Chớp mắt, mấy tháng trôi qua.
Gió nam bắt đầu thổi, mười dặm núi xanh, dăm tiếng chim hót.
Một dòng sông đổ về tây.
Hoa mơ hạnh nở đầy vườn.
Kiếm hoa sạch, ánh đao lạnh, như gió như điện, lay động không bích. Tôi nắm chặt đao kiếm, đạp lên ngọn cây hạnh, đạp lên những phiến lá nhẹ bay, không một tiếng động, dưới chân dậy lên cơn mưa hoa hạnh bay lả tả.
Đao kiếm hợp nhất, tinh thần đông lại.
Lúc đáp đất, chim sẻ chẳng hay.
Còn chưa bắt đầu múa đao kiếm, sau lưng đã vang lên tràng vỗ tay giòn giã, “Thân thủ tốt, khá lắm khá lắm!”
Chim chóc khắp rừng chợt tung cánh bay lên.
Tôi quay đầu lại, nhất thời vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Trong cơn lốc mưa hoa, một gương mặt với ngũ qua rõ nét, một thân xiêm y đỏ thẫm. Lông vũ đỏ rực như lửa trên vai bay múa theo gió, trong tay là một thanh kiếm treo hai mảnh ngọc điệp.
Tôi ném đao kiếm lên không trung, rút vỏ ra đón lấy chúng.
Mắt của Hoa Di Kiếm lại mở to hơn chút.
“Vũ Hoàng, chưa tới một năm, võ công của ngươi đã đến cảnh giới này.”
Tôi nhất thời cả một hồi chẳng phản ứng được là thế nào.
“Hoa đại ca… huynh, huynh không giận ta à?”
Hoa Di Kiếm hơi mỉm cười, khẽ giọng nói, “Thời gian này ta vẫn luôn ở tại rừng trúc Phượng Hoàng, suy nghĩ rất lâu, cảm thấy thế này cũng tốt. Ít nhất ta có thể trông nom hắn luôn.”
Lá xốp, hoa hạnh rạng.
U lam hồ điệp nơi khóe mắt của Hoa Di Kiếm tựa như bất cứ khi nào cũng chực tung cánh.
Tôi cũng ngượng ngùng cười cười.
“Ta đã đáp ứng Hiên Phượng không giết Trọng Liên, vốn tưởng như thế là có lỗi với vong thê, Nhưng hiện tại Trọng Liên đã bị cô lập hoàn toàn, ngay cả ngươi cũng rời bỏ hắn, trông thế này cả nửa đời sau hắn cũng chẳng thể sống vui được.”
Biểu cảm của Hoa Di Kiếm bình đạm như nước.
Nụ cười của tôi đông cứng trên mặt.
“Bị cô lập hoàn toàn… là ý gì?”
“Ngươi không biết à? Có người đồn rằng bên trong Trọng Hỏa Cung xảy ra nội loạn, ngoại trừ mấy nguyên lão thì những nhân vật khác đều bỏ đi cả. Vốn dĩ khi tiến đánh thì phần thắng gần như bằng không, nhưng bây giờ thì có thể nắm chắc năm phần thắng rồi, Lâu trang chủ quả nhiên anh minh, chờ đợi thế này chẳng uổng phí.”
Tay tôi túa mồ hôi con.
Ánh dương đầu hạ chợt trở nên có phần chói mắt.
“Như thế… thật sự tốt nhỉ, chúng ta có thể lên giết không chừa một manh giáp.”
Chẳng thể cười nổi nữa.
Hoa Di Kiếm nhướng mày nhìn tôi.
“Vũ Hoàng, ngươi luyện võ công cao như vậy, là dự tính cùng bọn họ đi diệt trừ Trọng Liên sao?”
Tôi cười khổ gật đầu.
“Vậy còn Hoa đại ca?”
“Không phải chỉ còn vài ngày thì phải xuất phát rồi à, Lâu trang chủ mời mọi người đến tụ họp thêm lần nữa.”
Tôi lại gật gật đầu, không nói gì nữa.
Chính vào lúc này, bên ngoài chợt vọng đến tiếng huyên náo.
Tôi và Hoa Di Kiếm không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn đại viện.
Trao đổi ánh mắt với nhau, rồi cùng nhau chạy ra ngoài.
Trong đại viện.
Rất nhiều người vây lại, dường như đang quây lấy thứ gì đó, đều đang nhỏ tiếng bàn luận.
