Họa Đường Xuân

Chương 53




Thành Lệ có vẻ rất thích Hứa Ba, lại đưa y đi, nói là tìm cho y vài việc để làm. Hứa Ba vốn cũng không có việc gì, Nguyệt Bất Do lại đang muốn giấu y làm việc, cho nên biết thời biết thế để Thành Lệ mang y đi. Mạc Thế Di phải về Đông cung làm cận vệ, nếu quá trình trị liệu kéo dài, y và Thành Lệ tự nhiên cũng phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Hơn nữa đã sắp cuối năm, Thành Lệ thân là thái tử nắm quyền, tự nhiên cũng có rất nhiều việc phải bận rộn.

Mạc Thế Di ra ngoài, Nguyệt Bất Do gõ cửa phòng Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng. Vừa thấy hắn, hốc mắt Hứa Thanh Thuỷ liền không nhịn được đỏ lên. Nguyệt Bất Do đẩy hai người vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

“Bất Do?” Hứa Thanh Thuỷ mang giọng mũi lên tiếng.

Nguyệt Bất Do rất nghiêm túc nhìn hai người nói: “Hạ Liên tâm cổ cho Thành Lệ đi, ta làm thuốc dẫn.”

“Bất Do? !” Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng kinh hô, Ba Tùng há hốc mồm, Nguyệt Bất Do nâng tay ngăn hắn, nói: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Ta và Thành Lệ……” Khẽ cắn môi, Nguyệt Bất Do nói ra bí mật hắn vốn định mang vào trong quan tài, “Ta và Thành Lệ, có quan hệ huyết thống.”

“Cái gì? !” Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng sững sờ ngay tại trận.

Nguyệt Bất Do dùng sức cắn miệng: “Hắn, là bá phụ của ta, như vậy có thể chứ?”

“Bá phụ? !” Nghĩ đến cái gì, Hứa Thanh Thuỷ hít một hơi lạnh. Móng tay Nguyệt Bất Do đâm sâu vào lòng bàn tay, lại vẫn hỏi: “Như vậy có thể chứ?”

“Có…… Có thể……” Hứa Thanh Thuỷ nhịn không được bắt lấy vai Nguyệt Bất Do, “Bất Do, ngươi……”

“Bọn họ không biết, ta cũng không có ý định cho bọn họ biết.” Nguyệt Bất Do nhẫn tâm nén sự khó chịu, kiên quyết nhìn Hứa Thanh Thuỷ, trầm giọng nói: “Nếu không phải vì chuyện này, ta sẽ không để bất kì kẻ nào biết. Hiện tại ta nói cho các ngươi, cũng hi vọng các ngươi có thể giúp ta che giấu.”

“Bất Do……” Nước mắt Hứa Thanh Thuỷ rơi xuống.

Vẻ mặt Nguyệt Bất Do quật cường: “Ta sẽ không thừa nhận quan hệ của ta và ‘y’, y là người ta thích, không hơn.”

Hứa Thanh Thuỷ che miệng, nói không ra lời.

“Các ngươi mau chóng chuẩn bị, chuẩn bị tốt rồi chúng ta sẽ đi đến nơi cực lạnh.” Miệng có vài phần mùi máu tươi, Nguyệt Bất Do nhìn về phía Ba Tùng vẫn đang khiếp sợ, “Vì Mạc Thế Di, ta sẽ sống sót, không cần nói cho y.”

Không biết vì sao, đối mặt với Nguyệt Bất Do lúc này, Ba Tùng nói không nên lời cự tuyệt. Hắn dùng lực chậm rãi gật đầu, một tay gắt gao giữ chặt bả vai Nguyệt Bất Do: “Chúng ta sẽ không để ngươi có chuyện.”

“Ta tin các ngươi.”

Nói xong lời muốn nói, Nguyệt Bất Do rời đi, Hứa Thanh Thuỷ xoay người nhào vào lòng Ba Tùng, sắp không chịu nổi sự trầm trọng này.

