Họa Đường Xuân

Chương 15




Cuộc tranh chấp kia giống như chưa từng xảy ra. Thành Lệ ở trong sơn trang năm ngày, năm ngày này Mạc Thế Di biểu hiện phối hợp đến mức làm người ta giật mình. Hàng ngày y đều sẽ ăn cơm cùng Thành Lệ, hai người thậm chí còn đến bên hồ tản bộ tán gẫu, hoàn toàn là hình ảnh anh em hoà hợp thân thiết.

Kỳ thật cho dù là Mạc Thế Di hay Thành Lệ thì đối với sự biến hóa này của mình, tâm tình đều thật phức tạp. Đối diện với sắc mặt tái nhợt và thân thể suy yếu của Thành Lệ, Mạc Thế Di không thoải mái gì; mà đối với chiếc mặt nạ của Mạc Thế Di, Thành Lệ cũng lần đầu tiên nhìn thẳng vào nội tâm buồn khổ của Mạc Thế Di. Trong năm ngày này, Thành Lệ không nói Mạc Thế Di đã đoạt đi sự khỏe mạnh của hắn nữa, ngược lại kể cho Mạc Thế Di về cuộc sống trong cung và cục diện hắn phải đối mặt. Đó đều là những điều Mạc Thế Di không biết, hoặc đúng hơn là y cố ý tránh đi. Y cùng với Thành Lệ, quả thật là ai cũng không thể hạnh phúc hơn ai.

Ngày thứ sáu, Thành Lệ đi. Mạc Thế Di không đi tiễn, y ở trong phòng chơi cờ, quản gia đến bẩm báo với y là thái tử đã đi rồi. Sau khi quản gia rời đi, Mạc Thế Di buông quân cờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Chim chóc bay qua nhánh cây, ánh mặt Mạc Thế Di lại thâm trầm. Khi nào y và Thành Lệ mới có thể thật sự thoát khỏi nhà giam này?

Mạc Thế Di không đi tiễn Thành Lệ, chẳng qua đã có người thay y đi rồi. Người này là ai? Chính là Nguyệt Bất Do đã bức bối suốt mấy ngày trời. Cái gì luyện công cái gì ăn cơm đều bị hắn ném sang một bên. Hắn phải biết rõ ràng bí mật của Mạc Thế Di, phải biết rõ ràng hết thảy chuyện này rốt cuộc là gì, nhất là việc hạ cổ mà Mạc Thế Di đã nói. Nguyệt Bất Do không thể tìm được đáp án từ Mạc Thế Di, hắn liền theo dõi thái tử điện hạ rõ ràng không hề biết võ công.

Đi thuyền đến địa phương muốn đi kế tiếp, Thành Lệ đã cải trang lặng lẽ ngồi trên chiếc xe ngựa biểu hiện cho thân phận của hắn, đi theo đội ngũ quan viên tiếp giá đông đảo phía trước để tới nơi nghỉ ngơi. Sức khoẻ thái tử không tốt là việc mọi người đều biết, đi trên đường phải trì hoãn vài ngày cũng là bình thường.

Bên cạnh Thành Lệ có quá nhiều cao thủ, nhất là buổi tối thị vệ đi tuần tra phụ cận chỗ ở của hắn thậm chí còn nhiều hơn ban ngày. Những quan viên đó cũng không dám để thái tử gặp chuyện không may ở địa bàn của mình, cho nên điều rất nhiều binh lính đến đây bảo vệ thái tử. Nguyệt Bất Do không muốn đánh rắn động cỏ, hắn chỉ đi theo từ xa xa, không có ý định tiến lên. Hắn tin tưởng chắc chắn sẽ có lúc thái tử ở một mình.

