Họa Đường Xuân

Chương 50




Đoàn người vừa trở về, Thành Lệ và Mạc Thế Di cũng không gấp gáp muốn Ba Tùng và Hứa Thanh Thuỷ kiểm tra thân thể cho họ. Thành Lệ dùng bữa cùng mấy người họ xong thì mang Hứa Ba đi. Vì thế Nguyệt Bất Do rất buồn bực, vì sao Thành Lệ lại muốn dẫn Hứa Ba đi? Thành Lệ trả lời là hắn cảm thấy Hứa Ba rất thú vị, mang về giải buồn. Nếu không phải tự Hứa Ba nguyện ý, Nguyệt Bất Do tuyệt đối sẽ ném Thành Lệ ra ngoài cửa, cứu Hứa Ba thoát khỏi hang hùm.

Nguyệt Bất Do và Mạc Thế Di tạm thời ở lại đây. Có họ ở cùng, Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng còn đang lạ nước lạ cái cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Trời đã bắt đầu mùa đông, bên ngoài sớm tối. Nguyệt Bất Do ở trong phòng Ba Tùng nói vài câu với hắn trong chốc lát, rồi mới mặt mày hớn hở kéo Mạc Thế Di quay về phòng họ, cũng bảo người hầu nấu nước cho họ, hắn muốn tắm rửa. Mạc Thế Di tự nhiên biết hắn muốn làm cái gì, trong mắt mang ý cười.

Đi vệ sinh trước một chút, Nguyệt Bất Do liền kéo Mạc Thế Di gấp gáp tới phòng tắm. Thành Lệ chuẩn bị mọi thứ họ cần trong căn nhà này, có cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước, cũng có phòng tắm rộng rãi, cũng đủ cho hai người họ tắm uyên ương. Đương nhiên, hôm nay Nguyệt Bất Do không có tâm tình tắm uyên ương, sớm tắm sạch sẽ rồi “làm chính sự” mới là quan trọng.

Ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh bể, ánh mắt Nguyệt Bất Do cong cong. Mạc Thế Di ngồi phía sau hắn, đang rất nghiêm túc kì lưng cho hắn. Mái tóc đã gội sạch sẽ được một cây trâm gài lên đỉnh đầu, nghĩ đến vừa rồi Mạc Thế Di mới gội đầu cho mình, ánh mắt Nguyệt Bất Do lại càng cong.

Nước ấm chảy ào trên lưng, Nguyệt Bất Do lên tiếng: “Để ta kì cho ngươi.”

Người phía sau vỗ lên cái lưng sạch sẽ của hắn, xoay người: “Đến đây đi.”

Nguyệt Bất Do lập tức xoay lại, cầm lấy chiếc khăn đã được giặt sạch. Nhìn tấm lưng dày rộng của Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do kìm lòng không đậu ôm lấy.

Thân thể Mạc Thế Di khẽ chấn động, vật nam tính giữa khố có xu thế ngẩng đầu. Không giống như lần đầu tiên, Mạc Thế Di cũng không áp chế dục vọng của mình, y cầm tay Nguyệt Bất Do, thanh âm khàn khàn: “Đêm nay, chúng ta sẽ làm chuyện sinh đứa nhỏ.”

“Được!”

Nguyệt Bất Do buông tay ra, kì lưng cho Mạc Thế Di, động tác có chút nhanh. Khoé miệng Mạc Thế Di hơi nâng lên, tim đập thình thịch.

Kế tiếp hai người ai cũng không nói chuyện, dù là Mạc Thế Di hay Nguyệt Bất Do, vật nam tính giữa khố hai người cũng không mềm rũ như thường ngày, nhưng hiển nhiên cả hai đều không có ý định ở trong này tắm uyên ương. Tắm sạch rồi, Nguyệt Bất Do đẩy đẩy Mạc Thế Di: “Ngươi trước đi ra ngoài đã.”

“Xảy ra chuyện gì?” Mạc Thế Di trần trụi ôm lấy Nguyệt Bất Do, vuốt ve thân thể hắn.

