Họa Đường Xuân

Chương 31




Kinh thành thần hồn nát thần tính, mà ở ngã tư phồn hoa nhất kinh thành, hai tên nào đó vừa gây ra trận hỗn loạn này lại thoải mái trốn trong một tiểu viện hưởng thụ những ngày hạnh phúc chỉ làm uyên ương không làm tiên. Mặc kệ người bên ngoài nghiêm tra thế nào, hai người cũng không hề lo lắng sẽ tra được đến chỗ bọn họ.

Trước khi Mạc Thế Di đi Mạc Thế Triệu từng cho y một lệnh bài. Lấy lệnh bài này, Mạc Thế Di có thể dễ dàng điều động thủ hạ của Mạc Thế Triệu. Đương nhiên, Mạc Thế Di không làm như thế, cũng không có ý định này. Y chỉ dùng lệnh bài này để tìm cho y và Nguyệt Bất Do một chỗ trốn an toàn, đợi phong thanh qua đi, chủ yếu là đợi bên Thành Lệ yên tĩnh rồi bọn họ sẽ quay lại. Mạc Thế Triệu đưa thế lực Mạc gia đến tái ngoại, chính hắn thì ở Trung Nguyên kinh doanh. Danh nghĩa là kinh doanh, âm thầm là bồi dưỡng thế lực Mạc gia.

Nếu là kinh doanh, kinh thành sao có thể không có thế lực của Mạc Thế Triệu? Hơn nữa Thành Lệ lén ngầm đồng ý, tửu lâu, tiệm trang sức, cửa hàng y phục, rất nhiều cửa hàng khác của Mạc Thế Triệu đều mở ở kinh thành. Chẳng qua người biết chỉ có Thành Lệ mà thôi, ngay cả Vương hoàng hậu cũng không biết những cửa hàng này có liên quan tới Mạc Thế Triệu.

Lúc này, Mạc Thế Di và Nguyệt Bất Do trốn ở một cửa hàng y phục trong số đó. Tuy nói là cửa hàng y phục, cửa hàng này cũng chỉ cung cấp quần áo cho quan lớn quý nhân, riêng một bộ xiêm y phổ thông bán ra cũng đủ dân chúng bình dân ăn cả một năm. Cho nên sau khi Nguyệt Bất Do biết cửa hàng xiêm y này bán đắt đến thế nào, hắn liền oán thầm Mạc Thế Triệu là đại gian thương, tiếp theo hắn thanh thản ổn định ăn ở trong này không thèm trả tiền. Mạc Thế Triệu có tiền như vậy, cũng không để ý đến chút ấy bạc, với lại, Mạc Thế Triệu vẫn là huynh trưởng của Mạc Thế Di mà.

Án cổ độc bùng nổ khắp kinh thành, hoàng thượng hạ lệnh nghiêm tra, từ hoàng cung xuống dưới nhà thường dân, một góc cũng không thể buông tha. Nguyệt Bất Do rất áy náy vì mang đến phiền toái lớn như thế cho dân chúng, nhưng khi nghĩ lại thì hắn liền cho qua. Truy tìm cũng tốt, ai biết đám người Miêu này có định mưu tài hại mệnh nữa không. Dù sao nhà thường dân nhiều lắm là bị tra xét, sẽ không bị liên lụy. Ở cửa hàng chỗ họ có tấm biển thái tử tự tay đề tặng, bọn quan binh đến đây một lần sau đó cũng không đến nữa, cho nên Nguyệt Bất Do và Mạc Thế Di cứ thảnh thơi tiếp tục ở đây.

Không thể ra ngoài, việc này đối với Nguyệt Bất Do không thể im lặng nổi mà nói quả thực là một loại tra tấn. Hơn nữa ở chỗ nhỏ thế này hắn cũng không thể cùng Mạc Thế Di luận võ. Im lặng hai ngày, Nguyệt Bất Do liền không chịu nổi. Nếu ở một mình, Mạc Thế Di có thể tự mình chơi cờ, y đã quen im lặng. Nhưng Nguyệt Bất Do đối với cầm kỳ thi họa không biết gì cả, lại bỏ qua không thích, Mạc Thế Di cũng không thể miễn cưỡng hắn chơi cờ với mình.

