Họa Đường Xuân

Chương 79: Đại tẩu giá đáo




Tết trùng dương mùng chín tháng chín chớp mắt sắp đến, nhưng mưa thu vẫn không ngớt, mưa đến mức cũng làm lòng người ủ rũ theo.

Ngày này Tuệ Nhã vẫn ở trong phòng làm y phục cho nương tử đề hình Sở Triệu trong huyện, Trương bà lại tới cửa làm khách.

Tuệ Nhã đang thêu hoa trong phòng, nghe Trương bà thần thần bí bí nói chuyện với Lí mụ mụ: “Kênh Tôn Gia chúng ta dạo đây xảy ra chuyện kì lạ lắm!”

Lí mụ mụ cười hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Trương bà cố ý thấp giọng nói: “Cổ thị khuê nữ của Cổ chưởng quỹ tiệm thuốc ấy, chính là Cổ nương tử, nàng ta mất tích mấy đêm trước!”

Tính tò mò của Lí mụ mụ cũng nổi lên: “Người lớn sống sờ sờ đó, sao lại mất tích rồi?”

Ngay cả Tuệ Nhã ngồi ở phòng đông cũng bị Trương bà gợi lên lòng hiếu kỳ: Cổ nương tử rốt cuộc đi đâu?

Trương bà vỗ đùi, nói: “Đúng vậy nha! Nghe Dương Chi nói là, Cổ nương tử ban đêm mở cửa, nói chuyện với một nam nhân giọng có vẻ như là thiếu niên, sau đó sai Dương Chi đóng cửa, Cổ nương tử đi cùng thiếu niên kia ra bờ sông. Ta cảm thấy, nàng ta e là đã bỏ trốn cùng nam nhân nào đó!”

Lí mụ mụ nghe vậy trợn mắt há mồm: “Hành lý không cầm cũng bỏ trốn luôn sao?”

Trương bà tặc lưỡi: “Cũng không chắc chắn là vậy, giờ sống không thấy người chết không thấy xác, may mắn con trai nàng A Bảo vẫn do Cổ chưởng quỹ nuôi nấng, bằng không……”

Tuệ Nhã đầu tiên nghe được cảm thấy là một trận hả hê, nhưng nghe Trương bà nhắc tới con trai của Cổ nương tử là A Bảo, lòng nàng có phần không đành lòng.

Bởi vì lần trước Cổ nương tử thêu dệt chuyện khiến mẹ chồng nàng dâu nhà Tôn Toàn tới nhà nàng quát tháo, nên Tuệ Nhã thực sự ghét Cổ nương tử, nghe thấy tin Cổ nương tử mất tích, đương nhiên nàng sẽ cảm thấy hả lòng hả dạ. Nhưng nghĩ tới A Bảo nhỏ bé không có mẫu thân sẽ rất đáng thương, Tuệ Nhã lại động lòng mong Cổ nương tử ở đâu cũng có thể sớm trở về.

Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu dù có thân cận, cũng không thể nào so được với mẫu thân ruột thịt!

Tuệ Nhã không nỡ nghe tiếp, liền chuyển chủ đề, lên tiếng nói: “Trương bà bà, Tú Mai nhà bà đâu?” Bình thường Trương bà đến sẽ dắt theo cháu gái Tú Mai, hôm nay không hiểu sao lại đi một mình.

Trương bà nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, sau một lúc lâu mới nói: “Trương đại hộ trong huyện nhờ Kim tẩu mua tiểu nha hoàn, phụ thân nó muốn bán nó đi, hiện giờ Kim tẩu chắc là đang ở nhà ta xem xét chút!”

Tuệ Nhã nghe vậy kinh hoảng, vội đứng dậy xốc rèm đi ra: “Tú Mai mới mười hai tuổi, Định Bạch đại ca vì sao phải bán Tú Mai đi?” Con trai cả của Trương bà tên là Tôn Định Bạch.

