Thời gian thấm thoát qua đi, nháy mắt mùa xuân đã tới. Bất tri bất giác ta cùng Tu Chân đã sống chung với nhau được nửa năm. Trong nửa năm này, tuy cuộc sống của ta cùng Tu Chân có thể nói là bình dị thế nhưng cũng rất hạnh phúc. Mỗi một ngày, mỗi một khắc bất kể ngày đêm đều là những giây phút rất ngọt ngào. Tu Chân giống như một dòng suối nhỏ trong suốt có thể nhìn thấy đáy, đơn thuần mà lại mang đến nhiều kinh hỉ (ngạc nhiên + vui vẻ). Nếu không phải vì phong thư mà đại ca ta gửi đến muốn ta về nhà thì sợ rằng ta và Tu Chân có thể bất tri bất giác mà sống trong núi cả đời.
Cầm thư của đại ca trên tay, ta tự hỏi làm thế nào để có thể mang Tu Chân cùng đi. Mấy ngày nay ta vẫn đối đãi với Tu Chân như lão bà (vợ) của mình nhưng ta lại không biết Tu Chân liệu có hiểu điều đó hay không.
Đúng lúc ta đang gấp đến độ đi đi lại lại thì Tu Chân đẩy cửa đi vào. Hắn nhìn thấy lá thư trên tay ta, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch, hắn hỏi ta:
“Ngươi phải đi?”
Ta gật đầu nói:
“Đúng vậy! Tu Chân, ta…”
Ta vừa mới mở đầu thì bị Tu Chân cắt lời. Hắn dùng tay che hai mắt, thống khổ nói:
“Ta không muốn nghe! Ngươi đi đi. Lần này đi rồi đừng bao giờ … trở về nữa! Ta không bao giờ muốn … chờ ngươi nữa!!!!”
Thì ra là thế! Nửa năm qua ta khổ tâm đóng vai một người khác, dương dương tự đắc nghĩ rằng mình đã lừa gạt được Tu Chân. Không nghĩ tới hắn lại biết hết cả, cứ một mực coi ta diễn, nhất định là trong lòng hắn làđang lén cười ta ngu xuẩn. Ta mới thật sự là một đứa ngốc! Tu Chân a Tu Chân! Ngươi quả nhiên rất thông minh. Ta thua, ngươi rốt cuộc đã thàng công trả thù ta một cách hung hăng nhất. Ngươi dùng vẻ bề ngoài đơn thuần lừa gạt, phản bội lại tín nhiệm của ta mà kiếp này ta hận nhất là bị người phản bội. Ta đẩy Tu Chân ra, hướng cửa mà đi, không bao giờ muốn nhìn thấy hắn lần nữa.
Đi tới chân núi, ta bình tĩnh đi nhiều. Ta hiểu Tu Chân, hắn tính cách vô cùng đơn thuần, hắn sẽ không nói ra những điều khiến ta khó chịu. Hai năm này ta đã thay đổi rất nhiều. Tướng mạo, hình dáng, thanh âm đều thay đổi, hơn nữa khi ta ở cùng hắn có dịch dung, hắn căn bản không có khả năng lần đầu thấy ta đã có thể nhận ra ta. Nhất định là như vậy! Ta thật cao hứng tìm ra được nguyên do, ta nghĩ có lẽ lúc này nhất định Tu Chân đang ngồi khóc đợi ta trở về giống lần trước, lần này trở lại ta nhất định sẽ nói với hắn ta vĩnh viễn cũng không rời hắn đi nữa.
Trở lại nhà tranh, một lần nữa tình cảnh trước mắt nằm ngoài dự đoán của ta. Không thấy Tu Chân. Trong phòng, quần cùng ngân lượng cũng không thấy. Tu Chân thật sự vứt bỏ ta. Lần đầu tiên ta biết cảm giác bị vứt bỏ bi thương như thế nào, phảng phất trong nháy mắt, thế giới ấm áp tất cả đều rời bỏ ta, trên đời chỉ còn một mình ta cô đơn. Ta thi triển khinh công điên cuồng tìm kiếm dấu vết của Tu Chân, rốt cuộc phát hiện ra hắn đang ở chỗ thác nước cạnh sườn núi. Tên vô tâm vô phế này cư nhiên lại ở đó mà tắm.
