Hoa Giải Phẫu Học

Chương 1-2: Tuyệt vọng




Ngay lúc tôi vừa mở mắt, trên đỉnh đầu không còn là trần nhà màu trắng toát, mà là những xà nhà bằng gỗ, sắp xếp theo dạng đấu củng, là kiến trúc thời cổ đại! Tuy rằng có hơi đổ nát.

*Là kết cấu là kết cấu chịu lực đỡ mái thường thấy trong kiến trúc Trung Quốc ngày xưa. (Hình)

Trong lòng cực kỳ sung sướng. Lần này nhất định đã thành công rồi!

Tôi đột nhiên đứng dậy, trong đầu vang lên một tiếng “Vù”, đau quá, “Ầm” thêm một tiếng, tôi lại ngã xuống.

“Muội muốn làm gì?”

Truyền đến tai là một thanh âm lạnh lẽo nhưng cực kỳ êm tai của một người đàn ông.

Tôi nén đau, từ từ quay thử cái cổ. Aizza, thì ra tôi đang nằm trên giường. Giường khá cứng, cũng chẳng được trải chăn ấm nệm êm, cấn cấn, chẳng giống như công chúa nằm trên miếng tàu hũ.

Cuối cùng, tôi cũng nhìn thấy người đàn ông ngồi ở bên cạnh giường. Người đó cũng cúi đầu nhìn tôi.

Mẹ ơi! Tôi u mê rồi!

Này, sao lại có người đẹp đến mức này.

‘Nếu muốn thu hút, cứ diện một cây đen!’ quả là lời lẽ chí lý. Người đàn ông này mặc trang phục đen từ đầu đến chân, không nhìn ra được vóc dáng thật. Người cổ đại để tóc dài, những sợi tóc cột phía sau, bay nhè nhẹ trong gió, khác gì trong phim đâu. Mà người đó gương mặt cực kỳ anh tuấn, từ ngữ tôi quá nghèo nàn, thật sự là đẹp không bút nào tả xiết.

Tuyệt đại nam nhân, khí chất lạnh lùng, vẻ ngoài có chút phong trần, nhìn sơ qua còn giống người xấu. Toàn bộ suy luận này của tôi đều dựa theo quyển “Kỹ năng nhìn người FBI” mà phán đoán.

Trong nháy mắt, tôi muốn khóc. Nằm bên cạnh người đàn ông này so với bức tranh nam thần còn đẹp hơn gấp 10 lần. Có những lúc tôi hoài nghi tâm lý biến thái của mình. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vì nam thần, tôi đã vượt mọi khó khăn gian khổ, làm sao có thể nói rằng tâm lý của mình có vấn đề cơ chứ?

Nhưng mà, “Nam nữ thụ thụ bất thân”, người đàn ông này làm sao lại có thể ở cạnh bên giường tôi?

Dựa vào chỉ số IQ, tôi nhận ra hình như chuyện lớn rồi, tôi ngẫm nghĩ một chút, một trong ba điều kiện tiên quyết khi xuyên không là … là … chưa lập gia đình mà!

Liếc nhìn hắc y nhân bên cạnh mình, trong lòng trầm tư: Không lẽ người này chính là người đàn ông của tôi? Nếu như thật sự đúng là anh ta, đời này … thật chẳng có gì tiếc nuối.

‘Mỹ nam’ thấy tôi đã tỉnh, anh nhíu mày, đang tính đứng lên. Tôi đưa một tay kéo lấy ống tay áo của anh. Anh giật mình, nét mặt có chút hoảng hốt, nhưng sau đó lại quay về bên cạnh giường ngồi xuống.

“Ngươi … Ngươi à ai?”, cô nói lầm rầm trong cổ họng, vờ như rất yếu ớt, dùng thanh âm nhỏ như muỗi cất tiếng hỏi.

Nét ngạc nhiên càng hằn rõ trên gương mặt anh tuấn, dáng vẻ kinh ngạc ấy càng làm tôi thêm mê mệt. Anh mở miệng, giọng nói êm êm vang vọng bên tai tôi như sấm sét giữa trời quang: “Muội không nhớ ta sao? Ta là Nhiếp Thu Viễn”

“…”

Ông trời ơi! Đúng là cầu được ước thấy mà. Chỉ mong anh ấy ở gần mình thôi, vậy mà khi tỉnh lại, ôi nam thần đã ngay bên giường … Thật sung sướng … sướng muốn chết mà!

Nếu như vậy, tôi và anh ấy …

Nhưng khoảng thời gian này anh ấy chưa kết hôn mà.

“Ta … là ai?”

Ở trường cũng đã từng diễn mấy vai học sinh ngoan hiền nên chuyện này đối với tôi không khó lắm. Tôi nghĩ trong đầu chắc lúc này vẻ mặt tôi trông rất buồn nôn, nhưng với đối phương có lẽ lại là “Có chút yếu đuối đáng yêu”, lợi dụng cơ hội tôi nắm lấy tay nam thần.

Vẻ ngoài thì lạnh lùng vậy đấy, nhưng bàn tay anh ấm quá, hai tay tôi vờ run rẩy , tỏ vẻ sợ hãi. Quả là người mỏng manh dễ vỡ sẽ được bảo vệ, bàn tay ấm áp kia từ từ siết chặt lấy đôi tay tôi.