Trương bà vẻ mặt ảm đạm, quá nửa ngày mới nói: “Định Bạch đại tẩu của ngươi vào cửa đã nhiều năm, sinh xong Tú Mai, mãi đến giờ bụng vẫn không có tin gì mới, Định Bạch đại ca ngươi muốn bán Tú Mai, lại mua một vợ bé về sinh con trai.”

Tuệ Nhã nghe xong, thực sự là tức giận vô cùng: thê tử không sinh ra con trai thì được bán khuê nữ để mua vợ bé? Đây là kiểu lí lẽ rác rưởi gì?

Hai má nàng ửng đỏ cả lên, thực sự là như đàn gảy tai trâu, hít sâu một hơi, nàng nói: “Trương bà bà, đại ca Định Bạch làm vậy, bà cũng không ngăn cản sao? Trên đời này sao lại có chuyện bán khuê nữ để mua vợ bé bao giờ?”

Trương bà nghe xong, có phần không vui, nói: “Đây không phải là vì sợ cắt đứt hương khói Tôn gia sao!”

Tuệ Nhã nghe vậy, tức giận nhưng cũng phải cười: “Định Bạch đại ca không có con trai, nhưng Định Hắc nhị ca có ba đứa con trai, Định Chu tam ca cũng có hai đứa con trai, hương khói nhà họ Tôn sao có thể bị cắt đứt được?”

Trương bà cảm thấy mấy lời Tuệ Nhã nói đều không dễ nghe, liền ngồi xoay lại, nhìn Tuệ Nhã thì thầm một câu: “Nhà ngươi hương khói đã tiệt, muốn nhà người khác cũng như nhà ngươi sao?”

Bởi vì lo sợ lời của mình chọc giận Tuệ Nhã, bà nói xong câu này, không chờ Tuệ Nhã đáp trả, bà đã xách váy chạy nhanh rời đi.

Tuệ Nhã: “……”

Thấy Trương bà đã ra tới cửa lớn, Lí mụ mụ vội an ủi Tuệ Nhã: “Tuệ Nhã, đừng tức giận, con từ từ nghe ta nói.”

Bà để Tuệ Nhã ngồi xuống, mềm giọng nói: “Con ngẫm lại đi, Tôn Định Bạch muốn mua vợ bé, bảo là để sinh con trai kế tục hương khói Tôn gia, Trương bà bà sao lại không tán thành? Bà ấy tuy có chút luyến tiếc cháu gái Tú Mai, nhưng cũng không phải không đồng ý bán Tú Mai, con có nói cũng vô dụng!”

Tuệ Nhã nhớ lại chính mình sáu tuổi đã bị kế phụ bán đi, mắt cũng hồng hồng: “Tôn Định Bạch không có bản lĩnh sinh nổi con trai, lại bán đi khuê nữ……”

Lí mụ mụ vỗ nhẹ tay nàng: “Tuệ Nhã, nam nhân đều như vậy……”

Trong lòng Tôn Tuệ Nhã dâng lên một cơn mịt mù: Triệu Thanh cũng sẽ vậy sao? Sau này nếu nàng thành thân với Triệu Thanh, nếu không có con trai, Triệu Thanh sẽ nạp thiếp sao?

Dù sao nàng cũng sẽ không đồng ý.

Về phần Triệu Thanh, Tuệ Nhã một là cảm thấy Triệu Thanh không phải người như vậy, hai là nàng cũng có cách của nàng.

Nghĩ vậy, tâm Tuệ Nhã liền trấn tĩnh lại, không lo lắng miên man nữa.

Triệu Thanh điểm mão rồi thăng đường, việc khác cũng chưa làm, trước phân phó nha dịch đánh ba cha con Tôn Toàn hai mươi trượng tội chiếm đoạt đất đai, rồi mới cho đeo gông, khóa ngoài gia môn, sai nha dịch canh giữ.