Hơi thở Nguyệt Bất Do có chút không xong, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Ngươi trước đi ra ngoài, ta còn có chút việc. Ngươi đừng hỏi.”

Nguyệt Bất Do không để y hỏi, Mạc Thế Di nghĩ nghĩ, buông hắn ra: “Được, ta về phòng trước.”

Nhanh chóng gật đầu, Nguyệt Bất Do lại đẩy đẩy y, thúc giục Mạc Thế Di đi nhanh lên. Lau khô thân thể, Mạc Thế Di mặc quần áo vào nhanh chóng rời đi. Y vừa đi, Nguyệt Bất Do nhanh chân nhảy lên khóa trái cửa, rồi mới mau chóng trở lại cạnh bể. Bên cạnh bể có một chậu nước sạch, là Nguyệt Bất Do để riêng lại. Liếm liếm miệng, một tay Nguyệt Bất Do lần tới khe mông của mình, cắn răng.

Quay đầu nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, Mạc Thế Di phi thân thẳng đến phòng bếp. Bảo đại nương phòng bếp đổ một chậu nước ấm cho y, y bê chậu nước nhanh chóng trở về phòng của mình và Nguyệt Bất Do, đóng cửa, khóa trái. Đi vào phòng ngủ, y đặt bồn nước xuống đất, cởi quần áo. Mím môi, y vò ướt một chiếc khăn lụa sạch, rồi mới lau hướng về phía mông mình. (WTF???)

Nguyệt Bất Do đã trở lại, trên giường, một người nửa nằm ở đó, thân thể trần trụi, nửa thân dưới che khuất trong chăn. Cười hì hì với người nọ, Nguyệt Bất Do chạy đến bên giường hai ba cái liền cởi hết quần áo của mình, nhanh chóng nhảy lên giường. Buông màn, Nguyệt Bất Do chui vào trong ổ chăn nằm xuống, chu miệng.

“Tóc vẫn còn ướt.”

Đã biết người này sẽ không lau khô, Mạc Thế Di lấy cái khăn to đã sớm chuẩn bị tốt, một tay nâng Nguyệt Bất Do dậy, tháo trâm gài tóc của hắn xuống.

“Nhanh lên nhanh lên.” Người nào đó đợi không kịp.

“Trước phải lau khô tóc đã.” Hôn môi Nguyệt Bất Do để hắn nhẫn nại, động tác trên tay Mạc Thế Di rất nhanh.

Cúi thấp đầu, ánh mắt Nguyệt Bất Do cong cong, nói: “Ngoài nương ta, chưa từng có người nào lau tóc cho ta cả.”

“Vậy sau này ta sẽ lau cho ngươi.”

“Được!”

Tâm tình bất đồng, lúc này nghe được Nguyệt Bất Do nói “Ngoài nương ta……”, Mạc Thế Di chỉ cảm thấy đau lòng khó nhịn. Người này ngoài nương hắn ra, không có người nào đối tốt với hắn cả. Mạc Thế Di càng thêm kiên định quyết tâm, y sẽ đối tốt với Nguyệt Bất Do, y muốn sủng hắn, thương hắn, để ánh mắt hắn thường xuyên cong cong như thế này.

Tóc đã hơi khô, Nguyệt Bất Do nóng vội giật chiếc khăn trong tay Mạc Thế Di ra ném khỏi giường, rồi mới ôm Mạc Thế Di xoay người nằm xuống, người đã ở phía trên hắn rồi, hắn lập tức chu cái miệng.

Trong mắt, nơi khoé miệng Mạc Thế Di đều là nụ cười, ngậm lấy môi Nguyệt Bất Do, y liếm một cách vô cùng ôn nhu. Tách hai chân ra, để Mạc Thế Di có thể thoải mái ghé vào người mình, Nguyệt Bất Do kích tình khó nhịn vuốt ve thân thể Mạc Thế Di, khối thân thể so với hắn cường tráng hơn rất nhiều.