Nhoáng một cái đã qua hai tháng, trời Giang Nam cũng nóng lên, thái tử phải trở về kinh. Lần này vi hành Giang Nam Thành Lệ đã thu hoạch rất nhiều, đặc biệt quan hệ của hắn và Mạc Thế Di có sự khác biệt rõ rệt. Giống như lúc đến, thái tử lựa chọn đi thuyền hồi kinh. Ven đường, quan viên dân chúng đứng kín hai bên đường cung tiễn, thái tử mang lễ vật mà quan viên dâng cho phụ hoàng và mẫu hậu cùng với lễ vật của mình bước lên đường hồi kinh. Một con thuyền rách đợi sau khi ba chiếc thuyền lớn của thái tử rời đi thì cũng đi chậm rì rì theo sau.

Gió đêm phất phới, đứng ở đầu thuyền, gần đây thân thể rõ ràng có chuyển biến tốt nên tâm tình Thành Lệ rất thư sướng nhìn ra xa mặt sông, đột nhiên sinh ra một cảm giác “Ta muốn cưỡi gió trở lại đây”. Lập tức, hắn liền lắc đầu trong lòng, chỉ khi nào đi lên ngôi vị hoàng đế thì hắn mới có thể trở lại. Màn đêm buông xuống, trên mặt sông lấp loáng ánh đuốc hắt ra từ mũi thuyền. Suy nghĩ cho sức khỏe của mình, Thành Lệ không dám tiếp tục hứng gió nữa, xoay người đi vào khoang thuyền.

Ngồi bên cạnh cửa sổ, Thành Lệ vừa uống trà, vừa nhìn xuyên qua rèm che ra ngoài. Giờ khắc này, hắn nghĩ tới Mạc Thế Di. Ba mươi năm rồi, người nọ đã bao giờ được hứng gió sông, cảm nhận con thuyền lay động như thế này? Trong lòng hắn rõ ràng, mẫu hậu và Vương gia đã nợ người nọ rất nhiều. Nhưng mà, đây là số mệnh, là số mệnh mà hắn và Mạc Thế Di đều không thể thoát khỏi.

“Rầm!”

Thân tàu lắc lư kịch liệt, nước trà trong chén của Thành Lệ tràn ra ngoài. Ba thị vệ canh gác bên cạnh Thành Lệ vội vã bước ra ngoài khoang thuyền, ánh mắt Thành Lệ thì tối sầm.

“Rầm rầm!”

Hai lần vừa rồi rung lắc còn mạnh hơn lần đầu tiến. Thành Lệ hô lớn: “Chuyện gì vậy?”

“Điện hạ, xin ngài hãy ở trong khoang thuyền đừng đi ra.” Tiếng một thị vệ ở bên ngoài kêu lên. Thành Lệ nghe thấy sự cẩn trọng trong giọng nói của đối phương, hắn nhanh chóng rời khỏi cạnh cửa sổ chạy vào trong khoang thuyền.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bọn thị vệ hô to: “Có người đang đục thuyền! Bảo vệ điện hạ!”

“Châm lửa lên, bảo phía sau chèo thuyền mạnh lên!”

“Có thuyền tới gần chúng ta, cẩn thận !”

Hai mặt thân thuyền đều bị tấn công, thân thể Thành Lệ va chạm đến ngã trái ngã phải. Hắn giữ bình tĩnh nắm chặt chủy thủ trong tay, ánh mắt sắc bén. Có thị vệ chạy vào nâng Thành Lệ dậy. Có một âm thanh vèo vèo quỷ dị cắt qua bầu trời đêm, bỗng bên ngoài vang lên vài tiếng kêu thảm thiết, có người gào lên: “Rắn! Là rắn! Bảo vệ điện hạ!”

Rắn?! Thị vệ đang muốn nâng Thành Lệ ra ngoài lập tức lui lại, đóng cửa khoang thuyền. Hai bên thân tàu bị hai chiếc thuyền lớn giáp công, có người nhảy lên thành, ném một gói to về phía bọn thị vệ, vô số rắn rết bay ra ngoài.

Tiếng kêu thảm thiết làm trái tim người ta lạnh lẽo, trong khoang thuyền có nước tràn vào, thân thuyền lay động càng lợi hại hơn. Phía sau thuyền cũng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, nơi nơi đều là rắn, những con rắn độc.

