Tôi và Lâm Hiên Phượng hai người ngồi trong quán ăn, mỗi người gọi một tô mì trứng gà.
Ngoài cửa không ngớt tiếng gào, đám người rộn ràng ồn ào.
Hoàng thượng chiêu cáo thiên hạ, mười sáu năm trước bởi sự cố mà Tứ hoàng tử bị thất lạc, hiện tại triệu kỳ hồi cung.
Tứ hoàng tử tên Hoàn Thiên Dị, con của Thường phi, năm nay mười bảy, trước ngực có một ấn ký hình phượng hoàng sắc kim.
Ngoại trừ ba vị sư phụ và tôi, chẳng ai biết trước ngực Lâm Hiên Phượng có ấn ký này.
Lâm Hiên Phượng cúi đầu, im lặng ăn mì trong tô.
Tôi nhìn y, há miệng một hồi, vẫn là không nói nên lời.
Y nhanh chóng nhưng lại vừa tao nhã ăn xong mì, ngẩng đầu lên, nhìn tô của tôi, nở nụ cười quyến rũ với tôi, “Sao lại không đụng, không muốn ăn à?”
Tôi cười gượng, dùng đũa khuấy khuấy mì trong tô, ăn một miếng, chẳng mùi vị gì.
Miễn cưỡng nuốt hai miếng, vẫn còn thừa hơn nửa tô chưa đụng, đột nhiên đứng dậy bước ra ngoài.
Lâm Hiên Phượng trả tiền, theo tôi ra ngoài.
“Không phải đệ bệnh rồi chứ? Hôm nay chỉ ăn có một chút.”
“Thế nào mặc kệ ta… ta làm sai rồi à?”
Đến phụ cận Phích Lịch Đường, y chợt cản trước mặt tôi, “Hoàng đệ, chạy nhanh thế làm gì, tâm tình không tốt ư? Hay lại giận ta rồi?”
Tôi nhíu mày nhìn y. Y vẫn chẳng cảm thấy khó chịu chút nào.
Gió thu mát mẻ thổi qua, mấy nhúm tóc dài của tôi bị hất lên mặt.
Lâm Hiên Phượng mỉm cười gạt tóc ra dùm tôi, dịu giọng nói, “Tâm tình đệ không tốt phải nói ta biết, để ta chia sẻ cùng đệ.”
Y vẫn cười vui vẻ đến thế.
Tôi nặng nề thở hắt ra một tiếng, cũng làm bộ vô tình nói, “Lúc nào thì huynh lên đường?”
Lâm Hiên Phượng ngửa đầu suy nghĩ, đoạn cười nói, “Tháng sau có được không?”
Một luồng máu nóng phun trào trong ngực tôi.
Tôi tức đến gần như phát khóc được, “Loại người như huynh, loại người như huynh, ta mù rồi mới có thể nghĩ huynh tốt đẹp! Được lắm, huynh cút đi, hà tất phải đợi tới tháng sau, bây giờ cút luôn đi!”
Lâm Hiên Phượng trợn to mắt nhìn tôi, “Hoàng đệ… đệ đang nói nhảm gì đó. Đây rõ ràng là chủ ý của đệ mà.”
Tôi giậm chân thật mạnh, kiềm nén hồi lâu mới đè cơn tức xuống được.
“Hóa ra là lỗi của thảo dân, Tứ hoàng tử điện hạ, thảo dân nếu có mạo phạm thì xin hãy lượng thứ nhé. Nếu đã như vậy, điện hạ sao không thừa lúc còn sớm mà khởi hành, trở về nhận thân với phụ hoàng, cứ thế đi, cáo từ.”
Nói xong ngoảnh đầu bỏ đi.
Tôi căn bản không biết mình đang giận chuyện gì.
Hiên Phượng ca bản thân y là kim chi ngọc diệp, tôi nên cảm thấy kiêu hãnh mới phải, tại sao lại tức giận chứ.
Trong lòng rất rõ, lần này y đi, thì sẽ vĩnh viễn không thuộc về tôi nữa.
Suy nghĩ mải miết viền mắt bắt đầu nóng lên.
Thôi đi thôi đi.
Là tôi nhập tâm quá sâu, không ngờ rằng trong mắt y bản thân lại chẳng quan trọng gì.
Lâm Hiên Phượng đột ngột nắm lấy tay tôi, xoay người tôi lại.
“Đệ, sao đệ lại khóc?”
Tôi nhoáng cái nhào vào lòng y, cọ tới cọ lui trước ngực y, “Ta biết sau khi ra đi khả năng huynh trở về gần như bằng không, ta cũng chẳng giữ huynh lại lâu.”