“Ưm……” Mạc Thế Di, nhanh lên.

Dường như nghe thấy tiếng nội tâm Nguyệt Bất Do thúc giục, Mạc Thế Di hôn chậm rãi xuống phía dưới, đầu lưỡi khiêu khích trái thù du đã đứng thẳng của Nguyệt Bất Do. Hai tay ôm lấy đầu Mạc Thế Di, đầu óc Nguyệt Bất Do rối loạn, cũng không biết là muốn vứt bỏ sự mê loạn trong đầu ra hay là khát vọng Mạc Thế Di thưởng thức thật sâu.

“Mạc Thế Di……”

Phân thân dâng trào bị cầm lấy, Nguyệt Bất Do thoải mái mà liên tục rên rỉ. Nghe tiếng hắn vui thích, Mạc Thế Di càng thêm cố gắng khiêu khích hắn thật nhiệt tình. Để lại dấu ấn thuộc về mình trên người Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di há miệng không hề có nửa điểm do dự ngậm lấy thứ tinh xảo của Nguyệt Bất Do.

“Mạc Thế Di !”

Nguyệt Bất Do kêu to một tiếng, thân thể nháy mắt đỏ bừng. Tiếng kêu và phản ứng của hắn làm Mạc Thế Di hài lòng, lần đầu tiên dùng miệng, động tác của Mạc Thế Di rất ngốc nghếch, lại cực kì cẩn thận, sợ không cẩn thận cắn phải Nguyệt Bất Do.

“Mạc Thế Di…… Mạc Thế Di…… Sinh đứa nhỏ…… Sinh đứa nhỏ……”

Ánh mắt Nguyệt Bất Do đã ngập nước, miệng kêu theo bản năng, hai chân cọ xát tấm lưng đầy mồ hôi của Mạc Thế Di. Chỗ kia bị người ngậm trong miệng thật dịu dàng, trái tim Nguyệt Bất Do như được lấp đầy, mắt cũng đỏ lên.

Trong chuyện tình ái Nguyệt Bất Do có thể nói là đơn thuần, nghe sự đè nén trong giọng nói của hắn càng ngày càng rõ ràng, Mạc Thế Di nhẹ nhàng liếm láp đầu nấm màu phấn hồng kia, nâng người dậy. Giống như ảo thuật lấy dưới gối ra một chiếc bình nhỏ, đây là y viết thư bảo Thành Lệ giúp y mang đến. Khi Thành Lệ đi còn cười rất gian trá, y tự nhiên nhìn ra được Thành Lệ đang cười cái gì. Chẳng qua y không nói cho Thành Lệ bình thuốc này là để cho y dùng. (=.= này là sao hả trời???)

Ngồi khoá trên người Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di đổ từ cái bình ra một ít chất lỏng trong suốt vẽ loạn lên hậu huyệt của mình. Nguyệt Bất Do nhìn động tác của y, trong mắt hiện lên khó hiểu. Một tay bắt lấy bàn tay đang cầm bình của Mạc Thế Di, hắn hỏi: “Đó là cái gì?”

Mạc Thế Di mỉm cười nói: “Lần đầu tiên, chỗ này của ta sẽ rất chặt, sẽ làm đau ngươi.”

Lần đầu tiên, rất chặt? Làm đau? Nguyệt Bất Do chớp chớp mắt, hình như nghe hơi bị kì? Hắn lập tức lại hỏi: “Ngươi bôi vào đâu đấy?”

Cho dù Mạc Thế Di đã hơn ba mươi, nhưng về chuyện này y cũng rất khó mở miệng. Hôn Nguyệt Bất Do một ngụm, y kéo tay Nguyệt Bất Do đặt đến chỗ đã được làm trơn, khàn khàn nói: “Hai nam tử làm chuyện sinh đứa nhỏ chính là ở nơi này. Ta đã rửa sạch sẽ, không bẩn đâu.”

Không đúng!

