Họa Đường Xuân

Chương 59




Đây là lần đầu tiên từ lúc vào núi đến giờ Hứa Ba xuống núi, nhưng y cũng không chút nào sợ hãi sẽ lạc đường trước cảnh tượng trắng xoá bạt ngàn này, Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng cũng yên tâm y đi đổi thức ăn một mình. Hứa Ba trước đây đúng là bị thiểu năng, nhưng trải qua Hứa Thanh Thuỷ chữa trị và tỉ mỉ chăm sóc, sự thông minh của Hứa Ba ở phương diện nào đó dần dần biểu hiện ra, bộc lộ rõ nhất chính là sự di truyền thiên phú cổ độc của cha y. Có lẽ Hứa Ba so với bạn cùng lứa tuổi thì ngây thơ một chút, nhưng Hứa Thanh Thuỷ chỉ cho rằng đó là hồn nhiên, lại chưa bao giờ cảm thấy Hứa Ba ngốc nghếch. Đương nhiên, nếu Nguyệt Bất Do nghe được thì chắc chắn sẽ trợn trắng mắt.

Hứa Ba không cách nào giống cha đẻ của mình, có năng lực luyện cổ chế cổ cao thâm như vậy, nhưng đây chỉ là bởi vì Hứa Thanh Thuỷ không thích y trầm mê vào cổ độc, dù sao thi cổ là một việc rất tổn thương tinh lực, cũng dễ dàng bị tai họa. Hứa Ba sẽ không làm những chuyện khiến cha lo lắng, cho nên cũng không quá bồi dưỡng cổ thuật của mình, y chỉ cần có Vượng Tài và Nguyên Bảo là đủ rồi. Mà có Vượng Tài và Nguyên Bảo trong người, y cũng tuyệt đối sẽ không lạc đường.

Qua đoạn đường núi gập ghềnh, Hứa Ba cưỡi trâu chạy đi. Tính toán hành trình, qua lại thế nào cũng phải mất mười ngày, vạn nhất gặp phải bão tuyết, khi đó còn lâu hơn, Hứa Ba có chút lo lắng, không biết thức ăn còn lại có đủ cho cha và cha lớn ăn không. Lúc này đại cha đã hao phí rất nhiều tâm lực, lại phải tĩnh dưỡng một thời gian thật dài, nếu y trở về quá muộn, cha sẽ mệt chết đi. Sờ sờ đầu Nguyên Bảo, Hứa Ba chuẩn xác bắt lấy truy tung cổ mình lưu lại — hồng khúc khúc. Đương nhiên, khúc khúc cũng không phải thật, chỉ là một loại cổ thuật.

Quấn trên cổ Hứa Ba, Nguyên Bảo vốn rất sợ lạnh tuy rằng không đến nỗi ngủ đông nhưng vẫn buồn bã ỉu xìu. Vượng Tài vẫn trốn ở trong ngực Hứa Ba ngủ, khi nào trên trời có diều hâu bay qua, nó sẽ động đậy. Muốn mau chóng trở về, trên đường Hứa Ba có thể không nghỉ sẽ không nghỉ. Trâu không thể đi được quá nhanh, Hứa Ba cũng không định dừng lại để trâu nghỉ ngơi.

Khi trời sắp tối, Hứa Ba tìm được một chỗ cản gió để dựng lều trại, châm lửa bằng phân trâu. Ăn hai khối thịt bò, Hứa Ba chui trong lều trại ngủ. Mệt chết đi, lại làm sao cũng không ngủ được, trong lòng vẫn lo lắng thái tử và Nguyệt Bất Do. Mỗi ngày y đều sẽ nhìn miệng vết thương của hai người, mỗi một lần nhìn, tim y lại đau một trận. Cha nói sau khi băng trùy hòa tan còn phải xem dược trùng có bén rễ trong tim thái tử ca ca không, nếu không bén rễ thì còn phải tiếp tục ở trong phòng băng trị liệu. Hơn nữa cho dù dược trùng bén rễ, thái tử ca ca cũng phải tĩnh dưỡng ít nhất một năm mới có thể hoàn toàn khoẻ. Hứa Ba âm thầm hạ quyết định, y phải ở bên chăm sóc thái tử ca ca. Có nhiều người muốn hại thái tử ca ca như vậy, thái tử ca ca rất đáng thương.

