Họa Đường Xuân

Chương 36




Ngủ một giấc này làm toàn thân thoải mái, thoải mái đến mức dù Nguyệt Bất Do đã tỉnh ngủ nhưng vẫn không muốn rời giường. Hắn không muốn dậy, người ôm hắn cũng không muốn, nhưng mà không thể không dậy được, đã đói bụng rồi.

“Mạc Thế Di.”

“Ừ?”

“Hôm nay chúng ta không ra ngoài, chỉ ở trong phòng thôi, đợi trời tối ngươi đi Vương gia theo dõi, ta đến chỗ Thành Khiêm theo dõi, rồi chúng ta mới hội họp ở chỗ Thành Lệ.”

Khi nói những lời này, Nguyệt Bất Do chôn mặt trong lòng Mạc Thế Di, trái tim đau nhói.

Không hề nhận ra cái gì khác thường, Mạc Thế Di thỏa mãn dán lên thân thể trần trụi của Nguyệt Bất Do, vừa mới tỉnh nên biếng nhác khàn khàn nói: “Bên chỗ Thành Khiêm và Vương gia đều có người của Thành Lệ để ý rồi, đêm nay ngươi trực tiếp đến chỗ Thành Lệ đi, ta đến chỗ người Miêu nhìn xem. Nếu quả thực Vương gia cấu kết với người Miêu, chắc chắn đối phương còn có thể có động tác.”

Đau lòng, đau đến muốn chết. Nguyệt Bất Do không dám ngẩng đầu, cúi đầu “ừ” một tiếng. Tiếp theo hắn lại gắt gao ôm lấy Mạc Thế Di nói: “Đêm nay ngươi…… nhớ đến sớm một chút.”

“Được.”

Không rời xa, một khắc cũng không muốn rời xa. Không thèm nghĩ tới việc đây không phải tình yêu nam nữ nữa, Mạc Thế Di chỉ biết là mình muốn người này, muốn người luôn thích y này.

Hai người dựa vào nhau trên giường trong chốc lát, khi Mạc Thế Di nghe thấy tiếng bụng Nguyệt Bất Do réo thì mới ngồi dậy. Hai người vẫn còn ở trong tiểu viện kia, Mạc Thế Di tự mình đi lấy đồ ăn. Tùy ý khoác một cái áo choàng ngắn, cùng Mạc Thế Di ăn cơm, Nguyệt Bất Do cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt mình, không dám để Mạc Thế Di nhìn ra nửa điểm manh mối. Đêm nay, hắn phải đi. Hắn sợ nếu hắn không đi thì đi không được.

“Mạc Thế Di.”

“Ừ?”

“Cơm nước xong chơi trò chơi với ta được không?”

“Được.”

Không muốn đi, không muốn đi, không muốn đi, không muốn đi……

Cũng không quan tâm có xấu hổ hay không, Nguyệt Bất Do kéo tay Mạc Thế Di ra trực tiếp ngồi lên đùi y, ôm lấy y.

“Mạc Thế Di.”

“Ừ.”

“Ta thích ngươi.”

Trong mắt là vui sướng không thể che giấu, Mạc Thế Di xé màn thầu đút vào miệng Nguyệt Bất Do, Nguyệt Bất Do há miệng cắn: “Ta lớn như thế rồi mà chỉ có nương ta từng đút cơm cho ta như vậy.”

“Vậy sau này ta sẽ đút cho ngươi.”

Mạc Thế Di múc một thìa canh, lại đưa tới.

Không muốn đi không muốn đi không muốn đi không muốn đi……

“Mạc Thế Di.”

“Ừ.”

“Chơi trò chơi xong ngươi lại hôn ta nhé.”

“…… Được.”

Một ngày này, Nguyệt Bất Do dính người hơn bất cứ ngày nào khác, dính lấy Mạc Thế Di. Dính với Mạc Thế Di chơi trò chơi, dính với Mạc Thế Di hôn nhau, cuối cùng đương nhiên là chơi đến trên giường. Đều là những người lần đầu tiên cảm nhận được tình dục nên càng thích trò chơi này, giữa hai người không hề có chút khe hở nào, cảm thụ nhiệt độ cơ thể lẫn nhau. Mạc Thế Di dùng động tác cũng không thuần thục của y làm cho Nguyệt Bất Do nằm dưới thân y phát ra thanh âm dễ nghe, để Nguyệt Bất Do quên mất y từng làm chuyện này với nữ nhân.