Ta cố ý tạo ra âm thanh thật lớn chậm rãi tới gần hắn, hắn thế nhưng không thèm quan tâm mà quay đi, làm bộ không nghe thấy. Vì vậy ta trừng mắt nhìn hắn một cách tàn bạo khiến hắn tắm cũng không được yên. Tu Chân vẫn như cũ không quay đầu lại, cứ thản nhiên mà tắm rửa. Dòng nước trong suốt theo thân thể hắn mà chảy xuống tạo thành những bọt nước. Dần dần ánh mắt theo dõi của ta thay đổi, ta tham lam nhìn tấm lưng tráng nõn của hắn, nhìn hắn liên tục vận động thành những đường cong mỹ lệ. Dục vọng ngủ đông đã lâu của ta chậm rãi ngẩng đầu. Ta muốn ôm hắn.
Dục hỏa hừng hực như thiêu đốt làm ta như muốn ngất đi, ta hỏi một câu ngu ngốc:
“Tu Chân, ngươi vì sao lại tắm?”
Vừa dứt lời ta thấy xấu hổ vô cùng. Không ngờ Tu Chân xoay người lại chăm chú nhìn ta rồi trả lời:
“Bởi vì ta muốn tẩy đi những vết tích mà ngươi đã lưu lại trên người ta”
Ta nhất thời hóa đá, khó khăn nói:
“Lẽ nào ngươi biết ta nhân lúc ngươi ngủ say mà lưu lại hôn ngân (kiss mark mà khi hôn thường để lại trên da thịt, mất khá lâu để biến mất) trên cổ ngươi?
Tu Chân phong tình vạn chủng (bộ dáng quyến rũ người khác) trừng ta, lộ ra biểu tình hóa ra là thế. Ta thật hận không thể cắn đứt lưỡi chính mình, ta vậy mà không phát hiện ra hắn chỉ là đang nói ví von, ta vậy mà lại không đánh đã khai. Cuối cùng, ta cố lấy dũng khí, quyết định hòa nhau một ván, lớn tiếng nói:
“Tu Chân, ngươi trở về đi. Ta yêu ngươi!”
Câu nói này kinh động khiến quạ bay toán loạn, hù dọa cá chạy vô số, Tu Chân vẫn thờ ơ. Hắn khép hờ mắt như là đang đánh giá gì đó. Một lúc sau hắn ngẩng đầu, dùng bốn chữ khiến ta như rơi vào địa ngục.
“Để ——– ta ——– ôm ——- ngươi ——-”
Ta ngơ ngác mà lặp lại bốn chữ này, nghiên cứu xem liệu có phải hay không nó còn có nghĩa nào khác. Tu Chân cười nhìn ta nói:
“Đúng là nghĩa mà ngươi đang nghĩ đến”
Ta lần thứ hai hóa đá, cố gắng giãy giụa hỏi:
“Vì sao?”
Tu Chân cười nói:
“Kĩ thuật của người kém!”
Rầm!! Ta thành công hôn mê bất tỉnh.
Tỉnh lại, ta đã trở lại phòng nhỏ quen thuộc. Chỉ có chút khác đó là ta bị trói lại, trên người không mặc y phục. Tu Chân vừa cười vừa nói:
“Tỉnh lại là tốt, có thể làm ta thêm tận hứng.”
Thẳng cho tới hôm nay ta mới phát hiện dáng vẻ tươi cười của Tu Chân giống như hồ ly ngàn năm. Trước đây ta như thế nào lại có thể nhìn hắn thành một con tiểu dương (cừu) ngoan ngoãn? Ta đúng là đầu heo. Không đợi ta sám hối lỗi lầm, Tu Chân đã bắt đầu. Ta lúc này tựa như cá đã nằm trên thớt, mặc hắn xoa bóp, hôn, nhào nặn, chà xát. Chỉ lát sau ta thật mất mặt mà lên tiếng rên rỉ. Khi hắn tách hai chân của ta ra, ta vô cùng sự hãi, nhịn không được nói với hắn:
“Ta là lần đầu tiên, có thể hay không nhẹ tay?”
Trời ạ! Ta sao có thể nói ra lời sỉ nhục như vậy? Quả thực chẳng khác nào nữ nhân. Ta thật muốn chết. Ta quay qua, liều mạng vùi mặt vào chăn, Tu Chân kéo hai tay ta ra, như đã định liệu từ trước cười cười với ta, nói:
“Yên tâm, ta sẽ có chừng mực”.