Trở lại phòng, sức lực toàn thân Nguyệt Bất Do dường như bị rút đi trong nháy mắt, hắn liền ngã quỵ xuống đầu giường. Tim rất đau, vô cùng đau đớn, không phải bất an vì phải làm thuốc dẫn, mà là khổ sở khi nói ra bí mật. Hắn là Nguyệt Bất Do, hắn rõ ràng lai lịch của mình, Mạc Thế Di cũng rõ ràng lai lịch của hắn, nhưng mối quan hệ của khối thân thể này với Mạc Thế Di cũng là một thanh đao nhọn treo trên đỉnh đầu hắn và Mạc Thế Di. Hắn sớm đoán được, một khi Mạc Thế Di biết một tầng quan hệ khác của hắn và y, Mạc Thế Di chắc chắn sẽ không cần hắn nữa.

Kéo chăn trùm kín đầu, Nguyệt Bất Do khổ sở muốn chết. Hắn không dám khẳng định Ba Tùng và Hứa Thanh Thuỷ có tiết lộ bí mật này ra không, lỡ như Mạc Thế Di biết được…… Nguyệt Bất Do hung hăng cắn ngón tay, cùng lắm thì, cùng lắm thì hắn đi ! Dù sao, dù sao, hắn tuyệt đối sẽ không khóc lóc van xin Mạc Thế Di không rời khỏi hắn; dù sao, dù sao hắn đã sớm quen với việc ở một mình; dù sao, dù sao…… Nhưng vì sao tâm lại đau như thế? Ngay cả khi nương chết, hắn cũng không đau đớn đến như thế.

Khi Mạc Thế Di trở về liền nhìn thấy Nguyệt Bất Do gác chân nằm trên giường, ánh mắt nhìn phía trên không biết đang suy nghĩ cái gì. Y đi tới, người trên giường nhìn về phía y, rồi mới ngồi dậy.

“Đã về rồi.”

Ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di dựa sát vào: “Xảy ra chuyện gì? Không vui?”

Tâm tình vốn đã không tốt, bây giờ nhìn thấy Mạc Thế Di Nguyệt Bất Do lại càng không thoải mái, vốn hắn cũng không phải là một người giỏi ngụy trang cảm xúc. Điều chỉnh tư thế một chút, nằm trên đùi Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do tìm lý do để được an ủi: “Có Thành Lệ nên ta chưa nói hết, khi trừ cổ thật sự sẽ rất đau, không chỉ có hắn đau, ngươi cũng đau.”

Mạc Thế Di lập tức nhẹ nhàng xoa ngực Nguyệt Bất Do: “Thành Lệ sẽ chịu được, còn ta, ngươi yên tâm là được.”

“Sẽ ‘rất’ đau.” Chủ yếu là hắn rất đau. Nguyệt Bất Do duỗi hai cánh tay, Mạc Thế Di cúi đầu, để người này thuận thế ôm cổ y, rồi y mới ngồi thẳng dậy, một tay nâng cao đầu Nguyệt Bất Do lên, hôn cái miệng chu ra của hắn. Bất Do ngốc, cho dù đau đến thế nào y cũng sẽ chịu được.

Nghĩ đến việc có một ngày có thể Mạc Thế Di sẽ không cần hắn nữa, cánh tay Nguyệt Bất Do đang ôm Mạc Thế Di lại dùng sức thật mạnh. Trước khi ngày đó đến, hắn phải quấn quít Mạc Thế Di, phải dính chặt vào Mạc Thế Di không rời.



Thành Lệ sắp xếp cho Nguyệt Bất Do một công việc, làm trợ thủ của “Bất Mệnh”, tên “Siêu Phàm”. Tên là Mạc Thế Di đề nghị, Thành Lệ tuy rằng buồn bực vì sao Mạc Thế Di lại đặt tên giả cho Nguyệt Bất Do là Siêu Phàm, nhưng bởi vì là Mạc Thế Di đề nghị, Nguyệt Bất Do lại không phản đối, hắn cũng không hỏi nhiều. Trở thành trợ thủ của Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do ngày nào cũng vui vẻ theo Mạc Thế Di tới Đông cung, rồi lại cùng Mạc Thế Di trở về.