Bất Do Bất Do Bất Do…… Liên tục lặp lại cái tên Nguyệt Bất Do trong lòng, trái tim của Mạc Thế Di sau ba mươi hai năm mới chính thức đập mạnh. Thì ra, tất cả những ẩn nhẫn trước đây đều là vì chờ đợi, chờ đợi một người tên là Nguyệt Bất Do xuất hiện trước mặt y.

Cho dù Nguyệt Bất Do không muốn đến thế nào, mặt trời vẫn dần dần hạ xuống phía tây, ánh sáng ngoài phòng càng ngày càng mờ, thời khắc phải chia ly sắp tới. Trong trí nhớ, chỉ có nương từng ôm hắn, hôn hắn, ngủ chung chăn với hắn, mặc quần áo cho hắn, đút cho hắn ăn. Hiện tại đã có thêm một người. Người này ôm hắn, hôn hắn, vuốt ve hắn, ngủ chung chăn với hắn, hôm nay còn mặc quần áo cho hắn, đút hắn ăn cơm.

Không muốn đi, không muốn đi, không muốn đi…… Ngón tay lần lượt mơn trớn khắp nơi trên khối gồ lên dữ tợn khó coi trên ngực Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do cắn chặt răng. Hắn nhất định phải đi. Không tìm thấy người giải được cổ này hắn tuyệt không trở về!

“Bất Do?” Nhẹ nhàng gọi người đang nhìn ngực y mà tức giận.

Giương mắt, một tay Nguyệt Bất Do che khối gồ lên kia, căm giận nói: “Bây giờ ngươi là của ta. Ngoài ta ra, ai cũng không được làm ngươi bị thương, chính ngươi cũng không được.”

Đè tay Nguyệt Bất Do lại, Mạc Thế Di cam đoan: “Ta sẽ không để bất kì kẻ nào để lại thứ gì không thuộc về ta trên người, trừ ngươi ra.”

Nghĩ đến sẽ có một thời gian rất dài mình không ở bên cạnh Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do không yên lòng lại dặn dò: “Cho dù nữ nhân kia nói gì ngươi cũng không được nghe.”

“Sẽ không.” Bây giờ y đã có người quan trọng với mình, y sẽ không để những kẻ đó tiếp tục tuỳ tiện sử dụng mình nữa.

“Mạc Thế Di……” Hai tay ôm lấy y, Nguyệt Bất Do chịu đựng trái tim đau đớn, “Ta thích ngươi. Ngươi nói đi, chỉ được thích ta.”

“Ừ, ta nói, ta chỉ thích ngươi.” Mạc Thế Di nhíu mi, không hiểu vì sao người này lại bất an như thế. Loại cảm xúc này không nên xuất hiện trên người này mới đúng.

Hít sâu một hơi, sợ mình cứ tiếp tục thì sẽ lòi đuôi, Nguyệt Bất Do buông Mạc Thế Di ra, xuống giường: “Đi thôi.”

Mạc Thế Di nhanh chóng mặc quần áo của mình, trong lòng dâng lên một trận hoảng hốt không hiểu, y kéo Nguyệt Bất Do lại: “Ngươi đến chỗ Thành Lệ trước, không được đi loạn.”

“Ừ. Ta đến chỗ Thành Lệ chờ ngươi.” Gắt gao nắm chặt tay Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do nói: “Ta đi trước đây, ngươi nhanh lên nha.”

“Ừ.”

Nhìn Mạc Thế Di thật sâu vài lần, Nguyệt Bất Do cũng không quay đầu lại mở cửa đi. Mạc Thế Di nhìn hắn rời đi, đóng cửa phòng, đi theo một hướng khác. Sau cái cây lớn, người nào đó cực kì khổ sở nhìn chằm chằm về hướng Mạc Thế Di biến mất, đôi mắt lần đầu tiên có chút đỏ. Lớn như thế rồi nhưng cho dù bị bệnh cũng không hề khóc chút nào, lần này mũi Nguyệt Bất Do lại chua xót, rất khó chịu rất khó chịu.

“Mạc Thế Di, ngươi đừng trách ta.”