Giọng nói của một nữ tử cất lên hết sức đột ngột ____
“Trả đứa bé lại cho ta! Trả cho ta _____!!”
Âm thanh này có vẻ trầm thấp, lúc này rống to lên, khó tránh khỏi hơi khàn khàn. Chỉ là tôi chắc chắn đã nghe thấy ở đâu đó rồi. Đẩy đám người ra, gian nan ló đầu vào trong.
Bọn họ vây quanh quả nhiên là một nữ tử.
Đầu tóc rối bù, xiêm y màu tím hải đường.
Gương mặt cao quý vừa tràn đầy cân quắc lúc này đã bẩn thỉu vô cùng.
Tôi kềm không được mà hít một hơi.
Không ngờ chính là Thủy Kính!
Nàng ta nắm chặt song đao trong tay, chật vật chống xuống đất, tay thì đã bị người ta giẫm lên. Nàng ta ngẩng đầu, lại lần nữa rống to với đám người chung quanh, “Đám quái vật mặt người dạ thú các ngươi, trả đứa bé lại cho ta ______ á ______”
Chân của kẻ kia dằn mạnh lên tay của nàng ta.
Song đao rơi phịch xuống đất.
“Ngươi nói ai là quái vật? Hả? Cung chủ của các ngươi mới đúng nhỉ? Không nam không nữ, không ngô không khoai, chẳng khác gì một tên thái giám… không không, hắn còn có thể sinh con ấy, còn thái giám hơn cả thái giám, há há há…”
Tên đệ tử đạp nàng ta ngửa mặt cười lớn.
Người chung quanh cũng bắt đầu cười theo.
Có một người còn kéo tay áo mình, chùi lên mặt mấy lượt, uốn éo vặn vẹo thân mình nhìn mà buồn nôn, “Người ta ~ chính là ~ cung chủ của Trọng Hỏa Cung ~~ Trọng Liên ~~ Hoa sen nhỏ ~~”
“Há há há…”
Rất nhiều người cười đến gập cả người.
Thủy Kính căm phẫn ngẩng đầu lên, hốc mắt đã cuộn trào lệ nóng.
“Các ngươi cũng chỉ có thể ở nơi này sủa dại như đám chó thôi, Thủy Kính ta chống mắt lên mà trông các ngươi đánh tới Trọng Hỏa Cung, cung chủ ta chỉ cần ngoắc ngón tay út, thì mấy tên tép riu nhà ngươi đã chẳng còn mạng.”
Vừa dứt lời, một bãi nước bọt nhổ lên mặt nàng ta.
“Đợi sau khi bọn ta đến Trọng Hỏa Cung thì sẽ biết được Trọng Liên rốt cục là nam hay nữ, ta rất hiếu kỳ liệu hắn có thứ đồ của nam nhân hay không đấy, há há.”
Thủy Kính ngửa đầu hung hãn nhìn bọn chúng, dùng tay áo lau sạch nước bọt.
Hoa Di Kiếm đột nhiên bước ra trước một bước ____
“Tất cả tránh đường cho ta!”
Tất thảy mọi người xoay đầu lại, trước là sững người, sau đó thì liên tục cười xòa, “Hoa đại hiệp, chào Hoa đại hiệp.”
Hoa Di Kiếm cau mày nói, “Một đám nam nhân ức hiếp một nữ tử yếu ớt ____ Lâu trang chủ bình thường dạy bảo các người thế sao?”
“Hoa đại hiệp, ả ta không phải nữ tử “yếu ớt”. Ả này chính là đại đệ tử của Trọng Hỏa Cung, lúc đánh rất liều mạng, người xem thử, tay của huynh đệ của ta suýt chút thì bị ả ta chém đứt.”
Một người đàn ông kéo tay một thiếu niên bị thương.
Miệng vết thương vừa sâu vừa dài, máu tươi ồ ạt.
Trông bộ dạng thì tay này đã bị phế rồi.
Cặp mày của Hoa Di Kiếm nhíu càng thêm chặt.
“Ta biết cô ta là Thủy Kính. Bất luận cô ta là ai, đã làm những việc gì, trước không đề cập tới cô ta là nữ nhân, các ngươi ỷ đông hiếp ít thì còn là nam tử hán gì chứ! Cho dù là bắt được người rồi thì cũng phải đợi trang chủ xử trí.”
Thủy Kính cào cào mái tóc đã rối bù của mình, cúi đầu lặng lẽ rơi lệ.