Hứa Ba cũng không nói được vì sao y lại quan tâm Thành Lệ như vậy. Có lẽ là bởi vì Thành Lệ ở trước mặt y chưa bao giờ bày ra thân phận thái tử; có lẽ là từ lần đầu tiên Thành Lệ thấy y liền đối với y tốt lắm; có lẽ là cảm động vì sự lắng nghe và ánh mắt tỉ mỉ của Thành Lệ một đêm kia; có lẽ là sự quan tâm và khát vọng của Thành Lệ đối với huynh đệ…… Tóm lại, Hứa Ba chính là muốn làm chút gì đó vì Thành Lệ, muốn vì Thành Lệ chia sẻ chút gì.

Nguyên Bảo đang liếm cằm y, dường như là muốn y mau ngủ. Hứa Ba nhắm mắt lại, đem hết thảy lo lắng đặt dưới đáy lòng, y phải nhanh chút tìm được chỗ có người dân để đổi thức ăn, nhanh chút trở về giúp cha chăm sóc thái tử ca ca và Bất Do ca. Dứt bỏ tạp niệm, ý thức Hứa Ba dần dần mơ hồ, cuối cùng ngủ say.

Hứa Ba bị tiếng dã thú kêu lung tung làm bừng tỉnh, bên ngoài lều trại tối đen như mực, phân trâu đã cháy hết. Hứa Ba rùng mình một cái chui ra khỏi chăn, đột nhiên phát hiện Vượng Tài không còn trên người mình.

“Vượng Tài?” Kêu một tiếng, Hứa Ba tìm được đá đánh lửa, đè chiếc mũ không hề cởi ra xuống. Chui ra khỏi lều trại, một trận gió lạnh đến xương thổi qua, Hứa Ba hắt xì một cái, nhanh chóng gói chặt cổ áo mình lại.

Dùng thân thể ngăn trở gió, Hứa Ba nương theo ánh phản quang của tuyết tìm ra phân trâu, châm lửa. Có cái gì bò lên trên người y, hơn nữa nhanh chóng bò lên trên mặt y. Hứa Ba cười cười, kéo cổ áo ra, thứ kia bò vào trong, còn thuận theo cổ y bò vào trong y phục.

“Ngươi đi đâu? Bên ngoài lạnh như vậy sẽ làm ngươi đông cứng đấy.” Nguyên Bảo ngoan ngoãn quấn trên cổ y, Hứa Ba đợi Vượng Tài trốn kĩ lại nhìn vị trí phân trâu. Vừa nhìn một cái, y sợ tới mức đặt mông ngồi xuống đất. Cách chỗ trâu đứng không xa có vài cái bóng đen đang nằm, bóng đen rất lớn.

Hứa Ba nuốt nuốt cổ họng, Nguyên Bảo không phản ứng, Vượng Tài hình như là ngủ, kia hẳn không phải cái gì nguy hiểm. Hứa Ba đứng lên khỏi mặt đất, từng bước một đi tới, muốn nhìn xem là cái gì. Đến gần, Hứa Ba liền hít một ngụm lãnh khí, không, hàn khí. Trên mặt đất nằm ba con sơn dương tuyết, còn có hai con sói tuyết!

Trên cổ một con sơn dương là máu đã bị đông lạnh thành băng, cổ bị cắn đứt, hai con sơn dương khác trên đùi có thương tích, vừa nhìn là biết bị hai con sói kia cắn. Mà hai con sói kia trước mắt xem ra không có miệng vết thương, nhưng cũng nằm thẳng tắp ở đó vẫn không nhúc nhích, mở ánh mắt trắng dã. Trâu có vẻ đã bị kinh sợ, đá tới đá lui ra phía sau.