Cúi đầu nói một tiếng, Nguyệt Bất Do vận công nhanh chóng đi về phía cửa thành. Hắn không mang một cái gì cả, chỉ mang đi hai thanh kiếm. Hắn hi vọng khi Mạc Thế Di nhìn thấy những thứ hắn để lại thì sẽ nhớ hắn, có thể không giận hắn. Con đường trước mắt sẽ gặp phải những nguy hiểm gì, Nguyệt Bất Do không nghĩ tới. Hắn chỉ có một niềm tin – tiêu diệt cổ trên người Mạc Thế Di, tìm người chữa khỏi bệnh cho Thành Lệ. Nếu nói lúc trước nữ nhân trong hoàng cung kia là gông xiềng của Mạc Thế Di, như vậy bây giờ gông xiềng đó chính là Thành Lệ.

Sau khi biết được thân thế Mạc Thế Di từ chỗ Thành Lệ, Nguyệt Bất Do vẫn luôn có ý niệm này trong đầu, khi đó hắn chỉ cảm thấy luận võ với Mạc Thế Di có cổ trên người thì cho dù thắng cũng không oanh liệt. Bây giờ hắn đã thích Mạc Thế Di, hắn càng không thể chịu được trên người Mạc Thế Di có một thứ xấu xí như vậy. Hắn muốn đoạt lấy Mạc Thế Di từ tay nữ nhân kia, để nữ nhân kia triệt để biến mất khỏi sinh mệnh Mạc Thế Di, hắn cùng với Mạc Thế Di tiêu sái hành tẩu giang hồ, cùng với Mạc Thế Di chân chân chính chính, thống thống khoái khoái luận võ một lần.

Mạc Thế Di…… Mạc Thế Di…… Ta thích ngươi, thích ngươi, cho nên, xin đừng trách ta đi không từ giã……



Đứng ở bên giường, Thành Lệ ngửa đầu nhìn bầu trời. Bầu trời đêm nay không có trăng, ngay cả sao trời cũng không hề sáng tỏ, không biết có phải là muốn phụ trợ cho tâm tình hắn lúc này không. Nguyệt Bất Do phải rời khỏi. Không phải đêm nay thì là đêm mai. Nghĩ đến mọi chuyện sau khi bị tên kia bắt đi, Thành Lệ cảm khái vô hạn. Cũng không biết là vì sao, chỉ cần ở cùng với Nguyệt Bất Do, Thành Lệ liền nhịn không được muốn trêu chọc Nguyệt Bất Do, nhịn không được muốn đấu võ mồm với tên nhóc đó. Sống hơn ba mươi năm, hắn cũng không biết mình còn có thể thoải mái cười lên như vậy, còn có thể tùy ý cãi nhau với người khác như vậy, còn có thể bị người uy hiếp dễ dàng như vậy.

“Khắp thiên hạ cũng chỉ có ngươi dám bóp cổ bản cung thôi.” Xoa xoa cổ, Thành Lệ rầu rĩ trong lòng. Sẽ rất lâu không có người đấu võ mồm với hắn. Nhìn thái độ của Thế Di với Nguyệt Bất Do đêm qua, Thế Di sợ là cũng đã lún sâu rồi, hai người làm sao mà lại ở cùng như vậy? Thật sự là một chút manh mối cũng không có.

Không thể nói rõ là đau đầu hay làm sao, Thành Lệ ấn ấn thái dương, xoay người trở lại tháp ngồi xuống. Thế Di bị nhốt ở nơi đó không được tự do, có một người như vậy ở bên cạnh y cũng là chuyện tốt. Nói không chừng tên bất bình thường Nguyệt Bất Do có thể kéo Thế Di thoát khỏi những ràng buộc này. Lúc trước, hắn từng oán hận người anh em này của mình, hiện tại, hắn so với bất kì kẻ nào đều hi vọng người anh em này có thể được hạnh phúc, đây là hắn nợ y.

Âm thanh rì rì của đồng hồ cát càng kéo dài, tâm Thành Lệ cũng càng ngày càng trầm. Nguyệt Bất Do vẫn không đến. Đêm qua vào lúc này người nọ đã sớm đến đây. Một bóng đen xuất hiện bên ngoài cửa sổ, tim Thành Lệ nháy mắt rơi xuống đáy cốc, hắn đứng lên. Bóng đen nhanh chóng chui vào trong phòng, đóng cửa. Ánh sáng của dạ minh châu làm y thấy rất rõ ràng chỉ có một mình Thành Lệ, lông mày y nhíu lại, kéo khăn che mặt xuống hỏi: “Bất Do đâu?”

Tên kia quả nhiên là đi đêm nay sao? Thành Lệ hít sâu mấy hơi thở, hỏi: “Ngươi và Bất Do cùng đi đến đây?”