Nguyệt Bất Do nháy mắt rút tay về, vẻ mặt giận dữ.

“Ngươi có ý gì!”

Ý cười trong mắt Mạc Thế Di biến mất, không rõ hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại không vui?”

“Ngươi còn hỏi ta xảy ra chuyện gì !” Đoạt lấy cái bình trong tay Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do tức giận nói: “Ngươi đáp ứng cùng ta làm chuyện sinh đứa nhỏ, sao lại dám lật lọng !”

“Bất Do?” Mạc Thế Di thật sự hồ đồ.

Nguyệt Bất Do chỉ bình thuốc kia nói: “Đây là cho ta dùng nhưng ngươi lại không muốn để ta dùng ngươi vốn là không muốn làm chuyện sinh đứa nhỏ với ta ngươi vốn không thể quên được vợ của ngươi ngươi vốn chỉ gạt ta !”

Một hơi không ngừng chút nào, đôi mắt Nguyệt Bất Do ửng đỏ. Tức giận đẩy Mạc Thế Di ra, hắn xốc màn lên định xuống giường.

“Bất Do !”

Ôm cổ Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di hồ đồ vạn phần: “Không cần tức giận, ta không lừa ngươi, ta chỉ muốn làm chuyện sinh đứa nhỏ với ngươi. Chuyện nữ nhân kia không phải ta đã giải thích với ngươi sao?”

“Gạt người !” Nguyệt Bất Do quay đầu, bạnh quai hàm, “Nếu ngươi muốn làm chuyện sinh đứa nhỏ với ta vì sao không cho ta dùng cái này lại để ngươi dùng ngươi căn bản là không muốn làm với ta !” Lại một hơi nói hết, Nguyệt Bất Do rất thương tâm rất khổ sở, “Đừng cho là ta không biết hai nam nhân sinh đứa nhỏ như thế nào ta đã hỏi Ba Tùng rồi!”

Không phải là người nọ hiểu lầm cái gì đấy chứ? Tha Nguyệt Bất Do trở lại trên giường, Mạc Thế Di hôn hai gò má hắn, nhẫn nại giải thích: “Bất Do, nếu ngươi biết hai nam nhân phải làm chuyện sinh đứa nhỏ như thế nào, vậy hẳn cũng biết vừa rồi ta làm cái gì. Ta muốn cho ngươi, mang chính mình cho ngươi, đây là thứ duy nhất ta có thể cho ngươi!”

“Gạt người ! Ngươi rõ ràng có thể làm chuyện sinh đứa nhỏ với ta nhưng ngươi lại không nguyện ý ngươi chính là còn nhớ cái nữ nhân kia nên mới không muốn làm cùng ta!”

Khoé mắt Nguyệt Bất Do đã có hơi nước, nhưng vẫn rất quật cường gắt gao mím môi. Đầu Mạc Thế Di có chút choáng váng, y dùng lực giật lấy cái bình trong tay Nguyệt Bất Do, đậy nắp lại. Phun ra mấy hơi thở, mặc kệ nói thế nào, y phải giải thích trước: “Thực xin lỗi, ta sai rồi. Bất Do, ngươi muốn ta làm thế nào ta đều nghe lời ngươi.”

Lời này nói chưa dứt thì lại càng nghiêm trọng hơn. Giật ra khỏi ôm ấp của Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do đẩy y: “Không cần miễn cưỡng ! Dưa hái xanh không ngọt. Ngươi không muốn làm chuyện sinh đứa nhỏ với ta thì cứ việc nói thẳng ta Nguyệt Bất Do nam tử hán đại trượng phu đâu phải không chịu nổi !”

“Bất Do !” Mạc Thế Di nhíu mi, Nguyệt Bất Do thấy thế thì lại càng khổ sở muốn chết. Cúi đầu, hắn nắm chặt chăn, không nhìn Mạc Thế Di.