“Chán quá chán quá, ta sắp nghẹn chết đây.” Ỉu xìu úp xuống bàn đá, Nguyệt Bất Do dẩu môi, trên mặt rõ ràng viết hai chữ — nhàm chán. Hắn đã nghẹn suốt bảy tám ngày.

Mạc Thế Di lại một lần nữa trấn an: “Nhịn thêm một chút. Đợi bên Thành Lệ có tin tức là chúng ta có thể đi ra ngoài.”

Nguyệt Bất Do giương mắt, thân mình không động đậy: “Mấy ngày không luyện công, xương cốt của ta cũng cứng lại hết rồi. Còn cứng ngắc thêm nữa, ta sẽ càng không đánh lại ngươi.”

Tuy rằng qua lần này quan hệ của hai người có sự khác biệt rõ ràng, nhưng niềm tin của Nguyệt Bất Do sẽ đánh bại Mạc Thế Di để trở thành thiên hạ đệ nhất tuyệt đối không dao động mảy may.

Trong mắt Mạc Thế Di là bất đắc dĩ, cũng mang ý cười bất đắc dĩ. Từ lúc gặp Nguyệt Bất Do đến nay, người này luôn hấp tấp, tinh lực mười phần, giờ lại phải nghẹn trong tiểu viện này không thể ra ngoài, cũng thật làm khó hắn.

Nghĩ nghĩ, Mạc Thế Di đứng lên đi tới một khoảng trống, tách hai chân ra, nâng một bàn tay lên, rất giống tư thế luận võ, nhưng cũng không giống. Nguyệt Bất Do ngồi dậy.

Mạc Thế Di nói: “Trước đây ta thường chơi trò này với Thế Triệu. Ngươi tới đây.”

Ánh mắt Nguyệt Bất Do vụt sáng, lập tức đứng lên, một bước nhảy đến trước mặt Mạc Thế Di, hỏi vội: “Chơi thế nào? Chơi thế nào?”

Vỗ vỗ chân trái Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di nói: “Chân ngươi đến bên này, giữ chặt chân của ta.” Nguyệt Bất Do lập tức nghe theo. Học Mạc Thế Di hạ thấp xuống, chân phải và đùi phải kề sát chân phải và đùi phải của Mạc Thế Di, tay phải của Nguyệt Bất Do bị Mạc Thế Di cầm.

Xem nhẹ một chút rộn ràng trong lòng kia, Nguyệt Bất Do hưng trí bừng bừng hỏi: “Chơi thế nào?”

“Ai làm chân người kia cử động trước thì người đó thắng.”

“Rồi rồi.”

“Cái khác tùy ý ngươi dùng sức, nhưng không thể vận công.”

“Cù nách được không?”

“…… Không được.”

“Ừ ừ, được.”

“Vậy, bắt đầu!”

Lời Mạc Thế Di vừa dứt, Nguyệt Bất Do liền dùng sức kéo Mạc Thế Di. Đây chính là chuyện so thắng thua, hắn nhất định phải thắng!

Hai người không ai nhường ai. Mạc Thế Di vóc dáng cao, khí lực lớn, nhưng thân thể Nguyệt Bất Do lại linh hoạt. Chân hai người dính sát vào nhau, đều có thể cảm giác được chân đối phương căng cứng. Hai thân thể một cao một thấp xoay rồi lại xoay, Mạc Thế Di nhìn mắt Nguyệt Bất Do trừng thật lớn, bàn tay phải đang giữ chặt Nguyệt Bất Do dùng lực văng về phía sau một chút, Nguyệt Bất Do liền ngã về phía đó.

Thân thể phản ứng theo bản năng, Nguyệt Bất Do biết không được vận công liền lập tức cử động chân, trực tiếp quét về phía hai chân của Mạc Thế Di. Mạc Thế Di nhảy dựng lên, nhưng bàn tay hai người đang nắm lấy nhau còn không buông ra. Hai cánh tay đang giữ chặt nhau vòng qua đỉnh đầu Nguyệt Bất Do, bàn tay Mạc Thế Di dừng ở phía sau Nguyệt Bất Do thì chuẩn xác không lầm ôm vào lưng Nguyệt Bất Do.

“Ngươi cử động rồi.” Còn không phát hiện cái gì khác thường, Nguyệt Bất Do lập tức hô to.

