Hoa Duyên Chỉ Nở Một Lần!

Chương 2: VŨ ĐIỆU DƯỚI TRĂNG




Vạn Tuyết Cơ ngồi giữa ngàn ánh nhìn của thế nhân,nhưng đôi mắt nàng chỉ hướng về một người....!!!càng nhìn,tim nàng đập càng nhanh,phong cách tao nhã ấy,cử chỉ ăn nói ấy,nụ cười câu hồn nàng và nhất là ánh mắt đa tình kia,mọi thứ cứ nhất nhất khiến nàng si mê!

-Tuyết nhi,ngươi không dùng gì sao?hay khẩu vị không quen...

Vạn Nhất thấy nàng cứ ngồi ngơ ngẩn một chỗ,đũa cũng không động nên mới ân cần hỏi han khiến nàng giật bắn người,vừa nãy nàng bất chợt nhớ đến một chuyện nên quay đầu nói với phụ thân!

-Cha,nhi nữ muốn cống hiến cho bệ hạ một vũ điệu xem như là lần đầu tiên được diện kiến người,mà như vậy cũng khiến cha nở mày nở mặt,cha giúp ta bẩm tấu một tiếng có được không???

Vạn Nhất nhíu mày nhìn con gái cưng của mình cầu tình mà suy nghĩ...tính nữ nhi này của ông,ông biết rất rõ,nàng cũng như ông không làm điều gì mà không có mục đích sâu xa cả!...ông bèn thì thầm bên tai nàng..

-Tuyết nhi,đây là cung cấm chứ không phải Vạn phủ để ngươi chơi đùa đâu!

-Cha,người nói gì vậy,đâu phải lúc nào nhi nữ cũng có gan quậy phá??ta đây là thật lòng, cha không tin ta sao???...đi mà cha,...ta thề sẽ không gây rắc rối gì cho cha cả!

-Lão gia,nữ nhi đã nói như vậy,chàng cứ nói một tiếng đã sao?chỉ là một điệu múa mà thôi,đâu phải chàng không biết tài năng múa của hài nhi ta!

Suy nghĩ hồi lâu,Vạn Nhất mới bước ra chấp tay nói:

-Bẩm bệ hạ,hôm nay là tiết trung thu cũng là ngày mà nhi nữ thần lần đầu tiến cung diện kiến người,nhi nữ nhà thần nghe danh bệ hạ...nên từ lâu đã sinh lòng ngưỡng mộ,bây giờ được gặp mặt, nhi nữ cũng có một điệu múa muốn trình tấu cho người cùng bá quan văn võ ở đây thưởng thức không biết người có đồng ý không?

Phụng La nhíu mày,yêu nghiệt này lại muốn gây chú ý sao,nàng ta như vậy chưa đủ nổi bật??nhưng chỉ là một điệu múa thôi,để ta xem nàng ta muốn bày trò gì??

-Được thiên kim của tể tướng vũ điệu như vậy... thật đâu còn gì bằng,chuẩn tấu...

Vạn Tuyết Cơ nghe vậy liền vui mừng,nàng thầm nghĩ ...muốn câu dẫn một người đều đầu tiên phải khiến người ấy mê say thân hình mình!nàng nghiêm trang đứng lên chấp tay nhỏ nhẹ nói:

-Bẩm bệ hạ,xin cho thần nữ vài phút để chuẩn bị chu đáo để không làm mất nhã hứng của người!

-Được!

...............

Vạn Tuyết Cơ sai người về phủ lấy bộ đồ múa 'Hồng Kim Mã Tuyến' của nàng đến...vì phủ tể tướng cách hoàng cung cũng không bao xa nên cũng không mất bao lâu,công cụ cũng đều được đem tới....!!!

Y phục múa của nàng là một bộ y phục màu hồng nhạt,áo khoác bên ngoài có phần mỏng để khi múa tăng thêm phần thướt tha, uyển chuyển hơn... lại còn được đính rất nhiều kim sa lấp lánh,dưới ánh trăng tròn chắc chắn càng thêm lộng lẫy và kiều diễm...nghĩ đến người kia khi thấy nàng vũ điệu như vậy không biết có bị nàng câu nhân hay không,Tuyết Cơ ngây thơ bật cười,nào biết con người kia lại nổi tiếng sắc đá,vô tình!!

....

Tiếng nhạc ngân nga vang lên,dưới ánh trăng tròn của trời thu xuất hiện một thân ảnh tuyệt trần,kiều diễm động lòng người...Vạn Tuyết Cơ ra sức cộng vũ cùng hai chiếc quạt lông trong tay...nhìn nàng mị hoặc đến điên đảo tâm hồn,bóng dáng nàng lướt uyển chuyển,chiếc eo thon lắc lư dưới màn sương huyền ảo!nàng ra sức múa chỉ vì một người,toàn tâm toàn ý đem những điệu vũ khó nhất ra trình diễn cũng chỉ vì duy nhất một người mà thôi! mà con người đang ngồi cao cao tại thượng trên kia lại thoáng chốc chau mày...

"Điệu vũ rất đẹp nhưng khó coi chết đi mất,gì mà cứ lắc lắc eo,y phục thì xuyên thấu như vậy,ánh mắt lại đưa tình,lẳng lơ!!! đường đường thiên kim tiểu thư mà cứ như gái trong hoa lâu...nhưng phải công nhận nàng ấy múa thật đẹp chỉ là không hiểu sao nhìn nàng ấy câu dẫn mọi ánh mắt như thế,lại có chút chướng mắt không biết bản thân bị sao nữa!!!Tâm trí Phụng La thoáng loạn,nàng nữa bị câu tâm, nữa lại không vui là vì gì??"Phụng La đại đế càng nghĩ càng uống rượu nhưng ánh mắt lại không rời được bóng dáng ấy...hình bóng yêu kiều lúc ẩn lúc hiện trong màn sương đêm,dưới ánh trăng chiếu vào tựa đóa ngọc lan phiêu dật theo gió!thật đẹp mắt nhưng lại đầy gai nhọn!

