Hoa Diễm Vô Song

Chương 17




Sau khi Hoa Lạc chuyển khỏi Thạch gia, hắn dọn tới ở trong một căn phòng giản dị, bởi vì biết chữ, có thể xem sổ sách, còn hiểu chút chuyện kinh doanh, hắn bắt đầu thử mua bán, dùng một trăm lượng bạc mua một nhà mặt tiền cửa hàng, tu sửa lại một chút, rồi bắt đầu sự kiện mua bán lần đầu tiên trong đời.

Có lẽ hắn đã từng có kinh nghiệm chưởng quản mặt tiền cửa hàng của Thạch Duyên Tiên, với lại bộ phương thức kinh doanh kia của Thạch Duyên Tiên, hắn cũng học được tinh tế kỹ lưỡng, nên nhà điếm này của hắn chưa từng thua lỗ tiền, ngược lại sinh ý không ngừng phát triển.

Hắn bán chính là hàng tạp hoá nam bắc phổ thông, hắn thỉnh một chưởng quầy thành thật về quản lý, ngày thường hắn chỉ phụ trách phê hàng nhập hàng, buôn bán đã bắt đầu có chút tiền lời, đã không giống như trước đây khi bị đuổi ra khỏi Hoa gia, khốn cùng chán nản, không phương thức sinh sống, còn thường thường phải đề phòng bị người xấu quấy rầy.

Hiện tại hắn đã có thể tự chủ, hắn biết này hết thảy đều là nhờ vào dạy dỗ của Thạch Duyên Tiên, cũng là y một lòng muốn để cho hắn học được.

Mỗi khi nhớ đến chuyện này, cảm kích tuôn ra trong lòng hắn không cách nào hình dung được hết, cũng khiến cho hắn càng thêm nhớ tới những đối đãi thật tốt của Thạch Duyên Tiên đối với hắn

Tằng gia vì hai lão Hoa gia hao tốn không ít gia tài, cuộc sống của Tằng Tu Danh càng ngày càng chán nản. Khi tham dự yến hội, Tằng Tu Danh thấy Hoa Lạc không có đi cùng Thạch Duyên Tiên, mới biết được hắn đã bị đuổi khỏi Thạch gia, hiện tại ở chỗ này mở nhà điếm, vì thế gã bắt đầu lui tới nơi này tìm hắn.

Tằng Tu Danh nghĩ muốn thân mình Hoa Lạc, nhưng hắn kiên quyết không theo, thái độ gã càng ngày càng táo bạo, thậm chí còn cho rằng là bởi vì Hoa Lạc biết gã bị hai lão Hoa gia làm cho nghèo túng nên khinh thường gã, chê gã không có giàu có như Thạch Duyên Tiên, cho nên cho dù bị đuổi khỏi Thạch gia cũng tự giữ giá trị con người, kiên quyết không chịu hầu hạ gã.

Hoa Lạc không thể xoay chuyển ý niệm trong đầu gã, không thể làm gì khác hơn là không để ý tới gã.

Ngày hôm đó đóng cửa điếm, bởi vì trong nhà chưởng quầy có việc, đi về nhà trước, trong điếm chỉ có một mình hắn thu dọn mấy bao hàng tạp hoá, lúc hắn chuẩn bị đóng cửa thì Tằng Tu Danh lại tới nữa.

Hắn đã chán ghét nghe Tằng Tu Danh nói tới thời vận không tốt này, thậm chí còn nói đều là vì Thạch Duyên Tiên ở trên thương trường cố ý tung lời đồn nói Tằng gia gã sa sút, mới làm cho hàng loạt sinh ý của bọn họ không thể tiếp tục được nữa.

Liền ngay cả tiểu tạp hoá điếm của Hoa Lạc mới khai trương, cũng nghe qua một số lời đồn về Tằng gia, lời đồn này đều nói là cửa hàng của Tằng gia từng gian từng gian một bị đóng, sản nghiệp tổ tiên cũng bán không ít, tính xác thực rất cao.

Tằng Tu Danh đem hết thảy lỗi lầm đều oán giận đến trên người Thạch Duyên Tiên, Hoa Lạc biết lấy Thạch Duyên Tiên tính cao ngạo tự tôn, y sẽ chẳng thèm đi nói này đó, hết thảy này đều là do gã tìm lý do thoái thác thất bại, hắn thực không hiểu chính mình lúc trước vì cái gì lại đi thương yêu Tằng Tu Danh !