Hứa Ba không được đi học, chỉ theo Hứa Thanh Thuỷ học vài chữ, đọc vài quyển sách, Thành Lệ liền để y làm thư đồng của mình. Khi Thành Lệ vào cung Hứa Ba liền ở thư phòng của thái tử luyện chữ đọc sách. Ba Tùng và Hứa Thanh Thuỷ bắt tay vào việc trị liệu, Thành Lệ làm như thế thứ nhất là vì cảm thấy sự ngốc nghếch của Hứa Ba rất có ý tứ, để bên người cũng không sao; thứ hai cũng là để Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng an tâm.

Thành Lệ thường sẽ vụng trộm đến ăn cơm chiều cùng Nguyệt Bất Do và Mạc Thế Di. Sáu người ngồi quanh một bàn, Nguyệt Bất Do và Thành Lệ đấu võ mồm, Nguyệt Bất Do và Mạc Thế Di ân ái, Hứa Ba thỉnh thoảng lại thốt ra vài câu ngốc nghếch chọc cười, mỗi lúc như thế trong lòng Thành Lệ và Mạc Thế Di đều có sự thỏa mãn nhàn nhạt, một ngày như vậy trước đây họ chưa bao giờ có được. Cũng bởi vậy, Thành Lệ thỉnh thoảng sẽ lén chạy tới, sắp năm mới, Thành Lệ cũng rất muốn cùng những người này đón năm mới náo nhiệt với nhau, không có nghi kỵ, không có lợi ích, chỉ có sự quan tâm lẫn nhau.

Nháy mắt đã đến tết, Thành Lệ sai người chuẩn bị y phục mới cho mỗi người, Hứa Ba còn được lĩnh mười hai lượng tiền lương tháng, Thành Lệ nói là trả thù lao cho y làm thư đồng. Trong lòng Ba Tùng và Hứa Thanh Thuỷ đều hiểu được đây là thái tử điện hạ cho họ, họ đi khỏi Miêu Cương, trên người cũng chỉ có mấy chục đồng tiền, Hứa Thanh Thuỷ vì tránh né đuổi bắt, không dám chữa bệnh cho người khác kiếm tiền, chỉ có thể ở trong núi hái chút thảo dược vụng trộm đi bán, tự nhiên chẳng có bao nhiêu tiền. Mà Thành Lệ làm như thế cũng là vì muốn họ an tâm mà nhận, đối với phần tâm ý này của thái tử, Ba Tùng và Hứa Thanh Thuỷ đều thực cảm kích.

Đêm ba mươi, đã trở về từ sớm, Mạc Thế Di và Nguyệt Bất Do lần đầu tiên bị không khí ngày tết cuốn hút, được Hứa Thanh Thuỷ và Hứa Ba kéo đi chuẩn bị bữa cơm tất niên. Hứa Ba từ nhỏ đã đi theo Hứa Thanh Thuỷ, Hứa Thanh Thuỷ không có tiền nhưng cũng không để Hứa Ba phải chịu đói rét. Hàng năm cứ đến tết, Hứa Thanh Thuỷ đều sẽ dùng rau củ quả dại trong rừng và thỏ rừng gà rừng bắt được để làm cho Hứa Ba một bàn đồ ăn ngon. Trong mắt Hứa Ba, đến tết ăn đồ ăn tự mình làm mới có hương vị năm mới, vì vậy, Nguyệt Bất Do và Mạc Thế Di đều đến phòng bếp hỗ trợ .

