Họa Đường Xuân

Chương 33




Nhìn quyển sách kia, hơi thở của Nguyệt Bất Do càng ngày càng không xong, yết hầu cũng càng ngày càng khô khốc. Có người hảo tâm rót cho hắn một chén nước. Hắn cầm lấy, một ngụm uống hết, còn muốn nữa.

“Hiểu được vì sao ta phải hỏi ngươi đến bước nào chưa?” Lo lắng Nguyệt Bất Do sẽ không chịu nổi sự kích thích này, Thành Lệ liền “tịch thu” quyển sách trên tay mà hắn còn chưa xem xong.

“Ngươi làm gì, ta còn chưa xem xong đâu.” Nguyệt Bất Do rất không hài lòng, chém giết.

“Ngươi lớn được bao nhiêu mà xem cái này, ít xem một chút tốt hơn.” Trực tiếp nhét sách xuống dưới giường mình, Thành Lệ lại rót cho Nguyệt Bất Do một chén nước lạnh, ngồi xuống bên cạnh hắn, thần sắc trở nên rất là nghiêm túc.

Nguyệt Bất Do liên tục uống bốn chén nước lớn, xoay mặt hướng vào Thành Lệ, cũng rất nghiêm túc.

Thành Lệ hỏi: “Ngươi và Thế Di, đến bước nào rồi?”

Nguyệt Bất Do nhíu mi: “Đó là sách gì?”

Còn nói mình không phải gà giò!

“Ngươi thật sự đã năm mươi?” Thành Lệ nhịn không được lại hỏi.

Nguyệt Bất Do liếm liếm đôi môi khô khốc, nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: “Lừa ngươi thôi, ta mười lăm.”

Trắng mắt trừng Nguyệt Bất Do, Thành Lệ cắn răng cả giận nói: “Ta đã nói làm sao ngươi có thể năm mươi tuổi được. Cái bộ dạng non choẹt này của ngươi nhìn thế nào cũng chỉ là một con gà giò!”

Mặc kệ cái gì gà mới chả không gà, Nguyệt Bất Do thúc giục: “Ngươi nói mau. Mấy bức tranh kia vẽ cái gì? Làm gì đấy?”

“Sinh con.” Tức giận nói một câu, Thành Lệ nói: “Ngươi nha ngươi, ngày thường làm việc luôn ổn trọng, không ngờ trong chuyện này lại ngu ngốc như thế.”

“Thành Lệ!” Nguyệt Bất Do muốn nổi giận.

Không có nhiều thời gian giải thích, như thế thì Thế Di tới mất, Thành Lệ cũng không nhiều lời, nói thẳng: “Cha ngươi và nương ngươi muốn sinh ra ngươi thì phải làm mấy chuyện như trong sách, hiểu không?”

Mi tâm Nguyệt Bất Do vắt lại, hiển nhiên không thể hiểu được.

Đầu Thành Lệ càng hôn mê. Nghĩ nghĩ, hắn hỏi: “Ngươi nói ngươi thích Thế Di, thích đến thế nào?”

Thích đến thế nào? Vấn đề này làm khó Nguyệt Bất Do. Thấy hắn đáp không ra, Thành Lệ đơn giản hỏi: “Trước đây ngươi có từng thích ai khác chưa? Tựa như thích Thế Di ấy? Hoặc là cũng chui vào chăn người khác?”

Nguyệt Bất Do lập tức đáp: “Trước đây ta từng chui vào chăn của nương ta.”

“Phụt!” May mà Thành Lệ không uống nước, nếu không phun ra là cái chắc.

Vô lực xoa ấn thái dương, Thành Lệ hỏi: “Trừ nương ngươi ra.”

“Không có.” Kì thật Nguyệt Bất Do cũng có chút nóng nảy, “Thành Lệ, rốt cuộc làm sao, chẳng lẽ ta không thể chui vào chăn Mạc Thế Di? Không thể thích y?”

“Ai, cái này bảo ta nói thế nào đây?” Lần đầu tiên Thành Lệ nếm thử cảm giác phát điên. Hắn lại đổi cách hỏi: “Như vậy thế này đi. Thế Di đối với ngươi quan trọng đến thế nào?”