Huyết sắc trên mặt Thành Lệ biến mất toàn bộ, nhưng hắn không hề biểu hiện ra một tia kinh hoảng, chỉ nắm chặt chủy thủ trong tay. Sàn thuyền lâm vào hỗn chiến, có kẻ ý đồ mở cửa khoang thuyền lại bị những thị vệ ngoan cường lần lượt bức lui. Cửa sổ vẫn chưa đóng hẳn lay động vài cái, hơn mười con bò sát bị người ném vào trong. Phun ra chiếc lưỡi dài đỏ lòm, mấy thứ kia nhanh chóng bò tới nơi có người.

“Điện hạ cẩn thận!”

Che chắn cho Thành Lệ ở phía sau, bọn thị vệ vung kiếm trong tay, máu rắn văng tung tóe.

Vân Hải sơn trang, còn đang chơi cờ Mạc Thế Di bỗng nhiên nhăn mày. Y buông quân cờ, một tay che ngực. Vừa rồi…… tim đập không xong, Mạc Thế Di hít sâu mấy hơi. Chẳng lẽ là bệnh tim của người nọ lại tái phát? Nhưng hình như có chút không giống với trước đây. Ôm ngực vẫn không nhúc nhích, Mạc Thế Di không còn tâm tình chơi cờ.

Nước đã ngập qua bàn chân, rắn bị ném vào cũng càng ngày càng nhiều, khắp nơi trong khoang thuyền đều là máu rắn lạnh như băng. Đánh nhau trên khoang phía trước cũng càng lúc càng kịch liệt, thân tàu lắc lư như thể ngay sau đó sẽ vỡ vụn. Đám thích khách không vào được, nhưng Thành Lệ cũng không ra được. Nước không ngừng dũng mãnh tràn vào, lúc này cửa khoang thuyền được mở ra từ bên ngoài, có người hét vào bên trong: “Lập tức đưa điện hạ ra!”

Các thị vệ lập tức nâng Thành Lệ ra ngoài, thị vệ bên ngoài rất vất vả mới mở ra được một đường máu. Thành Lệ lấy tốc độ nhanh nhất mình có thể đạt tới theo thị vệ chạy ra ngoài. Trước mắt là luồng gió sông nồng nặc mùi máu tanh, Thành Lệ nhìn thoáng qua bốn phía, máu me, thi thể…… Đồng tử của hắn mạnh mẽ mở rộng.

“Mau đưa điện hạ lên thuyền!”

Lại có người hô lên. Trên mặt sông có một con thuyền nhỏ đang đậu, vài thị vệ bị thương trên thuyền vẫy Thành Lệ: “Điện hạ! Bên này!”

“Vèo vèo !”

Vài bóng đen đánh tới trước mặt Thành Lệ, theo sát là vài kẻ mặc trang phục kì dị rõ ràng đã phá tan sự phòng thủ của thị vệ, ánh mắt sắc lạnh lóe lóe.

Bọn thị vệ xuất kiếm, chủy thủ trong tay Thành Lệ cũng ra khỏi vỏ .

Không chút do dự hướng tới kẻ gần mình nhất, Thành Lệ cúi đầu né tránh đao phong vung tới. Đôi mắt của tên thích khách muốn giết Thành Lệ lồi ra, thân mình lung lay rồi ngã quỵ xuống sàn, tất cả chẳng qua cũng chỉ trong chớp mắt. Ai cũng không ngờ rằng Thành Lệ sẽ giết người, hơn nữa giết sạch sẽ lưu loát đến như vậy, ngay cả những thị vệ hộ tống Thành Lệ cũng không nghĩ đến. Mọi người đều kinh ngạc sững sờ ngay giữa trận.

Thanh chủy thủ lóe sáng trong tay chảy máu nhỏ giọt, Thành Lệ bình tĩnh rống lên một câu: “Thuyền sắp chìm, cấp tốc lui lại !”