Cho dù là Mạc Thế Di hay Nguyệt Bất Do thì trong kí ức cũng chưa từng có ấn tượng về năm mới. Hàng năm Mạc Thế Di vẫn luôn cô đơn ngồi chơi cờ một mình đợi qua năm, chỉ có năm ấy cùng Mạc Thế Triệu về nhà mới được trải nghiệm một lần tư vị hạnh phúc ở bên người thân đón năm mới. Nguyệt Bất Do thì càng không phải nói, khi nương còn sống trên đời, năm mới chỉ có hắn và nương, nương chết rồi thì mỗi lần năm mới hắn đều nằm trong cái sơn động nào đó ngủ vù vù cho qua. Cái tết năm nay đối với mỗi người mà nói đều có ý nghĩa bất đồng.

Mạc Thế Di và Nguyệt Bất Do không nấu cơm, hai người chỉ thái đồ ăn, dựa theo sự phân công của Hứa Thanh Thuỷ. Ba Tùng, Hứa Thanh Thuỷ và Hứa Ba phụ trách làm đầu bếp của bữa cơm tất niên năm nay, đầu bếp vẫn nấu cơm ngày thường bị Mạc Thế Di mời về nhà đoàn tụ với vợ con rồi. Ba Tùng bị nhốt tám năm nhưng tay nghề nấu nướng cũng không xuống cấp, Hứa Thanh Thuỷ thì nấu ăn rất ngon, Hứa Ba bởi vì tám năm khổ cực kia nên cũng biết nấu cơm, năm người đều bận rộn trong bếp, vừa náo nhiệt lại vừa có sự ấm áp của gia đình.

Kỳ thật Thành Lệ cũng muốn đến, nhưng hắn là thái tử, thời điểm này hắn không thể chạy mất được. Từ ngày 30 đến ngày mùng 5, hắn đều phải ở trong hoàng cung, vì thế Thành Lệ không ít lần lén oán giận với Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do và Hứa Ba. Mỗi lúc như vậy Nguyệt Bất Do đều hỏi hắn: “Có muốn ta giúp ngươi giết hết bọn họ không, vậy là ngươi có thể đến ăn cơm tất niên cùng chúng ta rồi.” Thành Lệ cũng lười không thèm trừng hắn nữa. Mang đầy bụng phẫn uất, sáng sớm Thành Lệ liền tiến cung, trước khi đi hắn còn dặn dò Hứa Ba mấy lần, nhất định phải để lại đồ ăn cho hắn, cho dù buổi tối muộn thế nào hắn cũng sẽ đến đây.

Trong phòng cực kì ấm áp, đã quen với sự ẩm ướt của Miêu Cương nên Hứa Ba, Ba Tùng và Hứa Thanh Thuỷ cũng không thích ứng lắm với khí hậu khô và lạnh của phương Bắc. Hứa Thanh Thuỷ đặt mấy chậu nước ở trong phòng, Hứa Ba còn tự mình đặt thêm mấy bồn hoa đang nở, trong căn phòng ẩm ướt tràn ngập màu xanh, bàn tròn đã dọn xong, chỉ chờ đồ ăn.

Mang lên đầu tiên là một nồi trứng gà chưng cách thuỷ, tiếp theo là vịt hầm, cá sốt chua ngọt, thịt viên kho tàu…… Nguyệt Bất Do cũng làm một món ăn, chính là bỏ một ít muối vào món canh rau cải, trước đây hắn thường ăn cái này. Mạc Thế Di cũng không nhịn được làm một món — hành lá trộn đậu hũ.

Đồ ăn đều đã lên bàn, Hứa Thanh Thuỷ lớn tuổi lớn nhất, ngồi ghế đầu. Mạc Thế Di và Ba Tùng ngồi ở hai bên Hứa Thanh Thuỷ. Nguyệt Bất Do ngồi cạnh Mạc Thế Di, Hứa Ba ngồi cạnh cha lớn và Nguyệt Bất Do. Sức khoẻ của Ba Tùng còn chưa hoàn toàn hồi phục, hắn lấy trà thay rượu, nâng chén, Hứa Thanh Thuỷ không uống rượu, ngoài hai người họ, ba người khác đều nâng chén rượu lên.