Sờ sờ Vượng Tài trong ngực, Hứa Ba hiểu được. Chắc chắn là sơn dương bị sói tuyết đuổi tới nơi này, kinh động Vượng Tài. Vượng Tài không phân tốt xấu đem sói và sơn dương đều độc hôn mê. Hứa Ba sờ sờ thân thể sơn dương, con bị cắn đứt cổ kia đã lạnh cứng, mà hai con khác vẫn còn ấm, thân thể sói cũng còn ấm, điều này chứng thực suy đoán của Hứa Ba. Hứa Ba chớp mắt, rồi mới nở nụ cười, ha ha, có đồ ăn rồi.

Ẩn ẩn có vài tiếng sói tru truyền đến, nghĩ đến sói đều là quần cư, Hứa Ba sợ hãi. Tuy rằng y có Vượng Tài và Nguyên Bảo, nhưng vẫn không nên đụng đến bầy sói mới tốt. Không ngủ nữa, Hứa Ba nhanh chóng thu lều trại. Thịt có rồi, y có thể mang thịt về trước rồi mới lại đi đổi lương thực. Dù sao y mới đi ra hai ngày, không xa.

Thu cẩn thận lều trại, đệm chăn, Hứa Ba cố sức kéo ba con sơn dương lên người con trâu. Sói không chết, y sờ sờ đầu sói, lại châm cho chúng một ít phân trâu, rồi mới đánh trâu đi. Sói là loài động vật có tâm trả thù rất mạnh, giết đồng bạn của chúng sẽ rước lấy phiền toái rất lớn, bị bầy sói nhìn chằm chằm cũng không phải là chuyện đùa. Đợi phân trâu cháy hết, hai con sói kia cũng nên tỉnh.

Không cưỡi được trâu nữa, Hứa Ba giẫm từng bước xuống lớp tuyết thật dày đi trở về. Rất lạnh, mặt và tay chân đều đông cứng, nhưng vừa nghĩ đến những thức ăn từ trên trời rơi xuống này y liền vui vẻ không thôi. Trở về nấu chút canh thịt dê cho cha và cha lớn uống. Đáng tiếc Bất Do ca và thái tử ca ca bây giờ không thể ăn gì được.

Đang đi, Hứa Ba dừng lại, ánh mắt trừng lớn. Dụi dụi mắt, y hoài nghi liệu có phải mình nhìn lầm rồi không. Sờ sờ cổ, Hứa Ba thấp giọng kêu: “Nguyên Bảo, ngươi đi ra.”

Thân thể Nguyên Bảo giật giật, rất không tình nguyện lộ cái đầu nhỏ ra, nó sợ lạnh. Hứa Ba sờ sờ cái đầu lạnh lẽo của Nguyên Bảo, chỉ chỉ vào cái bóng màu lục thấp thoáng trong ánh tuyết: “Ngươi xem, đó có phải là thanh diệp trùng không?”

Nguyên Bảo thè thè lưỡi, chui ra. Mắt rắn biến hóa, bóng màu lục kia bụp một tiếng, hóa thành một bãi nước màu xanh, hoà vào trong tuyết.

“Thật sự là thanh diệp trùng !” Hứa Ba kêu lên sợ hãi. Sao ở đây lại có thanh diệp trùng?! Ngay tiếp theo, y liền há to miệng: “A! Nhất định là cha lớn để lại!” Cha lớn để lại thanh diệp trùng cho ai? Đây là cha lớn muốn ai đến đây? Tim Hứa Ba đập bịch bịch, không chút suy nghĩ, y đánh trâu đổi sang hướng khác.



Liếc nhìn Tuyết Sơn đã gần trong gang tấc trước mắt nhưng vẫn còn một đoạn khoảng cách, Mạc Thế Di ghìm ngựa, trong lòng dâng lên hy vọng vô hạn. Sau khi đi theo thanh diệp trùng vào cảnh nội Ngọc Long, y liền đoán được cổ trùng này là ai thả, nhất định là Ba Tùng! Ngoài Ba Tùng ra, ai còn có thể dẫn y tới Ngọc Long, tới Tuyết Sơn? Trong lòng Mạc Thế Di lại một lần nữa cảm tạ Ba Tùng và Hứa Thanh Thuỷ, nếu không phải bọn họ, y thật không hiểu nên đi nơi nào tìm Nguyệt Bất Do luôn “tùy hứng” kia.