Ngẩng đầu lên, Lâm Hiên Phượng trước mắt đã trở nên vô cùng nhạt nhoà.
“Lời buồn nôn ta chỉ nói một lần… đừng có quên lãng ta.”
Mẹ nó, khi nào thì tôi trở nên gái tánh thế này chứ.
Khóc cái quái gì, có gì hay mà khóc.
Lâm Hiên Phượng sững sờ nhìn tôi hồi lâu, trầm tư một hồi, đột nhiên bật cười, “Nhưng ta lại chẳng chung tình như thế, muốn ta không quên đệ, là rất khó.”
Vừa nói xong câu này liền bị tôi đánh cho một chưởng thật mạnh.
“Huynh dám quên, huynh mà quên thì lão tử sẽ mỗi ngày đâm hình nhân nguyền rủa huynh!”
“Đau quá, Hoàng đệ, sa giờ đệ nói chuyện thô lỗ như thế…”
“Ta chỉ hỏi huynh có ghi nhớ không? Không nhớ được thì ăn thêm một quyền của ta!”
Tôi gần như vừa khóc lóc sướt mướt vừa nói những lời này.
Lâm Hiên Phượng đứng thẳng tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, giọng nói nhỏ nhẹ đến mức như đang dỗ con nít, “Không phải đệ đã từng nói là muốn bước vào giang hồ sao, bây giờ đã quên hay đã không đợi được nữa?”
Gió nhẹ lá phong đỏ, mái tóc dài của Lâm Hiên Phượng nhẹ nhàng bay múa trong gió thu.
“Huynh… không trở về làm hoàng tử của huynh sao?”
Y giả vờ mê mẩn nhìn trời, “Ta còn có tên khác sao. Không nhớ được nữa. Ta chỉ biết mình tên là Lâm Hiên Phượng, chỉ là một con ếch nhỏ, còn người mà ta thích ấy, tất nhiên là một con ếch bé con.”
Cả người tôi đều nghệch ra.
Cái tên khốn khiếp này, dám chơi tôi!
Hai tay tôi vỗ lên hai má của y, bốp, mỗi bên một cái tát, “Huynh giỏi lắm!”
Lâm Hiên Phượng đau đến nhăn hết cả mặt.
Trái tim ấm áp, tựa như có gió xuân lướt qua.
Tay tôi vẫn dừng trên mặt y, cười xấu xa, khẽ hôn một cái lên hai cánh môi mềm mại đó.
Lúc này gió thu vẫn còn mạnh, mà mặt của Lâm Hiên Phượng nói đỏ là liền đỏ.
Hai người đang hôn tới hôn lui đến là vui vẻ, xoay người lại, biến thành hai tượng đá.
Thất Sát Đao đang đứng sau lưng chúng tôi…
Bị dọa hoàn toàn, tôi hít vào một hơi, ngồi bật dậy.
Quang cảnh chung quanh nhanh chóng thay đổi, phát hiện mình lại nằm mơ.
Trong đầu hiện lên gương mặt của Lâm Hiên Phượng, thế mà lại khó chịu đến không sao thở nổi.
Lắc lắc đầu, nhìn chung quanh, nhận ra mình đang trong khách điếm Phụng Thiên, đột nhiên nhớ ra chuyện trước khi hôn mê.
Xoay người xuống giường, cánh tay đau như xé.
Lảo đảo đi mấy bước, đẩy cửa ra, vừa khéo nhìn thấy Xà Cừ đang chuẩn bị tiến vào.
“Lâm công tử, cậu tỉnh rồi.”
Xà Cừ vẫn bộ dáng như khúc gỗ.
Tôi vội nói, “Liên đâu, Liên đi đâu rồi?”
Xà Cừ chỉ chỉ phòng kế bên, “Cung chủ bị thương, đại phu đang bắt mạch cho ngài ấy.”
Tôi lập tức xông đến phòng kế bên, nhưng Xà Cừ lại cản tôi lại, “Lâm công tử xin hãy dùng thiện trước đi.”
Tôi nói, “Hắn chưa hồi phục ta không thể nuốt nổi.”
Xà Cừ nói, “Cung chủ có hộ thân, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
Tôi dứt khoát, “Ta muốn nhìn hắn!”
Xà Cừ nói, “Cung chủ nói ngài ấy không muốn gặp cậu.”
Lại bị tạt cho một thùng nước lạnh, tạt cho tôi ướt nhem từ đầu xuống đến chân.
Nhìn Xà Cừ bước vào phòng, tôi xấu hổ cười cười.
Có hai người từ bên trong bước ra, nhắc đến hai chữ “Trọng Hỏa”, sinh lòng nghi hoặc, len lén theo sau bọn họ.