Rốt cục thì tôi cũng không kiềm được.
Bước đến trước mặt nàng ta, ngồi xụp xuống.
“Thủy Kính tỷ tỷ, sao tỷ lại rời khỏi Trọng Hỏa Cung.”
Thủy Kính ngẩng phắt đầu lên!
Nàng ta run lẩy bẩy đưa tay ra, sờ sờ mặt tôi.
“Vũ Hoàng, ngươi… ngươi… ngươi chưa chết…?”
Tôi né tránh ánh mắt của nàng ta.
“Trước khi giết chết Trọng Liên, ta sẽ không chết.”
Nàng ta rút tay lại, che mặt mình.
“Ngươi mà có thể… có thể nói ra những lời này… khụ khụ, ngươi chẳng biết gì cả…” Giọng nói đặc nghẹt tiếng khóc, nghẹn ngào cả buổi chẳng nói thành câu.
Người chung quanh đều không lên tiếng.
Hồi lâu, nàng ta mới chầm chậm buông tay ra, chỉ về hướng một tên đệ tử.
“Ngươi hãy nhìn đứa bé trong tay hắn ta.”
Tôi đứng dậy, bước hai bước về phía người đó.
Tên đệ tử kia theo bản năng ôm chặt đứa bé, giận dữ quát, “Lâm Vũ Hoàng, ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi dám phản bội Linh Kiếm Sơn Trang, nhất định sẽ phải chết không toàn thây!”
Tôi đưa tay ra.
“Đưa đứa bé cho ta.”
Y thụt lùi một bước, “Ngươi dám giúp con ả kia!”
Tôi không nhiều lời, rút đao Hoàng Vũ ra, dùng chuôi đao thọc một cú vào tay y.
Y kêu thảm một tiếng, đứa bé bị ném lên cao.
Tôi nhảy lên đón lấy, đứa bé nặng nề va vào tay tôi, vừa đáp xuống đất liền khóc lớn.
Đó là một bé gái.
Hai bàn tay nhỏ bé như cục bông gòn quơ quào trong không trung, đôi mắt hẹp dài nhắm chặt.
Con bé vẫn oa oa gào khóc.
Trong khoảnh khắc, thần trí của tôi lại bị khuấy loạn.
Lúc tôi vừa mới học đi, sư phụ đã nói tôi biết rằng, nốt ruồi mọc ở giữa trán gọi là nốt ruồi mỹ nhân.
Giữa trán con bé có một nốt ruồi.
Nốt ruồi mỹ nhân đỏ thắm.
***
“Lâm Vũ Hoàng! Ngươi muốn tạo phản phải không?”
Vài tên đệ tử đã kêu la như sấm.
Hàn quang lóe lên.
Mũi kiếm lạnh lẽo đâm về phía tôi!
Tôi ôm lấy đứa bé trong lòng, nhảy lên, xoay tròn mấy vòng trong không trung, cuối cùng đáp xuống mái hiên. Tôi tìm một nơi để ngồi xuống, hoàn toàn bỏ mặc tiếng mắng chửi bên dưới.
Trên cần cổ của đứa bé có một sợi dây chuyền bạc mảnh.
Tôi rút sơi dây chuyền kia ra, phía trên có một thẻ tên nho nhỏ.
Ba chữ mạnh mẽ hữu lực, tiêu sái tuấn dật ____
Trọng Phụng Tử.
Tôi kinh ngạc trợn to mắt, nhìn xuống dưới lầu.
Thủy Kính ngửa đầu lên, híp đôi mắt hồng hồng, hét với tôi rằng, “Ngươi hãy nhìn phía sau tấm thẻ tên đó.”
Tôi lật tấm thẻ đó lại, bên trên khắc mấy hàng chữ nhỏ xíu: là một đêm cuối thu uống rượu một mình, Ngọc Tiêu Môn, trút bỏ hàn y tẩy rượu đỏ. Thành Phụng Thiên, dốc Tử Châu, thương nhớ cố nhân. Đặt tên Phụng Tử.
“Vách đá kế bên Trọng Hỏa Cung tên là Tử Châu.”
Tôi nhìn nhìn Thủy Kính, lại nhìn nhìn đứa bé.
Tiểu nha đầu dựa vào lòng tôi, chậm rãi mở mắt ra.
Mắt của con bé lập tức giao với mắt tôi.
Một đôi mắt đào hoa đầy linh khí.