Nắm tay Hứa Thanh Thuỷ, Ba Tùng có vẻ rất kích động. Hắn nâng chén với Nguyệt Bất Do và Mạc Thế Di, cảm kích nói: “Ta đã nghĩ rằng mình sẽ phải chết già ở cái nơi kia, không ngờ vẫn có thể gặp lại Thanh Thuỷ và Ba Ba, đều là nhờ các ngươi, ta mới có thể…… Ta cám ơn các ngươi, cám ơn Bất Do, cám ơn Thế Di.”

Nguyệt Bất Do thoải mái khoát tay: “Khách khí như vậy làm gì? Ta tìm ngươi cũng là có việc cần nhờ. Ngươi chữa khỏi cho Mạc Thế Di và Thành Lệ, hai chúng ta không thiếu nợ nhau. Ngươi muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Hứa Thanh Thuỷ, nếu không có y thì ngươi cũng chẳng còn con trai nữa, ta cũng không thể nào tìm được ngươi.”

Ba Tùng nhìn về phía Hứa Thanh Thuỷ, Hứa Thanh Thuỷ vội vàng nói: “Không cần cảm ơn. Giữa ngươi và ta không cần nói tiếng cảm ơn.”

“Cha, cha lớn, hôm nay là tất niên, chúng phải thật là vui vẻ.” Thấy khoé mắt cha và cha lớn đều đã ươn ướt, Hứa Ba lên tiếng.

“Đúng, tất niên năm nay, mọi người đều thật vui vẻ.” Mạc Thế Di thoải mái ôm Nguyệt Bất Do, “Ta và Bất Do cũng không hề có người thân, nếu hai vị đại ca nguyện ý, sau này chúng ta sẽ là người một nhà. Đợi mọi chuyện ở kinh thành xong xuôi, chúng ta sẽ cùng đi tái ngoại.”

“Được! Người một nhà! Người một nhà!” Ba Tùng rất cao hứng, Hứa Thanh Thuỷ cũng thật vui vẻ.

Hứa Ba chớp chớp mắt: “Thế Di ca, Bất Do ca, các huynh không cần thái tử ca ca sao?”

Nguyệt Bất Do trừng mắt: “Cái gì gọi là không cần hắn hả? Chờ sau này hắn làm Hoàng đế chúng ta còn ở kinh thành làm gì? Nếu muốn thì ngươi cứ ở lại kinh thành là được.”

Hứa Ba rất nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu: “Vậy ta sẽ ở lại kinh thành. Thái tử ca ca một mình ở kinh thành sẽ rất tịch mịch.”

“Vậy ngươi ở lại là được.”

Nguyệt Bất Do tỏ vẻ không sao cả. Mạc Thế Di không có phản ứng gì, Ba Tùng và Hứa Thanh Thuỷ thì rất là kinh ngạc nhìn con trai. Hứa Ba dường như cũng không nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần muốn ở lại kinh thành làm bạn với Thành Lệ, y nâng chén rượu, nhắc nhở: “Chúng ta còn chưa uống rượu đâu.”

“Đúng, uống rượu.” Nguyệt Bất Do nâng cốc lên phía trước, Mạc Thế Di cũng làm theo, Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng áp chế tâm tư, mấy người cùng nâng chén chúc tụng.

Ngửa đầu uống cạn, Nguyệt Bất Do khẩn cấp cầm lấy đôi đũa, mục tiêu là thịt cá trên bàn, còn cái món canh rau bỏ muối mà hắn làm kia, hắn cũng không thèm liếc mắt lấy một cái.

Sau khi uống vài chén rượu, không khí trên bàn dần dần thả lỏng. Nguyệt Bất Do ôm Hứa Ba cùng y hát một bài hát lạc điệu, Hứa Ba còn nhảy một đoạn ương ca mà y đã học của các lão thái thái trong kinh thành. Trong phòng tràn ngập tiếng hoan hô cười nói, khoé miệng Mạc Thế Di trước sau vẫn luôn treo một nụ cười chưa được tự nhiên lắm.