Lúc này trời vẫn còn mưa, ba cha con Tôn Toàn vốn là loại người như Tôn Quý, đều là mấy tên vô lại hung hăng trong thôn làng, luôn luôn ngửa mặt ra đường, bộ dạng bá đạo không ai dám trêu chọc, hiện giờ bị đánh đến thoi thóp, mưa xối ướt đẫm lại còn đeo gông quỳ gối ngoài nha huyện, cộng thêm bị người qua lại chỉ chỉ trỏ trỏ, thực sự là vừa bị giày vò lại còn mất mặt!

Nương tử Tôn Toàn cùng con dâu cả Giản thị và con dâu thứ Chu thị, ba người mẹ chồng nàng dâu nghe tin, chạy tới nha huyện xem ba cha con Tôn Toàn, thấy tình cảnh thảm thiết của bọn họ, ai nấy ôm trượng phu của mình mà lớn tiếng khóc lóc.

Tôn Toàn thoi thóp nói: “Khóc cái gì mà khóc, mau nghĩ cách cứu ta ra ngoài đi!”

Mẹ chồng nàng dâu nhà Tôn Toàn khóc sướt mướt trở về kênh Tôn Gia. Một nhà bọn họ dù ngang ngược hoành hành, nhưng chỉ dám hoành hành trong kênh Tôn Gia, xảy ra chuyện cũng không biết làm sao.

Tôn Phúc nương tử thấy thị tới cửa khóc lóc thê thảm, liền lặng lẽ giúp nàng khơi thông: “Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, các ngươi ngẫm lại xem các ngươi có làm chuyện gì có lỗi với ai không?”

Tôn Toàn nương tử suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Sao có thể nhớ được?” Mấy chuyện gây hấn này nhà thị làm nhiều lắm, chuyện lớn như là liên hợp với Tôn Quý để cướp mấy mẫu đất nhà Tôn Tuệ Nhã, chuyện nhỏ lại như lấy heo nhỏ nhà hàng xóm, trộm dưa hấu của thôn dân, rảnh rỗi lại đánh mấy đứa nhỏ hàng xóm……

Tôn Phúc nương tử chỉ đành nhắc nhở: “Các ngươi nghĩ lại xem mấy ngày gần đây ấy!”

Một câu nói thức tỉnh người đang u mê, nương tử Tôn Toàn lập tức nín khóc, dẫn hai con dâu đi thẳng tới nhà Tuệ Nhã.

Tuệ Nhã đang ngồi trong phòng cuộn chỉ, đột ngột bị tiếng khóc thảm thiết từ bên ngoài truyền vào dọa cho giật mình.

Lí mụ mụ nghe một lúc lâu, đứng trước cửa sổ hỏi Tuệ Nhã: “Tuệ Nhã, muốn mở cửa cho bọn họ không?”

Tuệ Nhã cười cười, tiếp tục kiên nhẫn cuốn từng sợi chỉ, nương tử Triệu đề hình đã phái người tới lấy quần áo, lại đặt thêm hai món áo lụa trắng ngà, Tuệ Nhã nhàn rỗi, tính toán trước quấn lại mấy loại chỉ sẽ cần dùng.

Nàng bận việc trong tay lại khoan thai nói: “Để bọn họ khóc nhiều một lát đi!”

Đám nữ nhân thị phi này, suốt ngày bắt nạt phụ nhân trong thôn, bây giờ khó khăn lắm mới có một lần bị dạy dỗ, cũng không thể dễ dàng tha cho bọn họ được.

Triệu Thanh xử lí cha con Tôn Toàn xong, quay sang xử lí công văn chồng chất, tới chiều thì dẫn Đinh Tiểu Tứ và Đinh Tiểu Ngũ đi nhìn xem đông viện lẫn tây viện mà gia quyến Bạch Cát Quang vừa dọn đi.