Ven đường đều để lại ký hiệu để người của Mạc Thế Triệu có thể theo tới, Mạc Thế Di nghĩ đến một chuyện khác. Ngựa không thể lên núi, sẽ bị đông lạnh chết. Muốn lên Tuyết Sơn, y phải đợi người của Mạc Thế Triệu đến, còn phải chuẩn bị vài thứ. Xuống ngựa, tìm được một nhà trọ rất rách nát, Mạc Thế Di nóng vội chờ đợi người của Mạc Thế Triệu tới.

Cũng may những người đó cũng biết tầm quan trọng của hành trình lần này, ba ngày sau bọn họ mang vật tư phong phú chạy tới. Trước khi bọn họ đến, Mạc Thế Di đã mua được sáu con trâu, cũng đủ phân trâu, rượu mạnh, những thứ chuẩn bị cho việc lên núi. Sau khi bọn họ đến, Mạc Thế Di căn dặn họ ở lại chỗ này đợi lệnh, cũng giao Hãn Huyết bảo mã cho họ chăm sóc. Cho trâu cõng vật tư, Mạc Thế Di một mình lên núi. Tuy rằng những người đó muốn cùng y đi, nhưng bị Mạc Thế Di uyển chuyển cự tuyệt. Y đi một mình vẫn tốt hơn, dẫn theo người như thế chắc chắn sẽ giảm bớt tốc độ, hơn nữa chuyện của Thành Lệ càng ít người biết càng tốt.

Viết cho Mạc Thế Triệu một phong thư báo bình an, Mạc Thế Di mang sáu con trâu, một đống đồ đạc và tuyết điêu Mạc Thế Triệu đặc biệt cho y để truyền tin đi về phía Tuyết Sơn. Tốc độ của trâu không thể so được với ngựa, Mạc Thế Di có gấp cũng không đến sớm được. Đến nơi này, y ngược lại an tâm không ít, ít nhất y biết Nguyệt Bất Do đang ở một chỗ nào đó trên Tuyết Sơn này. Thanh diệp trùng vẫn như trước ẩn ẩn hiện hiện trước mắt y, dẫn y tiến lên. Mặc da cừu thật dày, một tay che mắt ngăn cản tuyết quang chói mắt, Mạc Thế Di nhìn chằm chằm màu xanh thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, đó là hy vọng của y.

Buổi tối, bão tuyết đánh úp đến, Mạc Thế Di tìm một chỗ sườn núi mau chóng giữ chặt dây buộc trâu, chui giữa thân thể mấy con trâu để tránh gió lạnh, tuyết điêu thì tự mình tìm chỗ tránh tuyết. Nhắm mắt nhân cơ hội dưỡng thần, Mạc Thế Di thúc giục nội công chống lạnh cho bản thân. Ban đêm qua đi, bão tuyết cũng ngừng, Mạc Thế Di chui ra khỏi đống tuyết đã hoàn toàn che lấp mình, ném mấy nắm tuyết vào miệng vừa chống khát vừa điền đầy bụng, y kéo dây cương để trâu đứng lên, tìm kiếm cái bóng màu lục. Trên đỉnh đầu, tuyết điêu kêu vài tiếng, sải cánh bồi hồi, đợi y tiến lên.

Mặc kệ con chim thông minh kia, Mạc Thế Di cẩn thận tìm kiếm thanh diệp trùng, nhưng tìm nửa ngày y cũng chưa tìm được. Mạc Thế Di lo lắng, nghĩ rằng sẽ không bị tuyết vùi lấp chứ. Lấy thức ăn gia súc ra để mấy con trâu ăn no, Mạc Thế Di tìm kiếm tung tích thanh diệp trùng bốn phía. Tìm hồi lâu y vẫn không tìm được, nóng vội đến mức y phải cắn khớp hàm để mình bình tĩnh. Hai mắt lợi hại phát hiện phía trước có một điểm đen, y thả người bay tránh ra một khoảng cách, nheo mắt lại.