Không giống với trong đại trạch toàn tiếng cười vui, ở trong cung trên mặt Thành Lệ chỉ treo một nụ cười đối phó. Cuối năm, cuối cùng Hoàng đế cũng ra khỏi đạo quán của hắn, nhưng vẻ mặt trước sau vẫn chỉ nghiêm túc, thật sự làm người ta không thả lỏng nổi. Hoàng hậu lấy lý do cuối năm người một nhà phải đoàn viên, tự tiện triệu hồi con trai út Thành Khiêm, đối với việc này Thành Lệ chỉ cười. Bên cạnh bàn ăn, Thành Khiêm luôn chỉ cúi thấp đầu, bộ dạng chột dạ lo lắng hãi hùng. Thành Thông vẫn không thấy bóng dáng, Thành An thì vẫn bị giam lỏng trong quý phủ của mình. Hai đứa con trai của Thành Lệ quy củ ngồi bên cạnh hoàng hậu, trên chiếc bàn thật dài bày đầy đồ ăn tinh xảo, nhưng người xung quanh lại đều không có tâm tình ăn cơm.

Thành Lệ chủ trì yến tiệc hoàng thất đêm nay, nhưng cho dù là ca múa biểu diễn náo nhiệt cũng không thể làm trong lòng hắn thật sự được thả lỏng. Bởi vì chuyện của Thành Khiêm và Vương gia, Thành Lệ và Vương hoàng hậu cũng không còn thân mật như trước đây. Chẳng qua Thành Lệ vẫn giữ tôn vinh và thể diện cho mẫu hậu của mình, khi đối mặt với Thành Khiêm hắn vẫn như cũ là một vị huynh trưởng ôn nhu.

Khi yến tiệc hoàng gia cuối năm có vẻ vô cùng náo nhiệt kết thúc, Hoàng đế lại muốn quay về đạo quán của hắn, chẳng qua trước khi trở về hắn gọi một mình thái tử đến, nói với thái tử một câu không rõ ý tứ.

“Anh em trước sau gì cũng là anh em, có một số việc bỏ qua được thì cứ cho qua.”– suy nghĩ về những lời này của phụ hoàng, Thành Lệ cười lạnh trong lòng, hắn coi những người đó là anh em, những người đó lại chưa từng coi hắn như anh em. Chẳng qua dù gì Hoàng đế cũng chưa thoái vị, trước khi về Đông cung, Thành Lệ ra một thủ dụ của thái tử, Thành Khiêm ở lại kinh thành không cần đi đế lăng nữa, ngoài ra đưa hai mươi người hầu trong cung đến quý phủ của Thành An.

Trở lại Đông cung, Thành Lệ gặp hai vị phi tử của mình một chút, sau đó trở về phòng nghỉ. Ánh nến trong tẩm cung thái tử đã tắt, không ai biết Thành Lệ hẳn là nằm trên giường lại vụng trộm chuồn ra khỏi phủ thái tử, vẻ mặt chờ mong chạy hướng về tòa nhà lớn nào đó.

Pháo hoa chiếu sáng một khuôn mặt tươi cười, trong không trung lãng đãng bay vài bông tuyết, trên đầu Hứa Ba bám đầy khói, khoa tay múa chân giống như đứa nhỏ. Nguyệt Bất Do ghé vào lưng Mạc Thế Di, vẻ mặt tươi cười nhìn pháo hoa xinh đẹp, hắn uống rượu, nhưng lại chuếnh choáng hơn những lần uống rượu trước đây rất nhiều.

“Mạc Thế Di…… Ta thật muốn sau này năm nào cũng được ăn tất niên với ngươi……”

Mạc Thế Di nhíu mi, cõng Nguyệt Bất Do nhích lên trên: “Cuối năm ngươi không ở cùng ta, còn muốn đi đâu?”

“Ha ha, a a a…… Vậy ngươi đáp ứng ta, sau này năm nào cũng phải ăn tất niên với ta.”