Điệu vũ kết thúc ,tiếng vỗ tay vang trời,...một số quan chức có tiếng đã từng xem vô số vũ công múa hát, nhưng vẫn chưa ai đạt đến trình độ như nàng!khuôn mặt đệ nhất xinh đẹp,điệu vũ yêu mị câu hồn!thật làm người ta mở mang tầm mắt!lời đồn về "đệ nhất tài nữ" như nàng quả nhiên không sai!

-Thần nữ chỉ là "múa riều qua mắt thợ" mà thôi,xin bệ hạ đừng cười chê!

-Hảo...một người tài năng như Vạn tiểu thư đây mà lại biết khiêm nhường như vậy... thật đáng quý,ta coi cũng rất mãn nhãn...hôm nay Vạn tiểu thư đã góp phần làm tâm tư ai cũng vui có công rất lớn,ngươi muốn được ban thưởng gì cứ nói!

-Có thật bệ hạ đều đáp ứng?

-"Nhất ngôn cửu đỉnh"miễn yêu cầu không quá phận là được!

Vạn Tuyết Cơ thầm mỉm cười,mọi chuyện đã đi đúng như ý nàng muốn rồi,còn lại chỉ chờ thời cơ!!!

-Thần nữ không dám quá phận,chỉ xin được trở thành "họa sư"bên cạnh người để họa lại hết cuộc sống ngày thường của người lưu truyền hậu thế!

-Hồ nháo,Tuyết nhi,ngươi đang nói cái gì ??

Vạn Nhất tức giận đứng ra chấp tay nói:

-Hoàng thượng nhi nữ còn nhỏ nên ăn nói hồ ngôn loạn ngữ, mong người bỏ qua cho!

-Cha,ta thật lòng hâm mộ bệ hạ nên rất muốn được họa lại những bức chân dung ngày thường của bệ hạ thôi!có gì quá đáng đâu.

-Không được làm loạn!

-Cha...

-Được rồi!phụ tử các ngươi đừng tranh cãi nữa,Vạn tiểu thư nếu muốn họa lại chân dung cho ta không gì là không được, họa sư bên cạnh ta cũng vừa cáo lão hồi hương nên vị trí đó vẫn còn trống nhưng muốn làm họa sư cho ta,ta cũng phải xem tài năng của tiểu thư đây đã!hôm nay ta cũng rất có nhã hứng muốn chiêm ngưỡng...người đâu!!! mang giấy bút lên...ta ra đề còn ngươi họa,thế nào?

-Thần nữ chấp nhận!

Vạn Tuyết Cơ tự tin nói,không chút lo sợ làm cho sự chán ghét nàng ở trong lòng Phụng La cũng vơi đi bớt,lời nói hùng hồn của nàng lại không giống như vẻ bề ngoài kiều mị yếu ớt khi cộng vũ mà ngược lại còn rất cứng rắn,chấp nhận thử thách không chút lo sợ!coi như cũng có bản lãnh!...

Vài phút sau,giấy mực điều được mang lên đầy đủ!

-Mời hoàng thượng cứ ra đề!

-Được!ta muốn trong vòng một canh giờ,ngươi phải họa ra hết được hoàn cảnh lúc ta đăng cơ!

Ngay lập tức tiếng xì xầm dậy sóng giữ dội!ai mà không biết thời điểm mà bệ hạ đăng cơ có bao nhiêu trọng đại cùng vô số ý kiến trái chiều,muốn vẽ được đúng hoàn cảnh khi đó bắt buộc Vạn Tuyết Cơ phải có mặt để chứng kiến...mà đây nàng lại không có mặt nhưng phải vẽ lại được đúng sự thật không được sai phạm gì,chưa kể gương mặt cùng biểu cảm của bệ hạ cùng quan thần trong triều lúc đó,vẽ sai lệch sự thật sẽ mang tội chết mà vẽ đúng sự thật thì làm sao nàng có thể vẽ ...khi không được tận mắt thấy?

-Hoàng thượng ,nhi nữ còn nhỏ không đủ khả năng để làm họa sư cho người mong người rút lại khẩu lệnh!

-Ta đã ban bố há có thể rút,yên tâm chỉ cần Vạn tiểu thư đây từ bỏ ta sẽ cho qua thôi!

Từ bỏ?Vạn Tuyết Cơ nàng là ai cơ chứ??thấy khó từ bỏ thì đâu còn là nàng...trời sinh nàng tính tình y phụ thân nàng cao ngạo,háo thắng cuộc đời nàng chỉ sợ không có tình thương chứ tuyệt đối không sợ bất cứ gì... kể cả chết!hoàng thượng đây là không tin nàng nên mới muốn làm khó nàng !mà muốn câu dẫn một người đều đầu tiên phải tạo lòng tin xóa bỏ khoảng cách giữa cả hai...nàng suy nghĩ một hồi,cả không gian như im lắng chờ nghe câu trả lời của nàng!

Nàng tự tin ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đa tình khiến nàng vừa gặp đã mê kia mà đáp dõng dạc!

-Được,thần nữ đáp ứng người!!!!

Tiếng xì xầm lại vang dội,mỗi người một sắc mặt...hoang mang có,lo lắng có,hả hê có,khinh thường có,chỉ duy nhất có một người vẫn còn chăm chú nhìn nàng không chớp mắt,khóe miệng đẹp chợt cong lên,lòng thầm nghĩ....

CŨNG KHÔNG ĐẾN NỖI NHẠT!