“Ngươi cũng cử động.” Mạc Thế Di thoáng khom người, kìm lòng không đậu thuận theo tư thế hai người lúc này, ôm người trước mặt vào lòng.

Phù phù ! !

Gương mặt tươi cười của Nguyệt Bất Do nháy mắt cứng ngắc, hai mắt kinh ngạc nhìn vào bàn đá phía trước. Sau lưng hắn là một cái ôm dày rộng cứng rắn; trên lưng hắn là một cánh tay cường tráng hữu lực; trong một bàn tay của hắn là một bàn tay to lớn ấm áp.

Phù phù!

Không phải…… đang chơi trò chơi sao? Bàn tay trên lưng dùng sức, thân thể lại càng khảm sâu vào lòng một người. Nguyệt Bất Do nuốt nước bọt, chớp chớp mắt, tiếp theo, ánh mắt biến thành trăng rằm.

“Mạc Thế Di.”

“…… Ừ.” Rất khàn.

“Lại lần nữa đi.”

“…… Được.”

Buông Nguyệt Bất Do ra, nhưng bàn tay đang nắm tay đối phương lại bị đối phương nắm chặt lại. Nguyệt Bất Do chuẩn bị tư thế trước, Mạc Thế Di nhìn bàn tay hai người nắm một chỗ, trong đôi mắt lộ ra vui sướng rõ ràng. Y cũng chuẩn bị tư thế rất nhanh, đùi dính sát vào đùi Nguyệt Bất Do.

“Bắt đầu!” Nguyệt Bất Do hạ lệnh.

Thân thể hai người lại ngươi xoay trước ta xoay sau, xoay đến bất diệc nhạc hồ. Xoay một lát, tay Mạc Thế Di lại dùng sức thật mạnh, Nguyệt Bất Do không vận công, theo hướng tay Mạc Thế Di ngã chúi xuống. Bàn tay còn bị nắm bị người dùng lực kéo lại, Nguyệt Bất Do không ngã xuống đất mà trực tiếp chìm vào trong lòng một người.

Phù phù phù phù!

Tim đập là hắn, cũng là Mạc Thế Di. Lần này không do dự, Nguyệt Bất Do rất thoải mái trực tiếp ôm lấy Mạc Thế Di, hắn cũng đã ôm đối phương rồi.

Ngửa đầu, ánh mắt Nguyệt Bất Do cong cong, khóe miệng nhếch lên. Nhưng ngay lập tức, hắn liền không cao hứng.

“Có chuyện gì?” Từ trên cao nhìn xuống Nguyệt Bất Do, nhìn hắn mất hứng.

“Ta phát hiện ta càng ngày càng chán ghét mặt nạ của ngươi.” Nguyệt Bất Do cắn răng.

Mạc Thế Di thở dài một tiếng trong lòng, hỏi: “Còn muốn chơi lần nữa không?”

Nguyệt Bất Do cười: “Muốn!”

Lão bản đến đưa dưa và điểm tâm trái cây cho hai người, nhìn hai người đang chơi trò “Ngươi ôm ta ôm” vài lần, bất động thanh sắc đặt khay trên cửa sổ rồi mới rời đi, cũng thuận tay đóng cửa thông tới tiền viện.

Hai người đều phát hiện có người đến, cũng nhìn thấy một bàn dưa và điểm tâm trái cây. Nhưng bây giờ hai người họ ai cũng không có khẩu vị đi ăn. Lại một lần ngã vào lòng Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do cười ha ha nói: “Ta lớn như thế rồi nhưng đây là lần đầu tiên chơi trò chơi với người khác. Nương ta cũng chưa chơi với ta bao giờ.”

Phù phù phù phù phù phù……

“Mạc Thế Di.”

“Ừ?”

“Ngươi và Mạc Thế Triệu cũng chơi như thế?”

“Không.”

“Hì hì, vậy…… ta là người đầu tiên?”

“Ừ.”

“Hì hì. Vậy, lại chơi nhé?”

“Ừ.”

Còn nhàm chán nổi sao? Nếu bây giờ có người hỏi Nguyệt Bất Do, hắn sẽ chỉ không kiên nhẫn đá ngươi sang một bên. Không thấy lão tử đang bận sao, biến sang một bên đi.

“Ai nha!” Lại đụng vào lòng Mạc Thế Di.