Nguyệt Bất Do không chút nghĩ ngợi nói: “Rất quan trọng. So…… So với luyện võ còn quan trọng hơn.” Nói xong, một tay hắn đặt lên ngực mình: “Khi ở một chỗ với y, nơi này luôn đập rất nhanh, có đôi khi ta cảm giác tim sắp nhảy khỏi cổ họng ra ngoài.”

“Những lúc nào?” Mắt Thành Lệ sáng rực lên.

“Khi y ôm ta, kéo ta vào lòng, còn cả khi y nắm tay ta.” Nguyệt Bất Do phiền não lắc đầu, “Dù sao chỉ cần y ở gần ta là tim ta liền đập rất nhanh.”

“Ái chà, vậy Thế Di thì sao?” Ánh mắt Thành Lệ càng sáng.

Nguyệt Bất Do lập tức có chút đắc ý nói: “Y cũng vậy, ta có thể nghe được.”

“Ái chà.” Thành Lệ sờ sờ cằm, ánh mắt hấp háy, như thế có nghĩa Thế Di với Nguyệt Bất Do cũng là……

“Này, ngươi còn chưa nói đó là cái gì đâu.” Nguyệt Bất Do còn đang suy nghĩ mấy bức tranh trong quyển sách kia.

Thành Lệ lập tức lặng im, rất là đau đầu.

“Ta cũng không biết nên giải thích với ngươi thế nào. Cha ngươi và nương ngươi thành thân, rồi mới làm chuyện này, rồi có ngươi. Tóm lại, muốn sinh trẻ con trước hết phải làm chuyện này. Mà nếu hai nam nhân làm chuyện này, đó lại là đại nghịch bất đạo.”

“Vì sao?” Trong đầu Nguyệt Bất Do lập tức hiện ra khả năng hắn và Mạc Thế Di không thể làm chuyện này, hắn mất hứng.

Trắng mắt trừng Nguyệt Bất Do, Thành Lệ tức giận nói: “Vì sao? Bởi vì chuyện này không hợp lễ chế. Âm dương điều hòa mới là chính thống, dương dương âm âm là sai trái, sẽ bị bắt lại đem dìm cũi heo.”

“Ai dám! Ta làm thịt hắn!” Nguyệt Bất Do lập tức giơ chân.

Thành Lệ có chút căm tức, nghiêm túc trừng Nguyệt Bất Do, đối phương tức giận, giống như ngay sau đó sẽ kiếm người liều mạng. Nhìn một lúc, Thành Lệ lại phì cười một tiếng.

“Ngươi cười gì!” Nguyệt Bất Do dùng sức đẩy Thành Lệ một cái.

Thân thể Thành Lệ ngửa ra sau, nằm trên tháp. Hắn ôm bụng nén cười to: “Nguyệt Bất Do ơi là Nguyệt Bất Do, bản cung thua ngươi rồi, thua ngươi rồi!”

“Thành Lệ! Ngươi còn như vậy là ta đi thật đấy!” Sống mấy chục năm, lần đầu tiên Nguyệt Bất Do bí từ đến như thế, đúng hơn là bực mình, bởi vì hắn không hiểu lắm ý của Thành Lệ, lại vì Thành Lệ có vẻ phản đối mà phiền não.

“Ngươi không thể trách ta, ai khác nghe được cũng sẽ cười chết.” Một tay Thành Lệ bắt lấy Nguyệt Bất Do, sợ hắn đi thật, một tay ôm bụng chậm rãi ngồi dậy. Thở phào, Thành Lệ cười nói: “Ta nói chuyện này chỉ là để ngươi hiểu được, nếu ngươi và Thế Di muốn ở cùng nhau giống cha nương ngươi, khụ khụ, làm mấy chuyện như trong tranh, vậy người ngoài sẽ nhìn các ngươi như thế. Chẳng qua ta thấy ngươi cũng không để ý, còn Thế Di, ta nghĩ y cũng không để ý đâu.”

“Ta mặc kệ người khác có để ý hay không. Ta chỉ biết là ngươi không đồng ý.” Nguyệt Bất Do phồng miệng, giận rồi.

Thành Lệ vừa nghe thì vội vàng xua tay: “Ta cũng không nói là ngươi và Thế Di không thể ở cùng một chỗ nha. Ngươi đừng oan uổng ta.”