Người, là người. Có người đến đây. Nhìn nhìn, Mạc Thế Di buông cảnh giác, chỉ có một người. Người nọ dắt một con trâu, trên người con trâu còn cõng cái gì đó, có thể là người dân chăn nuôi vào núi. Quay đầu liếc nhìn mấy con trâu vẫn còn ở chỗ cũ, Mạc Thế Di vận công chạy tới chỗ người nọ, muốn hỏi một chút xem đối phương có nhìn thấy mấy người họ vào núi không.

Đi tới trước mặt đối phương, Mạc Thế Di hành lễ, rồi mới mở miệng: “Vị đại ca này, xin hỏi……”

Còn chưa nói xong, đối phương liền hét lên một tiếng: “Thế Di ca!!” Tiếp theo, đối phương kéo da thú che mặt và cổ cùng vải đen che mắt xuống.

Mắt Mạc Thế Di nháy mắt trợn tròn, giữ chặt đối phương, kéo bao che cổ của mình xuống: “Hứa Ba!”

“A a a a, Thế Di ca! Là huynh! Thật là huynh! Ta nghe thanh âm giống huynh ta còn cho ta đã đoán sai!” Đối phương mắt hàm lệ nóng nhào vào trong lòng y ôm lấy y nhảy nhót: “Ta ở trên đường phát hiện thanh diệp trùng, liền đoán có phải là cha lớn để lại cho huynh không, ta liền theo thanh diệp trùng tìm đến. A a a a, thật đúng tìm được rồi!” Nói tới đây, Hứa Ba đã khóc lên tiếng.

“Ta đi theo thanh diệp trùng đến. Ba Tử, Bất Do đâu? Thành Lệ đâu? Ngươi mau dẫn ta đi gặp bọn họ!” Rốt cuộc Mạc Thế Di không thể khắc chế được nội tâm hoảng hốt cùng bất an, thanh âm đều run run.



Mạc Thế Di thế nào cũng không nghĩ tới y lại gặp được Hứa Ba rời núi đổi thức ăn, Hứa Ba cũng vạn vạn không hề nghĩ tới mình sẽ gặp được Mạc Thế Di đi theo thanh diệp trùng của cha lớn. Quan trọng nhất là Mạc Thế Di mang cũng đủ đồ ăn, y không cần rời núi đổi thức ăn nữa.

Từ Hứa Ba biết được Nguyệt Bất Do và Thành Lệ đã bị thi liên tâm cổ, cho dù không nhìn thấy, chỉ nghĩ đến một màn kia Mạc Thế Di cũng đau lòng đến không thể thở nổi. Trong lòng biết Mạc Thế Di nôn nóng, Hứa Ba trên đường cũng không nghỉ ngơi. Mạc Thế Di đem ba con sơn dương trên người con trâu của Hứa Ba chuyển lên lưng mấy con trâu của mình, Hứa Ba có thể cưỡi trâu, không còn mệt mỏi như trước nữa.

Mạc Thế Di đến đây, Hứa Ba cảm thấy như được uống thuốc an thần. Vốn trong mấy người họ Nguyệt Bất Do là đáng tin cậy nhất, hiện tại Nguyệt Bất Do so với trẻ mới sinh còn yếu hơn, Mạc Thế Di đến không thể nghi ngờ là đúng lúc hơn nữa tất yếu.

Buổi tối, Hứa Ba nằm sấp trên lưng trâu ngủ, trên người phủ chăn và thảm da thú thật dày. Mạc Thế Di dắt trâu tiếp tục đi. Phía trước y có thanh diệp trùng còn có hồng khúc khúc, y sẽ không bị lạc đường. Huống chi tối nay trời rất tốt, không có tuyết rơi. Quanh thân truyền đến tiếng sói tru, dường như có một đám sói vẫn xa xa theo bọn họ, Mạc Thế Di không để trong lòng. Kiếm bên hông y cũng không phải là để trang trí, cho dù gặp phải bầy sói y cũng có thể toàn thân ra ngoài.