“Còn chơi nữa không?” Ánh mắt cong cong.

“Chơi.”

Ha ha, a a a. Thật vui, thật vui. Hắn thích.



Bên này Nguyệt Bất Do và Mạc Thế Di chơi rất vui vẻ, bên kia thái tử điện hạ “nôn ra máu” lại đang nằm trên giường bực mình. Vì sao bực mình? Nguyên nhân rất đơn giản — nhàm chán.

Thân thể thái tử vốn không tốt, hiện tại lại nôn ra máu, không nằm trên giường mười ngày nửa tháng ngươi cũng không thể xuống giường nha. Hiện tại kinh thành nơi nơi đều đang tra xét nghiêm ngặt, quý phủ của thái tử lại bị vây quanh chật như nêm cối, bên ngoài tẩm cung thái tử chính là cấm vệ quân cầm vũ khí đứng canh gác, không biết còn tưởng rằng thái tử cũng bị phế đi ấy chứ.

Không có biện pháp, người hầu bên cạnh thái tử muốn hại thái tử, hiện tại tôi tớ trong phủ thái tử đều bị mang đi “hỏi thăm”. Thật vất vả thoát khỏi hiềm nghi, hôm qua thái tử phi và trắc phi mới từ Đại Lý Tự khóc trở về, bị sợ hãi. Hiện tại là ai ở sau lưng âm mưu hết thảy vẫn chưa biết được, thái tử là đối tượng trọng yếu cần được bảo hộ, có cấm vệ quân canh gác nên hắn cũng không thể để Mạc Thế Di và Nguyệt Bất Do đến, kết quả trực tiếp chính là thái tử nhàm chán đến sắp chết, chỉ có thể nằm trên giường khó chịu một mình.

“Hoàng hậu nương nương đến –”

Đang phát cáu, thái tử vội vàng thở hổn hển một hơi, lập tức biến thành bộ dạng suy yếu sắp chết đến nơi. Để người hầu thân cận nhất của mình đứng hầu bên ngoài, Vương hoàng hậu đi một mình vào tẩm cung thái tử. Thái tử suy yếu nhấc thân thể thỉnh an mẫu hậu.

“Mau nằm xuống, đừng lộn xộn.”

Vương hoàng hậu vội vàng đi đến bên giường giữ thái tử đang muốn ngồi dậy lại, vẻ mặt đau lòng. Hai đứa con đồng thời gặp chuyện không may, mấy ngày nay Vương hoàng hậu tiều tụy không ít.

“Mẫu hậu, ngũ đệ thế nào rồi?” Thái tử hỏi.

Đôi mắt Vương hoàng hậu phiếm hồng nói: “Bồ Tát phù hộ, lúc này coi như Khiêm nhi đã nhặt được cái mạng trở về. Thái y đều nói Khiêm nhi mạng lớn, tuy rằng chảy rất nhiều máu nhưng không thương tổn đến chỗ hiểm. Nếu đao của thích khách lệch đi một ngón tay, hậu quả liền khó nói.”

Thái tử cầm tay mẫu hậu an ủi: “Nhi thần và ngũ đệ đều sẽ không sao, mẫu hậu đừng khóc.”

Vương hoàng hậu lau khóe mắt, nói: “Huynh đệ các con lúc này đều là Bồ Tát phù hộ. Cũng may lần này phát hiện những thứ hại con, bằng không……”

Thái tử lau nước mắt cho mẫu hậu, sắc mặt tái nhợt cười: “Không phải nhi thần đã không có việc gì sao? Ngũ đệ được phong làm Trung vương, coi như là trong hoạ có phúc. Thân thể ngũ đệ khoẻ mạnh, dưỡng bệnh rồi sẽ không sao nữa.”

Vương hoàng hậu gật đầu, thu hồi nước mắt nói: “Mẫu hậu nghĩ thế nào cũng không hiểu được vì sao những kẻ đó còn muốn hại Khiêm nhi. Nó luôn luôn ở biên quan, vừa về kinh liền gặp chuyện này, bây giờ nó lại muốn về biên quan, nói trước khi con đăng cơ sẽ không bao giờ hồi kinh nữa.”

“Ha ha, ngũ đệ ở kinh thành học hỏi kinh nghiệm thêm cũng không phải chuyện xấu.”