Hít sâu để bản thân bình tĩnh, lúc này y nhất định phải bình tĩnh. Mạc Thế Di dùng sức ôm lấy Nguyệt Bất Do, không để ý hắn giãy dụa, kéo chăn bao lấy hai người, rồi mới mạnh mẽ ôm Nguyệt Bất Do nằm xuống. Nguyệt Bất Do thật sự tức giận, hắn đưa lưng về phía Mạc Thế Di, không thèm nhìn y, cũng cố gắng tránh thoát khỏi ôm ấp của đối phương.

“Bất Do, ngươi hãy nghe ta nói được không? Hãy nghe ta nói.” Tay chân từ phía sau cuốn lấy thân thể Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di càng không ngừng hôn lên khoé mắt ướt át và hai má hắn, trong lòng cực kì tự trách. Lần đầu tiên y nhìn thấy Nguyệt Bất Do thương tâm khổ sở như thế, thương tâm đến mức làm trái tim y cũng thấy đau đớn.

Hôn hơn nửa ngày, cuối cùng Nguyệt Bất Do mới không từ chối nữa, Mạc Thế Di vội vàng hỏi: “Bất Do, ngươi nói ngươi đã hỏi Ba Tùng, vậy hắn nói thế nào với ngươi?”

Nguyệt Bất Do rầu rĩ trả lời: “Hắn nói hai nam muốn làm chuyện sinh đứa nhỏ thì phải dùng đến chỗ kia, chính là chỗ ngươi bôi thuốc ấy.”

Thì đúng vậy mà. Mạc Thế Di vuốt ve thân thể Nguyệt Bất Do tránh để hắn xù lông ngay tức khắc, y thật cẩn thận hỏi: “Vậy…… có phải, ngươi không muốn, dùng cái chỗ kia của ta không?”

“Hừ !” Nào biết, Nguyệt Bất Do phẫn nộ hừ một tiếng, lại bắt đầu cự tuyệt.

“Bất Do Bất Do,” Lại vội vã dùng nụ hôn trấn an, Mạc Thế Di vội vàng nói: “Ta muốn làm chuyện sinh đứa nhỏ với ngươi, thật sự muốn, mỗi ngày mỗi đêm đều muốn.”

“Gạt người !” Ánh mắt càng đỏ.

“Ta không lừa ngươi. Cho dù phải lừa người trong khắp thiên hạ thì cũng sẽ không lừa ngươi.” Mạc Thế Di rất hỗn loạn, y không biết đã đi nhầm bước nào lại làm Nguyệt Bất Do tức giận và thương tâm như thế.

“Ngươi còn nói ngươi không gạt người, ngươi không muốn dùng chỗ đó của ta, ngươi còn nói ngươi không gạt người.” Thanh âm Nguyệt Bất Do cũng khàn, nhưng tuyệt đối không phải cái sự khàn vì tình dục dâng cao.

Trong lòng Mạc Thế Di lộp bộp một tiếng, dùng sức xoay mặt Nguyệt Bất Do lại, đối phương rũ mắt không nhìn y. Mạc Thế Di hôn lên cặp mắt đang khổ sở kia, càng thật cẩn thận hỏi: “Bất Do…… Ngươi, có phải là đang trách ta…… không ‘muốn’ ngươi?” Ngón tay không chịu khống chế mạnh mẽ tham nhập khe mông của Nguyệt Bất Do, nơi đó ướt át trơn mềm, dường như đã được rửa ráy qua. Đầu Mạc Thế Di oanh một tiếng, không biết nên phản ứng như thế nào.

“Không cần miễn cưỡng dù sao ngươi nói cùng ta làm chuyện sinh đứa nhỏ chỉ là gạt ta ngươi chỉ muốn làm chuyện sinh đứa nhỏ với vợ của ngươi ngươi còn không thể quên được nàng.”

Lại “xổ ra một tràng”, không có một chút nghỉ lấy hơi nào, nhưng lời Nguyệt Bất Do lại làm tim Mạc Thế Di đập điên cuồng, cũng vạn phần ngọt ngào bất đắc dĩ.