Quay đầu liếc nhìn Hứa Ba một cái, thấy y không lộ ra đầu hoặc cánh tay, Mạc Thế Di tiếp tục đi tới phía trước. Mệt sao? Có lẽ đi. Nhưng nghĩ đến lập tức được nhìn thấy Nguyệt Bất Do và Thành Lệ làm y căn bản không cảm thấy mỏi mệt. Nghĩ đến người nào đó, trái tim Mạc Thế Di lại đau đớn, Bất Do của y, Bất Do ngốc của y.

Ánh sao đã lẩn vào bóng tối, chỉ còn có tuyết quang. Mạc Thế Di quấn da thú sát người, châm lửa vào phân trâu, ngồi dựa vào trâu nghỉ ngơi một chút. Khi mặt trời hiện lên sau rặng núi, Mạc Thế Di lập tức tỉnh lại. Ăn một ngụm tuyết chống khát, Mạc Thế Di lấy trong lòng ra thịt khô được nhiệt độ cơ thể mình làm ấm một đêm. Đứng dậy nhìn Hứa Ba, đối phương còn đang ngủ, đã nhiều ngày cũng mệt muốn chết rồi. Mạc Thế Di không gọi y, quấn y thật kĩ lưỡng, không để y bị lạnh, Mạc Thế Di bịt kín vải đen lên mắt, dắt trâu tiếp tục đi.

Có hồng khúc khúc của Hứa Ba, Mạc Thế Di càng dễ dàng tìm được đường, cũng không cần phải tra tấn hai mắt của mình nữa. Cũng may khi Hứa Ba đi ra có mang thêm một tấm vải đen, bằng không sau lần này mắt Mạc Thế Di nhất định sẽ bị tật. Trước mắt là mênh mông tuyết trắng, Mạc Thế Di chỉ cảm thấy đường dưới chân quá dài quá dài. Hai bên sườn núi thỉnh thoảng có bóng dáng màu trắng xuất hiện, Mạc Thế Di nhìn thoáng qua, bước chân không ngừng, là sói tuyết. Không rõ vì sao những con sói này vẫn luôn theo bọn họ, một tay Mạc Thế Di đặt lên thân kiếm bên hông.



Đứng ở chỗ cao nhìn xa theo hướng Hứa Ba rời đi, vẻ mặt Hứa Thanh Thuỷ đầy lo lắng. Không nên để Ba Ba đi một mình như vậy. Nhưng tâm lý lại có một thanh âm hỏi y: “Không để Ba Ba đi thì ai đi đây?” Đúng vậy. Y đi không được, thân thể Ba Tùng lại không tốt, chỉ có thể để con trai đi. Nhưng con trai đã đi được tám ngày, tuy rằng hồng khúc khúc con trai để lại không có cái gì khác thường, nhưng y vẫn sẽ lo lắng. Con đi ngàn dặm “mẹ” lo lắng, Hứa Thanh Thuỷ chính là tâm tình như vậy.

“Thanh Thuỷ, Ba Ba đã trở lại sao?” Ba Tùng đi từ trong phòng ra, ho khan vài tiếng. Sau khi thi cổ, hắn vẫn rất suy yếu.

“Ta vẫn chưa thấy nó. Ngươi mau vào phòng, bên ngoài lạnh lắm.” Hứa Thanh Thuỷ vội vàng từ chỗ cao xuống dưới, chạy đến trước mặt Ba Tùng.

Cầm bàn tay nứt nẻ của Hứa Thanh Thuỷ, Ba Tùng áy náy hà từng hơi nhiệt khí, nói: “Ta không sao. Nơi này có suối nước nóng, không lạnh. Bất Do và thái tử thế nào rồi? Ta đi nhìn xem. Hôm nay ngươi nghỉ đi.”