Là bởi vì cả đời này chưa từng có người đối đãi với hắn tốt, mà khi mới gặp mặt, Tằng Tu Danh đối với hắn ôn nhu săn sóc, liền khiến cho tình cảm của hắn bén rễ đâm sâu vào, kỳ thật hắn vốn là không biết con người Tằng Tu Danh này – tính cách yếu đuối ích kỷ, tự cao kiêu ngạo, lúc nào cũng tự cho là đúng, cho rằng sai lầm đều là do người khác tạo thành.

Chờ khi hắn đối với thế sự hơi hiểu biết, sau khi suy nghĩ tỉnh táo lại, đối mặt với cá tính độc tôn của Tằng Tu Danh, hắn hiểu được gã căn bản không phải là người hắn nên yêu.

« Ta muốn đóng cửa, Tằng thiếu gia. »

« Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng theo ta ? Ngươi đừng tưởng rằng đã từng theo Thạch Duyên Tiên, thì giá trị con người sẽ có cái gì đặc biệt, mỗi người đều biết ngươi là người đã từng bị Thạch Duyên Tiên ngủ qua ! »

Gã say rượu, nói lời thật khó nghe, bản lĩnh quấn người cũng càng ngày càng khiến hắn khó có thể chịu được, mà hắn cũng đã chịu đủ rồi.

Hoa Lạc không hề giống lúc trước dễ dàng rơi lệ, ra ngoài sinh sống mấy ngày nay, hắn hiểu được cho dù có uỷ khuất, cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, rốt cuộc không ai có thể bảo hộ hắn, vì hắn cảm thấy giận dữ bất bình, còn giúp hắn biện giải, thay hắn làm sáng tỏ lời đồn đãi, lúc trước là hắn chính mình ngu xuẩn, vứt bỏ đi cánh tay ấm áp bảo hộ hắn.

Hiện tại hắn biết chính mình muốn cái gì, không bao giờ còn là Hoa Lạc trước đây chỉ biết khóc lóc yếu đuối khi bị người bắt nạt nữa, hắn nói ra điều kiện muốn thân mình hắn.

« Ngươi muốn ta cùng ngươi cũng có thể, ngươi đem ta thú vào nhà, chiêu cáo thiên hạ ta là người của ngươi, ta liền hàng đêm ngủ ở trên giường của ngươi, ta đây không làm chuyện mơ hồ không rõ ràng. »

Tằng Tu Danh chỉ vào hắn, cất tiếng cười to, cho rằng lời nói của Hoa Lạc căn bản là trò đùa khôi hài, cho dù gã có ngu ngốc đến bao nhiêu, cũng sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

« Không làm chuyện mơ hồ không rõ ràng ? Ngươi đang mơ mộng cái gì ? Ngươi là nam nhân, lại là nam sủng mà Thạch Duyên Tiên đã ngủ qua không biết mấy trăm lần, ta tái như thế nào ô nhục cha mẹ của ta, cũng sẽ không đem ngươi nghênh tiến vào nhà, làm cho gia phong nhà ta bị bại hoại âm u, ngươi mới chính là người mơ hồ không rõ ràng. »

Đây là cái nhìn của Tằng Tu Danh đối với hắn, chỉ có thể ở bên ngoài đùa bỡn hắn, nhưng là tuyệt đối không có thể đem hắn mang về trong nhà bảo hộ.

Gã rốt cuộc đem hắn trở thành cái gì? Là con dã cẩu ven đường gọi liền đến, đuổi liền đi sao ?

Nghĩ tới gã cùng Thạch Duyên Tiên khác nhau một trời một vực, hắn cơ hồ hận chính mình thế nhưng vì Tằng Tu Danh mà ý loạn tình mê, để đánh mất đi yêu thương cùng bảo hộ của Thạch Duyên Tiên.

« Vậy ngươi cút ngay cho ta, cả đời này của ta tuyệt sẽ không hầu hạ ngươi. »

Trước kia hắn sẽ không dám nói lời nào, hiện giờ lại có thể tại dưới thất vọng đau khổ tự nhiên nói ra miệng như vậy, Tằng Tu Danh giận dữ bước tới trước, ôm lấy thân thể Hoa Lạc, hắn giãy dụa vài cái, muốn hắn hầu hạ gã, trừ phi hắn chết, nếu không cả đời này cũng sẽ không đem thân mình cấp cho người khinh thường hắn

« Buông ra, ta bảo ngươi buông ra ! » Hắn rống giận giãy dụa.