“Bất Do, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ lừa ngươi sao?”

“Hừ !”

Người này thật là. Nâng cằm Nguyệt Bất Do lên để hắn nhìn mình, Mạc Thế Di hỏi: “Vì sao ngươi cảm thấy ngươi dùng chỗ đó của ta lại là ta lừa ngươi ? Bất Do, ta không rõ, thật sự không rõ. Ngươi cũng biết, ta và ngươi giống nhau, đều là lần đầu tiên.”

“Gạt người, ngươi rõ ràng đã làm chuyện sinh đứa nhỏ với nữ nhân.” Rất để ý, rất để ý.

Vì sao y lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào vô cùng hạnh phúc? Đây là Bất Do đang ghen sao? Mạc Thế Di rất muốn cười to, nhưng ở thời điểm này y tuyệt đối không dám.

“Bất Do, một nam một nữ cũng tốt, hai nam nhân cũng thế, đều phải có một người nằm dưới thân người còn lại. Ta luyến tiếc để ngươi nằm dưới thân ta, ta luyến tiếc làm ngươi đau.”

Nguyệt Bất Do giương mắt, lửa giận tận trời: “Nhảm nhí! Ngươi rõ ràng biết ta không sợ đau. Nữ nhân khác có thể nằm dưới thân ngươi vì sao ta lại không được? Là ta muốn làm chuyện sinh đứa nhỏ với ngươi, không phải muốn ngươi sinh đứa nhỏ ! Ngươi không để ta sinh đứa nhỏ chính là trong lòng còn có nữ nhân kia, chính là không thể quên được tư vị của nữ nhân kia, chính là không muốn để ta làm ngươi quên mất tư vị của nữ nhân kia!” Lời này nói rất hay, như thể hắn sinh được thật ấy. Nhưng mà Mạc Thế Di tuyệt đối không dám sửa “lỗi diễn đạt” của Nguyệt Bất Do lúc này.

Này…… Ai…… Giải thích không thông rồi. Vậy…… thôi không giải thích nữa.

“Thực xin lỗi Bất Do, ta sai rồi, ta không nên đem ‘suy nghĩ’ của ta áp đặt trên người ngươi. Thực xin lỗi, ta sai rồi. Ta muốn làm chuyện sinh đứa nhỏ với ngươi, chỉ muốn làm với ngươi, chỉ làm với một mình ngươi.” Nói những lời tình tứ chỉ có Nguyệt Bất Do có thể nghe được, Mạc Thế Di một lần nữa khiêu khích nhiệt tình của Nguyệt Bất Do.

“Ngươi không cần miễn cưỡng !” Vẫn còn giận.

“Bất Do…… Ta thích ngươi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, Bất Do……”

Những lời này vừa nói ra, thân thể Nguyệt Bất Do nháy mắt xụi lơ, cái mũi ê ẩm.

“Ngươi gạt người…… Ngươi không muốn cùng ta làm chuyện sinh đứa nhỏ……”

“Không lừa ngươi, Mạc Thế Di tuyệt đối sẽ không lừa Nguyệt Bất Do. Bất Do, Bất Do…… Ta yêu ngươi…… Ta yêu ngươi……”

Trực tiếp ngậm lấy dục vọng đã mềm xuống của Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di dùng hai tay mình vuốt ve từng tấc thân thể Nguyệt Bất Do. Ngửa đầu nhịn xuống sóng tình trong cơ thể, Nguyệt Bất Do vẫn còn đang thương tâm.

“Ngươi còn nhớ rõ…… vợ của ngươi……”

“Ta chỉ nhớ rõ một người tên là Nguyệt Bất Do, người duy nhất có thể ‘sinh đứa nhỏ’ cho ta.”

“Ngươi, gạt người……”

“Không lừa ngươi, Mạc Thế Di tuyệt đối sẽ không lừa Nguyệt Bất Do.”