“Ta không mệt đâu. Thân thể ngươi vừa khá một chút, đừng để bị lạnh. Ta đỡ ngươi đi bên cạnh suối nước nóng ngồi được không? Ta đã cho Bất Do và điện hạ uống thuốc rồi. Đợi lát nữa ta đi nấu cơm.” Hứa Thanh Thuỷ giữ cánh tay Ba Tùng, kéo hắn đi tới cạnh suối nước nóng.

“Thanh Thuỷ Thanh Thuỷ, ta thật sự không có việc gì.”

“Ta là đại phu, ngươi phải nghe lời ta.”

Hứa Thanh Thuỷ không khỏi phân trần đưa Ba Tùng đến bên cạnh suối, ấn hắn ngồi xuống xong, y đi về phòng lấy chăn. Nhìn Hứa Thanh Thuỷ vào nhà, Ba Tùng ôm miệng ho khan vài tiếng. Hắn rất vô dụng, luôn liên lụy Thanh Thuỷ.

Hứa Thanh Thuỷ ôm chăn ra bao lấy Ba Tùng, rồi y mới đi nấu cơm. Cơm rất đơn giản, thịt và bánh cùng với canh nóng. Nơi này không có đồ ăn gì, Hứa Thanh Thuỷ lên núi đào một ít cỏ dại và rễ cây có thể ăn để duy trì nhu cầu của họ. Nước trên núi không đun nóng được, thịt cũng nấu không nát, chỉ có thể nướng chín ăn, điều kiện rất gian nan. Nhưng so với đại ân Nguyệt Bất Do mang họ đi khỏi nơi đó, Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng ai cũng không hề thầm oán một câu.

Nấu xong cơm, Hứa Thanh Thuỷ đi ra đỡ Ba Tùng vào nhà ăn cơm. Hai người ngồi đối diện nhau, ăn rễ cây nấu nước muối, cắn bánh bột ngô, ăn thịt khô, nhìn nhau mà cười, bình tĩnh mà lại hạnh phúc.

“Cha! Cha lớn! Cha! Cha lớn! Con đã trở về! Hai người mau ra đây nhìn xem ai tới!”

Tiếng gọi vui sướng kích động đánh vỡ sự ấm áp trong phòng, Hứa Thanh Thuỷ bỏ xuống đũa và bánh bột ngô trong tay bỏ chạy ra ngoài, Ba Tùng tươi cười rạng rỡ lao ra khỏi phòng ở. Ai tới? Còn có thể là ai đến đây được!

“Cha!” Dùng sức ôm lấy cha, Hứa Ba lại buông cha ra kéo cha chạy ra ngoài: “Cha, cha mau nhìn xem ai tới!”

Người đến còn ở xa, bởi vì dắt trâu cho nên hành động không nhanh được, nhưng Hứa Thanh Thuỷ thấy rõ ràng. Hốc mắt y nháy mắt ướt át, gỡ khỏi tay Hứa Ba chạy về phía người nọ. Hứa Ba đuổi theo, Ba Tùng cùng đi ra cũng đuổi theo.

“Thế Di! Thế Di!”

Hứa Thanh Thuỷ kích động phất tay với người tới, đến đây, cuối cùng cũng đến đây rồi.

Buông dây cương ra, Mạc Thế Di nhanh chóng đi tới trước mặt Hứa Thanh Thuỷ, thanh âm khàn đến mức làm người khác kinh hãi: “Bất Do đâu!”

“Ngươi đi theo ta.” Hứa Thanh Thuỷ lau nước mắt, bắt lấy tay Mạc Thế Di bước đi. Hứa Ba khóc, ánh mắt Ba Tùng cũng có nước mắt. Nhìn cha và cha lớn mang Mạc Thế Di đi phòng băng, Hứa Ba chạy tiến lên dắt mấy con trâu bị Mạc Thế Di bỏ lại. Thế Di ca đến đây, Bất Do ca và thái tử ca ca rất nhanh sẽ tỉnh lại đi. Nhất định, nhất định!