Lời nói của Thành Lệ mang cho bọn thị vệ sự cổ vũ lớn lao, biểu hiện của thái tử càng làm bọn họ cực kì kính nể. Vừa hộ tống thái tử rời đi, thị vệ lại càng tiếp tục liều mạng chém giết với thích khách.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau. Ngay khi tất cả đang đánh nhau sống mái trên khoang trước thuyền, một người tránh trên nóc thuyền hai mắt như đuốc trừng nhìn thái tử đang được thị vệ nâng lên thuyền nhỏ. Chính là lúc này!

Bay như chim từ nóc thuyền xuống, người này xuyên qua những tiếng kêu gào, đánh mấy tên thích khách mặc trang phục kì dị kêu thảm thiết rơi xuống nước. Trong tiếng kinh hô, người này vững vàng hạ xuống chiếc thuyền nhỏ định hộ tống thái tử rời đi, không hề cho thị vệ thời gian phản ứng, hắn đạp một cú, trực tiếp đá thị vệ xuống sông. Lần này, chủy thủ của thái tử không có cơ hội ra khỏi vỏ. Bởi vì đồng thời với đá thị vệ xuống nước, người này cũng kịp gõ cho hắn một chưởng hôn mê.

“Điện hạ — !”

Gió sông tràn ngập âm thanh kinh hoàng của các thị vệ bị kinh hách.

Mái chèo lia tới một tảng bọt nước, đánh lui những thị vệ muốn tới cứu Thành Lệ và những thích khách muốn bắt Thành Lệ. Người này dùng sức chèo một cái, thuyền nhỏ lướt gió mà đi.

“Điện hạ!”

Có thị vệ nhảy xuống sông, liều lĩnh muốn đi cứu thái tử. Những thích khách còn sống cũng không quan tâm đến thị vệ này, nhanh chóng nhảy lên thuyền của mình đuổi theo con chim sẻ kia.

Thuyền nhỏ nhẹ nhàng lướt qua giữa những chiếc thuyền lớn, dưới sự che giấu của bóng đêm rất nhanh đã không thấy bóng dáng. Khi con thuyền lớn của thích khách thật vất vả đuổi tới nơi thuyền nhỏ đậu, trên thuyền nào còn bóng dáng của Thành Lệ và con chim sẻ kia nữa!

Thái tử, mất tích .



Suốt một đêm, tâm thần Mạc Thế Di luôn không yên, tình huống này trước đây chưa từng có. Trời còn chưa sáng, Mạc Thế Di liền tỉnh lại từ trong giấc ngủ chập chờn. Trái tim khó chịu đến mức y không thở nổi. Y có thể khẳng định nhất định là Thành Lệ đang không thoải mái.

Có tiếng bước chân rất gấp! Mạc Thế Di nhanh chóng đeo mặt nạ vào, xuống giường.

“Trang chủ! Trang chủ! Đã xảy ra chuyện!”

Là quản gia.

Cửa phòng nhanh chóng mở ra, Mạc Thế Di mới chỉ mặc áo trong đã đứng ở cửa. Quản gia vẻ mặt nôn nóng nói: “Trang chủ, điện hạ gặp nạn trên đường về kinh, không rõ tung tích.”

Trong nháy mắt ánh mắt Mạc Thế Di thay đổi.

“Người mà sơn trang phái đi bảo vệ thái tử đâu?”

“Nhân mã đi theo chết quá nửa, chính là người của chúng ta trở về báo tin!”

“Ở đâu?!”

“Đang ở tiền sảnh !”

Mạc Thế Di đến y phục cũng không kịp mặc, nháy mắt một cái bóng dáng đã biến khỏi mắt quản gia.

Cùng ngày, tin tức thái tử gặp nạn không rõ tung tích cũng truyền đến kinh thành. Vương hoàng hậu hôn mê bất tỉnh tại chỗ, hoàng đế tức giận. Kinh thành phái ra một lượng nhân mã lớn tìm kiếm thái tử. Vương gia và Vân Hải sơn trang cũng phái ra rất nhiều cao thủ. Mà ngay khi Vương hoàng hậu gửi thư tới Vân Hải sơn trang cũng là lúc Mạc Thế Di đã sớm không ở trong trang .