Lấy bình thuốc kia, Mạc Thế Di mở ra, trước mặt Nguyệt Bất Do đổ chất lỏng trong suốt ra, rồi mới tách hai chân Nguyệt Bất Do, bôi vào khe mông của hắn.

“Ngươi không cần miễn cưỡng.” Hít hít cái mũi, Nguyệt Bất Do mếu miệng.

“Có phải miễn cưỡng không trong chốc lát ngươi sẽ biết.” Ôn nhu chậm rãi đâm vào một ngón tay, Mạc Thế Di chú ý sắc mặt Nguyệt Bất Do. Nguyệt Bất Do thở hổn hển mấy hơi, mày hơi hơi nhíu lại. Mạc Thế Di muốn hỏi hắn có đau hay không, nhưng y không dám hỏi, sợ không cẩn thận lại chọc người này mất hứng.

“Ba Tùng…… Ưm a……”

“Ba Tùng làm sao?” Thật chặt, thân thể Bất Do thật chặt. Vật dưới khố Mạc Thế Di nháy mắt ngẩng cao vài phần.

“Ba Tùng…… Chính là làm như vậy…… Ư…… Làm như vậy…… với, Hứa, Thanh Thuỷ ……”

“Cho nên ngươi cũng muốn ta làm như thế với ngươi, có phải không?” Một ngón tay chậm rãi trừu động.

“Hừ ! Không, a ư…… Không, miễn cưỡng……”

“Không miễn cưỡng, một chút cũng không miễn cưỡng.”

Lại rót vào một ít chất lỏng, nhìn hang động non nớt kia, lại nhìn phân thân của mình, Mạc Thế Di áp chế dục vọng sắp nổ tung, không được, còn không được.

Gian nan sáp nhập hai ngón tay, Mạc Thế Di tận lực sáp đến nơi sâu nhất của Nguyệt Bất Do, như vậy lát nữa hắn mới không quá đau. Nhưng dụng tâm của y hiển nhiên Nguyệt Bất Do không cảm nhận được. Thấy đối phương chậm chạp không cùng mình làm chuyện sinh đứa nhỏ, Nguyệt Bất Do càng tức giận.

“Ngươi đừng miễn cưỡng không muốn làm thì thôi !” Nguyệt Bất Do thu chân, muốn rời khỏi.

“Bất Do !”

Vứt cái chai, đè thân thể Nguyệt Bất Do lại, Mạc Thế Di có phần nóng nảy: “Trực tiếp đi vào sẽ làm đau ngươi!”

“Ta không sợ đau ! Ngươi không cần miễn cưỡng !” Tức chết tức chết ! Trong đôi mắt đỏ ửng của Nguyệt Bất Do loang loáng bóng nước. Trái tim Mạc Thế Di như bị ai nắm chặt, y cúi đầu mạnh mẽ hôn cái miệng đang nhếch lên của Nguyệt Bất Do, một tay cầm vật cứng của mình nhẫn tâm xé mở hậu nhị còn chưa được khuếch trương cẩn thận của Nguyệt Bất Do.

“Ưm!” Nguyệt Bất Do thét lớn một tiếng lại nâng tay ôm lấy Mạc Thế Di, ôm thật sự dùng sức. Mạc Thế Di không dám động đậy, vừa vặn người phía dưới lại dùng chân đá y, tựa hồ lại tức giận. Khẽ cắn môi, Mạc Thế Di dùng đầu lưỡi mở khớp hàm Nguyệt Bất Do, eo hạ xuống một cái.

“A!” Đau, đau quá…… Nguyệt Bất Do đau đến mặt mũi trắng bệch. Nhưng hắn lại nở nụ cười, nhưng vừa cười được một cái hắn lại không vui.

“Ngươi…… Không cần, miễn cưỡng……”

Mạc Thế Di không trả lời, khi tái nhợt trên mặt Nguyệt Bất Do thối lui một ít, phần eo của y mới chậm rãi trừu động. Người dưới thân rất đau, nhưng y không thể rời khỏi, càng không thể nhiều lời một câu.