Niềm vui ập đến, tim đập rộn ràng! So với tưởng tượng của tôi, nam thần còn đẹp trai gấp ngàn lần, khí chất ôn nhu gấp vạn lần. Lần thứ hai tôi hứa với lòng chỉ chung tình với mình anh.

Nhiếp Thu Viễn ánh mắt dịu dàng, thanh âm nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ nữa, mọi chuyện qua rồi. Lưu Huỳnh bây giờ vẫn còn yếu, muội cố gắng nghỉ ngơi, sẽ khỏe mau thôi!”

‘Lưu Huỳnh’ sao? Xem ra đây là tên mới của tôi. Tôi biết sau khi xuyên không sẽ vận vào một người chết. Cô nương này … tên gì “Lưu Huỳnh’, lập lập lòe lòe, chả trách lại đoản mệnh.

*流萤 – Lưu Huỳnh: còn có nghĩa là con đom đóm

“Lưu Huỳnh là tên của ta sao?”

“Xem ra muội không còn nhớ bất cứ điều gì nữa.” Nam Thần thở nhẹ một hơi cũng không buông tay tôi ra, “Muội là Nhiếp Lưu Huỳnh, ta là Nhiếp Thu Viễn, là ca ca của muội.”

Anh … anh trai.

Tôi muốn trào máu họng.

Tôi chỉ đoán đúng vế trước, vế sau … sao lại có kết cục thế này đây. Cuối cùng, chỉ số IQ của tôi quá thấp. Này, điều kiện thứ nhất tôi nên cầu phải là vấn đề này chứ! Chỉ cần không phải tình huống như vậy, thà rằng anh ấy đã có hôn ước, thà rằng tôi phải tìm anh ấy cho xong.

Cho dù anh ấy đã kết hôn, thì tranh vị trí làm thiếp cũng có thể được. Nếu tìm không thấy còn có thể ở thành Trường An ngồi chờ …. Bây giờ là sao … là anh em đó … chuyện này chịu sao nổi.

Cũng từng đọc vào quyển tiểu thuyết có mấy tình tiết cẩu huyết, biết rằng chuyến xuyên không lần này, tôi ắt hẳn sẽ gặp vài chuyện cẩu huyết thế này bởi đó chính là vận mệnh của những người xuyên không như chúng tôi. Nhưng, có cần phải cẩu huyết đến mức này không?

Trong đầu tôi ngay lúc này đây chỉ còn nhớ mỗi một câu nói:

“Nguyện thiên hạ hữu tình. Nhân, đô thị thất tán đa niên đích thân sinh huynh muội..."*

*Chỉ mong ông trời có tình. Người, đều là anh em ruột đã thất lạc nhiều năm.

Vì lẽ đó, giờ đây tôi chỉ còn cách nhìn anh đẹp trai Nhiếp Thu Viễn mà muốn khóc thét thật to.

Tôi khóc thật đó!

Nam thần dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh nhìn chằm chằm vào tôi, một lúc lâu sau, thở dài, nâng tôi dậy ôm vào trong lòng.

Trong ngực anh, tôi ngửi thấy thoang thoảng mùi xà phòng (tôi thích tưởng tượng là mùi đó), tươi mới, ấm áp. Cảm giác được ôm ấp thật đã! Tôi càng khóc lớn.

Nhiếp Thu Viễn vỗ nhẹ sau lưng tôi, dỗ dành: “Lưu Huỳnh, không còn phụ thân, nhưng vẫn còn ca ca. Mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi, ca ca sẽ chăm sóc cho muội cả đời!”

Trực giác của tôi là như vậy, một nam tử lạnh lùng, có thể nói những lời ngọt ngào đến tận xương. Tôi đoán tình cảnh của tôi hiện giờ là không còn cha mẹ, mà chính tôi cũng vừa chết đi sống lại.

Tôi lại nằm trong lồng ngực anh, tuôn trào nước mắt, phải cố nặn ra thật nhiều nước mắt càng tốt, giống như cha vừa mới chết … nhưng làm sao mà tưởng tượng đây. Thôi cứ nghĩ đến việc đau lòng nhất đi, tại sao anh ấy lại là anh trai của tôi cơ chứ! Ôi số phận nghiệt ngã.

“Năm nay là năm nào, đây là đâu?” Tôi ngượng ngùng hỏi.

“Năm Vũ Đức thứ chín, nơi đây là Bát Tử Sơn!”

Đầu óc xoẹt xoẹt như máy tính, tính tính toán toán.

Vũ Đức năm thứ chín, Đường Thái Tông - Văn Vũ Đại Thánh Đại Quảng Hiếu hoàng đế, vậy là năm 626 sau công nguyên. Là năm diễn ra Biến sự Huyền Vũ Môn! Có điều Bát Tử Sơn, tôi chưa từng nghe qua.

*Xem chi tiết Huyền Vũ Môn chi biến tại đây

Nói là chưa nghe qua cũng không đúng, 'Núi Bát Tử, Động Ba Nguyệt' có nhắc qua trong truyện Tây Du Ký đó thôi, là chỗ ở của yêu quái. Ủa! Sao ở đây lại có.

“Bát Tử Sơn là nơi nào? Chúng ta, cuối cùng chúng ta là ai?”

Nam Thần ý nhiều lời ít: “Đây là nhà của chúng ta, chúng ta là giặc cỏ!”