Mạc Thế Di không tiến lên, gần như ngay sau đó sẽ đi ra ngoài tìm người. Y trầm giọng nói: “Ta bảo Bất Do trực tiếp đến chỗ ngươi, hắn không tới?” Cũng đã khá lâu rồi.

Xem ra quả nhiên là đi rồi. Thành Lệ lấy từ trong lòng ra một phong thư, đưa tới. Trong lòng Mạc Thế Di lộp bộp một tiếng. Y không tiến lên mà chỉ hỏi: “Cái gì vậy?”

“Thư Bất Do viết cho ngươi.”

Ánh mắt Mạc Thế Di thoáng trào ra bất an và ngạc nhiên, y vọt tới trước đoạt lấy phong thư, nhanh chóng mở ra.

Mạc Thế Di:

Thực xin lỗi, xin đừng trách ta. Ta đi đây. Ta phải đi Miêu Cương tìm người giải cổ trên người ngươi. Bệnh tim của Thành Lệ nhất định có biện pháp khác có thể chữa trị, cho nên lúc này ta không chỉ phải giải cổ của ngươi, còn phải tìm người chữa khỏi bệnh cho Thành Lệ, như vậy, hai ngươi có thể thoát khỏi nữ nhân kia.

Mạc Thế Di, ta thích ngươi, ta không muốn đi. Nhưng Miêu Cương rất nguy hiểm. Ta từng ở Miêu Cương rất nhiều năm, ta không sợ. Ngươi chưa từng tới đó, nếu ngươi đi cùng ta sẽ rất nguy hiểm. Với lại bên Thành Lệ cũng không thể rời ra được, hai ta đều đi, nói không chừng ngày nào đó hắn liền bị người ta hại chết, nghĩ tới nghĩ lui, ngươi ở lại là thích hợp nhất.

Mạc Thế Di, ngươi đừng trách ta, đừng giận ta. Tìm được biện pháp giải cổ và thần y chữa khỏi cho Thành Lệ rồi ta sẽ trở lại. Trước khi ta trở về, ngươi nhất định không được thích người khác, nhất định nhất định phải chờ ta……

Nguyệt Bất Do viết tràn đầy bốn tờ giấy, còn chưa xem xong một tờ thì đầu Mạc Thế Di cũng đã mê đi rồi. Nguyệt Bất Do đi, Nguyệt Bất Do để y lại mà đi một mình.

Gió thoảng qua, trong phòng nào còn bóng dáng Mạc Thế Di. Thành Lệ không lên tiếng cản người. Nhìn hai cánh cửa sổ vẫn còn lay động, hắn chậm rãi ngồi xuống, im lặng thở dài.

Bất Do Bất Do Bất Do…… Một người gấp đến đỏ mắt bay về phía ngoài thành như điên. Bất Do Bất Do Bất Do…… Sao ngươi có thể, sao ngươi có thể…… Sao có thể!!

Trái tim lạnh lẽo, lại giống như bị ai bóp chặt. Hai chân chưa từng nặng như thế, thật giống như bị treo mấy trăm cân. Không quan tâm liệu có làm quan binh chú ý không, Mạc Thế Di trực tiếp bay qua tường thành đi tìm tung tích một người. Bất Do…… Sao ngươi có thể…… Sao có thể!!

Cất dạ minh châu đi, trong phòng chỉ có ánh nến lọt qua cửa sổ đang mở. Trên người thật lạnh. Đã là cuối mùa thu, năm trước vào thời điểm này Thành Lệ đã sớm ăn mặc kín mít, càng đừng nói buổi tối còn mở cửa. Nhưng lúc này, hắn rất muốn gió thổi thật mạnh, thổi bay sự nặng nề trong lòng hắn.

Đồng hồ cát đã sớm không có động tĩnh, Thành Lệ cũng không đảo lại. Mặc kệ cần bao lâu, việc hắn có thể làm chỉ là đợi, kiên nhẫn đợi.

Gió càng ngày càng lạnh, Thành Lệ khoác áo lên người. Một bóng đen lại xuất hiện bên cửa sổ. Thân hình bóng đen rõ ràng trầm trọng nhảy vào trong phòng, chậm rãi đóng cửa, rồi mới đứng ở đó không có động tác. Thành Lệ cũng không lên tiếng, ngồi yên trên tháp nhìn đối phương, hồi lâu sau đó, đối phương xoay người.

“Hắn đưa thư cho ngươi lúc nào?” Mang ý chất vấn rõ ràng.