“Sao lại không? Ngươi toàn cười, còn nói ta là gà, còn nói muốn dìm cũi heo!” Hung hăng kéo tay Thành Lệ ra, Nguyệt Bất Do thật sự tức giận.

“Ôi trời ạ……” Một tay Thành Lệ ôm gáy, lại ngã lăn ra, rên rỉ, “Thì ra nói chuyện với gà lại khổ như vậy. Ông trời ơi, bản cung thà bị sâu bọ cắn chết cũng không muốn tươi sống cười chết đâu!”

“Thành Lệ! Ngươi muốn chết!” Nguyệt Bất Do nhào lên bóp cổ Thành Lệ, rõ ràng là tức giận đến khó thở.

“Ha ha ha……” Người nào đó vẫn còn không biết sống chết.

Tay Nguyệt Bất Do ra sức, Thành Lệ vội vàng nhấc tay đầu hàng: “Được rồi được rồi, bản cung sai rồi, bản cung giải thích cho ngươi. Ngươi đứng lên, ta giải thích cho ngươi, ta cam đoan ta không cười.”

“Ta không tin!” Nguyệt Bất Do đè Thành Lệ xuống, ánh mắt giận đến trợn tròn.

“Vậy ngươi buông cổ ta ra đã, để ta nói chuyện đàng hoàng rồi hãy đi.” Thành Lệ đột nhiên có chút đồng tình với huynh đệ nhà mình.

Buông tay ra, Nguyệt Bất Do áp trên người Thành Lệ, cả giận nói: “Ngươi nói mau. Ngươi không làm ta vừa lòng, ta liền bóp chết ngươi!”

“Được được được, Nguyệt đại hiệp tha mạng, ta nói ta nói.” Thở hổn hển mấy hơi, bụng cười đến đau, Thành Lệ vội vàng trấn an: “Nghe lời ngươi nói, ngươi hẳn là chưa từng làm chuyện trong tranh này với ai đúng không? Cho dù là nam nhân hay nữ nhân.”

“Không có. Hôm nay lần đầu tiên ta thấy.” Nguyệt Bất Do rất thành thực.

Vừa định cười, Thành Lệ ho khan vài tiếng, vẫn không nhịn được hỏi: “Ngươi bình thường ngoài luyện công thì làm gì?”

“Ngủ, ăn cơm.”

Được rồi, hắn hỏi một câu thật là ngu xuẩn. Nhưng thế này thì phải giải thích thế nào đây? Nghĩ nghĩ, Thành Lệ hỏi: “Ngươi nguyện ý cùng Thế Di làm chuyện này sao?”

“Hai chúng ta?” Nguyệt Bất Do cắn miệng, rất khó hiểu, “Hai chúng ta đều là nam, làm thế nào? Trong tranh đều là một nam một nữ, ngươi có tranh của hai nam không?”

Nhẫn nhịn ham muốn trợn trắng mắt, Thành Lệ đẩy đẩy Nguyệt Bất Do: “Ngươi đứng lên đi đã, nặng chết được.”

Nguyệt Bất Do đứng lên, cũng thuận tay kéo Thành Lệ lên. Xoa xoa cái bụng đau vì cười, Thành Lệ nói: “Hai nam cũng có thể làm. Ngươi chuẩn bị khi nào đi Miêu Cương?”

“Muộn nhất là ngày kia.” Nguyệt Bất Do lập tức khổ sở, cũng không tức giận nữa.

Vô lực thở dài một tiếng, Thành Lệ ôm vai Nguyệt Bất Do: “Ngươi muộn nhất ngày kia phải đi, ta cũng không có nhiều thời gian để dạy ngươi. Kỳ thật chuyện này ta cũng không hiểu, dù sao ta cũng chỉ làm với nữ nhân, chuyện nam nhân và nam nhân ta chỉ nghe qua, nhưng cũng chưa từng thấy. Như vậy, đêm nay ngươi chui vào chăn Thế Di rồi hôn y thử xem, sau đó nên làm thế nào Thế Di hẳn là rõ ràng.”

“Cứ như vậy?” Nguyệt Bất Do không tin, “Trong tranh nhiều động tác như vậy cơ mà.”

“Ngươi có nghe hay không! Không nghe ta thì ngươi cũng đừng hỏi!” Thành Lệ cũng nổi giận. Chẳng lẽ bây giờ hắn phải mang tên này đi thanh lâu sao?