Đông viện và tây viện đã sớm dọn dẹp trống hoác, trong nhà thu xếp cũng sạch sẽ, nhưng nếu lấy làm phòng tân hôn, cần phải trát vữa lại một phen, để khô mấy ngày rồi mới tiến hành sắp xếp đồ đạc, mặt khác hoa cỏ cây cảnh trong đông viện cũng cần để Tuệ Nhã xem rồi tự bố trí trồng trọt.

Triệu Thanh nhìn một lượt đông viện lẫn tây viện xong lại đi qua đông viện. Sau khi hắn với Tuệ Nhã thành thân phải ở lại đông viện, đương nhiên cần cẩn thận sửa chữa.

Đinh Tiểu Tứ nhanh trí, thấy Triệu Thanh có chút đăm chiêu đứng ở sân nhỏ đông viện, hắn im lặng quan sát một phen mới nói: “Đại nhân, ta nghe Huệ Minh nói Tôn đại cô nương rất giỏi thu dọn phòng ốc, trước kia phòng ốc Chu gia đều do Tôn đại cô nương lo liệu bày biện, cực kì tốt.”

Triệu Thanh suy tư một chút, cảm thấy ý tứ này của Đinh Tiểu Tứ rất tốt, nếu là sắp xếp phòng ốc, hắn có thể ngày ngày gặp Tuệ Nhã.

Đinh Tiểu Tứ thấy đại nhân nhà mình không nói gì, dường như đang tập trung suy nghĩ, cũng không dám hó hé gì thêm.

Một lát sau, Triệu Thanh nhẹ nhàng hỏi một câu: “Hôm nay là mùng mấy tháng chín?”

Đinh Tiểu Tứ sửng sốt, vội đáp: “Bẩm đại nhân, hôm nay là mùng tám tháng chín.”

Triệu Thanh không nói gì, mím môi, nhấc chân rời khỏi đông viện.

Hắn hẹn đại tẩu Doãn thị thời gian là tết trùng dương mùng chín tháng chín, Doãn thị hôm nay hoặc ngày mai sẽ tới huyện Vĩnh Bình.

Triệu Thanh chân dài, đi lại nhanh, Đinh Tiểu Tứ cùng Đinh Tiểu Ngũ thấy hắn đã đi xa, vội chạy chậm đuổi kịp.

Đi đến hành lang phía sau công đường nối qua đông viện, Triệu Thanh dừng chân, phân phó Đinh Tiểu Ngũ: “Tiểu Ngũ, ngươi gọi Phó Xuân Hằng cùng ngươi đi tới dịch trạm(1) trong huyện, sai bọn họ thu xếp một tòa nhà ít nhất hai sân sạch sẽ thuận tiện cho nữ quyến ra vào.” Hắn là em chồng, Doãn thị tới huyện Vĩnh Bình, ở tại nha huyện cũng không phù hợp, vẫn là nên ở dịch trạm trong huyện.

Sau khi Đinh Tiểu Ngũ lĩnh mệnh rời đi, Triệu Thanh lại sai sử Đinh Tiểu Tứ: “Tiểu Tứ, ngươi dẫn người đi ra bến tàu nghênh đón hầu phu nhân, nếu tới rồi, trước dẫn tẩu ấy đi dịch trạm nghỉ tạm, rồi lại tới báo cho ta.”

Đinh Tiểu Tứ nghe vậy lập tức đáp “Vâng”, bước nhanh rời đi.

Hắn với Đinh Tiểu Ngũ đều là tâm phúc của Triệu Thanh, tự nhiên biết rõ hầu phu nhân Doãn thị tới đây thương nghị hôn sự của đại nhân nhà mình với Tôn đại cô nương, bởi vậy làm việc đều rất dụng tâm, không dám để ra sai sót gì.

Tới chạng vạng, Triệu Thanh đang ở đông sảnh xử lí công sự, Đinh Tiểu Tứ trở về bẩm báo: “Đại nhân, tiểu nhân đã đón hầu phu nhân, tiểu nhân đã dẫn phu nhân cùng đám người hầu đi cùng tới dịch quán trong huyện rồi ạ!”