“Nghe chưa, người tu luyện đều là thư hùng đồng thể. Nói như thế, Liên cung chủ và Mai Ảnh giáo chủ không phải đều là…”
“Sao lại chưa từng nghe chứ, đừng nói ở đây nữa, sợ người của Trọng Hỏa Cung còn chưa đi đấy.”
Giọng của người kia nhỏ xuống, “Ta thật không thể nào tiếp tục tưởng tượng nữa, đó chẳng phải là quái vật hay sao.”
“Nghe nói thư hùng đồng thể còn có thể sinh con đó, lúc Liên cung chủ tham gia Đại Hội Anh Hùng không phải dẫn theo một bé gái sao? Ta đoán đứa bé gái đó chính là…”
“Quả thật, bất nam bất nữ, buồn nôn thật, hắn còn có phải là con người không vậy?”
“Mẹ nó, thật đúng là quái vật mà, đừng có nói tiếp nữa…”
Tôi dám xác định lúc đó đầu óc tôi đã hoàn toàn không tỉnh táo.
Tôi xông đến, nắm lấy cổ áo một người, mắt đỏ au mà rống to, “Ngươi có tư cách gì mà nói hắn như thế! Xin lỗi! Xin lỗi hắn đi!”
Người đó nhìn tôi đầy tức giận, đẩy mạnh tôi một cái.
“Đồ thân kinh. Ta cứ nói đấy thì sao nào.”
Vết thương trên tay tôi bị kéo căng, đau đến túa mồ hôi lạnh, “Nói xấu sau lưng người khác, đố kị ư?”
Người đó cười lạnh nói, “Thế ư, ta đố kị hắn đấy, đố kị hắn thư hùng đồng thể, đố kị hắn bán nam bán nữ, đố kị hắn có thể sinh con như đàn bà, ta đố kị với hắn quá đi…”
Đầu óc tôi kêu ong ong, cơn giận đã lên đến cực điểm.
Dồn hết sức lực toàn thân, xông lên tặng cho người kia một quyền vào mặt!
Người đó lập tức đụng vào lan can sau lưng, đau đớn hét lớn, tức khắc đánh mắt ra hiệu với người bên cạnh, rồi đi đến cạnh tôi, đá một cước thật mạnh vào bụng tôi.
Cú đá đó gần như xông thẳng lên não tôi, đầu choáng váng, liền ngã xuống đất.
Toàn thân giống như muốn rã thành từng mảnh.
Vết thương do tiễn trên cánh tay vặn xoắn đến cả tim tôi cũng đau thắt lại.
Ho khan hai tiếng, ngẩng đầu nhìn bọn chúng một cách hung hãn, “Các ngươi có bản lãnh thì đến trước mặt hắn mà nói!”
Gió hạ thoảng hương hòe ngát, trướng lụa đượm cái lạnh se.
Hoa hòe
Trọng Liên đứng trước cửa sổ, tóc huyền để xõa, đôi ngươi tím sậm híp thành một khe hẹp.
Trọng Tuyết Chi đang nằm trên giường im lặng say giấc, hai hàng mi dài thỉnh thoảng khẽ lay động.
Trời cao mênh mông, trăng núp đỉnh lầu.
Gió nhẹ hiu hiu, mang theo không khí ẩm ướt.
Trọng Liên ngẩng đầu lên, hưởng thụ gió ấm thổi vào mặt, lãnh đạm cười nhạt, thong dong mà rằng, “Hoàng Nhi, còn muốn ta đưa em đi lấy không.”
Thoáng chốc lòng dạ rối bời, chỉ biết đứng trước cửa nhìn hắn.
Ngoài cửa, cỏ thơm tươi tốt, liễu rũ bên cầu.
Lầu gác tĩnh lặng, rèm châu va nhau vang lách cách, lụa mỏng trông như làn khói biếc.
Tay Trọng Liên đặt lên song cửa, nắm thật chặc.
“Ta biết em nhất định nóng lòng muốn rời khỏi. Ba tháng sau ta sẽ sai người đưa vật đến cho em, khoảng thời gian này, em muốn đi đâu thì cứ đi.”
Âm thanh biến ảo du dương.
Gương mặt tái nhợt tựa như một khắc sau sẽ vỡ tan trong gió nhẹ.
Chưa suy nghĩ mà đã nói, “Tại sao lại muốn đuổi ta đi.”
Trọng Liên xoay đầu sang nhìn tôi, “Lời ban nãy bọn chúng nói em đều đã nghe rồi đấy.”
Tôi tỏ vẻ không hề hấn gì, “Thế thì làm sao.”