Ngón tay giật giật, hai mắt nhắm lại cũng cử động, trong mông lung vẫn không biết thân thể đang ở nơi nào, chỉ cảm thấy mình vẫn còn ở trong giấc mộng kia. Đợi sau khi ánh mắt trở nên rõ ràng, hắn ngồi dậy thật mạnh, lại bởi vì quá mức dồn dập mà làm trái tim vẫn luôn yếu ớt của mình bị kinh sợ, hắn thở hổn hển một hơi rồi lại ngã quỵ xuống.

Cả người đều đau, nhất là lưng. Toàn bộ tình cảnh đêm qua dũng mãnh ập vào trong đầu, trái tim phát ra tiếng kêu gào trong sự đau đớn bén nhọn, hắn ôm ngực muốn áp chế nỗi sợ hãi không thể khống chế này. Dưới thân nếu gọi là gường không bằng nói chỉ là sàn nhà phủ cỏ khô và đệm chăn. Nhìn chăm chú, hắn mới phát hiện nơi này là một sơn động.

Cổ rất đau, nghĩ đến người bịt mặt đột nhiên xuất hiện tối hôm qua kia, dù ngày thường thái tử luôn mười phần bình tĩnh cũng không thể làm trái tim của mình đập lại bình thường. Kẻ đã bắt hắn là ai? Là ai muốn giết hắn? Trong đôi mắt bối rối của thái tử chợt lóe lên phẫn hận, người muốn giết hắn ngoài kẻ đang ở kinh thành kia thì còn có thể là ai?!

“Ngươi tỉnh rồi.”

Âm thanh đột nhiên vang lên này dọa Thành Lệ giật mình, nếu không có người tục mệnh cho hắn, có thể hắn đã bị hù chết tại chỗ rồi. Ngẩng đầu, Thành Lệ trợn mắt, trong nháy mắt lại biến thành kinh ngạc. Là một ….. con ma bẩn, một tên hẳn phải gọi là ăn mày của các ăn mày.

“Thân thể của ngươi thật sự là quá yếu, ta cũng chưa hề dùng sức vậy mà ngươi lại ngủ luôn hai ngày.” Ma bẩn đĩnh đạc ngồi trước mặt Thành Lệ, xếp bằng, rồi mới đặt một gói gì đó xuống trước mặt, mở ra.

Bụng Thành Lệ phát ra tiếng kêu rất đúng lúc, đối phương kéo xuống một cái đùi gà đưa cho hắn, ngoài miệng nói: “Hai ngày chưa ăn, chắc chắn là đói bụng đi.”

Không hề lên tiếng mà cầm lấy đùi gà trên bàn tay bẩn hề hề của đối phương, Thành Lệ áp chế cực tốt sự kinh ngạc, đây là, tên “thích khách” đã bắt hắn?

Chẳng qua đối phương lại không cảm thấy tay mình bẩn. Hắn kéo một cái đùi gà khác xuống há mồm cắn, bộ dạng có vẻ rất đói bụng. Giương mắt thấy Thành Lệ không hề động tay, hắn vừa ăn vừa nói: “Ta chỉ có thứ này, nếu ngươi không ăn thì phải đói bụng.”

Liếc qua móng vuốt bẩn đen của hắn một chút, Thành Lệ thực không muốn ăn, nhưng quả thật hắn cũng rất đói bụng. Nuốt một ngụm nước miếng, hắn hỏi: “Có nước uống không?”

“À, có, đợi chút.” Đối phương đứng lên đi ra ngoài, Thành Lệ không thể thích nổi nhìn đùi gà trong tay, bây giờ hắn chỉ muốn uống chút cháo thanh đạm.

Đối phương đã trở lại, trong tay thêm một cái bát. Hắn đưa cho Thành Lệ, tiếp theo lại ngồi xuống. Nhận bát, Thành Lệ nhìn thế nào cũng không uống nổi, bát này đã bao lâu chưa rửa rồi.

“Không phải ngươi khát sao?” Đùi gà trong tay chỉ còn lại xương, hắn hảo tâm nhắc nhở: “Chỉ nhìn thôi thì không hết khát được đâu.”