Triệu Thanh nghĩ nghĩ, đứng dậy nói: “Theo ta đi bái kiến hầu phu nhân.”

Dịch trạm của huyện Vĩnh Bình dọn ra một tòa có ba sân cho Định Viễn hầu phu nhân, sân đầu tiên để quản gia, gia nhân cùng tiểu tư ở, sân thứ hai cho bà tử hầu hạ lẫn gia nhân tức phụ, sân thứ ba mới dành cho hầu phu nhân Doãn thị cùng năm đại nha hoàn hầu hạ bên người.

Đinh Tiểu Tứ và Đinh Tiểu Ngũ theo Triệu Thanh qua hai sân để vào sân thứ ba, dọc theo đường đi gặp được quản gia thân tín của Doãn thị, gia nhân lẫn tiểu tư ăn mặc đẹp đẽ, cả người đều là vải vóc sa tanh; bà tử cùng nha hoàn thì mặc vải lụa thêu chỉ bạc, trong lòng hắn không khỏi có chút tức giận bất bình.

Hầu phủ trong kinh ai ai cũng biết hầu phu nhân Doãn thị tuy vào cửa có danh xưng là mười dặm hồng trang(2), thực tế đều là hư danh, chi tiêu trong phủ đều đi vào thì dễ đi ra thì khó, Mục lão phu nhân cũng phải cho thêm. Nhưng kể từ khi Mục lão phu nhân qua đời, Doãn phu nhân lại thu lấy toàn bộ tài sản mà bà bà hay chính là Mục lão phu nhân vốn để lại cho Triệu Thanh, không chỉ nàng ta rất biết tiêu pha, mấy người thân tín của nàng cũng cực kỳ biết hưởng thụ.

Nghĩ tới đám người này chi tiêu bằng bạc của đại nhân nhà mình, trong lòng Đinh Tiểu Tứ cùng Đinh Tiểu Ngũ cực kì bất bình, nhưng cũng chỉ biết nhìn qua, cũng không nói gì.

Đại nhân trước kia nhỏ tuổi, lại không muốn hầu gia khó xử; hiện giờ đại nhân sắp thành thân, hầu phu nhân sao có thể tiếp tục bá chiếm sản nghiệp của đại nhân?

Hầu phu nhân Doãn thị lúc này đang ung dung nằm nghiêng trên tháp trong chính đường, đại nha hoàn Tố Trăn đang giúp nàng xoa bóp chân, một đại nha hoàn khác tên Hồng Mai đang dùng khăn trắng đặt trên đầu vai nàng, nhẹ nhàng giúp nàng niết vai, lò hương vàng ròng trong phòng đốt hương bách hợp, rất là dễ ngửi.

Quản gia Thuận Phúc nương tử tiến vào bẩm báo: “Phu nhân, nhị công tử tới đây, đang chờ ở bên ngoài!”

Doãn thị vẫn nhắm mắt không nói chuyện, tiếp tục hưởng thụ sự hầu hạ của đám nha hoàn.

Em chồng này của nàng, tâm nhãn quá sâu, từ nhỏ chỉ biết đề phòng nàng. Hiện giờ Triệu Thanh vừa mới làm chức quan tôm tép này, đã thừa dịp muốn ra vẻ với tẩu tử là nàng đây, hừ, tưởng bở! Trước ngó lơ hắn một phen, để hắn biết trên biết dưới!

Thật lâu sau, Doãn thị cảm thấy làm cho Triệu Thanh chờ cũng đủ lâu, mới nói: “Mời hắn tiến vào đi!”

(1) Dịch trạm (hay nhà trạm): là một trạm ngựa, biên chế có từ 30 đến chừng 100 người gọi là Phu trạm, mỗi trạm được cấp bốn con ngựa [1] có nhiệm vụ việc tiếp nhận và vận chuyển công văn giấy tờ từ triều đình tới địa phương và ngược lại (Theo wikipedia)

(2) Hồng trang: đồ cưới