Một hàng chữ nhỏ tựa nhạn trên trời, một luồng khói mảnh cô độc.
Ngón tay tôi hơi run run.
Tiểu nha đầu không khóc nữa, chỉ chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt cong lên, lộ ra nụ cười dịu dàng. Nụ cười quen thuộc lại vừa xa lạ. Tinh khiết lại trong veo, không chút vẫn đục.
Đám người phía dưới vẫn đang chửi mắng, thế nhưng tôi đã quên hết mọi thứ.
Tôi đưa tay vuốt vuốt mặt con bé.
Con bé cười càng vui vẻ hơn, khuôn mặt nhỏ tiến gần lại người tôi.
Mũi càng lúc càng chua xót, chỉ còn có thể ôm chặt lấy con bé. Con bé đưa bàn tay nhỏ bé mềm mại ra, móc vào cổ tôi, dựa vào tôi như Tuyết Chi dựa vào Trọng Liên vậy.
Rõ ràng là lúc nên rất vui mừng, nhưng nước mắt của tôi lại giống như lũ vỡ đê, tuôn trào không ngừng.
Hóa ra, huynh không có oán hận ta.
Cho dù là sinh ly tử biệt, cho dù chuyển thế luân hồi, huynh vẫn sẽ quay về bên cạnh ta.
Có người nói, con gái là người tình của cha ở kiếp trước.
Cha chính là trả tình cảm kiếp trước cho con gái.
Vì tình cảm chưa kết ở kiếp trước, vì kiếp trước không thể tận ý triền miên, vì kiếp trước không thể bên nhau đến bạc đầu, vì kiếp trước đã có ước hẹn…
Kiếp này người cha sẽ mang tình yêu chưa thể thực hiện ở kiếp trước, trả hết lại cho nàng.
Cho nên, tôi sẽ dùng thời gian một đời để yêu thương con bé.
Ôm Phụng Tử vào trong lòng, tôi chợt cảm thấy tất thảy không còn quan trọng nữa.
Chuyện trên giang hồ, chẳng mấy chuyện tôi quan tâm.
Cho dù có luyện được một thân tuyệt thế võ công, giành được danh hiệu này nọ, có lẽ kết cục vẫn sẽ rất thế thảm.
Tỷ dụ như, Mai Ảnh giáo chủ.
Tỷ dụ như, Trọng Liên.
Có lẽ cứ thế đưa Phụng Tử đi lang bạt chân trời góc bể sẽ tốt hơn.
Võ lâm gì đó, Linh Kiếm Sơn Trang gì đó, Trọng Hỏa Cung gì đó… toàn bộ đều chẳng liên quan gì với tôi.
Sẽ không còn liên quan gì với tôi nữa.
Thất thần một hồi, Lâu Thất Chỉ đưa một nhóm đệ tử đi tới.
Vừa nhìn thấy Hoa Di Kiếm, ông ta liền chắp tay, “Hoa đại hiệp.”
Hoa Di Kiếm đáp lễ, nhưng không nói gì.
Lâu Thất Chỉ nhìn người chung quanh, trang nghiêm nói, “Ai bảo các ngươi hành hạ người như vậy? Cho dù là đối thủ thì cũng không nên đối đãi như vậy. Cho ả ta đi mau lẹ đi.”
Tôi vội vàng hét lớn, “Đừng!”
Tất cả mọi người đều nhìn tôi.
Lâu Thất Chỉ nói, “Lâm công tử, cậu trèo lên cao thế làm gì?”
Tôi sững người, vội vàng nhảy xuống.
Thủy Kính đi về phía tôi vài bước, người bên cạnh liền cản nàng ta lại.
Lâu Thất Chỉ phất phất tay, bọn chúng lại tránh ra.
Nàng ta đi đến cạnh tôi, tiến gần nhỏ tiếng nói, “Ngươi không có gì muốn hỏi ta sao.”
Bàn tay ôm Phụng Tử dần dần siết chặt.
“Liên… Liên cung chủ hắn vẫn khỏe chứ?”
Thủy Kính hạ thấp giọng hơn, “Hóa ra ngươi vẫn chưa quên ngài ấy. Trọng Hỏa Cung đích xác giống như những gì bọn chúng đã nói, đã tan đàn xẻ nghé rồi. Cho nên ta mới có thể đưa thiếu cung chủ chạy ra ngoài.”
Cảm giác bất an len lỏi trong đáy lòng.