“Ta đáp ứng ngươi.”

Một người đến gần cái sân nhỏ của họ, Nguyệt Bất Do và Mạc Thế Di giương mắt, Hứa Ba vui vẻ chạy tới, cũng rất tự nhiên giữ chặt tay đối phương: “Thái……”

“Gì?” Người tới giơ tay lên, làm bộ muốn cốc đầu Hứa Ba.

Hứa Ba le lưỡi, mau chóng sửa miệng: “Ca, huynh tới rồi.”

Thành Lệ nhìn thoáng qua Nguyệt Bất Do và Mạc Thế Di, rồi mới cười nói với Hứa Ba: “Để lại đồ ăn cho ta không? Ta còn đói đây.”

“Để lại để lại, mỗi món đều có phần, ta đi lấy cho huynh.”

Buông tay Thành Lệ, Hứa Ba hoan hỉ chạy đi. Mạc Thế Di buông Nguyệt Bất Do, chỉ chỉ về phòng Ba Tùng, Thành Lệ nhấc chân đi tới. Trong mắt Hứa Thanh Thuỷ lộ ra lo lắng nhìn về phía Ba Tùng, Ba Tùng cười với y ý bảo hãy yên tâm, rồi mới kéo tay Hứa Thanh Thuỷ cùng nhau vào nhà.

Thành Lệ đến đây, bữa cơm tất niên đã chấm dứt giờ lại tiếp tục. Thành Lệ mới không để mình đáng thương ngồi ăn cơm một mình đâu, cũng không quan tâm những người khác đã ăn uống no đủ hay chưa, hắn lấy thân phận thái tử yêu cầu mỗi người đều phải ăn cùng hắn. Nguyệt Bất Do không nhịn được lại trêu chọc Thành Lệ, Thành Lệ lập tức cùng hắn đấu võ mồm, Hứa Ba ngồi một bên cười ha ha, không khí trên bàn cơm lại náo nhiệt.

Đêm nay, gần như không bao giờ uống rượu nhưng Thành Lệ vẫn uống ba chén rượu, còn nhân lúc Nguyệt Bất Do ồn ào, cùng Nguyệt Bất Do đùa giỡn vài lần, đương nhiên kết quả là thảm bại. Thành Lệ chơi cờ rất lợi hại, nhưng khả năng đùa giỡn thì tuyệt đối không phải đối thủ của Nguyệt Bất Do. Chẳng qua tuy rằng thua, Thành Lệ cũng rất vui vẻ, hai má so với ngày thường hồng nhuận hơn không ít.

Đến cuối cùng, Nguyệt Bất Do say mềm bị Mạc Thế Di ôm trở về phòng. Trấn an Nguyệt Bất Do ngủ xong, Mạc Thế Di đưa Thành Lệ cũng đã choáng đầu về phủ thái tử. Ngày mai Thành Lệ còn phải vào cung, Hứa Ba không yên lòng vì Thành Lệ đã uống rượu nên cũng đi cùng để chăm sóc. Hứa Thanh Thuỷ nhìn bọn họ rời đi, đóng cửa lại, thở dài.

“Thanh Thuỷ.”

Hứa Thanh Thuỷ xoay người, do dự hỏi: “Ba Ba với điện hạ……”

Ba Tùng đi lên trước cầm tay y: “Chuyện này chúng ta chỉ có thể nhìn, không thể nhiều lời. Ba Ba tâm tư đơn thuần, có lẽ nó chỉ đơn giản là quan tâm điện hạ, cũng không có ý tứ khác.”

“Ta rất lo lắng.”

Hứa Thanh Thuỷ dựa sát vào lòng Ba Tùng, Ba Tùng ôm lấy y, cũng thở dài.

“Cốc cốc cốc.”

Có người gõ cửa. Hứa Thanh Thuỷ vội vàng buông Ba Tùng ra, điều chỉnh tâm tình một chút, xoay người mở cửa.