Trước kia hắn một lòng yêu Tằng Tu Danh, tuỳ ý Tằng Tu Danh coi khinh hắn, đem thực tâm của hắn dẫm nát dưới lòng bàn chân, là bởi vì hắn tin tưởng rằng cả đời này của mình không có khả năng nhận được hạnh phúc, hơn nữa bá phụ mẫu nói hắn vừa ngu lại vừa dốt, không có tiền đồ, càng cho rằng người lù đù như hắn vậy, làm sao có thể nhận được hạnh phúc.

Thẳng đến khi gặp được Thạch Duyên Tiên, là Thạch Duyên Tiên dạy hắn không thể nhận mệnh, cũng là Thạch Duyên Tiên không cho rằng hắn lù đù, y tích cực dạy dỗ hắn rất nhiều rất nhiều chuyện, vừa nghiêm khắc lại vừa hà khắc, điều này chứng tỏ Thạch Duyên Tiên thật lòng muốn dạy hắn, mà đây cũng là một loại phương thức đối tốt với hắn của y.

Thạch Duyên Tiên dạy hắn – không cần phải bán đứng chính thân thể mình, mới có thể có áo cơm không sứt mẻ, ba bữa ấm no, không cần phải yếu đuối dựa vào người khác, hắn có thể làm chủ chính mình, chỉ có khi hắn nguyện ý, thân mình của hắn sẽ được cấp cho người hắn thích.

Tằng Tu Danh nghiêng đầu muốn hôn, Hoa Lạc cầm lấy một món hàng hoá mà tay hắn vừa bắt được, hướng đầu của gã đập mạnh xuống một phát, Tằng Tu Danh quát to kêu đau, lui về sau vài bước.

Toàn thân Hoa Lạc run rẩy, so về khí lực, hắn là không thể sánh bằng nam nhân trước mắt, nếu gã cố cưỡng bức, gã nhất định sẽ thực hiện được, nhưng hắn tuyệt không muốn cho gã động tới một cọng lông tơ trên người mình, có chết cũng đừng mơ tưởng.

Hoa Lạc chỉ về hướng cửa điếm, cố hét lớn tiếng lên : « Ngươi đi ra ngoài cho ta ! Ngươi còn dám tiếp tục qua đây, ta sẽ đi ra ngoài nói rằng ngươi dây dưa quấy rầy ta, đối với nam sắc có hứng thứ. »

Tằng Tu Danh mắng vài tiếng, thấy Hoa Lạc cầm lấy vật cứng ở trong tay, gã không dám lại tiến sát, đành phải tạm rời đi trước. Hoa Lạc thấy gã đi rồi, cấp bách cài chốt cửa lại, vì quá mức kinh sợ mà xụi lơ ngã xuống ở cạnh cửa.

Không ai có thể bảo hộ hắn, cho nên hiện tại hắn chỉ có thể tự mình bảo hộ lấy mình. Một trận bi ai nảy lên trong lòng, đã từng có một người nam nhân bảo hộ hắn, dạy hắn, nhưng hiện tại đã đem hắn đẩy ra xa.

Nam nhân này quang minh chính đại đem hắn mang theo bên người, không e dè lo sợ lời đồn đãi, cũng không cho là mình giống như một nam kỹ.

Nào có giống như Tằng Tu Danh chỉ dám ở khi trời tối không người mới đến tìm hắn, càng sợ người khác nói gã thích nam sắc, khi nhắc tới hắn, luôn tỏ thái độ ghét bỏ, còn nói hắn là người đã từng bị Thạch Duyên Tiên ngủ qua.

« Duyên Tiên …… Duyên Tiên …… »

Hoa Lạc khóc nức nở, gọi tên của nam nhân, từ sau khi hắn rời đi Thạch gia, Thạch Duyên Tiên không hề cùng hắn gặp mặt, mất đi y, hắn có biết bao tĩnh mịch, lại có biết bao hối hận a.

******

Hắn mướn một đứa nhỏ khoảng hơn mười tuổi, trí năng không đủ, bộ dáng đứa nhỏ này lại cao tráng, chính là đầu óc không tốt, không thể làm việc thực phức tạp, sau khi cha mẹ qua đời, đành phải lưu lạc đầu đường xó chợ. Hoa Lạc nhìn thấy nó, tựa như nhìn thấy hình ảnh chính mình ngày xưa.