Trái tim tựa như bất cứ lúc nào cũng chực nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Vậy hắn thì sao ____ Hắn đi đâu rồi?”
Thủy Kính cười thê lương, ba phần tang thương bảy phần bi ai, “Cũng sắp được một năm rồi.” Nói đến đây, nàng ta khẽ than một hơi, rồi lại tiếp tục nói, “Vật kia đang ở trong tay ngươi, ngươi nhìn lại thử xem, thì sẽ hiểu… là tại sao.”
Khi nói đến chữ “hiểu”, giọng của nàng ta hơi run một chút.
Tôi vội truy hỏi, “Vật kia? Là vật gì?”
Nụ cười dần dần đông lại trên mặt Thủy Kính.
Đôi mắt hẹp dài chầm chậm khép lại.
Chẳng bao lâu, máu tươi rỉ ra từ khóe miệng.
Tôi trợn to mắt, thuận theo khóe miệng nàng ta nhìn xuống ____
Chẳng biết từ bao giờ, nàng ta đã dùng một cây chủy thủ đâm vào bụng mình.
“Thủy Kính tỷ _____!!!”
Tôi thống khổ rống lên, đưa tay đón lấy nàng ta, nhưng lại bị nàng ta đẩy ra.
Gió thu thổi nhánh dâu.
Mái tóc của Thủy Kính vẽ nên một đường vòng cung hiu quạnh trong không trung.
Nàng ta ngã xuống đất, an nhiên nhắm mắt.
Tôi lảo đảo, lùi sau hai bước.
Nhìn Thủy Kính lặng yên thiếp đi.
Xa xa không biết nơi nào bỗng vang lên tiếng tiêu, một khúc Yên Ba Miễu.
Cũng chẳng biết bao lâu trôi qua.
Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi quét qua người chung quanh. Vẻ mặt của họ chẳng ai giống nhau, nhưng đều hiện rõ vẻ khinh bỉ và xem thường. Chỉ có Hoa Di Kiếm là cau mày, quay mặt đi nơi khác.
Tôi đứng dậy, bước đến trước mặt Hoa Di Kiếm.
Hoa Di Kiếm than một tiếng.
Hồ điệp nơi khóe mắt ảm đảm thất sắc.
Mảnh hổ phách và chén ngọc trong ngực đã bị nhiệt độ cơ thể làm ấm lên.
“Hoa đại ca, ta muốn nhờ huynh giúp một chuyện.”
Hoa Di Kiếm gật gật đầu.
Tôi lấy chén ngọc ra, đặt lên tay y.
“Ta nghe nói, phía sau thành Linh Lăng có mấy ngọn núi, phía sau núi là biển. Bên bờ biển có một căn nhà nhỏ. Ta nghe nói mộ phần của Ôn Thái ở nơi đó. Xin hãy mài chén ngọc này thành bụi, rắc lên mộ phần của hắn.”
Hoa Di Kiếm nhận lấy chén ngọc, nắm chặt nó trong tay, rồi lại gật gật đầu.
Tôi ôm lấy Phụng Tử, lao ra khỏi đám người chạy đến hậu viện.
Một cái ao nhỏ.
Tươi trong thanh sạch trong ngoài sáng. [1]
Tôi lau mồ hôi trên tay, lấy mảnh hổ phách trong ngực ra. Tôi bước đến cạnh hồ, ngâm hổ phách xuống nước. Nước dần dần nóng lên, phía trên mảnh hổ phách hiện lên mấy chữ vàng.
Phụng Tử trợn to mắt nhìn tôi.
Đầu tiên là giải thích về chiêu thức lên cấp của Liên Thần Cửu Thức.
… Sau đó, mặt nước chầm chậm hiện lên mấy hàng chữ ánh bạc ____
Tu luyện võ công này cần phải vô tình vô nghĩa, mới có thể luyện đến tầng cuối cùng.
Một khi tự xét động tình, võ công dần yếu đi.
Cho tới khi hai nhân cách hợp nhất, sẽ tiến tới xu hướng vô địch hóa, cuối cùng thành Liên Dực.
Ngày tu luyện thành, cho đến một năm sau, mệnh số sẽ tận.
Lúc nhìn thấy bốn chữ sau cùng, đầu tôi oong lên một tiếng, sau đó thì chẳng còn biết gì nữa.
[1] Câu này trích trong bài “Trì Thượng Dạ Cảnh” của Bạch Cư Dị.