Ngẫm lại dù sao Thành Lệ cũng là cha của hai đứa con, trong tranh kia lại là chuyện phải làm để sinh đứa nhỏ, Nguyệt Bất Do liền ngậm miệng. Một lát sau, hắn vẫn hiếu kì hỏi: “Ta và Mạc Thế Di sẽ không sinh đứa nhỏ, cũng có thể làm chuyện này sao?”

Nặng nề đập vào gáy mình một cái, Thành Lệ gầm nhẹ: “Ta chỉ nói sinh đứa nhỏ phải làm chuyện này, cũng không nói làm chuyện này vì muốn sinh đứa nhỏ. Bằng không mấy thanh lâu kia còn làm ăn gì được?”

“Thanh lâu là cái gì?” Nguyệt Bất Do vô cùng không ngại học hỏi.

“Ôi trời……” Hai tay che mặt, Thành Lệ lại ngã lăn ra. Hắn hối hận rồi, hắn không nên hiếu kì, hắn chọc vào cái phiền toái “to đùng” rồi.

“Ngươi nói rõ ràng cho ta!” Nguyệt Bất Do kéo Thành Lệ, không cho hắn trốn tránh.

“A……” Rên rỉ một tiếng, Thành Lệ không ôm hi vọng hỏi: “Ngươi đừng nói với ta là bình thường ngươi luôn ở trên núi, đoạn tuyệt với thế gian đấy.”

Nguyệt Bất Do trả lời làm Thành Lệ có cảm giác muốn chết.

“Ta không ở trên núi thì ở đâu? Ta lại không có nhà.”

“A……”

Thành Lệ lại nằm lăn ra. Chuyện này đến ăn mày còn biết, người này rốt cuộc là chui từ đâu ra a a a!!

“Ngươi đứng lên, nói rõ cho ta mau.”

Thành Lệ đáng thương nhất định không trốn thoát vận mệnh khốn khổ bị người “ép hỏi”, hắn lại bị Nguyệt Bất Do kéo lên.

“Ta chưa bao giờ hoan ái với nam nhân, làm sao ta biết hai nam nhân phải làm thế nào!” Hiện giờ Thành Lệ thật mong Mạc Thế Di mau mau xuất hiện.

Nguyệt Bất Do chớp mắt, rất muốn biết: “Ta và Mạc Thế Di cũng có thể làm chuyện trong tranh sao?”

“Có thể! Nhưng ngươi đừng hỏi ta làm thế nào, ta không biết! Ta chỉ từng làm với nữ nhân!” Thành Lệ nói thẳng, đẩy chuyện này ra khỏi mình, nhưng quả thật hắn cũng không biết.

Nguyệt Bất Do nhếch miệng, vẻ mặt nghiêm túc, lông mày càng ngày càng nhíu, càng ngày càng chặt, rõ ràng rất không vui. Nghĩ hắn không vui vì mình “giấu diếm”, Thành Lệ vội vàng nhấc tay thề: “Ta thật sự không biết. Ngươi cũng biết sức khoẻ ta không tốt, cùng với nữ nhân đã là cực kì miễn cưỡng, sao có thể còn cùng nam nhân được, hơn nữa ta cũng không có khẩu vị này.”

“Thành Lệ.” Rất nghiêm túc.

“Làm gì?” Thành Lệ đột nhiên có chút khẩn trương, Nguyệt Bất Do thoạt nhìn hơi đáng sợ, “Ta thật sự không biết.”

“Mạc Thế Di muốn sinh con, có phải cũng sẽ làm chuyện này với nữ nhân?” Mất hứng!

A! Bị hoảng sợ, đầu Thành Lệ nhanh chóng tỉnh táo lại. Nguyệt Bất Do như thế này là muốn tính sổ hay là đang ghen vậy? Hình như là có cả hai.

