Bên ngoài, trời bỗng đổ mưa to.