“Bất Do?” Kinh ngạc nhìn người ngoài cửa, Hứa Thanh Thuỷ vội vàng kéo đối phương vào trong phòng, nhanh chóng đóng cửa lại. Người này chỉ mặc áo trong đã ra ngoài, bên ngoài còn đang có tuyết rơi!

Không giống với vẻ say rượu vừa rồi, giờ phút này Nguyệt Bất Do rất thanh tỉnh. Hắn nói thẳng ý đồ mình đến đây: “Thanh Thuỷ, sau khi giải cổ cho Mạc Thế Di và Thành Lệ, ngươi có thể làm cho Thành Lệ kiên trì thêm một tháng không?”

“Bất Do?” Tim Hứa Thanh Thuỷ như muốn nhảy ra.

Nguyệt Bất Do cào cào đầu: “Việc này không thể để Mạc Thế Di biết, nếu y và Thành Lệ cùng đi đến vùng cực lạnh, chắc chắn là không thể gạt được y. Ta muốn giải cổ cho họ ở kinh thành rồi chúng ta mới mang Thành Lệ vụng trộm đi, không để y biết. Nơi đó xa, suy xét đến sức khoẻ của Ba Tùng và Thành Lệ, trên đường đi có thể phải tốn mất hơn hai mươi ngày, đến bên đó còn phải chuẩn bị, cho nên ta mới nói một tháng. Có thể được không?”

Trong mắt Hứa Thanh Thuỷ là đau lòng, đau lòng vì Nguyệt Bất Do. Nguyệt Bất Do lại cào cào đầu: “Ta cũng không muốn rời khỏi Mạc Thế Di, nhưng ta sợ y biết quan hệ của ta và y, với lại, nếu y biết chắc chắn sẽ không để ta làm thuốc dẫn. Ta tìm các ngươi vì muốn lấy đi cổ trùng trong cơ thể y, ta không thể để y vừa lấy ra một con trùng lại hạ một con khác vào được. Thân thể của ta ta rõ ràng, chắc chắn có thể qua được. Ta chỉ sợ Thành Lệ không chịu nổi. Thanh Thuỷ, ngươi có thể làm cho hắn kiên trì một tháng không?”

Nguyệt Bất Do như vậy khiến người ta khó có thể làm hắn thất vọng. Hứa Thanh Thuỷ miễn cưỡng mỉm cười, yêu thương sờ đầu Nguyệt Bất Do, nói: “Có thể. Ta có thể giúp thái tử điện hạ kiên trì một tháng. Bất Do, ta biết thân thể ngươi cường tráng, nhưng chuyện này vẫn phải vạn phần cẩn thận. Từ ngày mai trở đi ta muốn điều trị thân thể cho ngươi.”

“Không cần đâu.” Sợ nhất uống thuốc, Nguyệt Bất Do nhíu mi.

Hứa Thanh Thuỷ chậm rãi lắc đầu: “Không được. Ta muốn chữa khỏi bệnh của thái tử điện hạ, cũng muốn bình an trả ngươi lại cho Thế Di.”

Nghĩ đến Mạc Thế Di, trái tim Nguyệt Bất Do lại đau nhói. Khẽ cắn môi, hắn gật đầu: “Được, nghe lời ngươi.”

“Vậy từ ngày mai bắt đầu.” Hứa Thanh Thuỷ nói: “Mau trở về ngủ đi, không nhanh như vậy đâu.”

“Được, ta trở về, nhớ rõ trăm ngàn lần đừng nói cho Mạc Thế Di đấy.” Không yên lòng lại dặn dò một lần, Nguyệt Bất Do mới mở cửa về phòng.

Đóng cửa lại, Hứa Thanh Thuỷ liền nghe người phía sau nói: “Nếu Thế Di biết thân phận của Bất Do rồi mà không cần hắn, chúng ta sẽ đi cùng Bất Do.”

Hứa Thanh Thuỷ xoay người, gật đầu với đối phương.