Vương hoàng hậu thở dài, nhíu mi nói: “Mẫu hậu cũng không muốn cho Khiêm nhi về biên quan nữa. Nó ở biên quan, vạn nhất có sự cố gì thì thật không ổn. Hơn nữa có nó ở kinh thành giúp con, mẫu hậu cũng càng yên tâm, con cũng sẽ bớt lo chút.”

Thái tử gật đầu, tỏ vẻ tán thành.

Lại thở dài, Vương hoàng hậu do dự một lát, nhỏ giọng nói bên tai thái tử: “Lần này con gặp đại nạn không chết, nhưng nếu một ngày Thành Thông chưa chết, mẫu hậu liền một ngày không thể an tâm. Nếu không…… gọi Thế Di tới đi. Võ công của y rất cao, minh thương dễ tránh, có y âm thầm bảo vệ con, mẫu hậu sẽ an tâm hơn chút.”

Thái tử không lập tức nói được hay không, dường như còn có chút cố kỵ. Vương hoàng hậu nói: “Mẫu hậu cũng thường lo lắng liệu Thế Di có thể ghen tị với con hay không, lỡ như có một ngày y không muốn làm cái bóng của con nữa, mẫu hậu sợ y sẽ làm con bị thương. Bảo y đến kinh thành, các cữu cữu của con cũng tiện trông chừng y. Với lại……” Vương hoàng hậu thở dài, “Bảo y ở bên cạnh con nhìn cuộc sống của con, nhìn sự vất vả của con, có lẽ y sẽ không ghen tị với con nữa. Đời này mẫu hậu nhất định là phải nợ y. Nhưng đây không phải điều mẫu hậu muốn. Nếu mẫu hậu không phải hoàng hậu, mẫu hậu cũng hi vọng nhìn thấy y và con với Thành Khiêm, ba đứa các con anh em thân thiết. Ai bảo y sinh ra ở hoàng gia chứ?”

“Mặt khác, để Thế Di đến kinh thành, cũng miễn cho y ở trong sơn trang suy nghĩ linh tinh. Còn có tên Nguyệt Bất Do kia sau này cũng sẽ không đến tìm y nữa. Chờ bên cạnh con an toàn thì lại cho y về sơn trang hoặc là nếu y nguyện ý thì giữ y bên cạnh bảo vệ con. Con ở chung với y nhiều một chút, nói gì thì y cũng là em trai của con, thời gian qua đi, y sẽ hiểu con, cũng sẽ hiểu được nỗi khổ của mẫu hậu.”

Thái tử suy nghĩ rất lâu, chậm rãi gật đầu, nói: “Mẫu hậu nói có lý. Cứ để Thế Di ở mãi trong sơn trang không bước chân ra ngoài cũng không được. Dù sao y cũng đã hơn ba mươi tuổi, cũng phải cho y ra ngoài hít thở không khí. Nếu không bức y nóng nảy, nhi thần cũng sợ y làm ra chuyện gì cực đoan. Người khác đều nghĩ làm thái tử thì uy phong lắm, ai có thể biết được nỗi khổ trong lòng nhi thần, để Thế Di ở bên nhi thần nhìn cũng tốt. Tuy nhiên…… chuyện này vẫn là đừng cho các cữu cữu biết.”

“Vì sao?” Vương hoàng hậu khó hiểu.

Thái tử trầm giọng nói: “Mẫu hậu, có những chuyện trong lòng ngài và nhi thần biết là đủ rồi. Nếu Thế Di muốn đi, cữu cữu có thể ngăn được y sao? Cho nên hoàn toàn không cần thiết nói cho cữu cữu. Có đôi khi ‘người khác’ quá rõ hành tung của Thế Di ngược lại còn tệ hơn. Mấy năm nay Thế Di giúp đỡ nhi thần không ít, cho dù trong lòng y có oán hay không nhưng nhi thần dám khẳng định y không hận nhi thần, cũng không hận mẫu hậu, cho nên mẫu hậu cũng không cần quá dè chừng Thế Di.”

Vương hoàng hậu nghe ra chút ý tứ, thấp giọng hỏi: “Có phải là bên cữu cữu con……”

Thái tử lắc đầu, sắc mặt hơi lạnh nói: “Nhi thần không biết. Bây giờ người nhi thần tin chỉ có mẫu hậu.”