Thành Lệ không thể nhịn được nữa buông bát: “Bát này đã mấy đời chưa rửa vậy?” =]]]]]]]]]]]]

Đối phương bĩu môi: “Ngại bẩn thì ngươi đi mà tự rửa.”

Liếc nhìn khuôn mặt bẩn đến không nhìn ra mặt thật của đối phương, tâm tình khẩn trương bối rối của Thành Lệ thoáng thả lỏng, thoạt nhìn người này không giống như người xấu. Trước hết mặc kệ vì sao đối phương phải bắt hắn, bụng đã rất đói lại rất khát, Thành Lệ buông đùi gà, lấy bát đứng lên đi ra ngoài.

Quay đầu nhìn Thành Lệ một cái, ma bẩn thoải mái tiếp tục ăn, còn lẩm bẩm một câu: “Lắm chuyện quá.”

Thành Lệ coi như là biết nước trong bát này từ đâu đến. Trong sơn động không có vại nước, ngoài động lại có một con suối. Thành Lệ dùng nước suối tỉ mỉ rửa bát sạch sẽ, sau đó mới múc ở suối một bát nước rồi hai ngụm uống sạch. Đời này, đây là lần đầu tiên Thành Lệ phải rửa bát.

Hết khát rồi, Thành Lệ lại múc một chén nước quay vào trong động. Hắn không định thừa dịp này chạy trốn. Hắn không quen hoàn cảnh nơi này, lấy thân thể hắn hiện tại mà chạy trốn thì cũng sẽ dễ dàng bị người bắt trở về, vậy thì thà đừng tốn sức, ngồi đợi xem mục đích của người này là muốn bắt hắn đáp ứng cái gì.

Một lần nữa ngồi xuống trước mặt đối phương, Thành Lệ súc sạch cái đùi gà trong bát, sau đó mới ăn. Đối phương mua hai con gà, chẳng qua đối với Thành Lệ mà nói chỉ một cái đùi gà như này cũng đủ. Thế nhưng hắn tình nguyện dùng cái đùi gà này đổi một chén cháo hoa. Ai đã trải qua sự tình như vậy sau đó lại bị đánh choáng thì cũng không thể có nổi khẩu vị mà ăn thức ăn mặn.

Khó khăn ăn hết cái đùi gà, Thành Lệ lại uống hai chén nước, dạ dày mới thư thái một ít. Chỉ trong chút thời gian như thế, ma bẩn đã ăn xong hai con gà rồi. Nhíu mi nhìn người kia xát hai bàn tay đầy mỡ vào y phục coi như xong việc, Thành Lệ lại một lần không nhịn được nói: “Bên ngoài có nước, ngươi đi rửa tay đi, ăn mày cũng còn sạch sẽ hơn ngươi.”

“Mấy lão gia cứ thích sạch sẽ làm chi, ngươi có sạch sẽ thì cũng bị ta bắt đến đây không phải sao?” Đối phương trừng mắt, còn rất quá đáng mà dùng ống tay áo bẩn thỉu lau dầu mỡ dính ngoài miệng.

Thành Lệ câm miệng, trong lòng không phải không tức giận. Hắn cũng không muốn bản thân yếu đuối như thế, nhưng hắn lại không có cách nào. Cũng không biết mình đã chọc giận Thành Lệ, ma bẩn rất bất nhã mà ợ một cái, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Ta hỏi ngươi, giữa ngươi và Mạc Thế Di rốt cuộc là có chuyện gì? Y và ngươi có phải là anh em song sinh không?”

Thành Lệ cảm thấy kinh hãi, hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ được kẻ bắt hắn lại có liên quan đến Mạc Thế Di. Tuy nhiên Thành Lệ có thể xác định một điều, đó là hắn không phải lo lắng về tính mạng mình nữa.

******************

Lời tác giả:

Có người nói: Nguyệt Bất Do quá bẩn đấy.

Ta cười: Đó là bởi vì không có người quản hắn, đợi có người quản hắn rồi thì chắc chắn hắn sẽ sạch ngay.