Hắn gọi nó đến, cho nó ở trong điếm, làm chút việc nặng đơn giản, quan trọng nhất là, nó có thể ngăn chặn Tằng Tu Danh dây dưa quấy nhiễu.

Có một lần khi trời vừa tối Tằng Tu Danh lại đến đây dây dưa, đứa nhỏ này khổng võ hữu lực, chỉ nghe thấy hắn gọi một tiếng, lập tức đem Tằng Tu Danh quẳng ngã lên trên mặt đất, làm cho Tằng Tu Danh ăn đau khổ, về sau cũng không dám lại đây táo bạo.

Bởi vì cảm tạ đứa nhỏ này, Hoa Lạc càng thêm chiếu cố nó, đứa nhỏ này ngày thường ở trong điếm rất cố gắng, mặc dù trí lực nó không tốt, nhưng mà cũng biết tốt xấu, trước kia lưu lạc bên ngoài luôn bị đánh bị mắng, đói bụng cũng chỉ có thể trộm, nếu bị bắt được sẽ lại bị đánh. Hiện giờ ở trong điếm có thể ăn no ngủ ngon, quần áo có cũ thì Hoa Lạc còn có thể mua quần áo mới cho nó, hắn đối với nó rất tốt, nó liền thân thiết gọi Hoa Lạc là ‘ca ca’, những chuyện nặng nhọc nó đều vui vẻ làm, làm cho Hoa Lạc giảm bớt không ít sức lực.

Cửa hàng tạp hoá của hắn làm ăn rất tốt, trăm lượng bạc lúc trước dùng để mua cửa hàng này đã sớm lấy lại được, vì thế hắn muốn ở nơi vị trí tốt lại mở thêm một chi nhánh, nhưng lần lữa tìm không thấy mặt tiền cửa hàng vừa lòng.

Hắn tìm vài thành trấn, rốt cuộc tìm được mặt tiền cửa hàng hắn vừa lòng, nhưng chủ tử của mặt tiền cửa hàng đó lại là Thạch Duyên Tiên.

Hắn tưởng rằng Thạch Duyên Tiên sẽ đi ra cùng hắn đàm chuyện nhận thuê, không thể ngờ lại là một trung niên nam tử mà hắn chưa từng thấy qua, nhưng mà bảng giá nhận thuê rất cao, hắn nhất thời không biết nên đồng ý hay không.

Nhưng ở ngày hôm sau, trung niên nam tử liền lập tức hạ giá thuê xuống, hắn biết trung niên nam tử này không có quyền như vậy, nhất định là Thạch Duyên Tiên hạ quyết định. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng ấm áp, sau khi ký xong khế ước thuê mướn, Hoa Lạc thấp giọng hỏi : « Thạch thiếu gia nhà các ngươi gần đây có khoẻ không ? »

Nam tử kia thành thật trả lời : « Thẳng thắn mà nói, ta không thể nói chuyện cùng Thạch Duyên Tiên, là ta trình báo cấp trên, cấp trên nói lại với tổng quản của Thạch thiếu gia, tổng quản lại trình báo lên thiếu gia. Là thiếu gia đồng ý với giá này, ra giá so với các nhà cho thuê khác thấp hơn không ít, chính là thiếu gia liền chỉ đính danh phải cho ngươi thuê, vận khí của ngươi thật là tốt. »

Nhà điếm thứ hai của hắn khai trương, Thạch Duyên Tiên cho hạ nhân đưa tới bảng hiệu ‘sinh ý thịnh vượng’, treo ở trên cao giữa nhà điếm, mặc dù người không tới đây, nhưng cái này đã biểu thị hết thảy tâm ý, mặc dù hắn đã không còn là người của Thạch gia, y đối với hắn vẫn khoan hồng độ lượng, ngầm ở phương diện tiền thuê mà giúp hắn một phen.

Xuân đi thu đến, hắn ở bên ngoài đã hơn một năm, sinh ý của nhà điếm thứ hai cũng làm ăn rất tốt, hắn bắt đầu có danh tiếng, thế nhưng hắn so với mọi ngày càng thêm tĩnh mịch. Lễ mừng năm mới người người ở trong nhà đoàn viên, hắn cùng cái đứa nhỏ trí năng không đủ kia đều là cô độc một mình, hai người còn có thể cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, nhưng cảnh tượng Trung Thu ngắm trăng, đoan ngọ ăn bánh tét, luôn luôn lẻ lo một mình cảm thấy có chút thê lương.