Trong lòng Vương hoàng hậu dâng lên một trận bi ai, nhưng rồi lập tức tiêu tan. Thái tử làm như vậy là đúng. Cho dù là người thân thiết nhất của mình cũng không thể tuyệt đối tin tưởng. Ngay một khắc nàng bước vào cửa cung kia, nàng liền hiểu được đạo lý này.

“Mẫu hậu, việc này rốt cuộc có phải do Thành Thông gây nên hay không cũng mới chỉ là do chúng ta đoán. Có một số việc, ngài hẳn là tin tưởng cữu cữu, nhưng có một số việc, ngài và nhi thần nên giữ trong lòng mới tốt. Đặc biệt là chuyện của Thế Di, nếu làm không tốt sẽ đưa tới họa sát thân cho mẫu hậu. Các cữu cữu hỏi đến, ngài hãy nói là ngài đã phái Thế Di đi tìm Thành Thông, chuyện khác đều miễn bàn.”

Vẻ mặt Vương hoàng hậu cẩn thận, gật đầu.

“Vậy, nếu Nguyệt Bất Do kia đến tìm Thế Di thì sao?” Vương hoàng hậu rất lo lắng chuyện này.

Thái tử cười: “Nhi thần sẽ bảo Thế Di giải quyết Nguyệt Bất Do này trước khi đến đây. Mẫu hậu yên tâm đi, trong lòng nhi thần đã có chủ ý.”

Vương hoàng hậu không hỏi nhiều, nàng rất hiểu năng lực của thái tử, tin tưởng hắn có thể xử lý tốt chuyện này.

Tiếp theo thái tử nói: “Mẫu hậu, nhi thần muốn sắp xếp vài người bên cạnh mình, nhưng gần đây trong Đông cung chỗ nào cũng có cấm vệ quân, người xem……”

Vương hoàng hậu lập tức nói: “Mẫu hậu hồi cung tìm phụ hoàng con, bên cạnh con cũng không thể không có người hầu hạ. Nhưng mà con phải tự mình để ý, người mình sắp xếp có thể tin được không?”

“Tin được. Tuy nhiên chuyện này mẫu hậu cũng đừng nói với cữu cữu. Thủ hạ của cữu cữu rất nhiều, khó bảo đảm không có người nói ra ngoài.”

“Mẫu hậu biết.”

Nói xong chuyện đầu tiên, Vương hoàng hậu vỗ vai thái tử, ôn nhu nói: “Phụ hoàng con hạ thánh chỉ kia, con cũng có thể an tâm. Thái tử, mẫu hậu muốn đưa Hữu Phong vào trong cung. Thân phận của nó bây giờ không như trước, mẫu hậu sợ thái tử phi không chăm sóc tốt cho nó.”

Thái tử cười: “Đúng vậy. Sau này Hữu Phong chính là thái tử, không biết có bao nhiêu người nhắm tới tính mạng của nó đâu, để nó bên cạnh mẫu hậu cũng tốt.”

Vương hoàng hậu thật cao hứng vì thái tử đồng ý. Còn thái tử phi đồng ý hay không thì hoàn toàn không cần suy xét.

Tiếp theo thái tử nói: “Đưa cả Hữu Húc vào cung đi. Bọn chúng là huynh đệ, không cần xa lạ từ nhỏ, sau này sẽ phiền toái.”

Vương hoàng hậu hiểu rõ, gật đầu: “Cũng tốt. Huynh đệ hai người cùng nhau lớn lên sẽ tốt hơn. Sức khoẻ Hữu Húc không tốt, ở trong cung cũng tiện chăm sóc hơn.”

“Vâng. Vất vả mẫu hậu rồi.”

Còn nói thêm vài chuyện khác, Vương hoàng hậu đi, đồng thời mang hai người con trai của thái tử đi. Nằm trên giường, nhàm chán đến mức lông trên người cũng sắp mọc dài cả ra, Thành Lệ nào còn có nửa điểm suy yếu. Chờ mẫu hậu hồi cung bảo phụ hoàng bỏ hết đám cấm vệ quân đáng ghét bên ngoài đi, hắn sẽ được gặp hai huynh đệ kia của mình. Mấy ngày không gặp, hắn đã thấy nhớ họ.