Nhưng nói thế nào cũng phải bảo vệ huynh đệ nhà mình, Thành Lệ đè vai Nguyệt Bất Do lại, rất hổ thẹn nói: “Thế Di từng có một đứa nhỏ, nhưng đứa nhỏ kia còn chưa ra đời thì nương của nó đã bị kẻ thù của Thế Di bắt đi. Đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi, chắc chắn mẹ con họ đã sớm mất. Ngươi không nên trách y, muốn trách thì trách ta đi. Khi đó sức khoẻ ta quá kém, vì có thể để ta ngồi vững vị trí này, mẫu hậu bức Thế Di thành thân, bắt y giúp ta sinh con. Sau đó nữ nhân kia bị cướp đi, mẫu hậu lại sắp xếp cho Thế Di một cuộc hôn nhân khác, kết quả nữ nhân đó còn chưa ra khỏi kinh đã bị kẻ thù kia của Thế Di độc chết. Sau đó Thế Di mặc kệ, mẫu hậu bức thế nào cũng không chịu cưới nữa, mãi cho đến hiện tại.”

“Không phải ngươi nói ngươi không sinh được con sao, vậy có phải hai đứa con kia của ngươi cũng là Mạc Thế Di sinh giúp ngươi không!” Nguyệt Bất Do rất không vui, không vui đến mức quên mất thân thể này của mình chính là đứa con chưa bao giờ gặp mặt của người kia.

Nhưng có người còn mất hứng hơn hắn. Trực tiếp cho Nguyệt Bất Do một quyền, Thành Lệ cả giận nói: “Sức khoẻ bản cung không tốt, nhưng bản cung cũng có thể sinh được con trai! Hai đứa con trai kia là con đẻ của bản cung! Ngươi đừng có xem thường người khác!”

Tức giận trên mặt Nguyệt Bất Do lui đi một ít, dỗ Thành Lệ: “Của ngươi thì tốt. Ta không muốn họ là con của Mạc Thế Di, ta không thích Mạc Thế Di làm những việc trong tranh với người khác.”

“Hôm nay là đầu óc bản cung bị điên nên mới nói với ngươi mấy thứ này.” Nguyệt Bất Do chọc trúng chỗ đau của mình, Thành Lệ rất không thoải mái.

Cũng biết vừa rồi mình nói sai, trong lòng đầy vui vẻ, Nguyệt Bất Do gãi đầu, dỗ: “Tốt lắm, vừa rồi ta nói sai, ta xin lỗi ngươi. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chữa khỏi bệnh tim của ngươi. Đến lúc đó là ngươi có thể biết phải làm với nam nhân như thế nào.”

“Khụ khụ khụ khụ!!” Thành Lệ thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc chết, “Bản cung không có khẩu vị này! Bản cung không cần biết làm với nam nhân thế nào đâu!”

“Làm với nam nhân thì làm sao? Ngươi xem thường ta và Mạc Thế Di?!” Nguyệt Bất Do không cho phép! Như thể hắn đã làm cái gì với Mạc Thế Di rồi.

Hai tay che mặt, Thành Lệ xem như đã biết cái gì gọi là tú tài gặp nhà binh có lý cũng không nói nổi rồi.

“Ngươi nói coi, có phải ngươi muốn đem ta và Mạc Thế Di dìm cũi heo đúng không!”

“A……”

“Ngươi nói mau!”

“Thế Di…… Thế Di…… Ngươi mau tới, cứu ta……”

“Ngươi nói! Nếu ngươi không nói rõ ràng ta không buông tha ngươi!”

Bị buộc đến đường cùng, thái tử điện hạ cái khó ló cái khôn vội vàng nói: “Ngươi muốn lén đi, không định viết thư cho Thế Di sao? Ta nói tốt đến thế nào thì cũng không bằng ngươi tự viết thư đâu.”

A? Đúng vậy. Buông bàn tay đang bóp cổ Thành Lệ ra, Nguyệt Bất Do đứng lên: “Ta muốn viết phong thư cho y. Ngươi nhất định phải giúp ta khuyên y, nhất định phải nói tốt cho ta vài câu.”

“Nhất định nhất định nhất định.” Chỉ cần đừng tra tấn ta nữa là được. Vì để trấn an vị ôn thần nào đó, Thành Lệ tự mình lấy giấy bút cho hắn, còn tự mình mài mực cho người ta. Nghĩ rằng hắn đường đường thái tử thế nhưng lưu lạc đến bộ dạng đáng thương như vậy, Thành Lệ không khỏi cảm thấy bi đát. Mà sao gã huynh đệ kia của hắn còn chưa chịu đến chứ.