Vỗ vỗ bên cạnh, Thành Lệ ra hiệu cho đối phương lại gần. Sau khi đối phương lê bước chân tới ngồi bên cạnh hắn, hắn thản nhiên mở miệng: “Tối hôm qua khi Bất Do đến thì cho ta.”

“Vậy vì sao ngươi không nói cho ta biết!” Một người nháy mắt nổi điên.

Kéo người vừa nhảy dựng lên ngồi trở lại, Thành Lệ nhìn phía trước nói: “Xung quanh chỗ ta tuy rằng không có thủ vệ, nhưng ngươi gào lên như thế cũng sẽ dẫn người tới đấy.”

“Vì sao ngươi không nói cho ta biết!” Đè thấp thanh âm, nhưng không áp chế lửa giận.

Lúc này Thành Lệ mới xoay người, cởi giày, ngồi xếp bằng.

“Bất Do không cho ta nói cho ngươi, mà ta đã đáp ứng hắn.”

“Ngươi đáp ứng hắn rồi thì giấu ta sao!”

Hai mắt Mạc Thế Di phủ đầy tơ máu vì tức giận, tràn đầy sự phẫn nộ và đau lòng vì bị giấu diếm.

Thành Lệ lại thở dài, rồi mới nói: “Ta muốn nói cho ngươi. Nhưng nói cho ngươi rồi thì ngươi có thể ngăn hắn sao? Hắn đã quyết tâm một mình đi Miêu Cương.” Nâng tay không để đối phương nói, Thành Lệ tiếp tục nói: “Tối hôm qua khi Bất Do đến cũng rất thống khổ. Hắn không muốn đi, hắn luyến tiếc rời khỏi ngươi, hắn nói với ta hắn thích ngươi, nói chán ghét trên người ngươi có trùng. Nói muốn đi tìm biện pháp giải cổ trên người ngươi. Lúc đầu ta còn giận hắn, giận hắn biết rõ trùng trên người ngươi là để làm gì lại còn muốn giải cho ngươi. Hắn nói với ta, trùng trên người ngươi phải giải, bệnh của ta hắn cũng phải tìm người chữa khỏi cho ta. Hắn liên tục cầu xin ta để ta nói tốt cho hắn trước mặt ngươi, để ngươi đừng trách hắn, đừng giận hắn.”

“Hắn nói Miêu Cương rất nguy hiểm, ngươi không đi tới bao giờ, rất dễ dàng sẽ trúng độc. Hắn nói nơi này của ta không an toàn, ngươi ở lại đây bảo vệ ta là tốt nhất. Hắn nói rất nhiều. Nói đến nói đi đều là sợ ngươi giận hắn, đều là không muốn ngươi gặp nguy hiểm, muốn giải cổ trên người ngươi. Thế Di, võ công của hắn là thiên hạ đệ nhị, ngươi cảm thấy ngươi có thể cản được hắn sao?”

Mạc Thế Di không thở nổi, bàn tay nắm lại thật chặt. Sau khi Thành Lệ nói xong, y khàn khàn nói: “Vì sao ngươi, không nói cho ta biết?”

“Thực xin lỗi.” Một tay Thành Lệ giữ lấy vai Mạc Thế Di, “Ta rất ích kỷ. Ta hi vọng không ai có thể chữa khỏi bệnh của ta, có thể giải được cổ trên người ngươi.”

“Vì sao ngươi, không nói cho ta biết?” Mạc Thế Di mím chặt miệng.

“Xin lỗi, Thế Di.” Tim đau đớn từng trận, Thành Lệ biết, đây là Mạc Thế Di đau lòng.

“Vì sao ngươi, không nói cho ta biết?” Mạc Thế Di che hai mắt, chỉ cảm thấy bản thân thực vô dụng, thực vô dụng.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Hai tay Thành Lệ nắm chặt vai Mạc Thế Di, nghiêng người, “Thế Di, vì Bất Do, ngươi nên suy nghĩ cho chính mình.”

Thân thể Mạc Thế Di chấn động, buông tay.

Trán Thành Lệ áp sát vào trán Mạc Thế Di, thấp giọng nói: “Bất Do thường nói ‘Mệnh ta do ta không do trời’, ngươi và ta, có phải cũng nên như thế không?”

Cằm Mạc Thế Di cứng còng.