Vẻ mặt Trọng Liên bình thản, “Em yên tâm, ta sẽ không đi khắp nơi nói chuyện này cho người khác biết đâu.”
Tôi ngạc nhiên nói, “Chuyện này có nói thì cũng là ta nói mới đúng. Ngươi nói cho người khác biết cái gì.”
Trầm mặc hồi lâu, hắn mới khẽ giọng nói, “Tuyết Chi.”
Tôi nói, “Tuyết Chi thì thế nào.”
Trọng Liên khe khẽ than một tiếng, “Ta muốn giết con bé.”
Tôi bước đến bên hắn, tức giận nói, “Ngươi bệnh à, dựa vào cái gì mà giết con bé?”
“Con bé sống tiếp là tội nghiệt.”
“Con bé mới bây lớn mà ngươi đã biết rồi ư? Con bé là một mạng người, không phải một món đồ chơi.”
Trọng Liên nhàn nhạt nói, “Nếu em biết căn nguyên của con bé, bảo em giết con bé e rằng em còn chê bẩn.”
“Ta chê con bé bẩn? Ta có thể chê con bé bẩn sao?!” Tôi không cách nào kìm nén để không lớn tiếng, “— Con bé là con gái của ngươi, ta có thể chê con bé bẩn sao?!”
Mắt của Trọng Liên thoáng chốc trợn to, hoảng hốt nhìn tôi, “Em… đã biết?”
“Giống ngươi như đúc từ một khuôn ra thì sao ta lại không biết chứ?”
Lớn tiếng rống câu này xong, tôi đã mệt đến thở hổn hển.
Gió nhẹ phất qua gò má hai người, âm ấm, cuộn lên mùi hương quen thuộc trên người Trọng Liên.
Đôi môi của hắn run lên khe khẽ.
“Hoàng Nhi, em biết mình đang nói gì không?”
Vết thương trên cánh tay lại bị phạm, tôi đau đến nghiến răng trợn mắt.
“Ngươi muốn ta nói mấy lần ngươi mới nghe thủng? Trọng Tuyết Chi không chỉ là con của một mình ngươi, cho nên, ngươi không có quyền tước đoạt tính mạng của con bé!”
Trọng Liên thoáng chút có chút thất thố.
“Hoàng Nhi…”
“Hoàng cái đầu ngươi!” Tôi cắt ngang hắn, “Toàn thiên hạ chỉ một mình ngươi đi chê con mình bẩn!”
Rống xong câu này, lại chẳng sức lực để nói chuyện.
Hai người nhìn nhau hồi lâu.
“Hu hu… Nhị phụ thân, đừng có làm ồn con…”
Tôi và Trọng Liên đều nhìn về phía giường.
Hai cánh tay nhỏ bé quơ quào mấy vòng trong không trung, thân mình nhỏ bé của Tuyết Chi chậm rãi ngồi dậy, nhìn chúng tôi bằng đôi mắt ngái ngủ.
Tôi giành ngồi xuống cạnh Tuyết Chi trước Trọng Liên, vuốt ve mái tóc mềm mại của con bé.
“Chi Nhi, Phụ thân không cần con nữa, nhưng Nhị phụ thân cần.”
Ôm chặt con bé, lòng chua xót không thôi.
Trọng Liên đứng bên giường, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
“Tuyết Chi, Nhị phụ thân cần con, Nhị phụ thân thương con nhất.”
Vừa nói vừa hôn lên trán con bé, khóe mắt đỏ au ôm con bé lên, “Nhị phụ thân thương con nhất, mặc kệ người khác nhìn chúng ta thế nào, Nhị phụ thân sẽ không bao giờ bỏ con lại một mình…”
Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của Trọng Liên, cấm lấy miếng vải cẩn thận quấn con bé lại.
“Đó là ngươi nói đấy, ta đi. Nhưng ta phải mang theo Tuyết Chi.”
Vốn tưởng Trọng Liên sẽ giữ lại, thế nhưng hắn không hề.
Trong lòng tôi, Tuyết Chi mệt mỏi gãi gãi gương mặt nhỏ, rồi lại thiếp đi.
Trọng Liên không biết, những lời ban nãy tôi nói với Tuyết Chi, kỳ thực tôi muốn nói cho hắn nghe nhất.
Tôi cắn răng, xoay người bước ra ngoài cửa.
Kết quả vừa ra ngoài, mưa to trút xuống, tôi xoay đầu lại nhìn khách điếm, nếu như bây giờ quay lại…
Mất mặt quá đi.
Bực tức nhìn Tuyết Chi một cái, con vẹt con này đang ngủ say sưa.
Giấu con bé vào lòng mình, chạy vào cơn mưa xối xả.
- Beta