“Thế Di, cho dù ta thật sự không thể sống được đến ngày đăng cơ, ta cũng muốn trước khi chết tiễn hết những kẻ đó đến Diêm La điện. Thế Di, ngươi cũng vậy. Đừng để những kẻ đó nắm giữ sinh mệnh của ngươi nữa. Minh thương dễ tránh, sau này một khi ‘bọn họ’ biết chuyện của ngươi và Bất Do, Bất Do sẽ rất nguy hiểm. ‘Bọn họ’ sẽ không cho phép ngươi có người trong lòng, lại càng không cho phép ngươi ở bên cạnh một nam nhân.”

Mạc Thế Di đứng thẳng lên, Thành Lệ buông y ra, cũng đứng thẳng người lên, tiếp theo nói: “Kỳ thật ta không nói cho ngươi cũng là suy xét đến việc để Bất Do rời đi một thời gian.”

“Tính tình hắn ngươi hiểu rõ nhất. Chắc chắn hắn sẽ không muốn lén lút với ngươi, nhưng bây giờ ngươi ta đều là thân bất do kỷ, để hắn biết có người phản đối thì khó đảm bảo sẽ không gây ra nhiễu loạn gì. Ta đã nói với mẫu hậu rồi, để ngươi ở bên cạnh ta bảo vệ ta, bà đã đồng ý.”

“Thế Di.” Trong mắt Thành Lệ là kiên quyết, “Nếu ta chết, ngươi phải thay ta đăng cơ.”

“Thành Lệ!” Mạc Thế Di hoàn toàn chấn kinh, không thể tin được Thành Lệ sẽ nói ra lời như vậy, y hiểu rõ người này cố chấp bao nhiêu với ngôi vị hoàng đế.

Thành Lệ cong cong khóe môi: “Vì vị trí này, ngươi cùng ta đều chịu nhiều đau khổ, nào có chuyện vô duyên vô cớ tặng cho người khác. Thế Di, ngươi là ta, ta cũng là ngươi. Ta chết, ngươi chính là Thành Lệ. Cho dù có người biết sự tồn tại của ngươi thì thế nào? Bọn họ dám nói sao? Bất Do nói hắn phải rời khỏi ít nhất một năm, vậy trong một năm này, ngươi hãy học phải trở thành ta như thế nào đi.”

Huynh đệ hai người mặt đối mặt , nhìn nhau. Qua thật lâu, đã hoàn toàn tỉnh táo lại Mạc Thế Di thản nhiên phun ra một chữ: “Không.”

“Không?” Thành Lệ nhíu mi.

“Hoàng đế tương lai chỉ có một người, đó chính là ngươi, Thành Lệ.” Mạc Thế Di đè nén nỗi đau trong tim nói: “Bất Do cũng không nói dối. Hắn nói tìm người chữa bệnh của ngươi thì nhất định có thể tìm được. Ta sẽ ở đây chờ hắn mang người về. Chỉ cần ta sống một ngày, vị trí thái tử này chính là của ngươi, ta muốn nhìn ngươi đi lên ngôi vị hoàng đế.”

Thành Lệ nở nụ cười, nâng tay phải lên: “Vị trí thái tử này là của chúng ta. Thế Di, anh em tốt của ta.”

Mạc Thế Di cũng nâng tay phải lên, nắm chặt lấy tay Thành Lệ. Hai người đã trải qua rất nhiều chuyện, ở thời khắc này đã cảm nhận được thật sâu tình cảm tay chân của anh em sinh đôi.

“Nhưng mà, ngươi vẫn phải học trở thành ta.” Thành Lệ buông tay ra.

Mạc Thế Di nhíu mi, vì sao?

Thành Lệ cười, nụ cười rất nham nhở.

“Có hai thái tử, không phải chơi rất vui sao?”

“……”



Đẩy cửa ra, trong phòng lạnh tanh . Không ai nhảy lên hỏi y sao lại trở về muộn như vậy, cũng không có người nào nằm trên giường đòi không rửa tay rửa mặt nữa.

Đóng cửa, thân thể yếu ớt dựa vào cánh cửa, chỉ có một mình y trong phòng, lúc này y mới lộ ra nội tâm thống khổ của mình.

“Bất Do…… Bất Do……”

Thì ra xa nhau lại đau đớn như thế, đau đớn như thế.

Ta không giận ngươi, cũng không trách ngươi, ta chỉ cầu mong ngươi có thể sớm trở về. Ta không quan tâm trên người mình có trùng hay không, ta chỉ để ý khi nào ngươi có thể trở về, trở lại bên cạnh ta. Bất Do…… Bất Do……